完结篇

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Giống như những bánh răng chồng lên nhau, Kim Jisoo và Kim Jennie quấn quít ở chung một chỗ, trở thành một sự tồn tại không thể tách rời một khi quay quanh quỹ đạo.

"Xuống xe."

Khi Kim Jennie ngồi trên chân Kim Jisoo và quàng tay quanh cổ người kia, một giọng nói lạnh lùng phát ra từ cổ họng chị.

"Cái gì cơ?" Con mèo nhỏ đang nằm trên người chị mở mắt ra, Kim Jennie thở ra giữa hai làn môi.

Kim Jisoo mỉm cười, giơ ngón tay ra vẻ thích thú vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm của Kim Jennie, dùng đầu ngón tay xoa miếng thịt trên má mèo con, nghiêng đầu dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn hàng ghế đầu trong xe, người lái xe đã lén nhìn hai người họ qua kính chiếu hậu của ô tô.

"'Tôi nói là, xuống xe."

Người lái xe đang mải mê ăn dưa bị ánh mắt lạnh lùng của Kim Jisoo làm giật mình, vội vàng tránh ánh mắt của chị, thu lại *nụ cười của dì , vội vàng bước xuống xe.

Kim Jennie quay đầu lại nhìn, và tất cả những gì nàng có thể thấy là gió lạnh ùa vào khi cửa xe đóng lại.

Kim Jisoo ôm lấy chiếc eo thon thả của Kim Jennie, đặt cơ thể nàng nằm ngửa trên ghế sau của chiếc xe, chú mèo con ấm áp và mềm mại nheo mắt lại, tình yêu trong tim tràn vào não, Kim Jennie không thể chịu nổi vặn vẹo thắt lưng.

Kim Jisoo cúi người, một tay chống lên ghế sau, tay kia dọc theo eo Kim Jennie, chị cúi đầu, một giọng nói lạnh lùng dễ chịu vang lên bên tai đối phương: "Ở đây, được không?"

Cơ thể vốn đã khó chịu, người trước mặt lại chần chừ không dám tiến lên, gấp đến mức Kim Jennie đỏ bừng cả mặt. Nàng nâng eo, hai tay ôm cổ đối phương cố ý kéo gần khoảng cách. Kim Jennie cầm cổ tay Kim Jisoo chủ động đưa ngón tay của người kia vào sâu hơn trong cơ thể mình.

Cơ thể mèo con ướt đẫm mồ hôi, bờ vai vuông vức phủ đầy những giọt mồ hôi lấp lánh như pha lê, tiếng nước róc rách át cả trăng trên trời, Kim Jisoo co quắp vùi đầu vào công việc nặng nhọc, chị cong môi cười, tai chị tràn ngập hơi thở lười biếng của con mèo trước mặt.

Nàng nói, chỉ cần là chị thì đều có thể.

——-
"Chị Jennie, có chuyện rồi... Chị và Kim tổng bị chụp hình."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Bang Yoo, Kim Jennie dụi dụi mắt ngồi dậy, chiếc áo sơ mi xanh nhạt vương vãi dưới đất được mèo con cúi xuống giường nhặt lên, con thỏ nhỏ trên giường mở mắt ra và cúi xuống gần hơn. Chị dùng cả hai tay ôm lấy eo Kim Jennie, ậm ừ và vùi đầu vào vòng tay của người kia với một chút làm nũng.

Kim Jennie vò mái tóc rối bù của Kim Jisoo, đem thân hình đầy đặn của mình nhét vào trong áo, dựa vào thành giường nhíu mày nói: "Em nói cái gì?"

"Chính là, tay săn ảnh đã chụp được ảnh Kim tổng ẵm chị vào hậu trường ngày hôm đó gửi đến công ty... hình như là muốn kiếm một khoản ấy." Giọng Bang Yoo trở nên nhỏ nhẹ hơn, thận trọng thăm dò Kim Jennie, sợ rằng bên kia sẽ tức giận.

Kim Jennie thở dài một cái, lẽ ra nàng phải nghĩ chuyện giữa mình và Kim Jisoo sớm muộn gì cũng bị bại lộ, "Đã hiểu, chị sẽ đến công ty giải quyết."

Ngay khi cuộc gọi kết thúc, tiểu nãi cẩu trong lòng nàng ngẩng đầu lên, Kim Jisoo mặt mộc trông còn non nớt, bĩu môi và một tay vòng qua eo Kim Jennie, ấn vào cặp đùi mật ngọt của mèo con và kéo lê nàng trở lại giường.

"Làm sao vậy, lăn lộn cả đêm vẫn chưa đủ sao." Kim Jennie cười cười, đem ống tay áo của Kim Jisoo đặt ở ngoài giường, cẩn thận xoắn lên, cong ngón trỏ chỉ vào trán Kim Jisoo.

Kim Jisoo lắc đầu, đôi môi trái tim cọ cọ vào cổ mèo con, "Dù sao khoảng thời gian này ở công ty cũng không có việc gì, ngủ thêm chút đi chứ?"

"Này, chị rốt cuộc là muốn ngủ thêm hay là ngủ với em đây?" Kim Jennie luồn tay vào tóc Kim Jisoo, vuốt tóc chị.

Kim Jisoo nâng lên khóe miệng cười xấu xa, ôm chặt eo Kim Jennie, giơ tay vén chăn lên đỉnh đầu hai người, bao lấy cả hai.

"Chị có thể tham lam một chút không, cả hai đều muốn?!"

Vì vậy, tình yêu trở nên điên cuồng, họ khám phá những khoái cảm trong cơ thể, không biết mệt mỏi và không bao giờ chán.

-----

"Đang xem cái gì vậy?"

Khi Park Chaeyoung bưng đĩa trái cây đầy ắp bước tới, Lisa như chột dạ đóng laptop trên tay lại.

Lisa quay đầu cười, Park Chaeyoung đem quả táo đã gọt vỏ nhét vào miệng đại kim mao đút cho cô, mắt Lisa sáng lên, "Không có gì."

Park Chaeyoung ngồi nghiêng một bên trên ghế sô pha, đôi mắt sắc bén quét qua laptop của đối phương, em cố tình va vai vào Lisa, "Rốt cuộc là cái gì?"

Vì một hai câu nói cũng không thể xua tan trí tò mò của cục cưng, Lisa chỉ còn cách khoanh chân mở máy tính bộc lộ hết suy nghĩ của mình: "Tớ đang xem cửa hàng trang sức nào có nhẫn đẹp đây." Giọng Lisa thận trọng, thỉnh thoảng cong môi liếc nhìn người bên cạnh.

"Tớ không phải muốn ép cậu đâu." Lisa dừng lại, chợt nhận ra nếu nói muốn mua nhẫn thì sẽ gây áp lực lớn như thế nào cho Park Chaeyoung, cô vội quay người sang một bên giải thích gấp gáp "Tớ chỉ cảm thấy chưa bao giờ tặng cậu một cái gì đó, tớ chỉ muốn mua cho cậu một chiếc nhẫn đẹp để làm cậu ngạc nhiên."

Đúng là Lisa có ý định kết hôn với Park Chaeyoung, nhưng hiện tại cô không nỡ ép em, cô biết dù hiện tại Park Chaeyoung có yêu cô thì cô cũng không thể thật lòng mở lòng với cô. Park Chaeyoung là bông hồng tự do, toàn quyền lựa chọn nên nằm trong tay em.

Cô và em còn một đoạn đường dài cần phải đi, bây giờ chỉ cần để cho cô ở bên cạnh em là tốt rồi.

Park Chaeyoung cúi đầu nhìn về phía cô, khoảng thời gian hạnh phúc mà Lisa và em ở bên nhau trong khoảng thời gian này hiện lên trong tâm trí em, em lại nhớ đến những ngày mà Lisa vây quanh làm mặt quỷ mỗi ngày ở trường trung học, nhớ tới lúc mình thương tâm khổ sở mượn rượu tiêu sầu Lisa ôm mình dỗ mình ngủ.

Đúng vậy, chúng ta đều đã cùng nhau đi lâu như vậy rồi.

Màn hình máy tính xách tay hiển thị nhiều kiểu nhẫn khác nhau trên thanh công cụ tìm kiếm, Park Chaeyoung hít một hơi thật sâu, đưa tay xoa xoa mái tóc vàng óng của đối phương, em cúi đầu ghé sát vào Lisa, "Nếu không chúng ta đi đến cửa hàng trang sức đi."

Đôi mắt Lisa sáng lên, đôi môi hé mở thành một nụ cười toe toét, "Thật sao?"

Park Chaeyoung và Lisa đã bên nhau được một thời gian, tuy chưa tính đến chuyện nên duyên vợ chồng nhưng việc Lisa muốn được ưu ái hơn một chút cũng là điều hợp lý. Lisa muốn được người yêu yêu chiều nhiều hơn như bao cặp đôi khác nên nếu có tín vật giữa những người yêu nhau, vậy sẽ cho cô cảm giác an toàn một chút phải không nhỉ.

Việc Park Chaeyoung không hề sợ hãi vì muốn mua nhẫn mà đồng ý mua nhẫn cùng nhau nằm ngoài dự liệu của Lisa, Lisa vẫn nghĩ mình vẫn chưa thể hoàn toàn bước vào trái tim đối phương.

"Ngày mai chúng ta đi mua một đôi nhẫn. Mỗi người chúng ta một chiếc nhẫn, có được không?" Park Chaeyoung nắm lấy tay Lisa, xoắn ngón trỏ và ngón cái quanh ngón giữa của Lisa, xoa bàn tay của cô hai lần rồi xoa ngón tay. Hai bàn tay đan vào nhau, mười ngón quấn chặt.

"Được!"

Lisa cười lên, mặc cho tay của đối phương vuốt ve mặt của mình. Lisa giang hai cánh tay, ôm lấy Park Chaeyoung.

Đóa hoa hồng tháng tư đung đưa trong gió nửa đời người, trước khi sinh mệnh tàn lụi trở về trong vòng tay Lisa, Lisa nhặt những bông hồng héo úa trên mặt đất, ôm vào lòng, nâng niu.

Khi mùa xuân đến, bông hồng phủ tuyết cuối cùng cũng tái sinh.

----

"Jennie, em có rảnh đến nhà chị không? Dalgom dường như không thể chịu được nữa." Kim Jennie nhận được cuộc gọi từ Kim Jisoo khi nàng vội vã ra khỏi công ty, con thỏ nhỏ của nàng nghẹn ngào lên tiếng, ngay cả hơi thở cũng đang run rẩy.

Kim Jennie quá hiểu sự tồn tại của Dalgom có ý nghĩa như thế nào đối với Kim Jisoo, ngoại trừ Park Chaeyoung, chú chó nhỏ Dalgom là sinh mệnh duy nhất cùng Kim Jisoo vượt qua 6 năm khó khăn, Kim Jennie không có cơ hội tham gia vào quá khứ sáu năm đó của chị, nàng không hi vọng rằng mối ràng buộc duy nhất của Kim Jisoo giờ đây cũng rời bỏ chị.

"Chờ em!"

"Nhanh lên một chút đưa tôi đến nhà của Kim Jisoo."

Mệnh lệnh gần như không thể cưỡng lại, Kim Jennie nhanh chóng lên xe bảo mẫu, Bang Yoo ở ghế phụ cất điện thoại di động và nhìn lại Kim Jennie, nhanh chóng yêu cầu tài xế lái xe đi. Chưa từng thấy qua, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm sụp xuống , lông mày đều nhăn lại, ngay cả hai tay đặt trên đùi còn run rẩy.

Kim Jennie rất lo lắng, vừa rồi nàng có thể nghe thấy tiếng khóc cố nén của Kim Jisoo trên điện thoại, Kim Jisoo có mạnh mẽ đến đâu thì lúc này chị vẫn cần nàng ở bên để an ủi.

"Jisoo!" Kim Jennie nhập mật khẩu của nhà Kim Jisoo rồi đi thẳng vào. Nhìn thấy Kim Jisoo cuộn tròn bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách, Kim Jennie vội vàng cởi giày và chạy bằng chân trần.

Kim Jisoo không ngẩng đầu, vùi đầu vào đầu gối âm thầm khóc nức nở, Kim Jennie ngồi xổm xuống, lòng bàn tay cẩn thận vuốt theo mái tóc dài của đối phương, vòng tay qua vai Kim Jisoo ôm lấy chị: "Jisoo, đừng sợ, em sẽ luôn ở bên chị."

Người trong vòng tay nàng dường như ngăn lại tiếng nức nở trong cổ họng, chỉ cảm nhận được nước mắt của chị nhỏ xuống mu bàn tay của Kim Jennie, Kim Jisoo ngẩng đầu lên và nhìn Kim Jennie bằng một đôi mắt ướt, "Jennie , giờ chị chỉ còn có em thôi."

Kim Jisoo toàn thân run rẩy, trên mặt có hai vệt nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hai mắt đỏ hoe, Kim Jennie càng đau lòng, ôm lấy Kim Jisoo, đem mặt chị vùi vào lòng mình mà an ủi.

"Jisoo đừng sợ, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị, mãi mãi chỉ yêu một mình chị."

Trước mặt người yêu, nỗi buồn của nhau sẽ càng làm cho nhau thêm đau khổ, Kim Jennie không thể tìm thêm lời nào để an ủi chị, vì vậy nàng chỉ có thể hết lần này đến lần khác nói ra tình yêu của mình dành cho Kim Jisoo, muốn dùng hết tình yêu của mình để lau vết thương trên cơ thể Kim Jisoo.

"Jendeukie, chúng ta hãy ở bên nhau và đừng bao giờ xa nhau nữa nhé?" Kim Jennie lau đi những giọt nước mắt trên mặt người kia, tiểu nãi cẩu trong lòng chớp chớp mắt, thật đáng thương không ai nỡ từ chối.

Kim Jennie nghiêng đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Jisoo, trong mắt tràn đầy yêu thương đau khổ, "Được, chúng ta hãy cùng nhau đi tiếp đi." Trán Kim Jennie áp vào trán Kim Jisoo, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Nếu cuộc đời luôn vô thường vậy thì chúng ta đừng bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để yêu thương nhau.

Người trong vòng tay lộ ra nụ cười đắc thắng, nhướng mày, "Vậy thì Jennie phải giữ lời đó!" Kim Jisoo lùi lại một bước, lấy điện thoại di động từ trong góc sofa ra, ấn trước mặt Kim Jennie. Đem nút tạm dừng trong bản thu âm giọng nói trên màn hình lắc lư một cách nghịch ngợm trước mặt Kim Jennie, và lúc đó nàng mới nhận ra rằng mình đã bị con thỏ nhỏ lừa!

"Vừa rồi những điều em nói chị đã thu âm lại hết rồi, về sau không thể đổi ý đâu!" Kim Jisoo cắn môi nháy mắt với Kim Jennie, ý thức được mình bị lừa, mèo con lập tức chống nạnh, giả bộ tức giận kéo tai Kim Jisoo, "Hừ, chị cũng học được cách lừa em rồi? Lá gan thật không nhỏ nha."

Kim Jisoo lắc đầu liếm môi, hai tay vòng qua eo mảnh khảnh của Kim Jennie, ôm chặt lấy nàng, giống như một đứa trẻ chơi khăm thành công, dụi đầu vào cổ mèo con. "Vậy còn Dalgom thì sao?"

Kim Jennie ngồi dậy và vươn cổ để tìm kiếm. Nếu Kim Jisoo đang nói dối để nàng bày tỏ, thì Dalgom nhất định không sao. Chắc chắn nó đã bị tên vô lại này giấu đi rồi. Kim Jennie bĩu môi. Kim Jisoo giơ tay lên và véo cặp má phúng phính của Kim Jennie, chị nhếch môi, nụ cười chạm thành vòng cung, "Uống thuốc xong ngủ rồi, ném vào phòng ngủ."

"Chị nói cái gì?!" Kim Jennie gạt tay Kim Jisoo ra, đột ngột đứng dậy, tức giận trừng chị, khiến Kim Jisoo giật mình, "Kim Jisoo! Vì để lừa em tỏ tình mà chị cho Dalgom uống thuốc?"

Đôi khi Kim Jisoo thực sự nghĩ rằng trí tưởng tượng của Kim Jennie so với sự 4D của chị còn phong phú hơn, Kim Jisoo che miệng cười, giữ ngón tay mà Kim Jennie đang chỉ vào trán chị trong lòng bàn tay. "Lão bà, cái đầu nhỏ của em suy nghĩ cái gì vậy?"

Kim Jisoo vòng tay qua eo Kim Jennie, để nàng ngồi lên đùi mình, "Hai ngày trước Dalgom bị đau bụng, thuốc chị cho nó uống là do bác sĩ kê, không phải thuốc ngủ."

"Chị thật sự không làm chuyện thất đức chứ?" Kim Jennie quay mặt lại nhìn chị, trên người nàng còn có mùi nước hoa ngọt ngào.

Kim Jisoo mím môi, đứng dậy khỏi ghế sô pha và cúi người đi đôi dép bông do chính mình làm ấm vào chân Kim Jennie, sau đó chạy đến tủ giày lấy một đôi giày khác đi vào, dắt tay Kim Jennie đi vào phòng ngủ, nàng đến khi tận mắt thấy Dalgom đang yên ổn ngủ mới an tâm.

"Chị nói xem, tại sao nó lại đáng yêu như vậy chứ?!" Khi Kim Jennie ngồi xổm xuống, nàng dùng ngón tay gõ nhẹ vào đôi tai đang rủ xuống của Dalgom, cảm giác rất thoải mái khi chạm vào.

Kim Jisoo cúi xuống và nhìn khuôn mặt của Kim Jennie từ một bên, đôi mắt chị đầy dịu dàng và đắm đuối, "Chị cảm thấy em dễ thương hơn."

Kim Jennie nhìn chị bằng đôi mắt mèo, ngoài miệng nói "là do chị nói thôi" nhưng trong lòng không giấu được niềm hạnh phúc, mỗi ngày ở bên Kim Jisoo đều hạnh phúc hơn từng giây tồn tại trong quá khứ.

"Nếu thích nó như vậy, chúng ta cũng có một em bé đi." Sau khi Kim Jennie nói rằng con chó con trông giống như một đứa trẻ đang ngủ, Kim Jisoo cúi xuống và cọ vai đối phương. Chị biết rằng trên thế giới này có một kĩ thuật giúp hai cô gái có thể có con.

Kim Jisoo có thể thấy Kim Jennie thích một đứa trẻ đến mức nào, nàng là một cô gái sống trong tình yêu, tất nhiên nàng cũng khao khát một người yêu.

Mắt mèo nhìn sang, Kim Jennie sửng sốt một lúc, nghĩ đến những gì đã nghe được từ người quản lý ở công ty sáng nay: "Jennie, công ty không phản đối việc em hẹn hò với bất kỳ người nào thuộc giới tính nào, nhưng nếu là cùng giới thì chị vẫn mong em tạm thời đừng công khai, dù sao thì em cũng nhận thức được dư luận hiện nay, lúc này công khai xu hướng tính dục của mình ra ngoài thế giới sẽ ảnh hưởng đến em và Kim tổng, đặc biệt là công ty của Kim tổng. " Người quản lý vừa lấy bức ảnh mua từ tay săn ảnh và đưa cho Kim Jennie vừa nhẹ giọng nói.

Đúng vậy, chúng ta luôn luôn là người ngoài đối với thế tục, thậm chí còn không thể tự do kiểm soát chuyện tình cảm của mình, vậy làm sao có thể nói đến chuyện kết hôn sinh con ?!

Kim Jennie mắt ảm đạm xuống, nuốt nước bọt né tránh, "Chúng ta nói chuyện đó sau đi."

Kim Jisoo có thể hiểu được sự do dự trong mắt nàng, nhưng chị không nói gì nữa. Mãi cho đến tối, chị giữ Kim Jennie ở lại nhà, vì thế chị lại thận trọng thử hỏi một lần nữa.

"Để chị giúp em sấy tóc."

Khi Kim Jennie từ phòng tắm đi ra, nàng chỉnh lại áo choàng tắm, mái tóc ướt xõa sau lưng, Kim Jisoo ngồi trước bàn trang điểm và đi đầu chuẩn bị máy sấy tóc, chị ngẩng đầu lên và ra hiệu cho Kim Jennie ngồi qua.

Kim Jennie ngoan ngoãn ngồi trong lòng Kim Jisoo, và mùi thơm sữa trên cơ thể nàng được Kim Jisoo hít vào, mê hoặc đến mức Kim Jisoo lén hôn lên gáy người yêu qua hơi nóng của máy sấy tóc.

"Kỳ thực, chúng ta có thể công khai." Kim Jisoo vén tóc của nàng, dùng ngón tay vuốt vào bụng Kim Jennie.

Kim Jennie quay đầu nhìn chị, hai tay ôm lấy cổ Kim Jisoo, "Jisoo, em sợ chị sẽ bị thương."

Không có cô gái nào không muốn người yêu thừa nhận thân phận của mình, mèo con chiếm hữu lại càng muốn cả thế giới biết Kim Jisoo chính là con thỏ nhỏ của mình. Nhưng giờ đây nàng lại trăn trở, nàng luôn đặt Kim Jisoo lên hàng đầu, để cuộc sống của Kim Jisoo không bị xáo trộn, nàng thà chôn giấu mối tình ngầm mãi mãi.

Đồ ngốc, em chỉ biết yêu tôi vô điều kiện thôi.

"Kim Jennie, đừng vì chị mà mang gánh nặng, chị nhất định phải có em trong đời. Trong thế giới của chị, không có gì quan trọng hơn em." Mỗi lần Kim Jisoo gọi nàng là Kim Jennie, ánh mắt chị luôn trìu mến như vậy.

"Là do chị ngu ngốc, chần chừ sáu năm mới dám nói tiếng yêu em."

Hốc mắt của Kim Jennie lấp lánh sương, "Thật sao?"

"Nghiêm túc hơn bao giờ hết."

Chiếc áo choàng tắm trên người nàng bị Kim Jisoo cởi ra, thân thể Kim Jennie mềm nhũn, người còn chưa kịp đổi chỗ, ngón tay của Kim Jisoo đã bắt đầu động đậy, Kim Jennie nằm trong ngực Kim Jisoo, và đêm dài kéo dài bắt đầu với gió nhẹ.

------

"Hai người vừa trốn thoát khỏi kim tự tháp Ai Cập phải không?" Lisa và Park Chaeyoung đến sớm vào buổi hẹn hò bốn người đã thỏa thuận, đợi Kim Jisoo và Kim Jennie chạy đến, cả hai đều quấn khăn quàng cổ và đeo kính râm đen và đeo khẩu trang trắng, Lisa như hóa đá tại chỗ.

Đây là hẹn hò cái gì chứ? Nói cô và Park Chaeyoung đã đến khảo cổ kim tự tháp và mang hai xác ướp sống về thế giới loài người, chắc cũng có người tin điều đó! Lisa cong môi uống cốc cola mà Park Chaeyoung mua cho mình lúc nãy.

"Chị cũng nói không cần, nhưng Jennie không cho phép, chị làm sao dám trái lời em ấy." Kim Jisoo vừa kéo khẩu trang xuống một chút liền bị Kim Jennie kéo lên lần nữa.

Khác với Lisa thích tỏ ra ngầu, Kim Jisoo muốn cho cả thế giới biết mình là một người được vợ quản nghiêm, vui vẻ khoe việc Kim Jennie là bạn gái của mình.

"Được rồi, Jennie là một nghệ sĩ, và Ji ... Kim Jisoo là chủ tịch của một công ty, và danh tính của họ không giống chúng ta." Park Chaeyoung, người thấu hiểu và quan tâm, đã lên tiếng trước khi Kim Jennie có thể giải thích.

Kim Jisoo liếc nhìn Park Chaeyoung từ khóe mắt, rồi lại nhìn Lisa, cả hai đều không lên tiếng trước, im lặng vì xấu hổ. Park Chaeyoung quay đầu liếc nhìn Lisa mẫn cảm đang nắm lấy cánh tay em, sau đó cùng Kim Jennie liếc nhau một cái, nhướng mày bắt đầu kế hoạch hòa giải của bọn họ.

"Còn đứng yên làm gì, vào công viên chơi đi!" Kim Jennie cười đẩy Kim Jisoo một cái, bàn tay nhỏ bé đặt vào trong lòng bàn tay Kim Jisoo, nhét vào trong túi áo khoác.

Kim Jennie vốn là một đứa trẻ đáng yêu, nàng vui vẻ kéo Kim Jisoo vào công viên giải trí, Park Chaeyoung và Lisa tay trong tay đi theo, cuối cùng họ cũng buông bỏ được tất cả những rào cản của cảm xúc người lớn trong cơ thể và tâm trí, cười lớn trong sân chơi, với niềm vui trong tâm hồn được giải tỏa.

Ngay sau đó, họ đã chơi một trò chơi bắn súng, lên một chiếc xe đua và va vào nhau trong mê cung gương.

Kim Jennie rất thích trò chơi đua xe, nàng đã thách thức Park Chaeyoung, người vừa chạy đến vị trí đầu tiên, cạnh tranh với nàng một lần nữa, còn Kim Jisoo và Lisa tạm thời thoát khỏi "chiến trường" với danh nghĩa đi mua nước khoáng.

"Này, thêm thông tin liên lạc đi." Kim Jisoo không ngờ rằng Lisa sẽ đến chào hỏi trước, chị còn đang suy nghĩ làm thế nào để cởi bỏ nút thắt với Lisa một cách tao nhã và duyên dáng.

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không muốn hy vọng hoà giải của Chaeyoung không thành, chúng ta có thể thêm tài khoản để làm trò một chút là được rồi." Lisa nhún vai, ngoan cố không chịu cúi đầu.

Kim Jisoo mỉm cười, cất chiếc khẩu trang vừa tháo ra và hai cặp kính râm mà Kim Jennie nhét cho chị vào túi, rảnh một tay mở điện thoại và thêm thành công thông tin liên lạc của Lisa, bắt chước bộ dạng đạo đức giả của Lisa cãi nhau, "Vậy thì đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ không muốn làm Jendeukie của tôi khó xử thôi."

"Xin lỗi vì lần trước đến công ty của chị đánh chị." Lisa cong môi, có chút áy náy nói nhỏ.

"Không sao, tôi xứng đáng mà." Kim Jisoo đưa cho đối phương một chai nước khoáng.

Kim Jisoo và Lisa nhìn nhau, và hai người đều quên ai là người cười trước trong ký ức của họ.

Đi tàu lượn siêu tốc là một quy tắc bất thành văn mà cặp đôi nào cũng phải trải qua khi đến công viên giải trí, và bốn cô gái cũng không ngoại lệ, Kim Jennie, người luôn tỏ ra phô trương, trước tiên đề xuất ngồi ở hàng ghế đầu, và Kim Jisoo đã thuyết phục nàng suy nghĩ thêm về điều đó, nhưng nàng không chịu nghe. Còn nói rằng Kim Jisoo nhất định nhát gan không dám ngồi.

Kim Jisoo che miệng và bắt đầu cười, yêu thương xoa đầu Kim Jennie để dỗ đứa trẻ này, nắm tay Kim Jennie và ngồi vững vàng ở hàng ghế đầu.

Sau một vòng chiếc tàu lượn siêu tốc lao xuống, không gian tràn ngập tiếng hét kinh hoàng của Kim Jennie và tiếng cười không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net