Chap 5 Đi tới 15 năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


JIN'S POV

Khi cửa máy mở ra, tôi thoát ra ngoài, cảm thấy choáng váng vô cùng. Thật là sự khởi đầu tuyệt vời! Trong vài giây, tôi thấy hình như mình đã 'thăng'  rồi. Lúc đó, không gian xung quanh tôi phủ một màu đen. Một lúc sau, xảy ra một vụ va chạm lớn, và rồi tôi ở đây. Khi ra được hẳn bên ngoài, tôi kiểm tra lại cái máy một lượt. Nó bị biến dạng do vụ va chạm vừa rồi. Hỏng rồi! Tôi làm sao sửa được thứ này?! Tôi phát hiện ra một mẩu giấy nhắn bên trong.

Gửi Jin hyung,

Nếu anh đọc được mẩu giấy này, cũng có nghĩa là máy thời gian đã hoạt động hoàn toàn bình thường. Em có chỉ dẫn đặc biệt cho anh đây. Đầu tiên, Em chỉ gửi anh đến địa điểm của chúng ta 15 năm sau. ("Tốt! Ít ra thì mình vẫn còn ở trong nước, còn tưởng là sang hẳn nước ngoài rồi). Em cảm thấy thật nhẹ nhõm.                   

Thứ hai là, anh không được tiếp xúc với bất ai kể cả người anh quen và bao gồm cả anh (ở tương lai). Rất khó giải thích cho họ nên tốt nhất là anh phải 'ngụy trang'! Nhưng em lại quên mất chưa chuẩn bị gì cho anh cả, xin lỗi nhé. Mà đừng nói với ai anh đến từ quá khứ nhé. Thứ ba là, em đặt thời gian giả định là 8 giờ sáng, có nghĩa là anh phải quay trở lại trong vòng 24 giờ. Em biết anh định nói  "Cái quái gì?!!" đúng không. Jin hyung, máy vẫn chưa được cải tiến nên anh không thể ở lại đó quá lâu. Cuối cùng thì, anh có thể cho em biết chút ít gì đó về thế giới tương lai sau khi anh trở về được không? EM NHẮC LẠI LÀ NHỚ LẤY CHO EM ÍT THÔNG TIN KHÔNG THÌ EM SẼ PHẢI SỬ DỤNG MẤY MIẾNG VÕ KARATE CỦA EM ĐẤY!!  (Em đùa ấy mà<3). Dù sao cũng chúc may mắn, Jin hyung!

Thân ái,

Taehyung

P/S: Hyung là số một!


Tôi bật cười, thằng bé này đúng là!! Nhưng sao tôi có thể quay trở lại trong khi cái máy kia còn đang hỏng. Bây giờ mới để ý, tôi đang ở trong một khu vườn rộng lớn. Chính xác thì tôi đang ở đâu? Phải nói khu vườn này thật đẹp, đúng gu của tôi. Ngay lúc đó, một giọng nói cất lên khiến tôi giật mình.

"Xin hỏi, chú làm gì trong vườn nhà cháu thế ạ?" Một đứa bé dễ thương tầm 6 tuổi hỏi tôi.

"Anh xin lỗi. Ờm... xe của anh bị đâm vào đây. Xin lỗi nha." tôi lo lắng trả lời.

Thằng bé ngó ra sau lưng tôi, nơi cỗ máy đang bốc khói nghi ngút.

"Nó đang bốc khói kìa! Dù sao thì, chú tên là gì? " Tôi mỉm cười với thằng bé, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh của nó.

"Anh tên là ...là Jin, đúng rồi, tên anh là Jin. Em tên là gì vậy bạn nhỏ?"

"Cháu là Jungkook 6 tuổi!" Thằng bé vui vẻ nói. Dễ thương quá đi!!

"Rất vui được gặp em Jungkook. Em có thể không nói lại với bố mẹ việc ở đây không?" Tôi ngại ngùng nói.

"Vâng, Jin hyung! Em có thể gọi như vậy không, hyungie?" Nó rụt rè hỏi. Ôi má ơi, tôi đã yêu đứa trẻ này mất rồi. Nó quá đáng yêu.

"Được thôi Jungkook!"

"Vậy em hứa sẽ không kể với ai. Nhưng anh cũng phải hứa sẽ làm bạn với em!"

Tôi bật cười, xoa đầu nó làm tóc nó rối tung. "Dĩ nhiên anh sẽ là bạn em Kookie. Anh có thể gọi em như vậy, đúng không?"

Thằng bé xấu hổ nhưng vẫn gật đầu.

"Jungkook à, chính xác chúng ta đang ở đâu? "

"Nhà em" Ái chà, đứa bé này có một ngôi vườn rộng thênh thang thì hẳn nhà cũng không nhỏ.

"À, hôm này là ngày bao nhiêu vậy, Jungkookie?"

"Uhmm... Em quên mất rồi. Hay chúng ta hãy vào nhà em để xem nhé!" Nó nắm lấy tay tôi kéo về căn nhà.

Trên đường đi, tôi nhận ra khu vườn này không chỉ nhỏ mà còn rất đáng kinh ngạc. Tôi sốc toàn tập trước vẻ đẹp của nó, cây cối được cắt tỉa và thiết kế rất công phu. Người thiết kế khu vườn này chắc chắn là một thiên tài. Chúng tôi đến gần căn nhà, nó không chỉ là một ngôi nhà lớn, phải gọi là biệt thự mới đúng. Thằng bé đúng là rất giàu có. Chúng tôi dừng lại khi gặp một người giúp việc.

"Nơi này thật rộng lớn, Jungkookie" Tôi nhìn quanh quất, không khỏi cảm thán.

"Cậu Jungkook, cậu đã ở đâu vậy? Tôi đi tìm cậu suốt!" Người đó lo lắng nói rồi ôm lấy Jungkook.

"Cháu không sao! Cháu chỉ dạo quanh vườn và cháu đã có một người bạn mới này!" Nó kéo tay tôi, chỉ chỉ giới thiệu. "Đây là Jin, bạn mới của cháu."

"Ế, chờ đã, cậu chủ. Sao cậu ấy vào được? Hệ thống an ninh của chúng ta rất tốt, hơn nữa tôi chắc chắn sẽ có người nhìn thấy nếu cậu ấy vào nhà. " Cô ấy nhìn đôi với đôi mắt đầy nghi ngờ.

Tôi bắt đầu hoảng loạn. Tôi nên nói gì bây giờ? Rằng tôi đến từ quá khứ để nghiên cứu sao??! Tôi đang không biết phải làm thế nào thì Jungkook đã nói.

"Đừng làm anh ấy sợ và cháu là người mời anh ấy đến ... một cách bí mật! Làm ơn đừng nói với bố cháu." Nó nói dối.

Dưới sự dễ thương của cậu bé, người kia thở dài. "Được rồi cậu chủ, tôi tin cậu nhưng đây sẽ là lần cuối cùng chuyện này xảy ra nhé! Bố cậu sẽ tức giận nếu biết tôi che giấu cho cậu."

"Đừng lo. Cháu sẽ bảo vệ cô nếu việc đó xảy ra." Ôi, đứa trẻ này không chỉ đáng yêu mà còn tốt bụng nữa.

"Cảm ơn cậu chủ. Gọi tôi nếu cậu cần và nhớ đừng đi quá xa nhé."

"Cháu biết rồi." nói rồi Jungkook ôm lấy người giúp việc kia.

"Tôi phải đi rồi, cậu Jungkook. Rất hân hạnh được biết cậu, ngài Jin."Cô mỉm cười.

"Tôi cũng vậy" Sau cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, chúng tôi định đi tiếp thì người vừa nãy gọi lại.

"Chờ chút." Tôi giật mình, từ từ xoay người lại phía cô ấy. "Ngài trông rất quen, ngài Jin."

"Oh thật sao. Chắc là người đó với tôi có nét giống nhau thôi." Tôi lo lắng nói. Tôi mong cô ấy không phát hiện tôi không phải người ở đây.

"Có lẽ vậy. Xin lỗi vì sự nhầm lẫn này, thưa ngài. Xin hãy tiếp tục chuyến tham quan và chúc ngài có một ngày tốt lành." Cô mỉm cười và tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười lịch sự. Sau đó, tôi đi theo Jungkook vào trong.

Ngôi biệt thự thật sự làm tôi choáng ngợp. Phải dùng từ tráng lệ để diễn tả! Tôi không thể diễn tả được. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ tôi làm quá, nhưng cứ thử tự mình ngắm nhìn căn nhà này, mọi người sẽ biết nó đẹp đến mức nào. Tôi nhận ra, ngôi nhà không hề có cầu thang, chỉ có những ống trượt dùng làm thang máy. Và nội thất trong nhà trông rất... tương lai. Quả không thể tin nổi. Tôi đang ở tương lai. Tôi đi theo Jungkook cho đến khi thằng bé dừng lại trước một cái bàn nho nhỏ. Tôi đang không hiểu thì nó đã nói.

"Hãy cho biết thời gian hiện tại, máy tính."

"Hôm nay là 11 tháng 10 năm 20xx. Bây giờ là 8:11 A.M"

Hàm của tôi như muốn rơi xuống đất. Yup, đảm bảo tôi đang ở tương lai rồi. Minh chứng cho điều đó là cái vật trước mặt tôi. Bây giờ tôi đã hiểu Squidward* nghĩ thế nào về tương lai. Tôi ngồi xuống ghế và thử hệ thống lại tất cả sự việc xảy ra với tôi.

(* )Đây là một nhân vật trong Spongebob series. Bọt biển ý.

"OMG, thật khó tin mà." Tôi lẩm bẩm trong mồm, Jungkook cũng ngồi xuống cạnh tôi và cậu bé có vẻ lo lắng.

"Anh ổn chứ, Jin hyung? Mọi chuyện ổn chứ?"

Tôi cười, vò đầu thằng bé. "Ừ, cảm ơn em đã cho anh biết về thời gian."

Jungkook bỗng đứng dậy và nắm lấy tay tôi. "Hyung! em sẽ đưa anh đi tham quan nhà em. Đi thôi!"

"Cũng được. Vậy ta bắt đầu từ đâu vậy, Jungkookie?"

"Đường này nè, Jin hyung!" Nó vui vẻ nói.

Cậu bé chỉ vào cái ống giống thang máy mà tôi nói vừa nãy.

"Vào trong thôi Jin hyung."

"Jungkook à, em hướng dẫn anh cách dùng cái máy này được không?"

"Cái gì? Anh không biết sử dụng sao?" nó rất ngạc nhiên.

"Xin lỗi, ở chỗ anh không có những loại máy móc như thế này." Tôi nói.

"Đừng lo hyung. Dễ lắm, chỉ cần bước vào trong và nói nơi mình cần đến là được. Cái này có thể cùng lúc vận chuyển 30 người đến một vị trí. Kì diệu không?"

"Ừ, nhưng em lấy đâu ra nhưng thông tin đó vậy Kookie?" Tôi hỏi ngu.

"Từ chú của em. Chú ấy tạo ra rất nhiều máy móc hiện đại mà chúng ta sử dụng hiện nay." Kookie hào hứng khoe với tôi.

Chúng tôi cùng đi vào 'cái ống' và Jungkook đọc to điểm đến.

Chậc, quả là một cách tuyệt vời để nói "Chào mừng đến với tương lai". Đầu óc tôi bị quá tải với đống đồ công nghệ và thông tin về tương lai. Sẽ là một ngày dài đây!!

_End chap 5_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net