Mắc kẹt trong tình yêu (hay là trong một chiếc máy bán hàng tự động)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu có vẻ hơi bị mắc kẹt nhỉ."

Tiểu Đường rên lên một tiếng bất lực. Nó bây giờ có thể được mệnh danh là "kẻ kém may mắn nhất trong lịch sử của những kẻ ngốc". Đầu tiên là tay của nó bị kẹt trong cái máy bán hàng tự động chết tiệt - đừng hỏi làm thế nào - và bây giờ thì tình yêu của cuộc đời nó xuất hiện ở ngay đây, vừa kịp lúc cho màn diễn vừa rồi!

Mà, nói một cách chính xác thì, không hẳn vậy.

Nhưng đúng là nàng.

Chỉ là nàng chưa biết mà thôi.

Tiểu Đường biết rằng điều đó khá là đáng sợ, và nó có thể bị quản thúc hoặc gì đó tương tự bởi vì thế, như nó không thể kiềm lòng mà phải lòng một người mà thậm chí còn không biết nó là ai.

Mà, bây giờ thì nàng biết rồi: với tư cách là cô gái bị kẹt tay trong máy bán hàng tự động. Đó không hẳn là có tiến triển, nhưng thôi nào, nó vẫn sẽ chấp nhận điều này.

Gì chứ, nó thậm chí còn chẳng biết gì nhiều về Thư Hân, nhưng tất cả mọi người đều biết nàng bisexual. Và đã come out.

Tiểu Đường cũng vậy.

Tiểu Đường nhìn lên, và nàng đang cười với nó. Với nó. Ngu Thư Hân đang mỉm cười với nó. Tiểu Đường gần như sắp bùng cháy bất tình lình bởi vì ôi trời ơi, nó vừa giao tiếp bằng mắt với Ngu Thư Hân - điều tuyệt vời nhất mà Tiểu Đường từng thấy. Thư Hân đang mỉm cười, và nụ cười đó dành cho Tiểu Đường. Trời đất ơi, nó sẽ chết mất.

Đột nhiên, Tiểu Đường cực kỳ ý thức rằng cả cánh tay chết tiệt của mình đang ở trong một cái máy bán hàng tự động. Không đẹp mắt chút nào. Và nó còn đang ở gần người sắp -trở- thành tình yêu của cuộc đời mình, nó chắc hẳn trông như một miếng gà rán bị cháy. Nhưng nó vẫn rất yêu bản thân mình.

Lúc này, có lẽ nó trông giống một đứa ngốc, với một nửa bên mặt dính vào màn kính, ai mà có thể trông hấp dẫn được khi đang trong tư thế này chứ?

Thư Hân có thể.

Thư Hân búng tay vài cái trước mặt nó. "Xin chào? Tiểu Đường? Cậu còn ở Trái đất chứ?"

Tiểu Đường cố gắng để không há hốc miệng kinh ngạc, và nó chớp chớp mắt liên tục, bởi vì mẹ cha ơi, Thư Hân biết tên nó, Thư Hân biết Tiểu Đường là ai - nàng biết nó có tồn tại!

"Cậu biết tên tớ ư?" Tiểu Đường khó khăn đáp lại.

Thư Hân vuốt bộ tóc đen nháy bóng mượt của mình, và Tiểu Đường khá chắc chắn nó sắp sửa són ra quần ngay tại đây mất. "Ư- ừ, tớ biết chứ. Chúng ta có chung chủ nhiệm mà. Trong 2 năm qua, tớ nhớ vậy."

Tất nhiên Tiểu Đường biết Thư Hân cùng chung lớp chủ nhiệm với nó. Nó còn đặc biệt biết rằng Thư Hân luôn luôn ngồi sát cửa ra vào phía trước, và Tiểu Đường thì không hề phàn nàn vì điều đó. Thư Hân thường đến trường sớm, cho nên mỗi lần Tiểu Đường vào lớp bằng cửa trước, nó sẽ được nữ thần chào đón, thậm chí nếu chỗ ngồi của nó ở cuối lớp, nó vẫn sẽ luôn luôn đi cửa trước.

Thư Hân chính là lý do duy nhất tại sao Tiểu Đường không thể nhanh chóng hoàn thành bài tập vào tiết chủ nhiệm. Thư Hân cũng là lý do tại sao nó không thể ngủ gật trong lớp. Ừ thì, do nó quá mải mê nhìn ngắm và ngưỡng mộ Thư Hân.

"Vậy, lý do gì mà cậu lại đang vuốt ve bên trong 1 cái máy bán hàng tự động thế? Hay là cậu đang tập luyện cho sau này?" Thư Hân hỏi.

Sau này? Sau này cái gì? Tiểu Đường là một kẻ nhát cáy, nó thậm chí còn không thể tiếp cận Thư Hân cho dù nó muốn thế. Tại sao Thư Hân lại đi hỏi cái này chứ? Đây thật sự là một câu hỏi ngẫu hứn-

Từ từ đã.

Không phải là Thư Hân đang ghen với một cái máy bán hàng tự động chứ?

Trời đất ơi.

Tiểu Đường trợn trừng mắt. "G- gì? Tớ không-" nó lắp bắp. "Tớ không- gì cơ?" Tiểu Đường hỏi, mặt hoảng hốt.

Thư Hân cười. "Bình tĩnh," nàng nói với nó. "Tớ chỉ đùa thôi."

Được rồi, vậy là nàng không có ghen tỵ với cái máy bán hàng tự động.

Thư Hân dựa vào bức tường bên cạnh hỏi. "Tại sao cậu căng thẳng thế?"

Ờ, thì có lẽ là bởi vì Ngu Thư Hân đang nói chuyện với nó đi. Mặt đối mặt nữa chứ! (Nhưng dĩ nhiên là Tiểu Đường không nói ra rồi.)

"Ờ như cậu thấy đấy, cánh tay của tớ đang ở trong một cái máy bán hàng tự động và có vẻ như tớ không thể lấy nó ra được. Tớ khá chắc rằng nếu khuỷu tay của tớ cứ như thế này thêm lúc nữa thì nó sẽ gãy như bẻ một cành cây. Nhưng tất nhiên nó chẳng đáng để khiến tớ căng thẳng đâu."

Thư Hân bật cười, và Tiểu Đường đang dần tan chảy. "Và đây là lỗi của ai?"

"Dụ Ngôn," Tiểu Đường lẩm bẩm.

"Lần này cậu ấy lại làm gì?" Thư Hân thở dài.

Từ "lần này" khá rõ, đúng chứ?

Lần gần nhất Thư Hân gặp Dụ Ngôn, cậu ấy ở cùng với Tạ Khả Dần, và họ đang rắc bụi lấp lánh lên cô vì có vẻ như Dụ Ngôn đã đọc một cuốn sách thần chú giả. Thực ra, chỉ có Dụ Ngôn là rắc bụi lấp lánh thôi. Khả Dần lại bận thu lại các hạt lấp lánh và để chúng vào một cái lọ dưa chua trống. Đó là nỗ lực của bọn họ trong việc sử dụng ma thuật hắc ám để Thư Hân hoàn toàn đổ Tiểu Đường, nhưng nó không có tác dụng.

Theo như một người bạn khác của họ An Kỳ, (người mà tin tất cả mọi thứ liên quan đến ma thuật hắc ám và chúa trời) thì Dụ Ngôn đang triệu hồi chim để đi nhuộm quả đầu cạo trọc của Vin Diesel.

"Cậu biết họ sao?" Tiểu Đường cười toe.

"Thì, sau khi Khả Dần và cậu ấy rắc bụi lấp lánh lên toàn bộ tủ đồ và tớ, tớ không thể thực sự quên được họ." Thư Hân nói, nhớ lại tình huống ngày hôm đó. "Cậu là bạn với cậu ấy?"

"Từ bây giờ thì không," Tiểu Đường nghiến răng. Tình huống này khiến nó nhớ đến một tập phim hoạt hình Chú bọt biển tinh nghịch mà bọn họ đang ở giữa một nơi khỉ ho cò gáy và cái máy bán hàng tự động thì không hoạt động. Nhưng Spongebob không có bị kẹt cả cánh tay ở trong máy bán hàng tự động, điều mà khiến Tiểu Đường ghen tỵ ngay lúc này.

"Dụ Ngôn thật ra còn cùng lớp Toán Nâng cao với tớ nữa," Thư Hân nói. "Cậu ấy kể rất nhiều về cậu."

Vậy ra đó là ý của Dụ Ngôn khi cậu ta bảo là có tiếp xúc với Thư Hân!

Tiểu Đường nuốt khan, nghĩ về một tỷ thứ Dụ Ngôn có thể đã kể cho nàng nghe. "Cậu ấy đã nói những gì?"

"Không nhiều, cậu ấy thường kể tớ nghe cậu hậu đậu như thế nào." Thư Hân xem xét tình hình hiện tại của Tiểu Đường. "Cậu ấy nói không sai."

Hừ, Tiểu Đường định sẽ hỏi Khả Dần chỗ nào có thể chôn xác vào lúc 3 giờ sáng. "Tớ không cho rằng đây là do hậu đậu," Tiểu Đường nói với nàng. "Chính là do thiếu tầm nhìn xa thôi."

Thư Hân nhướn khuôn mày hoàn hảo của mình. "Ồ, vậy cái lần cậu làm gãy chân và bị đập đầu mạnh mới là hậu đậu ha. Và nó tệ đến mức mà cậu phải bị đem đi trên cáng - tất cả là vì cậu bị trượt chân bởi một cái bút chì. Và cậu đã lấy cớ là gì?" Thư Hân hắng giọng. "À, tớ bị một con công tấn công," nàng nhại lại giọng Tiểu Đường.

Mắt Tiểu Đường trợn ngược bởi vì không ai, đặc biệt là Thư Hân được phép biết về vụ tai nạn bút chì đó. "Làm sao mà cậu biết vụ đó?" Tiểu Đường hỏi. Rồi mắt Tiểu Đường lại càng trợn to hơn. "Ôi trời, không phải là cậu cũng có ở đó chứ?"

Thư Hân lắc đầu, và thở dài. "Ôi, tớ ước giá mà vậy, là Dụ Ngôn kể cho tớ."

Bây giờ thì Tiểu Đường sẽ thiêu cháy luôn cả cái xác của Dụ Ngôn.

"Tớ ghét cậu ta," Tiểu Đường nói với nàng.

Thư Hân cười, bởi vì nàng biết Tiểu Đường đang nói đùa. Hai người bọn họ suốt ngày dính lấy nhau, thậm chí đến cả Satan cũng không tách nổi họ ra đâu. Thư Hân cúi xuống, môi ghé sát vào tai Tiểu Đường, như thể nàng sẽ kể một bí mật. (Mà Tiểu Đường đương nhiên là vui vẻ đón nhận, bởi vì việc biết được bí mật khiến nó cảm thấy mình đặc biệt.)

"Tớ nghĩ cậu ấy đang cố gán ghép hai chúng ta," Thư Hân thì thầm.

Vậy, hoá ra chẳng phải bí mật gì cả.

Tiểu Đường sặc nước bọt. "Cái gì?" Nó ho sặc sụa. Nếu đúng là Dụ Ngôn làm, thì nó còn có thể kinh khủng hơn nữa - có lẽ như là khiến Khả Dần đóng giả làm kẻ trộm, hoặc là, có thể bảo Tôn Nhuế ngáng chân Thư Hân ngay trước mặt Tiểu Đường, để nó có thể đỡ nàng. (Mặc dù nghe có vẻ khá là sến súa.)

Thư Hân cười khúc khích, trượt xuống ngồi cạnh Tiểu Đường. "Khi tớ nói là cậu ấy kể về cậu rất nhiều, tức là hàng tấn chuyện ý. Mọi lúc luôn."

"Mọi lúc?" Tiểu Đường nhắc lại. Nó có thể cảm thấy mình đang yếu dần đi, Dụ Ngôn có thể đã kể cho nàng nghe bất cứ chuyện gì! Từ cái lần nó liếm cục sạc trong khi vẫn còn trong ổ cắm tới cái lần nó nuốt ba viên bi.

Thư Hân gật đầu. "Lúc đầu, tớ cứ tưởng là cậu ấy thích cậu cơ," nàng lý luận. Tiểu Đường thực ra chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Ý là, nó biết Dụ Ngôn gay, nhưng mà nó chưa bao giờ lưu tâm đến chuyện này, hay đã từng nghĩ về nó. "Nhưng rồi tớ phát hiện ra là cậu ấy chỉ kể về cậu cho mỗi tớ mà thôi, không ai khác cả."

Được rồi, làm sao mà Thư Hân kiếm được cái thông tin đó vậy? "Mà nó cũng không có khác biệt gì." Thư Hân nhún vai.

Tiểu Đường cảm thấy thật khó chịu trong bụng, một là, bởi vì Thư Hân vẫn đang nhìn nó, và hai là, bởi vì cánh tay của nó thực sự đang rất đau lúc này.

Thư Hân đột nhiên đổi chủ đề. "Làm thế nào mà," Thư Hân ám chỉ tới tình huống hiện tại của Tiểu Đường. "đây lại là lỗi của Dụ Ngôn?"

"Cậu ta là cái đồ ghen tỵ dở hơi."

Thư Hân cười toe với nó, có vẻ đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. "Có phải liên quan đến Tuyết Nhi?"

"Ừ," Tiểu Đường gật đầu. Điều này khá là khó khăn trong khi cánh tay nó đang bị nuốt chửng bởi cái máy bán hàng tự động. "Bọn tớ đang ở quán pizza, và hoá ra Tuyết Nhi cũng ở đó. Tuyết Nhi đi đến chỗ tớ và Dụ Ngôn-"

"Dụ Ngôn và tớ," Thư Hân sửa lại.

Nó dừng một lúc, rồi tiếp tục nói. "Sao cũng được, Dụ Ngôn và tớ," Thư Hân mỉm cười. "Và Dụ Ngôn cứ nghĩ rằng Tuyết Nhi sẽ nói chuyện với cậu ta nhưng cậu ấy không. Thay vì nói chuyện với Dụ Ngôn, Tuyết Nhi lại nói với tớ. Cậu ấy hỏi tớ tin đồn tớ có thể ăn hết hai miếng pizza trong vòng năm giây có thật không."

"Vậy có phải thật không?" Thư Hân tò mò hỏi.

Tiểu Đường cười một cách tự hào vì có một tài năng thú vị (và khá là vô dụng) như vậy. "Tất nhiên rồi. Dù sao thì, Tuyết Nhi bảo tớ làm thử, và khi tớ đang chuẩn bị ăn hai miếng pizza, Dụ Ngôn giật chúng khỏi tay tớ và tuyên bố cậu ta có thể làm được chỉ trong vòng bốn giây."

"Và sau đó chuyện gì xảy ra?" Thư Hân bảo nó tiếp tục.

"Kết quả cậu ta bị nghẹn vì hai miếng pizza và vì chính cái tôi của mình."

Thư Hân cười thích thú, và Tiểu Đường tự đập tay chính mình trong đầu vì có kỹ năng kể chuyện tuyệt vời. "Tớ hiểu được đoạn ghen tỵ," Thư Hân nói. "nhưng tại sao Dụ Ngôn lại là đồ dở hơi?"

"Cậu ta vẫn luôn là đồ dở hơi," Tiểu Đường trả lời như thể đó là điều hết sức bình thường. Khoé miệng của Thư Hân kéo lên. "Là vậy sao?"

"Ừm."

"Sao cậu lại ở trong tình huống này?" Thư Hân hỏi cô gái mà cánh tay vẫn đang kẹt trong máy bán hàng tự động. Tiểu Đường vẫn chưa chấp nhận được sự thật là Ngu Thư Hân đang nói chuyện với nó trong lúc này - và tay nó vẫn đang bị kẹt trong máy bán hàng tự động! Có lẽ nó nên khiến mình bị kẹt tay trong máy bán hàng tự động thường xuyên hơn...

"Thì, đến gần cuối cậu ta cũng thành công. Tuyết Nhi cố xoa ngón út của Dụ Ngôn để cơn ho có thể dừng bớt, và cuối cùng thành ra  họ nắm tay nhau. Trong khi đó, tớ," nó nói một cách kịch tính, "mất mất hai miếng pizza."

"Vậy nên cậu quyết định đi cướp máy bán hàng tự động?" Thư Hân nói một cách khiêu khích, vẫn cười thích thú với cô nàng tội nghiệp. "Cuộc sống phạm tội. Và kết quả thế nào?"

Tiểu Đường thổi một vài sợi tóc rủ xuống mặt mình. Môi chìa ra, nó gầm gừ, "im đi," mặt vẫn áp sát vào khung kính. Nó đang cố hết sức để không phá hỏng hình tượng của mình quá nhiều, bởi vì điều đó sẽ chỉ làm hỏng cơ hội để nó đến với Thư Hân. Nó có tầm 1% để tiến đến với nàng. (Theo như Tôn Nhuế, chỉ có chừng đó thôi.) nhưng thay vì ủ rũ, nó lại hân hoan reo: "một phần trăm, tuyệt vời!", bởi vì thực sự, đó còn hơn cả nhưng gì mà nó tưởng tượng rồi.

"Tớ thậm chí không thèm trộm gì cả. Tớ nhét một đồng 5 tệ vào, và cái thứ trời đánh này bị kẹt giữa chừng khi đang nhả chai nước. Tất nhiên là tớ phải lấy được nó. Nên tớ đã làm vậy - ừ thì, bằng tay."

"Và chuyện gì xảy ra sau đó?" Tiểu Đường chỉ thở dài.

Thư Hân đảo mắt vì tình huống nực cười của nó. Nàng cứ tưởng nàng chỉ gặp những điều này trên phim và  chương trình truyền hình thôi chứ, nhưng không, nàng đã lầm. Hoá ra, nó còn xảy ra với bạn của mình nữa. (ÔI THÁNH THẦN ƠI NÀNG COI TIỂU ĐƯỜNG LÀ BẠN KÌA, CHÚC MỪNG LỄ HANUKKAH!) "Cậu biết là cậu chỉ cần nhét thêm một đồng nữa và nó sẽ trở lại bình thường chứ?" nàng trêu chọc.

"Tớ cháy túi rồi." Tiểu Đường nói.

Thư Hân gật đầu thấu hiểu, và lấy ví của mình ra. Nàng mở ví, và lấy ra một tờ 5 tệ." Nàng ngưng lại nói "Thế đổi lại tớ sẽ được gì?"

Tiểu Đường chớp mắt nhìn nàng. "Tớ sẽ trả lại cậu tiền..." Tiểu Đường dừng lại nghĩ ngợi "sau!"

Ừ, cứ làm như là nó sẽ nhớ ý. (À mà, nếu là về Thư Hân, kiểu gì nó cũng nhớ.)

Thư Hân lắc đầu, hơi nhếch mép cười. "Không không, tớ có tính lãi, bạn học Triệu ạ."

Ôi trời đất ơi, nàng biết cả họ của nó nữa!

"Sao? Chỉ không đến một ngày thôi mà!" Tiểu Đường phản đối.

Thư Hân nhún vai.

"10 tệ nhé?"

Thư Hân vẫn lắc đầu. "Tớ muốn nhiều hơn," nàng nói với nó. "Đây không chỉ là 5 tệ, cậu biết đấy. Nó còn bảo vệ toàn bộ hình tượng và danh tiếng của cậu đó," - và cái khuỷu tay mà đang chuẩn bị bật còn mạnh hơn cả giáo sư tiếng Anh của nó nữa.

Tiểu Đường há hốc mồm, cảm thấy cực kỳ bê bối. "Thư Hân, cái này là bóc lột đó!"

Thư Hân chỉ nhún vai. "Thế cậu có muốn cứu cái tay của mình không?"

Tiểu Đường muốn chứ, và nó quyết định chơi lớn. "Một cuốn sách nhé!" nó cảm thán. "Bất cứ cuốn sách nào cậu muốn, hãy nói tên đi." Nó đề nghị.

"Cái đó cùng lắm có 50 tệ." Thư Hân nói với nó. "Đó là cái giá cho danh tiếng cool ngầu của cậu ư, Tiểu Đường?"

Tiểu Đường cố gắng để giấu sự ngạc nhiên của mình, bởi vì trời ơi, Ngu Thư Hân nghĩ nó ngầu. Tiểu Đường cũng khá nổi tiếng, nhưng Thư Hân thì là cả một cấp độ mới. Một tầm cao mới.

Nên tất nhiên, nó thấy khó hiểu bởi vì Ngu Thư Hân ấy lại đang ở đây, tống tiền nó.

Tiểu Đường thở dài bất lực. "Hãy nói cái giá của cậu đi."

Thư Hân giả vờ nghĩ một lúc. "Bữa trưa," nàng quyết định. Tại thời điểm này, Tiểu Đường lại càng khó hiểu, bởi vì cái này chỉ tốn có khoảng 15 tệ.

"Hoặc bữa tối, cuối tuần này, tuỳ ý cậu chọn." Thư Hân nhanh chóng nói thêm trước khi vuốt thẳng tờ tiền. (Trời, giá mà bẻ thẳng Tiểu Đường cũng dễ như thế.)

Ô.

Ồ.

Tiểu Đường á khẩu. Ôi thánh gay ơi, có phải Thư Hân vừa mời nó đi chơi? Một cách gián tiếp? Không nói thêm một lời nào, Thư Hân nhét tờ tiền vào, và chỉ thế, Tiểu Đường đã được giải thoát. Thật là tốt khi cánh tay nó trở lại, và nó chưa bao giờ nghĩ là nó sẽ nói câu này trong cuộc đời.

Thư Hân đỡ nó dậy, và nàng lấy ra một mảnh giấy. "Cậu có bút chứ?"

Tiểu Đường ngập ngừng lấy cái bút ở túi sau và đưa nó cho nàng. Thư Hân cầm lấy và bắt đầu viết gì đó.

"Đây," Thư Hân đưa nó mảnh giấy và mỉm cười. (THÁNH THẦN ƠI, NÓ CÓ SỐ CỦA THƯ HÂN!)

"Ơ- ừ, cảm ơn," nó lắp bắp.

"Gặp cậu sau, Đường." Nàng quay đi, và Tiểu Đường đã nhìn thấy, nó thề là nó thấy có chút hơi hồng hồng cũng dần xuất hiện trên trên cặp má của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net