Chương 2: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần này Tả Hàng từ nước ngoài trở về có một chuyện quan trọng cần làm, tham gia chương trình – Ace Toàn Năng.

Tiết mục này là một buổi thử giọng và còn bao quát rất nhiều tài năng khác, gồm tất cả các lĩnh vực từ âm nhạc đến vũ đạo. Sau khi vượt qua được vòng đánh giá, mỗi người sẽ bốc thăm lựa chọn cố vấn, cùng cố vấn tạo thành một đội. Cuối cùng các đội sẽ tiến hành battle. Mỗi vòng của chương trình đều được khán giả tại hiện trường bình chọn, cho đến khi có một đội giành được chiến thắng và debut.

Khi vừa ra mắt, chương trình này đã trở nên rất nổi tiếng, mặc dù nó có khá nhiều yếu tố khác thường và có vô vàn cuộc tranh cãi nảy lửa thường thấy giống ở nhiều chương trình khác để thu hút sự chú ý. Nhưng nó lại mang tính chuyên nghiệp rất cao. Trong số các thực tập sinh có sinh viên, thực tập sinh từng ra mắt và những người nổi tiếng trên mạng đều đã tích lũy được một lượng người hâm mộ nhất định.

Trong số những cố vấn của chương trình – Trương Cực, hiện là lưu lượng hàng đầu về lượng người hâm mộ và đi cùng với sự nổi tiếng của hắn đối với công chúng. Đồng thời cũng là một người cực kì nghiêm túc và tận tâm với chương trình, hắn đã mang lại vô vàn đánh giá tích cực cho chương trình, xếp hạng bùng nổ. Vì vậy chương trình đã tranh thủ chiến thắng mà họ có được để bắt đầu tiến đến mùa hai.

Và Trương Cực, với tư cách là cố vấn trụ cột của chương trình mùa trong đầu tiên, đương nhiên sẽ có mặt ở đó.

Điểm dừng chân của tổ chương trình lần này chính là lại Trùng Khánh, khi mới biết chuyện này, Trương Tuấn Hào đã đề nghị Tả Hàng ở lại nhà cậu, như vậy có lẽ sẽ tiện lợi hơn.

Ban đầu, cậu nghe Tả Hàng nói muốn tham gia tiết mục này, cậu cho rằng Tả Hàng không biết Trương Cực sẽ xuất hiện ở đó. Sau vài lần dò hỏi, cậu phát hiện Tả Hàng dường như đã biết từ lâu.

Tả Hàng nhìn như không mấy quan tâm đến sự xuất hiện của Trương Cực.

Như để xác nhận suy nghĩ của Trương Tuấn Hào, vẻ mặt Tả Hàng vẫn bình tĩnh. Cậu gật đầu, cười nói.

"Anh cũng không còn cách nào khác, đây là việc duy nhất anh có thể cố gắng để kiếm thêm tiền sữa bột cho Nhị Thất mà"

"Anh ở công ty mười mấy năm, ngoài hát nhảy thì còn có thể làm gì chứ. Lúc đầu cũng định mặt dày cùng Nhị Thất trụ ở nhà chị họ, không đi đâu hết, vứt hết cả mặt mũi. Chuyện này anh đương nhiên chưa nói cho cha mẹ, hai người họ mà biết thì chắc chắn chặt mất chân anh. Bây giờ có Nhị Thất, tiêu sài càng nhiều. Anh cũng không thể đòi hỏi cha mẹ già của mình tiền sinh hoạt, nếu mà không kiếm ra tiền, hai cha còn bọn anh có lẽ sẽ phải lưu lạc đầu đường đấy"

Trương Tuấn Hào ngã người trên sofa, càng nghe càng khó chịu. Tả Hàng nói thì dễ dàng nhưng người nghe là cậu lại không hề dễ chịu. Cậu còn cảm thấy có chút có lỗi với Tả Hàng, người này càng ra vẻ chẳng có gì to tát thì cậu lại càng đau lòng.

Sau khi bình tĩnh, cậu khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình nhìn Tả Hàng nói.

"Chậc, nếu bố của con thật sự phải lưu lạc đầu đường thì con đây vẫn hỗ trợ bố được mà"

Tả Hàng cảm giác như mình đang bị một đứa trẻ lên ba dạy đời.

"Đừng nhiều lời nữa"

Cậu thở dài nói tiếp.

"Anh rời khỏi giới giải trí đã quá lâu rồi, tiếng tăm bên ngoài cũng không tốt. Anh rất may mắn mới được bạn bè giúp đỡ để tham gia chương trình đó. Anh sẽ không từ bỏ cơ hội lần này đâu"

Mà hơn nữa thì, sân khấu cũng là giấc mơ cả đời của Tả Hàng. Việc có một cục thịt nhỏ xuất hiện trong bụng đã làm gián đoạn hết mọi dự định tương lai mà cậu đã tận tâm rạch ra.

Thời gian đó, cuộc sống vốn đã lộn xộn của Tả Hàng lại ngày một thêm tồi tệ hơn. Nếu không có người đến vương tay bao bọc, giúp đỡ, có lẽ cậu đã đi đến mức tuyệt vọng, trầm cảm và cũng có thể là nhảy xuống từ một tòa nhà nào đó, đem hai cha con cùng nhau đồng quy vu tận, một xác hai mạng.

Trên thực tế, Tả Hàng cũng đã suy nghĩ rất nhiều khi quyết định tham gia chương trình này.

Hiện tại Nhị Thất mới hơn một tuổi, nhóc con vẫn cần người chăm sóc hằng ngày. Tình cờ chương trình này tương đối tự do, ghi hình từ thứ hai đến thứ sáu. Có thể ở nhà trọ, nhà gần hoàn toàn có thể về nhà ngủ. Không cần phải cách ly tại địa điểm ghi hình trong nhiều ngày tháng.

Chương trình này tương đối phổ biển và có tỷ lệ tiếp xúc tương đối cao. Hơn nữa cho dù có bị loại ngay từ vòng đầu, cậu vẫn có thể nhận được một số tiền thưởng. Có thể đủ tiền mua thêm hai hộp sữa bột cho Nhị Thất nên cậu vẫn quyết định tham gia.

Ban đầu, cậu định sẽ thuê một phòng trọ nhỏ gần địa điểm quay phim để tiện chăm sóc con trai. Sau đó bị Trương Tuấn Hào phát hiện, tên nhóc láo cá này ép cậu ở lại nhà nó, bảo cậu chỉ cần ẩn cư tu luyện, về phần Nhị Thất cứ yên tâm giao lại cho nó.

Vốn dĩ giữa cậu và Trương Tuấn Hào là tình cảm huynh đệ, từ chối thì cũng quá kiêu ngạo nên cậu vẫn đồng ý ở lại.

Thật ra, từ đầu cậu đã biết Trương Cực sẽ xuất hiện trong chương trình. Trương Tuấn Hào lúc đó nhắc cho cậu nhớ, lại bị cậu làm bộ làm tịch giống như một chút cũng không quan tâm.

Nhưng làm sao cậu lại có thể thật sự không quan tâm được cơ chứ?

Tả Hàng đem chính mình tự giễu, cậu cười khổ. Cậu vẫn là luôn không khống chế được chú ý đến người kia, cho dù là ra nước ngoài, cậu vẫn ít nhiều tìm hiểu một chút tin tức về hắn.

Ngoài những lý do bắt buộc cậu tham gia chương trình này, còn lại Tả Hàng một chút cũng không dám khiến bản thân đắm chìm trong nhưng suy nghĩ mơ hồ ẩn giấu trong lòng.

Nói thẳng ra là cậu thấy bản thân thật sự quá rẻ tiền.

Một âm thanh nhỏ vang lên cách đó không xa, cắt ngang mạch suy nghĩ của cả hai. Tả Hàng nhìn sang thì phát hiện con trai mình đang chơi mô hình thì ngủ quên và vô tình ngã sấp mặt xuống đất.

Tiểu Nãi sửng sốt hai giây mới bật khóc, Tả Hàng vội vàng đi đến dỗ dành nhóc. Cũng may, Trương Tuấn Hào nhanh tay đắp một chiếc khăn lạnh lên trán nhóc con. Trán chẳng qua bị đụng mạnh nên thành ra có chút đỏ, may là không bị sưng lên. Chỉ là da trẻ con quá mỏng nên nhìn qua vẫn có chút dọa người.

Tả Hàng nhất thời vừa cảm thấy buồn cười, nhưng cũng cảm thẩy có chút đau lòng.

Cậu hôn lên làn da mềm mại trên mặt Nhị Thất, nhóc con liền vùi mặt vào ngực baba ủy khuất mà thút thít. Sau đó mí mắt dần dần nhắm lại.

"Sao anh không đi ngủ sớm đi? Lát nữa em sẽ sắp xếp lại hành lý cho anh. Hôm nay anh cũng vất vả rồi, mai chẳng phải còn chạy đi xem qua một số kịch bản của chương trình sao"

Trương Tuấn Hào nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của Tả Hàng, biết cậu hôm nay cũng chịu nhiều dày vò mệt mỏi.

Tả Hàng gật đầu, đi tới cửa phòng được Trương Tuấn Hào chuẩn bị, đưa lưng về phía cậu nhẹ giọng nói.

"Cảm ơn"

Trương Tuấn Hào sững sốt một chút, sau đó có chút bất đắc dĩ cười chọc ghẹo cậu.

"Anh cảm ơn em làm cái rắm gì a"

"Tổ tông của em ơi, anh mà nguyện ý nói mọi chuyện cho em sớm hơn thì em còn phải thay anh cảm tạ trời đất đấy"

"Với cả anh nói đúng, những chuyện trước kia anh từng trải qua không cần bận tâm nữa. Quan trọng là bây giờ sống cho tốt, cùng nhau ăn uống. Rảnh rỗi thì đưa Nhị Thất đi chơi"

Khóe mắt Tả Hàng có chút cay cay, cậu nháy nháy mắt để làm cho bản thân trông không quá kì cục, cậu vốn không hợp với cái hình tượng yếu đuối. Nhưng không có tác dụng, lông mi cậu cũng dần ươn ướt.

Khoe miệng Tả Hàng cong lên thành vòng cung, nhẹ giọng đám lại. Trương Tuấn Hào trong phút chốc như gặp ảo giác, cậu như thật sự được thấy Tả Hàng của năm 17 tuổi.. một lần nữa...


Sáng hôm sau, Tả Hàng tỉnh dậy thì đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Vốn dĩ cậu định đến trường quay trước vài ngày, nhưng tổ chương trình đột ngột thay đổi thời gian, Tả Hàng chỉ có thể vội vội vàng vàng chuẩn bị sớm hơn dự kiến. 

Tả Hàng tỉnh dậy không lâu, Nhị Thất cũng tỉnh. Ở trên giường giọng khàn lí nhí gọi baba.

Cậu nhẹ giọng đáp lại con trai mấy câu, ban đầu cậu định chuẩn bị đồ ăn trước cho Nhị Thất rồi giữ ấm nó trong nồi cách nhiệt. Kết quả quay đi quay lại, đã thấy Nhị Thất ngồi trong phòng khách nhìn cậu, dụi mắt ngái ngủ.

Giường trong phòng ngủ không quá cao, có lẽ Nhị Thất đã tự trèo xuống. Nhóc con đứng chân trần trên ghế sôfa, nhìn thấy Tả Hàng nhìn mình, lập tức mỉm cười, làm Tả Hàng như muốn tan chảy.

"Nhị Thất, ngoan ngoan, con tự mang giày vào nha?"

Nhóc con gật đầu, loạng choạng trên đôi chân ngắn ngủn của mình xỏ giày vào.

Đưa nhóc con lên ghế cao, Tả Hàng vừa đút cho Nhị Thất ăn vừa nói lải nhải.

"Nhị Thất, baba phải ra ngoài làm việc a, con ở nhà nhớ ngoan ngoãn đó nha"

"Chờ tối baba về, sẽ mua cho con phô mai que có được hay không"

Nhị Thất đưa đôi mắt to sáng về phía Tả Hàng, vỗ vỗ đôi tay bé nhỏ.

"Pô mai quee!!"

Tả Hàng gãi gãi mũi cười nói.

"ừm, phô mai que đó"

Sau khi cho con trai ăn xong, Tả Hàng cùng nhóc con chơi đùa một chút rồi mới chuẩn bị ra ngoài, trước khi rời đi, Tả Hàng đem một sổ ghi chú về việc nuôi dạy con nhỏ mà mình đã viết trước đó lên bàn ngoài phòng khách. Đồng thời dán một tờ giấy lên tủ lạnh ghi: Bữa sáng ở đây – trong nồi.

Cậu đứng ở cửa vẫy tay với con trai.

"Nhị Thất, baba đi đây, con ở nhà ngoan nhé"

Nhóc con gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó còn hôn gió với Tả Hàng.

Trương Tuấn Hào tỉnh dậy sau khi Tả Hàng đi được hai mươi phút.

Thức dậy chuyện đầu tiên cậu làm là lật đật mở điện thoại di động lên kiểm tra, đúng như dự đoán. Bây giờ đã hơn tám giờ, gần chín giờ rưỡi. Đồng hồ báo thức đã reo vô số lần nhưng vẫn không gọi cậu dậy được.

Trương Tuấn Hào vội vàng luống cuống xếp lại giường, mở cửa phòng thì nhìn thấy Nhị Thất không khóc cũng không nháo ngồi dưới đất, đôi tay nhỏ đang mày mò chiếc điều khiển tv, nghiên cứu xem thứ này mở như thế nào. Chẳng qua cặp mắt to kia đang có dấu hiệu rơm rớm, lông mi cũng bị làm cho ươn ướt. Thấy Trương Tuấn Hào đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn muốn khóc lên nhưng lại mạnh mẽ đè nén lại.

Nhóc con lảo đảo lắc lư đi đến nắm lấy góc áo của Trương Tuấn Hào, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm.

"Baba, muốn baba"

Trương Tuấn Hào cảm thấy có chút tội lỗi, cậu ôm Nhị Thất lên.

"Baba bây giờ đang bận kiếm tiền mua sữa bột cho Nhị Thất. Cha nuôi không thể cùng Nhị Thất chơi trước a?"

Sau khi dỗ dành Nhị Thất, Trương Tuấn Hào liếc mắt nhìn thấy giấy ghi chú và sổ tay nhỏ Tả Hàng để lại.

Cậu vừa ăn vừa bắt đầu đầu đọc, cuốn sổ nhỏ là một cuốn sổ tay, ở giữa kẹp một chiếc ví nhỏ, Trương Tuấn Hào mở ra thì thấy bên trong có CMND và thẻ an ninh xã hội của Nhị Thất, bên trên là cái tên Trương Chu Kỵ.

(Lấy theo biệt danh "Trương Đậu Kỷ" của Trương Cực)

Trương Tuấn Hào lập tức sửng sốt, nhìn đi nhìn lại để xác nhận, thật sự là Trương Chu Kỵ.

Làm sao Nhị Thất . . . lại mang họ Trương chứ?

Bên đây Tả Hàng đến địa điểm ghi hình, xếp hàng dài mấy chục người cho tới tận 12 giờ trưa, vẫn còn một phải hoàn thành việc diễn tập cho từng quy trình thêm một chút.

Mặc dù chiều hôm sau tổ chương trình mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, nhưng hôm nay họ muốn kết thúc quá trình sớm nên không để ai về, tất cả đều phải ở lại địa điểm ghi hình để ăn trưa.

Tả Hàng ăn vài miếng cơm, hộp cơm do đoàn phim phân phát cho mọi người đều như nhau, không biết có phải do đầu bếp thích ớt hay không, đồ ăn đều thật sự rất cay. Tả Hàng ăn được hai miếng liền cảm thấy bụng nóng bừng, dù đói đến mấy cũng không nuốt nổi nên đành phải vứt đi.

Không phải cậu đạo đức giả, từ lúc cậu mang thai và sau khi sinh con đều không chăm soc tốt cho cơ thể, dinh dưỡng còn không đủ chứ nói gì đến việc ăn uống đúng giờ. Mãi đến khi đến nhà chị họ, sức khỏe cậu mới dần hồi phục, nhưng mà bên trong lại bị tổn thương, dù cho cố gắng hồi phục lại cũng không được.

Tả Hàng liếc nhìn đồng hồ, mới hơn 11 giờ 50, cũng không biết Nhị Thất ở nhà thế nào.

Cậu muốn gọi video cho Trương Tuấn Hào, nhưng nhìn xung quanh toàn người là người, vì vậy cậu quyết định vào phòng thay đồ để gọi điện.

Trong phòng thay đồ lúc này chắc hẳn không có ai, Tả Hàng vừa đi vừa gọi điện. Sau khi đầu dây bên kia được nối đến, Nhị Thất đã tiến lại gần đòi hôn hôn.

Nhìn thấy gương mặt trắng nõn và đáng yêu của con trai, tâm trạng vốn không vui vì đau dạ dày cũng dần trở nên vui vẻ. Tả Hàng cũng hướng về màn hình hôn Nhị Thất.

"Con yêu, con đang làm gì vậy?"

Cậu một tay cầm điện thoại, tay còn lại đẩy cửa nhưng không may va phải một người. Tả Hàng theo bản năng ngẩng đầu lên xin lỗi, nhưng sau khi nhìn thấy rõ mặt đối phương, cậu há miệng hồi lâu vẫn không nói lên được một câu.

Sự thật chứng minh rằng, càng sợ cái gì thì nó lại càng tới. Trước khi đến đây, cậu đã cầu nguyện rằng đừng để bản thân đụng mặt riêng với Trương Cực, nhưng có vẻ điều đó lại mang tác dụng ngược và điều ước của cậu không thành sự thật.

Giọng nói của Trương Tuấn Hào và Nhị Nhất phát ra từ đầu bên kia của điện thoại, Tả Hàng chợt nhớ ra mình vẫn còn đang nghe điện thoại. Cậu nhanh chóng nói xin lỗi, hoảng sợ tắt điện thoại quay người rời đi.

Cổ tay bỗng truyền đến một trận đau đớn, cậu bị Trương Cực tóm lấy, đem ném vào cửa phòng thử đồ.

Trương Cực không hề nương tay, lưng Tả Hàng đập vào khung cửa, cảm giác đau rát lan ra. Bụng cậu vừa mới dịu xuống cũng bắt đầu nhói lên.

Trương Cực cũng sửng sốt trong giây lát, hắn không ngờ người này còn nhẹ hơn trước đây, gần như không trọng lượng, ngay cả cánh tay hắn vừa cầm vào cũng vô cùng mảnh khảnh.

Hắn coi thường bản thân vừa cảm thấy chút thương xót, Trương Cực cười tự giễu. Hắn lấy tay kẹp cằm Tả Hàng, lạnh lùng hỏi.

"Sao anh còn mặt mũi mà trở về vậy?"

Khoảng cách giữa cậu và hắn thật sự rất gần, hắn không thể ngửi ra được mũi rượu quen thuộc trên cổ Tả Hàng, ngược lại là một mùi kem dâu xa lạ. Nghĩ đến những lời thân mật vừa rồi của cậu qua điện thoại với ai, trong lòng Trương Cực liền dâng lên cơn tức giận không rõ, nụ cười trên mặt càng lúc càng mỉa mai.

"Làm sao, lúc trước quan hệ với Lục Vân Sâm, cậu ta bỏ rơi anh. Bây giờ về nước lại bắt đầu quan hệ với người khác rồi à?"

"Tả lão sư đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt"

Toàn thân Tả Hàng lúc này chỉ cảm thấy thập phần đau nhức, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, Lời nói của Trương Cực với cậu như đâm cho cậu một nhát dao, còn đau hơn nỗi đau trên cơ thể cậu.

Cậu dùng hết sức đẩy Trương Cực ra, ôm tay và bụng thở hổn hển, hốc mắt cũng vì đau mà dần đỏ lên, như một chú gấu bị thương bày ra tư thế phòng thủ.

Trương Cực cảm giác tim hắn như bị bóp nghẹt
Sau đó là sự phẫn nộ kéo đến vô tận. Hắn thật không hiểu cái bộ dáng đề phòng này của Tả Hàng là đang cho ai xem.

Cậu rốt cuộc có tư cách gì mà bày ra bộ dàng này?

Không khí lúc này bỗng tràn ngập hương thơm nồng nàn, giống như vị ngọt của rượu mận hòa quyện với vị chan chát của kim quất, lại mang một chút vị cay đắng khiên Tả Hàng cảm thấy choáng váng.

Tả Hàng đã quá quen thuộc với mùi hương rượu có chút ngọt này, dù cho có xa cách tận hai năm, cậu một chút cũng chưa từng quên đi được mùi hương này, mùi đã từng khiến cậu nhớ nhung.

Đây là pheromone của Trương Cực (Tin tức tố)

Tả Hàng cảm giác như gáy cậu dần dần nóng lên, sưng tấy cùng tê dại, tay chân cũng dần trở nên vô lực. Cậu vịn vào khung cửa từ từ trượt xuống rồi co cơ thể lại, đưa tay lên che đi nơi tuyến thể đang nóng lên vì đau đớn của mình.

Alpha trời sinh hung hãn, mang khí thế áp bức, quét qua người cậu từng đợt từng đợt. Pheromone bị thuốc ức chế sau hai năm của cậu cũng tràn ra từng đợt như sóng dữ, mùi thuốc lá theo sau là mùi chanh, hòa quyện với mùi rượu. Tràn ngập trong không khí say mèn khiến lòng người hoảng hốt.

Một khi công tắc đã được bật thì không thể ngưng lại được. Toàn thân Tả Hàng trở nên nóng rực, bị Trương Cực ép tiến vào kì phát tình. Cậu không khỏi rên rỉ một tiếng, khóe mắt cũng đỏ bừng lên.

Sự đau đớn về thể xác và sự tra tấn về tinh thần khiến cậu gần như phát điên, Tả Hàng nhắm chặt mắt lại, dùng tay nhéo mạnh sau gáy, như muốn đem cả tuyến thể rút ra.

Thấy vậy, Trương Cực kiểm soát nhẹ lại lượng pheromone do hắn tiết ra. Ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, hắn cúi xuống bế Tả Hàng lên, không để ý Tả Hàng đang điên cuống giãy giụa thoát khỏi tay hắn.

Nghĩ đến cái đêm hai năm trước, Tả Hàng bỗng bất giác hoảng sợ.

Khi đó, biểu hiện của Trương Cực cũng lạnh lùng như bây giờ, tra tấn cậu suốt đêm bất chấp sự cầu xin và vũng vẫy của cậu.

"Trương Cực! Em điên rồi! Thả ra! Thả anh ra!"

Cậu càng ngày càng hoảng sợ, cùng không còn quan tâm đến hình tượng nữa mặc sức hét lên, cố gắng thoát khỏi hắn. Cầu xin ai đó đem cậu khỏi hẳn.

Trương Cực dừng lại trở tay đem cậu nhấn lên tường, nghiến răng nói.

"Anh thật sự muốn thu hút người đến đây à? Đến nhìn bộ dạng phóng túng của anh đi?"



Ps: Vị kem dâu của Alpha Nhị Thất


————————-
Quà lễ 30/4 sớm cho mọi người nhó
💗 Quinnie: Trương Cực có chút tàn bào ah! 😭

—> Hỏi gì đáp nấy, bạn cứ tự do thắc mắc nhe! Mình sẽ cố giải thích hết cho nè hihi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net