Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Hàng kỳ thực là một người rất ít khi xúc động hay bật khóc.

Dù cho đã từng trải qua cảm giác rất đau đớn khi sinh Nhị Thất nhưng cậu cũng chỉ nén ra được vài giọt nước mắt sinh lý, cậu giống như một đứa trẻ lang thang bị vứt bỏ vì vốn dĩ biết rằng khóc cũng không được ai cho kẹo nên cũng chẳng muốn làm điều đó bởi chỉ tổ phí sức.

Cậu không bao giờ muốn bày ra trước mặt Trương Cực nét mặt yếu đuối của bản thân, Trương Tuấn Hào khi đó luôn miệng bảo cậu sao lại kiêu ngạo đến thế. Lúc đó lại luôn có một Trương Cực nguyện ý cưng chiều cậu.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Khi những lời nói dối ngọt ngào năm nào bị vạch ra trần trụi, mọi thứ dường như trở nên thật buồn cười.

Ai cũng sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc và sẽ phải quỳ xuống khi bị pherhomone lấn át. Tả Hàng biết được sự thật này từ hai năm trước, cậu từng nghĩ bản thân sẽ đủ lý trí và tỉnh táo khi đối mặt với Trương Cực.

Nhưng rõ ràng sự thật đã cho cậu thấy được sự thất bài thảm hại của thể chất và tinh thần, cuối cùng rơi vào tình cảnh khốn khổ này.

Cậu nhếch đôi môi sưng đỏ của mình và tự lẩm bẩm:

"Nếu ... không thích anh, cần gì phải làm vậy chứ"

Hay là vì . . . Trương Kiều Kiều sao?

Tả Hàng đứng trước gương hồi lâu, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước măt còn nóng hổi. Cậu lấy ra vài tờ giấy, lau đi những vết tích còn sót lại sau trận hoan hỉ.

Sau gáy và giữa hai đùi cậu lúc này là cảm giác đau âm ỉ, cậu dùng giấy lau, trên đó còn có chút máu.

Trương Cực đã đánh dấu tạm thời cậu.

Nhưng không sao, ít nhất nó sẽ giúp cậu chống chọi và vượt qua kì phát tình đến dột ngột này,
Tả Hàng không chút cảm xúc rửa mặt, sau đó đến bên ghế sofa và mặc lại quần áo.

Những dấu vết của trận buông thả vừa rồi đã được che lấp bởi lớp quần áo, che đậy đi những khốn khổ thầm kín bên trong. Trưng ra ngoài một biểu cảm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng vết cắn nằm sau gáy cậu lại không thể che đậy hoàn toàn, nơi đó tỏa ra một mùi ngọt ngào nhàn nhạt.

Lúc này chỉ mới hơn 12 giờ 30, còn nữa tiếng nữa buổi quay tập mới bắt đầu. Địa điểm ghi hình là làng điện ảnh và truyền hình Trùng Khánh, đây cũng là nơi thu hút rất nhiều khác du lịch. Họ đang vội vàng ghi hình chương trình lần này, khu danh lam thắng cảnh vừa mới đóng cửa nên trong góc vần còn có một cửa hàng tiện lợi còn mở bán.

Tả Hàng dọn dẹp sạch sẽ xong, đem túi rác cột thật chặt rồi ra ngoài ném, sau đó đến cửa hàng tiện lợi mua một túi thuốc sát trùng và ít băng cá nhân.

Chủ quán là một ông chú nhiệt tình, thấy dáng vẻ xanh xao, yếu đuối của cậu, tưởng cậu bị bệnh nên nhất quyết tặng cậu mấy gói 999*.

*(Đây là một loại thuốc ở bên Trung Quốc có công dụng chữa cảm sốt, ra mồ hôi trộm, khát nước, nghẹt mũi, sổ mũi, đau họng do phong nhiệt hoặc cảm cúm. - Mọi người search google là thấy nha)

Tả Hàng có chút bất đắc dĩ không biết phải cảm ơn như thế nào, ngón tay cầm tui thuốc của cậu như cũng đang ấm dần lên. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía ánh mặt trời chói mắt, khóe miệng bất giác cũng từ từ cong lên.

Tả Hàng à, hôm này mày cũng không còn cần phải ỷ lại vào ai cả, ít ra cũng không quá tệ nhỉ.

"Tiểu Cực? Làm sao em lại đến đây, tụi anh cũng mới vừa đi tìm em một hồi".

Tổ đạo diễn cần họp bàn một số chuyện, Trương Hân Duyệt tìm Trương Cực khắp nơi đều không thấy, kết quả cũng không nghĩ tới hắn đang ở trong phòng tập trên tầng 3.

Hắn dựa lưng vào tường, trượt xuống ngồi chồm hổm dưới đất, đem đầu vùi vào giữa lòng bàn tay đang đan chéo lại, nhìn cũng biết tiểu tổ tông này lại đang có chuyện gì đó phiền lòng.

Trương Hân Duyệt cau mày bước đến, vừa lại gần một chút cô đã nghe thấy một mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá xen lẫn một chút mùi chanh bay thoáng qua.

(Nhắc lại cho bạn nào quên Pherhomone/tin tức tố của Tả Hàng là mùi thuốc lá và chanh nha)

Trương Hân Duyệt nghĩ hắn lại vừa lén đi hút thuốc, sau đó dùng nước hoa vị chanh để che mùi, nhất thời biểu tình của cô trở nên nghiêm túc.

"Cậu mới hút thuốc lá?"

" Chị nói này, sao cậu lại ngang ngược như vậy? Trạch thần nói cậu sau này nên hạn chết hút thêm khói thuốc và uống rượu cậu làm sao lại không muốn nghe? Cậu phải hủy hoại cơ thể của mình mới chịu phải không?"

Trương Cực đã từng tự phá hoại bản thân đến mức phải nhập viện, bọn họ mấy ngày không thể nghỉ ngơi vì phải chăm sóc cho cậu. Trương Hân Duyệt phải bỏ dỡ công việc kinh doanh ở công ty mà đặc biệt chạy tới đây làm quản lý của hắn và đi theo hắn, chỉ vì cô thật sự sợ hắn sẽ lại không chăm sóc và bỏ bê bản thân.

Cô thật không ngờ tới tật xấu này vẫn không đổi được.

"Không có" Trương Cực trầm giọng cãi lại, trong lời nói còn xen chút bực bội.

Trương Hân Duyệt dù gì cũng xem như chị gái của hắn, thấy hắn mang cái bộ dạng này cũng rất đau lòng, lại sợ hắn đem cái thói quen xấu đó tái diễn, liền nhẹ giọng nói.

"Tuần tới đi một chuyến đến bệnh viện kiểm tra đi. Tuần sau không phải chương trình được ghi hình sao? Cậu rảnh thì đi luôn đi. Chuyện của công ty thì không cần lo"

Trương Cực ngẩng đầu lên nhìn cô, kèm theo đó là một nụ cười nhạt.

"Em đã sớm không có vấn đề gì rồi, chị đừng có lo lắng quá"

Trương Hân Duyệt trực tiếp cắt ngang lời hắn.

"Đừng có kì kèo trả giá với chị, nếu cậu không đi, chị liền điện cho mẹ cậu đến để cho bác gái tự mình ẵm cậu đi"

"À đúng rồi" Trương Hân Duyệt như sực nhớ đến cái gì đó

"Mẹ gần đây lại hay nằm mơ thấy Kiều Kiều đó, khi nào có thời gian thì . . . đi đến mộ thăm một chút đi"

Trương Cực không lên tiếng, những giọt nước mắt trong suốt của Tả Hàng lúc nay không thể giải thích được vì sao lại xuất hiện lên trong đầu hắn, giống như một loại nến sáp đang cháy, chạm lên đầu ngón tay dư lại cảm giác nóng bỏng lưu luyến khó chịu.

Đến khoảng ba giờ chiều, tổ chương trình đã sắp xếp sơ bộ các quy trình. Sau đó tới giải thích cho mọi người một số chú ý về các hạng mục và yêu cầu họ về sớm để chuẩn bị trang điểm với những việc khác.
Đứng suốt hai tiếng đồng hồ cộng thêm việc không ăn gì vào buổi trưa, Tả Hàng cảm thấy như mình đang ở trên một con lắc, một hồi trời đất quay cuồng. Cậu dựa tường chầm chậm đi ra bên ngoài, đến dưới táng cây thì mới ổn định lại một chút.

Tả Hàng thở dài, cái thân thể này của bản thân, thật sự là quá mức yếu đuối.

Sau khi giải tán vẫn còn rất nhiều người ở đó, thời tiết cũng không có dấu hiệu hạ nhiệt, Tả Hàng không muốn chen lấn cùng bọn họ nên ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên ngoài một lúc, dự định sau khi mọi người rời đi bớt thì sẽ quay về.

Ghế gỗ được xây dưới cây liễu, tán cây rậm rạp che kín đi cái nắng mặt trời gay gắt, coi như cũng có chút mát mẻ.

Tả Hàng vùi mình ở trên ghế, đem mũ che mặt lại, từ từ nhắm mắt.

Lúc tỉnh lại thì cũng đã qua hơn 10 phút, phần đông mọi người đều đã đi về, chỉ còn lại một số nhân viên đang làm việc.

Cậu bỗng có cảm giác không giải thích được, ban nãy cậu vừa mơ thấy một giấc mơ kì quái, cậu cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm cậu, vừa quay đầu lại thì không thấy gì ngoài một mảng tối.

Cậu thôi không nghĩ đến cái giấc mơ kì cục kia nữa, Tả Hàng xoa xoa cái cổ đang đau nhức, đang định kêu xe để về nhà.

"Tiểu Hàng?"

Có người vừa gọi tên cậu, Tả Hàng lên tiếng ngẩng đầu đáp lại, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Là Lục Vân Sâm. Anh so với trong ấn tượng trưởng thành hơn mấy phần, anh đeo một cặp kính tròn gọng bạc trên chiếc mũi cao, tôn lên bộ vest màu xanh biển, khiến anh trông có vẻ thanh lịch và tao nhã.

Tả Hàng có chút sững sốt, trước đây cậu có từng liên lạc với anh một hai lần, không nghĩ tới có ngày gặp mặt nên không khỏi có chút lúng túng.

Cậu ngược lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Lục Vân Sâm luôn mang một bộ dáng rất thân thiện, anh liếc thấy hai bàn tay của Tả Hàng như đang bấu vào nhau, liền lộ ra một nụ cười ấm áp, chủ động bắt chuyện với cậu.

"Hôm nay của em như thế nào, thuận lợi không?"

Tả Hàng gật đầu trả lời

"Ừm, nhờ có anh, nếu không em cũng không biết có thể qua vòng loại hay không"

"Anh . . . làm sao lại tới đây?"

"Công ty có chút hạng mục cần bàn bạc, vừa vặn ghé qua"

Lục Vân Sâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian vừa qua ba giờ, cách cuộc họp còn tận 2 tiếng.

"Anh bây giờ cũng không có việc gì, nên anh muốn đưa em về được không?"

Anh nhỏ giọng hỏi, trên mặt vẫn là nụ cười kia, mang đến cho người ta cảm giác có hơi khó đoán.

Lục Vân Sâm dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc nhẫn trơn trên ngón trỏ, tâm tình cực kì vui sướng. Cũng thật may mắn cho anh, anh vốn nghĩ bản thân đã đến muộn một chút, nhưng không ngờ rằng người này vẫn còn ở đây.

"À, cảm ơn" Tả Hàng vừa mới chuẩn bị từ chối ý tốt của anh ta, trước mặt đột nhiên có một bóng người thoáng qua, nhìn kĩ lại mới phát hiện người đến là Trương Cực.

Hắn kéo lấy cổ áo của Lục Vân Sâm, đưa tay lên đấm một đấm vào khóe miệng của anh ta, ở bên tai hắn văng ra vài chữ.

"Mày tốt nhất là nên cách xa anh ấy một chút"

Trương Cực khống chế sự thôi thúc muốn giết chết anh ta. Đối với một kẻ hung ác nham hiểm như Lục Vân Sâm, loại người chỉ luôn lợi dụng sự yếu ớt của người khác, nếu không có sự khống chế luật pháp, hắn đã đâm tên này vài nhát.

Trong chuyện tình cảm anh ta không chút liêm sỉ chen chân vào mối quan hệ của người khác, ngay cả trên phương diện kinh doanh làm ăn cũng chơi vài thủ đoạn dơ bẩn.

Ban đầu nếu anh ta không đứng sau lưng hắn đâm một nhát, công ty của hắn đã không gặp khủng hoảng, nó đã không bị anh ta vượt mặt và cuối cùng mất trắng không còn gì.

Lục Vân Sâm lau sạch vết máu ở khóe miệng, nhìn hắn cười lịch sự một tiếng

"Trương tiên sinh, nếu tôi nhớ không nhầm thì... tiểu Hàng hình như không còn là omega của cậu nữa mà"

Anh ta đẩy cánh tay của Trương Cực ra, cùng hắn âm thầm đối chọi, nụ cười trên mặt lại thêm rạng rỡ.

"Tôi nghĩ, nếu như giữa tôi cũng tiểu Hàng có phát sinh cái gì thì cậu cũng không có tư cách can thiệp, nhỉ?"

Tả Hàng nhìn cảnh tượng này có chút bất đắc dĩ, hai người lặng lẽ đấu khẩu, vừa lúc cậu đang lo lắng không biết làm sao giải quyết vấn đề, thanh âm vui vẻ của Trương Tuấn Hào đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

"Tả Hàng! Ba đến đón con đây!"

Chiếc xe đẹp mắt của Trương Tuấn Hào xuất hiện trong tầm mắt của Tả Hàng, cậu bóp còi, thò đầu ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt giễu cợt.

"Để em nói anh nghe, em vừa thấy cái xe của cái thằng cha Lục Vân Sâm bên kia, chậc chậc chậc. Hắn mẹ nó mà ở cùng Trương Cực nha thì kiểu gì cũng bị ám sát hoặc là nợ máu trả máu"

Tả Hàng lập tức hóa đá, cậu vẫy tay ra hiệu cho Trương Tuấn Hào để ngăn nó lại. Tuy nhiên, sự chú ý của đồng chí Trương này đều đổ dồn vào Tả Hàng. Trương Cực và Lục Vân Sâm lại đang đứng bên phải góc khuất, nên cậu căn bản đếch thèm để ý hai người đang đứng bên kia là ai.

"Em nói anh biết, chúng ta phải nhanh chân lên. Không tý nữa hai ông trời đánh nhau thì đi không kịp đâu, ba người mà gặp nhau thì..."

Trương Tuấn Hào vừa nói vừa bước xuống xe, sau đó âm thanh hoàn toàn im bặt.

Cậu rốt cuộc cũng thấy rõ 2 vị đang đứng một chỗ bên kia là ai.

. . . . . . . .

"Aaa... ha ha ha, thật là trùng hợp nha Cực ca"

Trương Tuấn Hào nhìn Trương Cực cười gượng một tiếng, Trương Tuấn Hào lúng túng muốn mau mau đăng xuất cái thế giới này ngay lập tức.

Có lẽ thấy tình huống này này còn chưa đủ thú vị, Nhị Thất đang ngủ ngon lành trên ghế trẻ em ở ghế sau, không biết từ khi nào đã tỉnh dậy và bắt đầu cười khúc khích, còn bắt đầu vỗ tay.

Trương Cực và Lục Vân Sâm đồng thời nhìn sang và mơ hồ nhìn thấy Nhị Thất mặc quần yếm gấu trên ghế trẻ em.

Trương Tuấn Hào cảm thấy đầu óc mình đang phát điên khi mở cả hai cửa sổ.

Khi cậu đang nghĩ cách xoa dịu bầu không khí khó xử và làm cách nào để giải thích việc tự nhiên có đứa trẻ ngồi ở ghế sau thì người cứu hộ đã đến.

Cậu nhìn người phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng như một thánh mẫu của Trương Hân Duyệt. Đúng như dự đoán, ngay giây sau Trương Cực đã bị cô kéo đi.

Trương Hân Duyệt nhìn Lục Vân Sâm cười lạnh một tiếng, mắt cô liếc nhìn Tả Hàng bên cạnh, sau đó cô thu lại mà không có bất kỳ phản ứng nào.

"Lục tiên sinh, vừa rồi em trai của tôi đã lỡ lời xúc phạm anh, nhưng nó còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm, không thấu nhiều chuyện, nghĩ gì nói đó. Nó chỉ là có chút thành kiến với Lục tiên sinh thôi, mong anh đừng so đó với nó"

Nói xong, cô ném một cái nhìn cực kì tức giận cho Trương Cực rồi lôi hắn đi.

Một đường lôi kéo đem hắn nhét vào trong xe, Trương Hân Duyệt rốt cuộc cũng không nhịn được dạy cho hắn một bài học.

"Tôi thật thắc mắc đó Trương Cực, cậu vừa mới làm cái quái gì vậy? Cậu cảm thấy bọn săn ảnh không có việc gì làm và ông chủ có thể nhân từ giải cứu cho cậu hả?"

"Tôi thắc mắc tại sao cậu đột nhiên chạy ra ngoài, còn nói muốn hóng gió, trời nóng chết người thì gió cái rắm ở đâu?"

Người này lúc họp thì lơ đãng, đang họp giữa chừng thì vội vã rời đi. Hắn bảo có việc cần làm rồi bỏ ngang cuộc họp lao xuống tầng một. Bảo là cô đợi hắn 10 phút, rốt cuộc đợi một lúc tới tận 3 giờ rưỡi

Cô còn tưởng hắn có ý tưởng gì nên cần phải tìm đạo diễn nói chuyện.

Bây giờ nghĩ lại có lẽ hắn còn chẳng biết cuộc họp rốt cuộc đang nói về chủ đề gì.

Càng nghĩ càng tức giận, quay đầu thì phát hiện tên họ Trương này đang ngắm cảnh.

Trương Hân Duyệt tức giận nhéo Trương Cực một cái, hắn la lên rồi quay lại, đôi mắt hiện rõ rằng thấy hắn ta vừa nhớ lại sự việc ban nãy. Sau vài giây, hắn từ từ tập trung nhìn cô.

"Thế nào hả?"

Trương Hân Duyệt trong nhất thời cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

"Trương Cực, chị hôm nay phải nói rõ ràng với cậu, cậu tốt hơn hết là vứt hết mấy cái tâm tư không đáng có đó sang một bên đi, ban đầu nếu không phải vì cậu ta, công ty sẽ bị phá sản, Kiểu Kiều sẽ chết sao? Cậu như vậy làm sao có thể đối mặt với bọn chị? Cậu không biết xấu hổ với Kiều Kiều sao?"

Cô hừ lạnh một tiếng.

"Chị không đưa cậu ta đến đồn cảnh sát đã là tử tế lắm rồi. Loại người như Tả Hàng nên ghép đôi với Lục Vân Sâm đi, nói không chừng bọn họ đã sớm cấu kết với nhau làm việc không đứng đắn, cậu chẳng qua chỉ là vô tình trở thành mục tiêu của họ thôi"

Trương Cực rủ mắt xuống, qua hồi lâu hắn lẩm bẩm nói

"Chị à, anh ấy không phải người như vậy..."

Thật sự không biết là hắn đang nói cho Trương Hân Duyệt hay là nói cho chính bản thân hắn.

"Cậu còn định lừa dối bản thân và người khác đến bao giờ!"

Trương Hân Duyệt bỗng nhiên nâng cao giọng, nhìn dáng vẻ nhắm chặt mắt và hơi thở chậm chạp của Trương Cực.

Ở trong ấn tượng của cô, Trương Cực từ đó đến bây giờ chưa từng lộ ra vẻ mặt đầy mê mang mơ hồ như lúc này.

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của hắn luôn là một cuộc sống có kế hoạch rõ ràng, biết được biết mất, biết tiến và biết lùi đúng lúc. Luôn kiểm soát được mọi việc mình làm, gia đình hắn cũng không cần phải lo lắng quá nhiều về từng bước đi mà hắn lựa chọn.

Tại sao đến thời điểm này, hắn lại không muốn nhìn nhận rõ sự thật?

Nỗi đau khổ của Trương Cực trong hai năm qua đều không thể tách rời khỏi những thứ có liên quan đến Tả Hàng. Cậu ta ngược lại sống hạnh phúc ở nước ngoài được hai năm, để lại một đống hỗn độn rối rắm cho bọn họ dọn dẹp.

Nghĩ đến đây, Trương Hân Duyệt không kìm được tức giận.

"Nếu như cậu ta không làm thì sao đột nhiên chạy ra nước ngoài? Cậu ta không phải là có tật giật mình hả? Ban đầu cái lô hàng và quỹ ban đầu ngoại trừ chúng ta thì chỉ có một người ngoài cuộc duy nhất biết được là cậu ta, trừ cái tên đó ra thì ai còn có thể chạy đến nói cho Lục Vân Sâm? Nếu cậu ta không lấy số tiền còn thiếu và bỏ trốn thì còn có thể là ai?"

"Cậu mau nói đi Trương Cực, còn có thể là ai?"

Trương Hân Duyệt chỉ hận không rèn sắt thành thép nhìn Trương Cực, từ trong miệng tuôn từng chữ nghiêm khắc chất vấn hắn

"Trương Cực, nếu cậu còn tình người, thì đừng có cùng hắn hay có bất cứ liên lạc hay liên quan gì đến cậu ta nữa. Chị tuyệt đối sẽ không đồng ý, Trạch thần và mẹ càng không đồng ý"

"Em ..." Trương Cực che mặt tựa lưng vào ghế ngồi, cổ họng khó khăn nặn ra vài chữ "Em biết rồi"

. q . u . i . n . n . i . e . . . . . . 

Tiểu Cực: thật sự không thể nào làm hài lòng đôi bên cùng lúc 🚬

Lời tác giải:
Ps: Hãy để tôi thêm một thiết lập, mọi người có thể trực tiếp quyết định xem họ là A hay B từ khi sinh ra, nhưng pheromone chỉ là chức năng mang lại cho họ mùi hương như nước hoa của riêng mình, và khi họ 18, phải trải qua kì phân hóa hai lần mới được nhận biết những điều đó.

Quinnie:
- Do ABO vẫn là thiết lập khá khó hiểu với những bạn mới tiếp cận lần đầu nên nếu có thắc mắc thì cứ hỏi mình nhé!
- 1 tháng nữa là đến kì thi THPTQG - Mình sẽ off 1 tháng rồi comeback 💗


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net