14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Cứ như thế, Tả Hàng trở thành người đầu tiên biết bí mật của Trương Cực. Nhưng có phải người duy nhất hay không thì không chắc.

"Hey, Trương Cực, rốt cuộc cậu muốn tỏ tình với ai?", trên xe về ký túc xá, Trương Tuấn Hào từ đằng sau cố nhoài người lên áp sát Trương Cực, dùng vẻ mặt hóng hớt cùng đôi mắt mong chờ hỏi.

Tả Hàng duỗi tay kéo Trương Tuấn Hào, dùng mắt ra hiệu đang có lái xe, Trương Tuấn Hào biết điều ngồi về chỗ.

Trương Cực quay sang nhin Trương Trạch Vũ đang ngồi cách mình lối đi ở giữa, sau đó tựa đầu vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa đông của Trùng Khánh mặc dù không như ở Bắc Kinh nhưng đêm xuống vẫn làm người ta lạnh cóng người. Người phóng khoáng như Trương Tuấn Hào vừa bước ra khỏi xe cũng lập tức phải túm chặt áo khoác. Trương Trạch Vũ là người có hiểu biết trực quan và sâu sắc về giá rét, trước khi xuống xe đã kéo khóa áo lên.

Từ chỗ xuống xe đến ký túc xá mất khoảng một phút đi bộ, cái lạnh buổi đêm làm bước chân cả bốn người nhanh hơn.

"Trương Trạch Vũ."

Nghe thấy có người gọi tên mình, Trương Trạch Vũ dừng chân quay đầu lại. Trương Cực bước đến vươn tay ra, Trương Trạch Vũ vô thức hơi lùi về sau, ánh mắt nhìn theo ngón tay của Trương Cực rồi dừng trên khóa kéo trên ngực mình. Trương Cực dịu dàng kéo hết khóa, nửa mặt Trương Trạch Vũ vùi vào trong cổ áo.

"Về đến nơi rồi...", Trương Trạch Vũ nhỏ giọng.

"Sợ cậu lạnh", Trương Cực lại đút tay vào túi.

Trương Tuấn Hào chạy đầu tiên mở cửa kiểm soát ra vào, dùng chân ngăn cánh cửa sắp đóng lại, quay người hét về phía Trương Cực, "Nhanh lên, lạnh chết mất."

Về đến ký túc xá Trương Tuấn Hào đòi ăn sủi cảo Trương Cực nấu, Trương Cực tỏ ý chỉ có thể nấu mì, thích thì ăn không thì thôi.

Thế là bốn người quây quần bên bàn ăn mì nước, tự nhiên nhắc đến phần trò chơi hỏi đáp ngày hôm nay. Cả bọn nhất trí câu trả lời của Tả Hàng quá thực tế, chẳng có lý tưởng gì cả, mất hết phẩm chất thần tượng. Tả Hàng tỏ vẻ đấy là tinh thần giải trí, mấy người không hiểu.

"À đúng rồi! Trương Cực", Trương Tuấn Hào dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, cười hi hi hỏi, "Cậu muốn tỏ tình với ai? Cậu không biết lúc cậu nói tỏ tình tớ chấn động thế nào đâu! Không chỉ tớ, Chu Chí Hâm còn nhảy dựng lên", Trương Tuấn Hào càng nói càng kích động.

Trương Cực buông đũa, tựa người vào ghế, hai tay đan sau đầu, cười nhìn Trương Tuấn Hào diễn tả.

"Đúng không Tả Hàng? Lúc đấy anh cũng bị dọa sợ đúng không", Trương Tuấn Hào còn kéo thêm Tả Hàng giúp mình chứng minh.

"Anh á? Anh bình thường", Tả Hàng tranh thủ ăn một đũa mì.

Trương Tuấn Hào bĩu môi, có điều hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho Trương Cực, "Thế rốt cuộc là ai? Bạn cùng trường à? Cùng lớp hay khác lớp? Hay là bạn học cũ ở quê? Không thể nào, lúc đấy còn nhỏ quá", Trương Tuấn Hào vắt óc suy nghĩ, "À! Hay là cậu yêu qua mạng?!"

Trương Cực cười nhìn Trương Tuấn Hào, cảm thấy lúc cậu ấy viết lời cũng không gắng sức như bây giờ.

"Không phải chứ?!", Trương Tuấn Hào thấy Trương Cực chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên nghĩ đến một đáp án chấn động, "Chẳng lẽ là...??!"

Tả Hàng có chút căng thẳng nhìn sang Trương Tuấn Hào rồi lại liếc sang Trương Cực, thấy cậu chẳng có phản ứng gì, ngược lại còn đang cười tươi roi rói.

"Fan hâm mộ...?", Trương Tuấn Hào run run nói ra đáp án khiến mình cả kinh này.

Tả Hàng bất giác thở phào, may mà Trương Tuấn Hào nghĩ ra cái trường hợp này, đúng là em trai ngoan.

Trương Cực khẽ cười, hơi nghiêng đầu sang nhìn Trương Trạch Vũ, phát hiện cậu đang mỉm cười nhìn Trương Tuấn Hào, như thể bản thân thực sự không liên quan gì đến vấn đề Trương Tuấn Hào đang thảo luận. Trương Cực thu lại ánh nhìn, đặt hai tay lên trước mặt, cười trả lời Trương Tuấn Hào.

"Não cậu cả ngày nghĩ cái gì vậy?"

"Đều không đúng sao? Vậy thì còn ai vào đây được, bọn mình gần như ngày nào cũng ở với nhau, cậu cũng không có cơ hội để làm quen các bạn nữ khác", Trương Tuấn Hào cuống cuồng gãi đầu.

"Ai ya, khả năng là chẳng có ai cả, Trương Cực nói bừa đó", là người đầu tiên biết chuyện, Tả Hàng muốn mau chóng dừng chủ đề này lại.

"À? Trương Trạch Vũ!", hiển nhiên, Trương Tuấn Hào không muốn dừng lại.

"Hả?", Trương Trạch Vũ bị gọi đến tên trông có vẻ hơi căng thẳng.

"Cậu cùng lớp với Trương Cực, ngày ngày đi học cùng nhau, chắc chắn cậu biết chút gì đó, ví dụ như Trương Cực thích nói chuyện với bạn nữ này, thích chơi với bạn nữ kia."

"Tớ... tớ... tớ không để ý, bình thường cậu ấy... cũng không quá thân thiết với ai", Trương Trạch Vũ chớp chớp mắt, lắp bắp trả lời.

"Sao lại không?", Trương Cực quay sang nhìn Trương Trạch Vũ, "Chẳng phải tớ ngày nào cũng ở cùng cậu sao?"

"Hả?", Trương Trạch Vũ sắp phát điên lên rồi.

"Ai ya, tớ hỏi con gái!", Trương Tuấn Hào có chút bất đắc dĩ.

"Con gái á, thế thì không có", Trương Cực cười đáp lời.

"Được rồi Trương Tuấn Hào", Tả Hàng không nhịn được nữa, "Em vẫn chưa nhìn ra sao?"

Trương Trạch Vũ quay sang nhìn Tả Hàng, sau đó quay về cúi đầu nhìn bát mì trước mặt, mắt chớp liên hồi.

"Căn bản không có người nào cả", Tả Hàng đưa ra kết luận.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, nếu em vẫn dồi dào tinh lực thế thì đi rửa bát đi", Tả Hàng đẩy bát của mình đến trước mặt Trương Tuấn Hào.

Trương Cực lấy bát của Trương Trạch Vũ chồng lên bát của mình rồi đặt xuống trước mặt Trương Tuấn Hào, sau đó vỗ vai cậu, "Vất vả rồi."

"Tả Hàng, rửa cùng em đi, nhiều thế này~"

"Được được được"

Hai người đến bàn bếp, Trương Tuấn Hào mở vòi nước, mượn tiếng nước át tiếng mình, nhỏ giọng hỏi Tả Hàng, "Em nghĩ Trương Cực chắc chắn thích ai đó rồi, anh không muốn biết là ai sao?"

Tả Hàng lấy một ít nước rửa bát vào miếng rửa bát rồi đưa cho Trương Tuấn Hào, "Mọi người đều là anh em, đến lúc muốn nói nó tự khắc sẽ nói, em đừng bận tâm nữa."


Trương Cực đi đến bên cạnh Trương Trạch Vũ, nhỏ giọng hỏi.

"Khát không?"

Trương Trạch Vũ hoàn hồn, ngẩng lên nhìn Trương Cực rồi gật đầu.

"Sữa nhé?"

"Được."

Trương Cực đi lấy sữa, cắm ống hút rồi đưa cho Trương Trạch Vũ. Lúc Trương Trạch Vũ đưa tay nhận lấy, cậu không lập tức buông tay làm Trương Trạch Vũ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.

"Cậu muốn biết không? Bây giờ tớ có thể nói cho cậu biết luôn", Trương Cực nhẹ nhàng hỏi.

Trương Trạch Vũ lấy được sữa, há miệng cắn ống hút uống một ngụm, nhẹ nhàng đáp lời.

"Bây giờ không muốn."

Trương Cực cười xoa đầu Trương Trạch Vũ.

"Uống xong nhớ đánh răng."

"Ừm."



2.

Kết thúc lần diễn tập có trang phục cuối cùng đã gần mười một giờ đêm, mặc dù rất muộn nhưng mọi người đều cảm thấy hưng phấn, bởi vì hôm sau là ngày biểu diễn chính thức rồi. Nhân viên công tác yêu cầu tất cả tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, giữ trạng thái tốt nhất để chào đón sân khấu ngày mai.

Nhóm bốn người ở ký túc xá vội vã quay về ký túc, nhanh chóng tẩy trang sau đó lần lượt chui vào ổ chăn để nạp năng lượng cho ngày mai. Trương Tuấn Hào gần như đi gặp Chu Công ngay sau khi nói "Cố lên". Trương Trạch Vũ nằm nghe tiếng thở vững vàng của Trương Tuấn Hào, trong lòng hưng phấn nhìn lên trần nhà tối đen như mực, tua lại một lượt quá trình diễn tập hôm nay trong đầu, mí mắt dần trở nên nặng trĩu.

"Buzz buzz", điện thoại cạnh gối rung lên, Trương Trạch Vũ hơi điều chỉnh tư thế, vươn tay lấy điện thoại chui vào trong chăn mở khóa. Là Trương Cực.

Trương Cực: Ngủ chưa?

Trương Trạch Vũ: Chuẩn bị.

Trương Cực: Ra ngoài đi dạo không?

Trương Trạch Vũ nhìn đồng hồ, 00:47.

Trương Trạch Vũ: Muộn rồi, ngủ sớm đi. Ngày mai cố gắng!

Trương Cực: Gặp nhau nói trực tiếp.

Gần như cùng lúc, Trương Trạch Vũ nghe thấy tiếng mở cửa phòng Trương Cực. Cậu thò đầu ra khỏi chăn nhìn sang bên cạnh, Trương Tuấn Hào vẫn đang ngủ say không biết gì.

Đúng là hết cách với Trương Cực.

Trương Trạch Vũ nhẹ nhàng rời giường, tiện tay túm lấy áo khoác, nhẹ nhàng mở cửa rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa. Hoàn thành xong một chuỗi động tác cậu mới thả lỏng được, quay đầu lại thì giật bắn người, không biết từ lúc nào Trương Cực đã đứng sau lưng cậu rồi. Cậu đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, ra hiệu bảo Trương Cực đi ra phòng khách.

Hai người lần mò trong bóng tối đi ra phòng khách, Trương Trạch Vũ có hơi tức giận.

"Cậu lại lên cơn cái gì đấy", Trương Trạch Vũ nhỏ giọng, sau đó nhìn về phía phòng Trương Cực, "Tả Hàng ngủ chưa?"

"Không biết."

"Thế anh ấy..."

"Mặc áo vào trước đã, tớ đưa cậu ra ngoài", Trương Cực ngắt lời Trương Trạch Vũ, vươn tay lấy áo khoác trên tay Trương Trạch Vũ.

"Tớ không đi", Trương Trạch Vũ giống như đang giận dỗi, không chịu buông tay.

Trương Cực không nhịn được cười.

"Cầm cả áo ra rồi còn nói không đi."

Trương Cực cuối cùng lấy được áo, sau đó cẩn thận giúp Trương Trạch Vũ mặc vào.

"Đi đâu?", Trương Trạch Vũ nhỏ giọng hỏi.

Trương Cực không trả lời, kéo tay Trương Trạch Vũ đi ra ngoài. Một phút sau hai người đến được nơi cần đến – vườn hoa nhỏ trong tiểu khu.

"Khoan đã Trương Cực, bọn mình nửa đêm không ngủ chỉ để ra đây? Ngày nào đi làm tan làm không đi qua, vẫn chưa ngắm đủ à?", Trương Trạch Vũ hai tay đút túi, nửa gương mặt vùi vào trong cổ áo bông.

"Sau này cậu muốn đi đâu tớ cũng sẽ đưa cậu đi". Ánh trăng nhàn nhạt rọi lên gương mặt Trương Cực, làm nổi bật ánh mắt sâu xa của cậu, "Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai còn công diễn, thế nên chỉ có thể đưa cậu tới đây."

"Đừng giận nữa có được không", Trương Cực dịu dàng dỗ.

"Ai... ai giận...". Dưới ánh trăng, ánh mắt của Trương Cực thật dễ làm người khác rung động, Trương Trạch Vũ có chút hoảng hốt.

"Thế... đến đây... rốt cuộc là để làm gì", Trương Trạch Vũ khẽ hỏi.

Trương Cực lại bước tiến lên phía trước, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Trương Trạch Vũ không dám hô hấp. Cậu hơi ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt của Trương Cực, sau đó lại lập tức cúi đầu, hai chân vô thức muốn lùi về sau kéo giãn cái khoảng cách ái muội này. Trương Cực vươn tay giữ lấy hai tay Trương Trạch Vũ, không cho phép cậu lùi lại.

"Trương Trạch Vũ, ngẩng đầu", là mệnh lệnh dịu dàng.

"Không muốn..."

Trương Trạch Vũ không biết, lời cự tuyệt rụt rè này như thể độc dược, thiêu đốt trái tim Trương Cực. Cậu cảm nhận được đôi tay đang giữ lấy mình có chút nôn nóng, hơi dùng thêm lực, hơi thở của người trước mặt cậu cũng nặng nề lên nhiều. Đột nhiên, một bên vai cậu bỗng trùng xuống.

Trương Cực tựa đầu lên vai trái Trương Trạch Vũ, đây là động tác không làm khó Trương Trạch Vũ lớn mật nhất mà Trương Cực có thể nghĩ tới. Một giây trước thôi, chỉ cần cánh tay giữ lấy Trương Trạch Vũ dùng thêm chút lực là cậu có thể ôm người con trai cậu ngày nhớ đêm mong vào lòng. Nhưng cậu không thể, cũng không dám. Cái cảm giác gần ngay trước mặt nhưng lại xa tận chân trời này giày vò Trương Cực, mong muốn ngay lập tức có được suýt nữa đã chiến thắng lý trí.

Suýt nữa, đúng là một từ tàn nhẫn.

"Trương Trạch Vũ, tớ sắp bị cậu giày vò đến phát điên rồi."



3.

Qua một lúc, Trương Cực từ từ ngẩng đầu dậy, đôi tay giữ lấy Trương Trạch Vũ cũng chậm rãi buông ra. Cậu lùi về sau, ngẩng đầu hít sâu một hơi, sau đó nhìn Trương Trạch Vũ đang cứng đơ tại chỗ, có chút đau lòng.

"Xin lỗi..."

Ngừng một chút.

"Tớ... ban nãy tớ thực sự quá nhớ cậu... thực sự muốn nhìn thấy cậu, cho nên... không nhịn được đưa cậu đến đây... Kết quả, đến nhìn cậu cũng không thèm nhìn tớ...", giọng nói của Trương Cực chứa đựng cả sự tủi thân, càng về cuối càng nhỏ lại.

Bàn tay Trương Trạch Vũ trong túi áo nắm chặt lại, cậu từ từ ngẩng đầu, ánh trăng nhàn nhạt che đi viền mắt hơi phiếm hồng. Cậu cắn môi, giọng thoáng run rẩy đáp.

"Không phải tớ không muốn nhìn cậu."

"Là do tớ sợ bản thân không kiềm chế được."



TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net