Tuyệt Cảnh Nơi Cô Đảo [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa sáng kết thúc, mọi người như những cô hồn vật vờ bên trong kho hàng, tự tìm trò tiêu khiển.

Tên béo ức hiếp cậu thiếu niên ngày một quá đáng hơn, tiếng thút thít đứt quãng như ma âm vờn bên tai khiến tâm trạng người ta không yên.

"Mẹ nó chứ đủ chưa vậy? Ngưng giùm một lúc được không?" Một tên đầu trọc đứng trước cửa một gian phòng trên lầu ba lớn giọng chửi.

Hình tượng hung dữ của tên béo đã bị Bùi Thiên Hành đập vỡ tan nát, để lộ ra bản chất miệng cọp gan thỏ, có kẻ đã bắt đầu rục rịch muốn làm phản.

Tên đầu trọc vẫn oang oang không ngừng: "Chờ hai ngày nữa tao băm mày ra cho chó ăn!"

Bùi Thiên Hành chống hai tay lên lan can nhìn xuống đám người bên dưới, Đặng Thất thì xoay lưng dựa vào đó.

Đặng Thất dường như đã quá quen với việc này: "Tên to con đó là Zuck, nghe nói công việc của hắn là cưỡng hiếp rồi phân thây người ta, nam nữ đều không tha. Tên đầu chọc đang chửi nhau với hắn là Fabio, nghe nói hắn yêu thích việc giết người và đã giết rất nhiều người. Trước khi tên to con đến thì hắn là kẻ ngang ngược nhất ở đây. Anh nhìn thấy mấy hình xăm trên người hắn chưa? Mọi người đồn rằng mỗi lần giết người xong là hắn lại đi xăm thêm một hình lên người."

Bùi Thiên Hành cười lạnh một tiếng, Đặng Thất không nhịn được cười đáp: "Đó đều là mấy tin lá cải vỉa hè thôi, giống như mấy câu chuyện dùng để dọa con nít vậy đó. Nhưng theo em được biết thì ở đây ai cũng gánh trên lưng vài mạng người, đều là những kẻ được hắn đưa đến từ các nhà tù ở khắp nơi trên thế giới, chung quy đều muốn phát tài."

"Hắn?" Bùi Thiên Hành chú ý đến một từ trong lời nói của Đặng Thất.

Đặng Thất nhỏ giọng đáp: "Tên trùm sò, kẻ lập ra quy tắc trò chơi, em thường nghe mấy tên lính canh nhắc đến một từ."

"Từ gì?"

"Môn đồ."

Môn đồ, được thần lựa chọn, một con chiên ngoan đạo.

"Nếu đã là những kẻ giết người tội ác tày trời vậy chẳng lẽ không có kẻ nào nghĩ đến việc bỏ trốn sao? Tại sao lại như một đám cừu ngoan ngoãn ở lại trong chuồng?" Bùi Thiên Hành hỏi.

"Lính canh nói là do cái tên mặt sẹo đó, hắn tên là Quincy, hắn nói chúng ta sẽ tham gia vào một trò chơi sinh tồn trong môi trường hoang dã. Kẻ thắng cuộc không những được xóa bỏ tội danh trước đây, có được một thân phận hoàn toàn mới mà còn có thể giành được số tiền cả đời này cũng không tiêu hết được, có thể đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới, có rượu ngon gái đẹp thỏa mãn tận cùng."

Bùi Thiên Hành kinh ngạc: "Thế mà cũng có người tin? Cơ hội ngon như như thế sao mấy tên lính canh không tham gia?"

"Tất nhiên là có người không tin."

"Ồ, ai thế?" Bùi Thiên Hành dùng ánh mắt dò xét xung quanh.

"Chết rồi." Đặng Thất nhún vai.

"Người đó nghi ngờ chất vấn, kết quả bị Quincy bắn chết ngay tại chỗ, phọt cả não ra ngoài. Aaa, đó là lần đầu tiên em nhìn thấy não người đó, kinh thực sự luôn. Nếu có thể sống sót ra ngoài em nhất định phải viết nó vào trong tiểu thuyết."

Bùi Thiên Hành nhìn sang phía Đặng Thất: "Vậy nên tất cả bọn họ đều bị dọa sợ à?"

"Sau đó cũng có người muốn chạy trốn nhưng đều bị bắn thành cái tổ ong hết, ngoài ra bọn họ còn phát một video quay cảnh người thắng cuộc lần trước đang nghỉ dưỡng bên bờ biển nữa. Vậy nên có người tin, có người sợ, có người lại nghĩ rằng dù sao bản thân cũng mang tội tử hình, tham gia trò chơi này biết đâu lại tìm được một con đường sống. Hơn nữa, thời gian quá ngắn, không kịp lập ra được một kế hoạch vượt ngục hoàn mỹ."

"Thời gian quá ngắn?"

"Một tháng, cách một tháng họ lại đưa một nhóm người đến. Anh nhìn thấy mấy con số kia không, ngày nó đếm đến 0 chính là ngày chúng ta bị ném ra ngoài." Đặng Thất chỉ vào cái đồng hồ lật, con số "02" hiện lên vô cùng gai mắt.

"Nói cách khác, chúng ta còn thời gian 2 ngày nữa."

"Làm sao cậu biết được mấy việc này?"

"Em thuộc nhóm người đầu tiên bị bắt đến, hôm ấy con số trên đó là 0, đến ngày hôm sau thì biến thành số 30."

"Đây là kiểu trò chơi sinh tồn gì?"

"Hiểu theo ý Quincy thì là kiểu đánh nhau với dã thú ấy."

"Hiểu theo ý Quincy? Như vậy là cậu vẫn còn hiểu theo một cách khác sao?"

Đặng Thất cảnh giác nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng sát lại gần hơn: "Có lần em bị thương vì bị chúng nó đánh sau đó được đưa đến phòng y tế, anh đoán xem em nhìn thấy cái gì? Cái thứ đó có vảy trông như con thằn lằn ấy, nhưng mà có thể đứng thẳng lên để đi, trông không to lắm, chắc khoảng trên dưới 1m, răng và móng vuốt của nó đều rất sắc, vung một cái là có thể cắt đứt cổ họng người ta, mấy tên lính canh đều bị nó giết sạch. Về sau cũng không biết bọn họ giải quyết như thế nào, cũng may em nằm trên giường giả chết, nếu không chắc cũng bị diệt khẩu rồi." Lúc nói những lời này mặt Đặng Thất trắng bệch, đến giờ vẫn bị bao trùm trong sự sợ hãi.

"Cậu chắc thứ cậu nhìn thấy không phải là phim kinh dị chứ? Hoặc là ác mộng chẳng hạn?" Bùi Thiên Hành hoài nghi.

"Giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục được miêu tả trong tiểu thuyết, phá hoại nhân gian... Em vẫn còn chút manh mối này nữa, anh nhìn bên kia đi." Cậu ta chỉ vào một căn phòng trong góc ở tầng dưới cùng.

"Ông lão đó." Bùi Thiên Hành nhớ rõ phòng của từng người.

"Đúng, ông lão đó bị điên, chẳng ai biết ông ấy cứ luôn lẩm bẩm cái gì. Nhưng mà ông ấy là người gốc Hoa, em đã từng nói chuyện với ông ấy vài câu, ông ấy cứ nói đi nói lại mấy từ "thử nghiệm", "phá vỡ"..." Đặng Thất ngưng một lúc rồi trầm giọng nói.

"Còn có cả "tai họa"."

"Là sao?" Bùi Thiên Hành cảnh giác.

"Không biết, có lẽ chỉ là mấy lời nói khùng nói điên của ông ấy thôi. Nhưng mà em vô cùng hoài nghi ông lão này là người của bọn chúng. Có hôm sáng sớm bọn chúng đã lôi ông ấy đi rồi đến tối lại đưa về."

Bùi Thiên Hành ngẫm nghĩ tỉ mỉ những tin tức của Đặng Thất, trong đầu đã hình thành được một hệ thống tin tức cơ bản.

Hắn, kẻ được gọi là Môn Đồ, vì để đạt được một mục đích nào đó mà cách một tháng sẽ thu thập những tên tử tù từ khắp nơi trên thế giới sau đó dụ dỗ, ép buộc bọn họ tham gia một trò chơi sinh tồn khỉ gió gì đó. Nhưng rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại bắt mình? Điều này đối với Bùi Thiên Hành mà nói vẫn là câu hỏi chưa thể giải đáp.

Nếu lập tức bỏ trốn thì không những thời gian không đủ mà tin tức nắm được cũng chưa toàn diện. Xem ra chỉ có thể chờ được thả ra ngoài rồi lại tìm cách.

Bùi Thiên Hành kết thúc mạch suy nghĩ, ánh mắt hơi đỏ lên nhìn vào Đặng Thất: "Vậy còn cậu thì sao? Mục đích của cậu là gì?"

Đây là cảm giác của một con vật khi bị thợ săn nhìn trúng, Đặng Thất không nhịn được mà sợ hãi, biết rằng lúc này không thể nói sai, bằng không cho dù không bị gã dùng thìa đâm thì cũng không thể lành lặn mà thoát được.

"Mục đích của em vẫn còn chưa rõ ràng sao? Em muốn sống." Đặng Thất nghiêm nghị đáp.

"Loại người trói gà không chặt, mặt mũi cũng không đẹp như em mà gặp phải Zuck kiểu gì cũng bị hắn xé banh xác ngay lập tức, tất nhiên là em phải tìm chỗ dựa rồi."

"Tại sao lại là tôi?" Bùi Thiên Hành dời ánh mắt, Sử Đông ở phía đối diện đang treo ngược người trên lan can gập bụng, áo bị tốc ngược lên để lộ phần eo, cơ bắp co duỗi nhịp nhàng theo từng động tác của hắn.

Đặng Thất xuôi theo ánh mắt của gã nhìn thấy Sử Đông: "Có người biết hắn gọi hắn là U Linh Lang. Nói thật ra thì em vốn muốn đi nhờ cậy hắn, nhưng đáng tiếc hắn khá nổi tiếng vậy nên kẻ muốn theo hắn cũng rất nhiều. Em vẫn luôn lo lắng cho đến khi anh xuất hiện, không còn nhiều thời gian nữa, chỉ có thể dùng cách thức trực tiếp này để đổi lấy sự tin tưởng của anh."

Bùi Thiên Hành đột nhiên quay đầu qua: "Cơ mà nói vậy thì cậu cũng là tội phạm giết người? Cậu giết người kiểu gì? Dùng bút đâm vào đầu người ta à?

Đặng Thất bị hỏi cho trở tay không kịp, mặt mày u ám đáp: "Thực ra chuyện là như thế này. Bộ tiểu thuyết đó của em đang hot nhiều kỳ liên tục, nhưng đột nhiên em lại không có cảm hứng sáng tác. Vậy nên em quyết định khoác ba lô lên và đi du lịch khắp nơi để tìm ý tưởng, không may lại đụng trúng lúc bọn họ đang giao nhận tội phạm thế là em bị bắt tới đây luôn."

Trên mặt Bùi Thiên Hành viết rõ hai chữ "điêu ngoa".

"Thật đó! Còn nữa, bây giờ người ta không dùng bút để viết tiểu thuyết nữa đâu, dùng máy tính hết rồi, máy tính ấy! Còn nữa nữa, cho dù có đưa em một cây bút thì em cũng không đâm thủng được đầu người ta!" Đặng Thất nỗ lực biểu hiện sự trung thực.

Bùi Thiên Hành xoay người đi vào phòng

Đặng Thất nhoài người ngoài cửa: "Cơ mà anh thực sự không biết em sao? Em là Thất Thất! Tiểu thuyết huyền huyễn phương Tây của em cũng coi như là có chút danh tiếng đó! Em còn có vài triệu fan lận!"

Bùi Thiên Hành nằm lên giường, co chân.

"Độc giả của em còn từng tặng em một bộ xương người hàng rep 1:1 nữa kìa!" Đặng Thất không cam tâm.

Bùi Thiên Hành nghiêng đầu: "Nói vậy thì cậu cũng ngưng đăng truyện được một tháng rồi nhỉ, cậu tác giả nổi tiếng?"

Một đòn đánh thẳng vào tim Đặng Thất, cậu tủi thân ngồi xổm trên đất.

Cuối cùng cũng yên tĩnh! Bùi Thiên Hành mãn nguyện nhắm mắt lại.

----*----*----*----*----*----*----

Không biết có phải do sắp đến ngày cuối cùng hay không mà mọi người ai nấy đều bồn chồn không yên, một ngày mà có tới mấy trận đánh lộn, người bị thương ôm vết thương nằm dưới đất cũng chẳng ai thèm quan tâm.

Tên đầu chọc Fabio không ngừng cạnh khóe, tên béo Zuck vẫn tiếp tục đánh đập cậu thiếu niên, khó khăn lắm mới khiến hắn ngưng được một lúc, cậu thiếu niên mang cơ thể đầy vết bầm tím, tinh thần kiệt quệ ngồi ở cửa phòng. Đặng Thất lại đi tìm ông lão điên nói chuyện, lúc đi qua cậu thiếu niên thì tiện tay ném cho cậu ta một quả trứng gà. Cậu thiếu niên cảm kích nhìn Đặng Thất, nhưng chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, rõ ràng đây không phải là lần đầu.

Sử Đông làm ổ cả ngày ở trong phòng, trừ lúc ăn cơm thì không thấy hắn ra ngoài.

Một ngày trôi qua rồi, Bùi Thiên Hành nằm trên giường, nghe thấy tiếng đồng hồ lại lật thêm một lần nữa, từ "02" biến thành "01".

Gã vừa định ngủ thì lại nghe thấy một tiếng động khác thường. Tai của gã hơi động đậy, nhắm mắt lại.

Gã dường như có thể cảm nhận được sự lưu động của không khí, có kẻ lẻn vào phòng, từ từ tiến sát lại gần gã, đưa tay về phía cổ của gã.

Trong nháy mắt khi bàn tay đó sắp chạm vào, Bùi Thiên Hành đột ngột mở trừng hai mắt.

Sử Đông ngồi ở đầu giường trong phòng mình chờ đợi, trong mắt có một nét lo âu khó phát hiện ra.

Chỉ còn một ngày thôi, một ngày!

Bên ngoài có một loạt tiếng bước chân nhốn nháo, một bóng đen xông vào. Sử Đông dựa vào ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy Bùi Thiên Hành đứng trước mặt đang tóm lấy cổ tên đàn em của hắn.

Hai ngón tay của Bùi Thiên Hành như kìm sắt, chỉ cần dùng sức thêm một chút là có thể bóp gãy cổ của kẻ đang bị gã tóm lấy.

Tên đàn em bị Bùi Thiên Hành lôi cho lảo đảo không vững, hoảng hốt cầu cứu Sử Đông: "Đại ca, hắn..."

Sử Đông đã sớm đoán được là sẽ có màn này, hắn mỉm cười: "Người của tôi không hiểu phép lịch sự cho lắm, mong cậu đừng để bụng."

Ánh mắt của Bùi Thiên Hành như sáng rực lên trong bóng tối: "Trùng hợp ghê, tôi cũng là người không hiểu phép lịch sự cho lắm đâu."

Hai ngón tay của Bùi Thiên Hành vừa thu vào lại tiếp tục bóp chặt cổ họng, Sử Đông đột ngột đứng dậy tiến về phía trước một bước. Hắn như một con mãnh thú di chuyển chỉ trong chớp mắt.

Gươm đã tuốt khỏi vỏ, hai người đứng đối diện nhau trong phút chốc. Bùi Thiên Hành cuối cùng vẫn quyết định thả tay ra, dù sao bây giờ cũng không phải là lúc để gây gổ.

Sử Đông dùng ánh mắt ra hiệu, tên đàn em vội vàng ôm lấy cổ chạy ra khỏi phòng.

"U Linh Lang anh cũng phô trương quá nhỉ, muốn gọi tôi đến cũng phải phái thuộc hạ đi làm." Bùi Thiên Hành nhếch lông mày.

Sử Đông thấp giọng cười vài tiếng, vỗ vỗ vào mép giường: "Ngồi đi."

Bùi Thiên Hành chầm chậm đi về phía cái giường, mắt nhìn chằm chằm vào Sử Đông, luôn giữ cảnh giác.

Tên thuộc hạ vừa chạy khỏi phòng lại vòng trở lại: "Đại ca, vậy em đi ngủ trước nha."

Lúc đó, Bùi Thiên Hành chỉ phân tâm chưa đến 0,1 giây, Sử Đông như một con sói nhe nanh bổ nhào về phía Bùi Thiên Hành, kẹp chặt lấy cổ gã ấn gã xuống giường.

Sử Đông ra tay rất mạnh, mắt Bùi Thiên Hành tối sầm lại, xém chút bất tỉnh, nhưng gã vẫn cố dùng sức nâng cánh tay lên, ngón cái ấn vào yết hầu của Sử Đông. Sử Đông khóa chặt cổ tay gã, dùng sức nặng của cơ thể áp chế gã, đầu gối hắn co lên đụng vào dưới háng Bùi Thiên Hành.

"Ra ngoài!" Sử Đông gào lên với tên đàn em, tên đàn em lại một lần nữa cút ra ngoài.

Bùi Thiên Hành phẫn nộ lườm Sử Đông, tay hai người giữ nguyên bất động

Sử Đông nhường một bước, buông bàn tay đang kẹp cổ Bùi Thiên Hành ra, nhưng đầu gối vẫn đặt ở giữa hai chân gã.

Bùi Thiên Hành cũng thu bớt lực tay, thấp giọng nói: "Đứng dậy!"

Sử Đông vô lại uốn éo người, điều chỉnh thành một tư thế thoải mái hơn: "Không dậy, tôi thích nói chuyện với cậu trong tư thế này."

Bùi Thiên Hành sắp phát điên đến hơn thì không ngờ Sử Đông lại kêu lên một tiếng ngạc nhiên, luồn một ngón tay vào trong quần của gã: "Cậu không mặc quần lót luôn!"

"Thích để thế cho mát đấy!" Bùi Thiên Hành nghiêm giọng đáp

"Rút cái tay ra!"

"Thói quen tốt đấy!" Biểu cảm của Sử Đông vô cùng thèm đòn.

Bùi Thiên Hành lạnh mặt: "Vậy anh nửa đêm canh ba tìm tôi là vì muốn nghiên cứu quần lót của tôi à?"

"Việc tôi muốn nói với cậu đương nhiên là việc lớn liên quan đến tính mạng rồi!" Sử Đông thu lại biểu cảm

"Cái căn cứ này có rất nhiều quái vật!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC