[TRANS|DERIA] Last dance

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHÚ Ý: 1. Truyện được tác giả hoàn thành trước ngày 06/11/2022, tức là trước ngày CKTG diễn ra, vậy nên kết quả ở cuối hoàn toàn là dựa trên mong muốn và suy nghĩ của tác giả. 

2. Về phần xưng hô của người dịch, mình thích cái cảm giác khi dịch xưng hô của anh bé (Keria) và anh lớn (Deft) là "anh/ anh ơi/..." (cảm giác nó bị dễ thương ấy, tiếng Việt mãi đỉnh) nên mình đã làm như thế, còn những người khác khi xưng hô với anh Deft thì mình vẫn để là "huyng" như bình thường. 

_____________________________________________________________

" Anh ơi, em nhất định sẽ mang chức vô địch CKTG về cho anh."

"Anh ơi, vết thương ở lưng anh thế nào rồi ạ?"

"Anh ơi, anh đi đâu vậy?"

"Anh ơi, chúng ta tìm một đội có thể kí hợp đồng với cả hai được không?"

"Anh ơi,...."

"Anh ơi,...."

"Anh ơi,...."

"Anh....."

"Ahh, Minseokie, em ồn ào quá."

Ánh nắng Mexico xuyên qua cửa sổ, Deft trở mình tỉnh dậy sau giấc ngủ, giọng nói anh thốt lên nhẹ nhàng như đang dỗ dành đứa nhỏ của anh, nhưng sau đó anh chợt nhận ra, support bé nhỏ chẳng ở bên cạnh anh nữa rồi.

Deft đã gặp rất nhiều support trong sự nghiệp của mình, và Keria chính là cái tên để lại cho anh ấn tượng sâu đậm. Khi mà em vẫn còn là một thực tập sinh, em như chú chim non, vừa mở đôi mắt lần đầu tiên trong sự nghiệp thi đấu của mình, em đã đi theo anh, như thể anh là chim mẹ vậy -  người vốn được coi là chiến binh kì cựu trên đấu trường.

Khả năng của Ryu Minseok rất xuất sắc, ngay từ khi còn là thực tập sinh, em đã là một support nổi bật rồi, em đã trở thành Tân binh xuất sắc nhất LCK mùa xuân. Khi đó, anh cảm thấy rằng Keria chính là một viên kim cương, và em nhất định sẽ tỏa sáng. Vậy nên, để em vươn đôi cánh của mình và bay đi là việc anh phải làm.

"Minseokie à, đừng theo anh, em hãy tới T1 đi..."

Dù có lẽ giờ này em đã đến Mỹ cùng đồng đội rồi, nhưng anh vẫn trả lời với không khí trong vô thức. 

Trong hai năm ngắn ngủi đó, 5 thành viên của DRX đã có một mối quan hệ chặt chẽ, tốt đẹp, và giời thì họ đang phải đấu tranh với nhau để giành chức vô địch CKTG. Đồng đội của anh luôn là những người tài giỏi nhất, anh luôn có một niềm tin sâu sắc như vậy; dù rằng giờ đây họ đang là đối thủ của nhau. 

Anh phải chiến thắng, lấy được tấm vẽ vào vòng chung kết và đến Mỹ đoàn tụ với họ thôi.

Sau đó, trong cuộc đọ sức với RNG, họ đã chiến thắng một cách xuất sắc, gần như khẳng định sẽ vào được vòng bảng của CKTG. Deft - người vừa giành được chiến thắng đang có tâm trạng rất tốt, sau khi bàn bạc với đồng đội và ban huấn luyện, họ đã quyết định đi tới nhà hàng ăn mừng một bữa thật ngon.

" Hyukkyu hyung, nhìn em này. Điệu nhảy ăn mừng!"

Pyosik bắt chước con Maokai, anh cứ giật giật cơ thể vài lần, giọng nói hào hứng và nhiệt huyết của anh truyền sang tất ả những người có mặt ở đó, và Deft - người đã quá quen với điều đó, chỉ có thể bày ra vẻ mặt " ôi nhân loại!".

"Gì đây, em đang co giật hả ?" Deft nói bằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng trên gương mặt anh lại không thể giấu được nụ cười khi nhìn các anh em của mình. Trong lúc chờ đồ ăn lên, anh có nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, đó là tin nhắn của Keria.

" Anh ơi, hôm nay anh chơi đúng đỉnh luôn, nhìn thôi là em đã muốn lao vào chiến chung rồi."

Nụ cười của Deft càng tươi hơn, vốn định trả lời em nhỏ một cách ngắn gọn thôi, nhưng lướt đoạn tin nhắn bên trên, anh chợt nhớ ra, Ryu Minseok của anh rất cuốn hút và biết cách lôi kéo anh nói chuyện đó, lướt qua tin nhắn của em nhỏ, anh quyết định đặt điện thoại sang một bên và lo cho cái bụng của mình trước, tí nữa anh sẽ trả lời sau vậy. 

Kết quả là, tí nữa của anh là đến tận một tuần sau, khi mà anh đã kết thúc vòng bảng với hai trận thắng và một trận thua. Đêm hôm đó, khi anh đang nghỉ ngơi sau khi luyện tập và họp với toàn đội, đôi mắt anh khẽ nhắm và thả mình xuống giường để cho đầu óc được trống rỗng, thì đột nhiên có tiếng mở cửa, và ngay sau đó, anh cảm nhận được một sức nặng đè lên người mình, anh chỉ có thể mở mắt và hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm bên ngoài quyễn rũ thật đấy, sau đó, anh cảm nhận được vòng eo của mình được xoa bóp. 

Hai năm trước, là lúc mà vết thương của anh trở nặng nhất, nên sau khi đấu tập được một lúc, anh phải đứng dậy và đi lại, điều này cũng ảnh hưởng rất nhiều đến thành tích thi đấu của anh ấy. Các thành viên khi đó sẽ nhân cơ hội xoa bóp eo của anh, mấy đứa luôn mồm nói là " em muốn giúp anh một chút thôi mà", nhưng có nghĩ theo kiểu nào đi chăng nữa thì anh cũng luôn cảm thấy hội này đang cố gắng xàm sỡ anh thì đúng hơn.

"Pyosik... Changhyeon?" Anh cố gắng gọi người đồng đội duy nhất còn ở lại với anh lúc này.

"Gì cơ, em mà anhhh." Bất ngờ chưa, đó là giọng của Keria. Deft tỉnh cả ngủ, ngay khi quay đầu lại, đập vào mắt anh là gương mặt cún con của Keria.

"Cái gì đây?" Deft dụi mắt. "Em không ở T1 sao? Qua đây với anh làm gì ?"

"Dù sao thì em cũng chỉ cần đến địa điểm được chỉ định cho buổi đấu tập đúng giờ là được. Tại anh phớt lờ em nên em mới phải tự mò đến đó."

"Làm sao mà anh có thể phớt lờ em cơ chứ?"

"Đúng vậy đó! Sao mà anh có thể phớt lờ em cơ chứ?" Keria nhảy ra khỏi người Deft với vẻ mặt bất bình, lục lọi chiếc điện thoại di động trong túi và giơ bằng chứng ra cho người anh lớn của em xem, trước mắt Deft hiện thị dòng tin nhắn cuối cùng mà Keria đã gửi. Lúc này anh mới nhớ ra, mình quên không trả lời tin nhắn em nhỏ rồi. 

"Anh quên xíu thôi mà." Anh tự tin trả lời lại. "Tại em cứ hay nhõng nhẽo bắt anh trả lời tin nhắn đấy chứ."

"Vậy là em đang làm phiền anh ạ?" Keria gục đầu xuống. Giọng điệu của em dường như có chút khó chịu, nhưng Deft nghe không rõ. Khi hai người còn ở chung một đội, anh luôn nghĩ rằng mình có thể dễ dàng đọc được cảm xúc của nhóc maknae này. Suy cho cùng thì với tư cách là đồng đội, họ đã phối hợp cực kì tốt và cũng chưa từng gặp mâu thuẫn nào, cho đến khi anh thuyết phục em nhỏ đến T1. 

Khi đó em nhỏ đã rất im lặng, như thể những lời đồn như Deria sẽ được chuyển nhượng cùng nhau đã bị vô hiệu hóa ngay lập tức, và em ấy đã bình tĩnh chấp nhận nó -  không bốc đồng như chú chim non nữa.

"...Em có muốn ngủ lại đây không?" Deft lùi lại một bước nhỏ.

"Anh không chào đón em hả anh?" Keria cố làm ra vẻ như em không quan tâm đến vấn đề này lắm. 

Deft hướng mắt về phía chiếc điện thoại của mình, mặc dù anh cũng không thực sự biết bản thân muốn nhìn cái gì. Nếu là hai năm trước, anh sẽ thốt ra những lời như là "Ừ đó, không chào đón em đâu." hoặc là "Èo, hai đứa mình đang là đối thủ đấy, có thấy ngại không vậy?". Nhưng bản chất anh là một người có tính cách dễ chịu, về cơ bản thì anh sẽ chẳng phản bác bất cứ ai bằng lời nói trừ khi anh bị dồn đến mức anh cảm thấy quá đáng.

Nhưng rõ ràng một điều, Keria, Ryu Minseok của anh đặc biệt hơn hẳn. 

"Nếu Gumayusi thức dậy vào nửa đêm để đi vệ sinh mà không thấy em thì sao?" 

"A!" Keria tiến lại gần anh hơn. "Anh ơi, anh vẫn còn nhớ ạ?"

"Em cũng vậy còn gì?" Có người nào đó nhất quyết theo anh vào phòng tắm, có chút biến thái đấy nhé. Deft phàn nàn trong đầu.

Keria chẳng biết được Deft đang nghĩ gì, em khẽ gãi gãi đầu rồi leo lên giường nằm cạnh anh, như thể em nhỏ vẫn còn là trợ thủ độc quyền của riêng anh vậy.

"Minhyeong sẽ không để ý đâu." Một lúc sau, Keria lẩm bẩm, Deft quay lại nhìn em và anh phát hiện ra, em nhỏ đang mím môi. Em luôn làm điều này khi cảm thấy nóng nảy, nhưng em chẳng bao giờ thừa nhận điều này đâu, vậy nên anh lớn đã không nói gì cả.

Tắt đèn đi, họ cũng chìm dần vào giấc ngủ. Đó là một đêm không mộng mị, áp lực cao và sự mệt mỏi trong tuần qua đã khiến anh khó có thể thư giãn một cách thoải mái như vậy. Khi Deft mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng, màu chàm đậm nơi chân trời xen lẫn một chút màu đen và xanh lam. Mây trắng điểm lên màu trời, gió nhẹ thổi qua làn tóc của Minseok, cái lạnh của nước Mỹ tràn vào khiến em co rúm người lại, em vô thức kéo chăn cuốn lên người, em nhỏ vẫn muốn ngủ thêm một lát.

"Anh Hyukkyu ơi, em không muốn rời đi đâu."

Deft do dự vài giây, rồi ngay lập tức nhớ tới giấc mơ mà anh đã từng mơ ở Mexico, đó là ngày cuối cùng họ chiến đấu cùng nhau trong chiếc áo DRX, đấu hạng ở trong rank vẫn như thường lệ. Chỉ có điều, lần này em nhỏ rất kiên quyết, em muốn đi cùng anh, không hề có một tí nhượng bộ nào ở đây cả. Lúc đó Deft không nói gì thêm mà chỉ đứng xuống cuối hàng xếp hàng chung với em. 

Sau khi họ giành được chiến thắng, Deft đứng dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc, đôi mắt Keria dõi theo anh, em muốn nói rằng em muốn tìm một đội có thể thu nhận cả hai người họ, để họ được tiếp tục chiến đấu cùng nhau, nhưng Deft đã nghe được từ lâu, rằng T1 đang chiêu mộ Keria, anh nhàn nhã đưa ra cho em nhỏ những lời khuyên chân thành.

"Minseokie." Deft không quay lại nhìn em support bé nhỏ ở đằng sau, mà chỉ cố gắng gọi tên em, anh gọi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời, anh đoán rằng em đang để anh độc thoại một mình đây. 

"Đừng theo anh nữa...." Lông mi anh run rẩy, không biết là do vẫn còn buồn ngủ, hay do anh xúc động, nhưng rồi anh nhanh chóng nhắm mắt lại và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại thì đã gần trưa rồi, chỉ còn 20 phút nữa là đến giờ hẹn, Deft tùy ý vươn vai, vén chăn lên chuẩn bị đứng dậy, khi quay người lại, thì anh chợt nhận ra rằng Keria đã biến mất rồi.

Có lẽ sau đấy anh sẽ chạm mặt với T1, hy vọng Gumayusi không quá đáng sợ. Deft thầm nghĩ trong lòng.

Về sau, dù không được mọi người đánh giá cao, nhưng DragonX vẫn giành được ngôi nhất bảng. Trong lễ bốc thăm, Deft chăm chú theo dõi màn hình, kết quả là cuộc đụng độ mạnh mẽ giữa top 8 và EDG.

"À, Scout, Meiko, rốt cuộc thì chúng ta cũng gặp EDG..." Deft không khỏi có cảm xúc lẫn lộn trong lòng khi nhìn thấy đội mà anh từng khoác lên chiếc áo và giờ đây họ đã trở thành đối thủ của nhau.  "Tôi có dự cảm là mình sẽ gặp họ. Và tôi đã đúng."

"Hyung, ổn không? Đây là đồng đội cũ của anh mà." Pyosik thì thầm hỏi Deft.

Deft nhớ lại cuộc gặp gỡ với Meiko ngày hôm đó, họ đã nhìn nhau rồi cười. "Kiểu tóc thay đổi rồi." Anh đã nói điều này với người đồng đội cũ của mình. Và Meiko đã khẽ cười.

"Meiko... Ừm, em vẫn khỏe chứ?" Deft hỏi bằng thứ tiếng Anh sứt sẹo, người bạn support ngoại quốc ấy đã mỉm cười và khẽ vỗ vào lưng anh. 

Meiko gật đầu và cổ vũ anh. Trên đường trở về, Deft cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn không ít, đã lâu không gặp Meiko, để giành lấy chức vô định, trước ánh mắt có chút bất đắc dĩ của Meiko, anh đã lựa chọn rời EDG và quay trở lại LCK. 

Nhưng ngần ấy năm trôi qua, anh vẫn chưa phá bỏ được lời nguyền tứ kết, có lẽ bắt đầu từ năm sau, anh sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Meiko nữa, và giờ đây, họ phải tử chiến ở vòng tứ kết.

"Anh sẽ thắng." Deft trả lời Pyosik.

Khi đến ngày quay trailer, đoạn kí ức đấy ngày càng rõ nét hơn, Meiko còn nói rằng họ sẽ cùng nhau giành chức vô địch, anh đã cố cống hiến hết quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất của mình ở EDG, cũng như cho người mà gần như anh không cảm nhận được rào cản ngôn ngữ, văn hóa, hay quốc tịch với mình. Nhưng khi đứng trước mục tiêu trong nghề nghiệp của anh - vô địch thế giới, những điều này hình như không còn quá quan trọng. 

Đỉnh cao của việc trở thành một tuyển thủ. 

Meiko đã đi trước anh một bước rồi, người vốn đang đứng sóng vai với anh đã tiến lên phía trước và rồi ngoảnh đầu lại nhìn anh, Deft chợt cảm thấy mắt mình hơi mờ, anh đã tự hứa với bản thân mình là sẽ đến được đỉnh vinh quang vào năm 2014, nhưng có khả năng anh sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó. Anh đã bị bỏ lại phía sau, có nhiều người đã hỏi anh ấy, có khi nào anh sẽ dậm chân tại chỗ cả đời không?

"...KHÔNG..."

"...Bởi vì...AD... của tôi... là... Deft....nên tôi có thể thắng!"

Deft tỉnh dậy sau cơn mê, cơn gió thổi lướt qua khiến anh phát nheo mắt lại, có lẽ ở Mỹ quá lạnh, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy làn khói khi thở ra. Giây phút nheo mắt lại, anh như thấy được Keria đang mặc áo đồng phục của DRX2020 và tự tin nói với người phỏng vấn rằng không còn ai chơi Yuumi vào thời điểm đó, chỉ có em là người chơi hay nhất và có tỉ lệ thắng cao nhất thôi. Mỗi lần thấy em chọn Yuumi là Deft lại cảm thấy nhẹ nhõm. 

"Tuyển thủ Deft?" Nhiếp ảnh gia khẽ gọi anh. 

"Họ hỏi là cậu có muốn nói gì với tuyển thủ Scout và tuyển thủ Meiko không?" Phiên dịch viên nói với anh.

Không, không có gì cả, tôi chỉ muốn nói một câu thôi. Deft nhìn thẳng vào camera với ánh mắt kiên quyết.

"Scout, Meiko,..."

"Let's dance."

_________________________________________________

"Mấy ông bên DK cũng đến hả ?" Ngồi ở trên sân đấu, Zeka bỗng chú ý đến khán giả trên khán đài, cả đội cũng theo đó mà nhìn lên.

"Heosu-ssi, tui sẽ chiến đấu thật tốt!" Pyosik vẫn hưng phấn vẫy tay như cũ.

"Tất cả mọi người đều đến luôn hả ?" Beryl tò mò liếc nhìn.

"Ai vậy ?" Deft hỏi.

"DK đó anh." 

"Chỉ có mình DK thôi hả?" Deft nhìn xung quanh.

"Tui sẽ cố hết mình luôn Heosu-ssi!" 

"Nuguri đang xem tui chơi đó trời, lo lắng quá đi."

"Minseokie có ở đây không?" Beryl hỏi.

"Không biết nữa, Minseokie cũng đến hả?"

Anh thản nhiên nhìn xuống bên dưới nhưng không bắt gặp được bóng hình nhỏ bé đó, nhưng anh biết chắc một điều rằng chỉ cần em nhỏ có thời gian thì kiểu gì em cũng sẽ đến thôi. 

À, kia rồi. Anh nhìn thấy Keria đang vẫy cờ DRX và nở một nụ cười rạng rỡ vẫy tay chào anh. Gọi em ấy là "Yuumi ngoài đời thật" quả không sai tí nào, Deft khẽ cười.

"Chơi thật vui thôi nào mọi người."

"Anh Hyukkyu, sao tự nhiên anh kích động vậy?"

"Không có gì đâu nhé."

Vào thời điểm đó, anh không hề biết rằng sẽ có một bước ngoặt li kì sắp diễn ra; nhưng ngay từ đầu năm nay, con đường họ đi chưa bao giờ là dễ dàng cả, Deft tự nhủ với bản thân trước trận đấu thứ hai.

Cho đến khi, đòn tấn công cơ bản trí mạng đó không tạo ra được hiệu quả mong muốn, họ đã đánh mất chiến thắng với cách biệt rất nhỏ, anh ôm đầu tiếc nuối và nghe thấy Zeka nói rằng thật đáng tiếc, cậu không muốn chấp nhận kết quả này, Kingen cũng lên tiếng ngay sau đó. Hối hận, trong đầu anh cứ có một giọng nói ngày càng lớn hơn.

Không, có thể thắng, họ có thể thắng, với tư cách là người anh cả của đội, nếu anh còn không lên tiếng để ổn định tâm lý cho mọi người thì tất cả sẽ kết thúc tại đây. Dù đó là một hành trình khó khăn, nhưng làm sao mà anh có thể chấp nhận rằng đây là dấu chấm hết cho sự nghiệp của mình được.

"Không sao, không sao. Chúng ta có thể thắng mà." Mặt dù nét mặt anh chẳng thể giấu đi sự thất vọng thì anh vẫn lên tiếng an ủi cả đội.

"Anh sẽ giành chiến thắng..."

Họ đã cố hết sức để giành chiến thắng ở ván thứ ba. Lúc họ tháo tai nghe ra, họ thấy Keria đang ngậm kẹo mút và ngơ ngác nhìn anh - mặt trời nhỏ của anh, thỉnh thoảng, anh vấn nói thầm với em bé điều này. Anh cần phải cố gắng hơn nữa. Không phải chỉ cho bản thân mình, mà còn cho cả bé nhỏ của anh nữa. 

"Em đến từ tương lai đây, chúng ta sẽ thắng với tỉ số 3-2. Chiến đấu thôi nào mọi người!" Zeka nói.

Khi Geonwoo làm theo những gì mà cậu nói, chính bản thân cậu ấy cũng cảm nhận được mình khát khao chiến thắng đến nhường nào. Sự kiên trì của anh cũng đâu có kém, sao mà anh có thể dễ dàng bỏ cuộc được cơ chứ. 

"Hyukkyu hyung, vẫn chưa kết thúc đâu!" Sau khi Deft bị địch bắt, Zeka đã lao vào, chém đối thủ thành từng mảnh. Ngay sau đó, đồng đội của anh cũng nắm bắt lấy thời cơ, và cuối cùng, họ cũng đã chiến thắng.

"Đi thôi, đến Alnata và chiến đấu trong trận Chung kết nào!" 

"Đây là cảm giác mà em theo đuổi khi chơi game. Ah..."

"Không có trận đấu nào là dễ dàng cả."

"Thật tuyệt vời. Vui quá đi thôi."

"Năm nay thú vị thật đó."

Sau đó, tất cả những gì anh nhớ được là tiếng reo hò của Pyosik. Tiếng nhạc báo hiệu giành chiến thắng vang lên, anh đứng dậy đập tay với đồng đội, khi bước gần đến Meiko, anh nhận thấy vẻ mặt của Meiko có chút lơ đãng, nhưng sự ấm áp của em vẫn còn đó. Anh duỗi tay ra, dang tay ôm lấy em, "Meiko, Meiko" anh đã gọi tên em trong đầu như vậy, nhưng tuyệt nhiên không ngoảnh đầu lại. 

"Sao anh lại khóc vậy?" Bước vào hậu trường, Meiko hỏi Deft bằng tiếng Trung, cái người mà vừa kết thúc cuộc phỏng vấn và đang không kìm được nước mắt. Ngày hôm nay, anh không chỉ giành được chiến thắng một cách kịch tính, vừa trải qua trận đấu khó nhất trong lịch sử thi đấu của đội, thậm chí còn được mọi người tổ chức sinh nhật, được khán giả reo lên tên anh và cả đội của anh nữa. Đây phải là điều đáng mừng chứ?

Anh khẽ mỉm cười với Meiko, khoảng cách bây giờ giữa bọn họ đã nói lên một điều ràng, dù cho họ đã từng có rất nhiều kỉ niệm, có thể cùng nhau hồi tưởng lại nó, nhưng cuối cùng tất cả đã biến thành nụ cười trên môi anh, ngoài những lời chúc không thể thốt thành lời, Meiko chỉ khẽ vỗ vai anh một cái, như thể những cái vỗ tinh nghịch mà em vẫn từng làm. Họ đã chia tay như thế đó.

Tất cả chúng ta rồi đều phải tiến bước về phía trước... Ngay cả khi chúng ta không bao giờ gặp lại nữa, Meiko à.

Một ngày có nhiều chuyển biến cũng đã qua, công cuộc ăn mừng cho niềm vui được kéo dài thật lâu, Pyosik kéo Juhan la hét suốt đêm, Kingen cũng đã đạt được tâm nguyện và gửi tin nhắn cho Nuguri, Zeka bị bao vây và lôi kèo bởi mọi người xung quanh. Cyrus và Akali chơi rất hay; Beryl -  người tự tách biệt mình với xã hội, lặng lẽ mở điện thoại lên chơi. Hôm nay anh ấy thật may mắn. Anh ấy chỉ nạp một ít tiền và có được nhân vật anh ấy muốn. Anh ấy reo hò một cách mơ hồ với chiếc đũa trong miệng.

Deft vẫn đang trong trạng thái hưng phấn và cảm thấy khó có thể thực sự hòa nhập vào đám đông, anh định rời đi trước và tự mình bình tĩnh lại. Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy Keria đội mũ và mặc chiếc áo phông giống y hệt lúc em đi xem trận đấu buổi chiều hôm nay. Trên tay em cầm một chiếc bánh nhỏ, cùng với biểu cảm ngơ ngác trước sự xuất hiện đột ngột của anh. 

"Minseokie." Gumayusi đứng sau Keria, vẻ mặt của cậu có chút mơ hồ trong bóng tối. 

"Vậy mình đi trước nhé."

Keria quay lại nhìn Gumayusi và vẫy tay với cậu, dường như Gumayusi khẽ cười và lẩm bẩm: 

"Aiii, thật là." Rồi quay người bỏ đi.

"Anh ơi! Chúc mừng sinh nhật!"

Keria cầm chiếc bánh nhỏ rồi đưa ra trước mặt anh, Deft cảm thấy suýt chút nữa là anh ụp mặt vào cái bánh kem này luôn rồi. Anh không còn cách nào khác ngoài việc cầm lấy tay em nhỏ, không cho em có ý định tấn công anh lần nữa. Ryu Minseok, Keria, lúc này mới cảm nhận được nhìn như em hơi quá đà rồi nên ngoan ngoãn thả lỏng tay ra. Lúc này em nhỏ mới nhận ra rằng, người anh lớn đang nắm tay em chặt hơn em nghĩ. 

"Hôm nay em đến cổ vũ anh." Deft nói.

"Tất nhiên rồi, em đặc biệt xuất hiện vì anh Hyukkyu đó!"

Hỗ trợ bé nhỏ của anh chưa bảo giờ ngần ngại bày tỏ cảm xúc của em đối với anh cả, mọi cảm xúc của em nhỏ đều được hiện rõ trên khuôn mặt em.

"Vậy vào trong thôi nào." Deft nắm tay Keria, muốn dẫn em vào trong bữa tiệc của họ, nhưng Keria lắc đầu.

"Em chỉ muốn nói chuyện riêng với anh thôi."

Vì vậy, Deft - người đàn ông dịu dàng này, đã đồng ý, anh trân trọng những gì có thể trở thành khoảnh khắc cuối cùng trong sự nghiệp của mình, và luôn biết ơn chúng, kể cả là những khoảnh khắc được ăn mừng cùng đồng đội. 

"Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to Hyukkyu hyung. Happy birthday to you!" 

Keria vừa hát vừa vỗ tay khiến Deft bật cười. Năm 2020, khi mà cả 5 đứa nhỏ lần lượt tổ chức sinh nhật cho anh, anh còn cảm thấy ghét bỏ vì sao mà hội này nó ồn ào quá vậy. Nhưng bây giờ thì anh lại có chút nhớ sự ồn ào đấy. 

"Cảm ơn em." Deft cũng vỗ tay.

"Anh ơi, hôm nay anh chơi siêu siêu tốt luôn, đặc biệt là khi anh nói là tùy thuộc vào kết quả năm nay như thế nào mà anh có thể quyết định giải nghệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net