Chương 14 [Đẩy nhanh phá án]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào buổi sáng" Namjoon chào khi bước vào phòng họp, phòng họp thì vẫn giống như ngày hôm qua, chỉ có một khác biệt khiến anh sững sờ khi thấy Jungkook đã ở đó, đang làm việc với một số giấy tờ.

"Ồ, chào buổi sáng, hyung!" Jungkook nhìn lên và mỉm cười, Namjoon rất vui vì cậu bé không đeo khẩu trang và Namjoon có thể nhìn thấy nụ cười chú thỏ của cậu. "Anh đến sớm ghê."

Namjoon nhìn đồng hồ hiện 6:07 và nhún vai, "Anh là trưởng nhóm mà, anh không đến sớm thì ai đến sớm chứ. Và, uh, em cũng sớm thật. Em ở đây từ bao giờ vậy?"

Jungkook cầm cốc cà phê lên và nâng lên theo kiểu 'cheers'. "5 giờ 30 đúng."

Namjoon cau mày, đặt cốc của mình xuống và cởi áo khoác. "Anh nghe nói đêm qua em đã nói chuyện với Tae và Jimin? Em đi ngủ lúc nào vậy?"

Jungkook nhấp một ngụm trước khi trả lời, "Khoảng một giờ."

Namjoon cau mày sâu hơn. "Jungkook, điều đó không tốt cho sức khỏe."

Jungkook nhíu mày bối rối rồi giãn ra, "Ồ, xin lỗi, em quên mất anh không biết Scion của em. Nếu em ngủ trong điều kiện thích hợp thì em chỉ cần ngủ ba giờ để hoạt động bình thường. Em đã ngủ trong bốn giờ, vì vậy theo trường hợp của em thì thật ra là em đã ngủ quên. Em ổn mà, em hứa".

Namjoon rà lại bách khoa toàn thư trong đầu để tìm xem Scion nào chỉ phải ngủ quá ít như thế này nhưng không thể nghĩ ra được, "Uh, Scion của em là gì? Và em không phải có tiết học sao?"

Jungkook lắc đầu, "Scion của em hơi phức tạp, nên em sẽ kể cho các anh nghe sau. Còn với các lớp học của em thì em được miễn."

Jungkook đã giải thích cho anh về việc cậu đã hoàn thành các tín chỉ của mình và vì công việc của cậu nên cậu được miễn nếu làm thêm giờ trùng giờ học.

Namjoon rất ấn tượng, nhưng cũng lo lắng khi biết tại sao cậu lại có đủ thời gian để hoàn thành tất cả việc học của mình một cách nhanh chóng như vậy. Anh tự hỏi liệu đây có phải là ý của Jimin về việc không muốn Jungkook cảm thấy bị bỏ rơi vì cuộc sống vốn đã cô đơn của cậu bé.

Namjoon mở miệng mời Jungkook đi ăn cùng họ với thân phận là Jungkook sau giờ làm việc, nhưng bị cắt ngang bởi cánh cửa mở và Cục trưởng Bang bước vào.

"Chào buổi sáng, hai người. Có gì mới về vụ án không?"

Jungkook gật đầu, "Chào buổi sáng, thưa ngài. Tôi đã có cái này." Jungkook đưa một tờ giấy cho sếp và đưa một bản khác cho Namjoon. "Đêm qua tôi có một giấc mơ về việc các nạn nhân bị bắt cóc như thế nào. Chúng ta đã biết về thuốc an thần và các thứ nên nó không thực sự giúp ích được nhiều, nhưng tôi đã thấy điều này."

Jungkook chỉ vào tờ giấy và Namjoon dành một chút thời gian để đánh giá cao bản phác thảo chân thực của một bàn tay và cổ tay có hình xăm trên đó.

"Đây là bàn tay đã trấn an các nạn nhân trước khi đưa họ vào trong xe. Tôi không phải là một họa sĩ tuyệt vời lắm nên _"Jungkook nói, và Namjoon muốn gọi cậu bé là kẻ nói dối, nhưng dù sao anh biết cậu bé chỉ khiêm tốn như vậy, "Nhưng tôi đã cố gắng hết sức để phác họa những gì tôi thấy. Nó không rõ ràng như vậy trong bản phác thảo, nhưng hình xăm dường như là để che đậy". Jungkook đưa cổ tay lên và dùng ngón tay còn lại để đánh giá. "Vết sẹo to thế này, nhưng hình xăm che đi khá tốt. Vết sẹo ở cùng nơi với vết cắt của nạn nhân, vì vậy lý do đằng sau thì M.O có thể tìm được gì đó liên quan đến nó".

Cục trưởng gật đầu và cất bản phác thảo gốc đi và để trợ lý của ông sao chép bản sao.

"RM, khi nào thì các thành viên khác sẽ đến?"

"Jin hyung, Suga hyung và J-Hope sẽ đến đây trong khoảng một giờ nữa, còn V và Jimin sẽ ở đây vào buổi chiều."

Cục trưởng gật đầu, "Jungkook, thanh tra Cha sẽ đến sớm thôi. Cậu có muốn anh ta ra khỏi vụ án không? "

Jungkook mỉm cười trước sự chân thành trong giọng nói của cục trưởng, "Không, không sao đâu. Tôi thực sự ổn".

Giám đốc gật đầu và rời đi để lấy đồ gì đó từ văn phòng của mình.

"Em không nên ổn với điều đó." Namjoon lầm bầm.

Jungkook chỉ nhún vai, "Anh ấy đã làm việc mười tám năm trước khi được thăng chức. Em có nhiều quyền hành hơn anh ấy mặc dù là một công việc bán thời gian trong khi học đại học. Em có thể hiểu sự thất vọng của anh ấy. Tất nhiên là em không bào chữa cho tính khí nóng nảy của anh ấy, nhưng vẫn có thể hiểu được. Em quá quen với những người như anh ấy rồi, em đã làm như vậy cả đời. Bây giờ thay đổi thói quen đó sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn đối với em".

Namjoon cau mày càu nhàu, "Anh ta định đánh em."

"Không đâu. Em đã nói điều tương tự với Yoongi hyung, anh ta muốn dọa em chứ không phải đánh em. Ngay cả khi anh ta muốn đánh em, anh ta cũng không ngu ngốc đến mức làm điều đó trước mặt sáu nhân chứng khác, những người nổi tiếng là một trong những Scion mạnh nhất cả nước và có đủ thẩm quyền để khiến anh ta bị đuổi việc chỉ bằng một cú điện thoại. Hơn nữa," Jungkook nhếch mép cười thích thú nhìn Namjoon. "Em chịu đựng những lời xúc phạm bằng lời nói chứ không chấp nhận bạo lực thể xác. Nếu anh ta giơ tay định đánh em, em sẽ vật anh ta qua vai trước khi anh ta có thể chạm vào em".

Namjoon chớp mắt ngạc nhiên, không ngờ cậu lại như vậy. Anh ngạc nhiên cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ mặt thích thú nhưng chân thật của Jungkook. "Được rồi, anh sẽ tin tưởng em về điều đó."

Namjoon rất vui vì Jungkook trông giống như kiểu cậu bé ngọt ngào không bao giờ có thể làm tổn thương một con ruồi, nhưng cậu cũng không phải là kiểu người nhu nhược.

Ngay sau đó, Jungkook quay lại với giấy tờ của mình và Namjoon đi đến chỗ của anh. Những người khác cũng đã đến, thanh tra Cha gật đầu chào mọi người nhưng tránh giao tiếp bằng mắt với Yoongi. Nhóm đã được thông báo ngắn gọn một lần nữa, không đi vào chi tiết mà hỏi xem có ai có bất kỳ thông tin mới nào không. Cả Jungkook và cục trưởng đều không đề cập đến hình xăm.

Khi họ đã hoàn tất cuộc họp, Yoongi và J-Hope đến nói chuyện với danh sách những kẻ tình nghi mà Jimin đưa ra ngày hôm qua, và Jin đã đến gặp pháp y để xem xét bằng chứng của cả ba vụ án. Namjoon và Thanh tra xem xét lại các vụ án, xem thói quen của các nạn nhân, cố gắng tìm ra nơi họ được đưa đến, bởi vì nếu không họ sẽ không thể đi đến đâu. Và Jungkook đã quay lại hiện trường vụ án, vì lý do gì đó mà Namjoon không biết.

Jin trở lại với các báo cáo khám nghiệm tử thi, "Cả ba nạn nhân đã bị giết đúng một giờ trước khi họ được tìm thấy."

Namjoon nhíu mày suy nghĩ. "Thời điểm các nạn nhân mất tích trước khi được tìm thấy là khác nhau. Gần giống, nhưng khác nhau. Vậy tại sao kết quả lại giống nhau? Không có dấu hiệu của sự tra tấn trên các nạn nhân, phải không? Vậy tại sao một số người trong số họ lại sống lâu hơn những người khác? Có phải anh ta đang cố lấy thông tin từ họ không? Hay là do nơi hắn giết người xa hiện trường hơn nên mất nhiều thời gian hơn? Hoặc có thể anh ta muốn các nạn nhân tỉnh lại trước khi anh ta giết họ và một số trong số họ có phản ứng thức dậy khác với thuốc an thần, vì vậy họ tỉnh dậy lâu hơn. Hoặc-"

"RM, em lại lầm bầm nữa rồi."

Namjoon bật ra khỏi dòng suy nghĩ của mình trước giọng điệu bực tức nhưng thích thú của Jin. "Đúng vậy, xin lỗi. Anh liên hệ với SC chưa? Em ấy muốn xem các báo cáo khám nghiệm tử thi ngày hôm qua".

"Ô đúng rồi." Jin rút điện thoại ra và định gọi cho Jungkook, trước khi Namjoon cho anh ấy số cơ quan của mình.

"Xin chào?"

"SC, anh Jin đây. Anh nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi của nạn nhân rồi. Em nói em muốn xem nó hả?"

"À, vâng. Chỉ có một điều em muốn xác nhận, nếu anh không phiền. Anh có báo cáo của nạn nhân thứ hai không?"

"Vâng, anh có tất cả của ba người họ. Em muốn anh kiểm tra cái gì?"

"Họ có thai à?"

Chuyển động trong văn phòng đóng băng.

"Xin lỗi, gì chứ?"

"Các nạn nhân nữ, họ có mang thai không?"

"Uh," Jin lật tung đống giấy tờ, đọc lướt qua trước khi chậm rãi gật đầu. Sau đó, anh nhớ rằng Jungkook không thể nhìn thấy anh và nói, "Vâng, cả hai đều đang mang thai. Nạn nhân thứ hai đã được 3 tuần, nạn nhân thứ ba thì 6 tuần".

"Em đã nghĩ vậy. Đó là mối liên hệ thứ ba giữa các nạn nhân. Cả ba nạn nhân đều sắp có con với người tình bí mật. Em không chắc liệu các nạn nhân có biết hay không vì số tuần quá ít, nhưng rõ ràng là tên sát - "

Không.

Jin nhìn vào điện thoại của mình để xem cuộc gọi vẫn còn.

"SC?"

Namjoon nhìn lên từ sổ ghi chú của mình nơi anh đang viết thông tin mới xuống. "Chuyện gì xảy ra thế?"

Jin nhíu mày, "Anh không biết! Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục nhưng em ấy chỉ im re".

Có một tiếng thở dốc nhỏ trước khi giọng nói của Jungkook lại phát ra trong loa, hơi hoảng hốt. "Hyung, tắt loa ngoài trong giây lát."

Jin cau mày trước sự khẩn trương trong giọng nói của cậu nhưng vẫn làm theo lời cậu. Anh đưa điện thoại lên tai, Jungkook nói gì đó, và mắt Jin mở to khi anh đưa điện thoại của mình ra. "Được rồi hiểu rồi."

Namjoon thậm chí không thể hỏi có chuyện gì xảy ra trước khi Jin rời khỏi phòng, gọi cho ai đó trên điện thoại cá nhân của mình. Namjoon tất nhiên là chạy theo sau. Sau khi gật đầu với vị thanh tra cũng đang bối rối như mình, anh cầm giấy tờ của mình và bắt gặp Jin đang phóng nhanh trên hành lang. Nhìn thấy Namjoon, anh ấy đặt điện thoại xuống và mở loa ngoài lên, mặc dù anh ấy không dừng bước.

"Jin hyung? Chuyện gì vậy?" Giọng của Jimin phát ra, lo lắng vì Jin chưa bao giờ gọi cho anh khi anh đang ở lớp.

"Em đang ở trong lớp ngay bây giờ?"

"Ừ, ừ. Ý em là, không phải bây giờ vì em rời đi để không làm phiền các bạn khác, nhưng— "

"Jimin. Anh cần em tìm ra vị trí của Koo Eunjung. Anh đã nhắn tin cho em số của cô ấy, hãy theo dõi cô ấy ngay lập tức. Đó là một trường hợp khẩn cấp!"

"Được rồi." Câu trả lời nghiêm túc của Jimin. "Cho em một phút."

Cuộc gọi kết thúc và Jin và Namjoon bấm nút đi thang máy.

"Hyung, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Jin không trả lời, chỉ tiếp tục gõ vào điện thoại của mình. Anh suýt đụng phải Suga và J-Hope, nếu Namjoon không kéo anh lại khi cánh cửa mở ra.

Jin nhìn lên, và đẩy họ trở lại thang máy. "Tốt thôi. Anh vừa định đi đón em. Jungkook vừa mới nhìn thấy người yêu của nạn nhân đầu tiên, Koo Eunjung, đang mang thai đứa con của nạn nhân đầu tiên. Và rõ ràng kẻ giết người không thích điều đó".

Namjoon, Suga và J-Hope vẫn đứng yên, "Cô ấy là nạn nhân tiếp theo? Cô ấy đã bị bắt rồi à?"

"Không chắc nữa. Jungkook chỉ nói rằng em ấy nhìn thấy cô ấy đang được tĩnh dưỡng, hình xăm trên tay hiện rõ trong tầm nhìn của ẻm, bất kể điều đó có nghĩa là gì. Em ấy không cho biết thêm chi tiết, chỉ nói rằng hãy nhanh lên. Jimin đang theo dõi cô ấy khi chúng ta nói chuyện, em ấy nên sớm gọi báo vị trí của cô ấy."

Namjoon gật đầu, khi cả bốn người vội vã đến văn phòng của mình để chuẩn bị lái xe, đeo súng và các thiết bị khác. "Chúng ta không thể để bất kỳ ai khác bảo vệ cô ấy, bởi vì nếu kẻ giết người bị lật tẩy trước khi chúng ta tiếp cận cô ấy thì anh ta có thể không đợi vụ bắt cóc và đi thẳng vào vụ giết người."

"Hình xăm gì?" Hoseok hỏi khi họ đi xuống bãi đậu xe của mình. Anh bước vào xe với Suga ngồi bên ghế lái, Jin và Namjoon trong một chiếc xe khác với Jin là người lái. Namjoon cho họ xem bức ảnh bản phác thảo mà anh đã chụp trên điện thoại.

Cuộc gọi của Jimin đến ngay khi Jin khởi động xe. Namjoon đã gọi cho J-Hope để hai người kia có thể tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Được rồi, em đã biết vị trí điện thoại của cô ấy và đang chia sẻ vị trí trực tiếp của cô ấy với điện thoại cơ quan của Namjoon hyung và 3... 2... giờ chắc nó gửi qua rồi á."

"Ừ, anh hiểu rồi." Namjoon chia sẻ vị trí với Suga và hai chiếc xe đang trên đường đến chỗ người phụ nữ. "Jimin, em có thể xem cảnh quay an ninh quanh khu vực cô ấy ở không?"

"Em sẽ cần máy tính trong văn phòng của mình nếu bảo mật của camera là công nghệ cao, nhưng để em xem xem mình có thể làm gì. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Namjoon kể cho Jimin, và lần lượt kể cho Yoongi và J-Hope về những sự kiện đã xảy ra.

"Nhưng làm sao SC biết về việc cô ấy là nạn nhân tiếp theo?"

"Chi tiết thì chưa nói." Jin nói, đó hoàn toàn không phải là một lời nói dối. "Chỉ bảo chúng ta hãy nhanh lên, và nếu một sinh mạng đang bị đe dọa, thà tin lầm còn hơn bỏ sót."

"Được rồi, hyung, em vào được rồi. Tuy nhiên cô ấy đang ở một nơi hơi đông đúc. Em đang tìm kiếm hình ảnh về cô ấy bây giờ."

"Đừng chỉ tìm kiếm hình ảnh về cô ấy, hãy tìm kiếm bất cứ ai trông có khả năng là kẻ bắt cóc. Hãy xem liệu em có thể nhận được đoạn camera của các con đường xung quanh và tìm kiếm một chiếc xe có mô tả tương tự hay không".

"Uh, em có thể làm điều đó dễ dàng, nhưng đây không phải máy tính xách tay của em. Em cần máy tính trong văn phòng của mình. "

Namjoon rủa thầm, "Em nghĩ em có thể cúp tiết học được không?"

"Chắc chắn rồi, giờ nghỉ trưa sẽ sớm bắt đầu, và em có thể bỏ qua các lớp học buổi chiều của mình cũng được. Em sẽ mượn tập chép lại sau. Muốn em kêu Taehyung không?"

"Không phải em ấy nói rằng em ấy không thể cúp ngày hôm nay sao?" Yoongi hỏi qua điện thoại.

"Đó là bởi vì môn của cậu ấy là môn toán, một môn học mà cậu ấy yếu. Cậu ấy có thể ghi chú lại sau đó và Namjoon hyung có thể dạy kèm cậu ấy lại sau. Thành thật mà nói, khá chắc chắn rằng cậu ấy sẽ đạt điểm cao hơn nếu điều đó xảy ra."

Namjoon tròn xoe mắt thích thú, "Ừ, chắc chắn là anh sẽ dạy kèm cho em ấy sau. Đưa em ấy đến văn phòng, chúng ta không biết khi nào vụ bắt cóc sẽ xảy ra và vị trí của cô ấy cách đó một giờ lái xe, vì vậy tốt hơn chúng ta nên nhanh chóng."

"Hiểu rồi."

Jimin cúp máy, và Namjoon nói với hai người kia, "Một trong hai người gọi cho Cục trưởng Bang để thông báo tình hình cho ông ấy, và em sẽ gọi cho Jungkook."

J-Hope đồng ý trước khi cúp máy để Namjoon gọi cho tư vấn viên đặc biệt.

"Đây là số điện thoại của Tư vấn viên đặc biệt của Big Hit Agency, Cục phòng chống tội phạm. Tôi không thể nghe điện thoại ngay bây giờ, nhưng nếu đây là trường hợp khẩn cấp, bạn có thể gọi cho tôi qua—"

Namjoon cúp máy, nghĩ rằng thật kỳ lạ khi cậu không nhấc máy dù đã sáu lần đổ chuông. Anh đã đợi mười phút, và khi không nhận được cuộc gọi lại, anh đã thử lại lần nữa, chỉ để lại nhận được hộp thư thoại sau sáu lần đổ chuông. Anh không muốn đeo bám hay cố chấp, nhưng Jungkook luôn bắt máy trong vòng ba tiếng chuông đầu tiên nên điều này thật kỳ lạ.

Nhưng anh vẫn đợi thêm mười phút nữa trước khi thử gọi cho số cá nhân của Jungkook.

"Xin chào, đây là số điện thoại của Jungkook. Tôi đang ở phòng tập thể dục, công ty hoặc đang làm việc, vì vậy tôi không thể trả lời ngay bây giờ. Để lại tin nhắn của bạn sau tiếng beep!"

Namjoon chia sẻ ánh mắt lo lắng với Jin, người cũng rất ý thức được sự bất thường của tình huống này.

Namjoon đã tranh luận xem có nên gọi lại và nhắn lại hay không hay nên bắt đầu hoảng sợ. Nhưng trước khi anh có thể đưa ra quyết định, Jungkook đã gọi lại.

"Xin lỗi hyung. "Giọng Jungkook vọng ra.

"Em có ổn không?"

"Ừ, em sẽ ổn thôi. Anh đã tìm ra người tình nhân đang ở đâu chưa?"

Namjoon đã không bỏ lỡ cách cậu nói rằng cậu sẽ ổn thay vì đang ổn . "Bọn anh đang trên đường đến chỗ cô ấy ngay bây giờ. Jimin và V sẽ trở lại văn phòng để Jimin có thể sử dụng máy tính của mình để vào camera an ninh xung quanh khu vực. Jungkook, em có sao không? Chuyện gì đã xảy ra thế? Anh muốn câu trả lời thành thật."

Có một khoảng dừng trước khi thở dài. "Thành thật mà nói, anh giống như anh trai của em." Namjoon sẽ coi đó như một lời khen, "Em đang đứng trước một cửa hàng cầm đồ, và những ký ức về những món đồ cứ ùa về trong em. Có quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều tầm nhìn cùng một lúc. Em có thể đã ngất đi trong vài giây vì choáng ngợp."

Những giờ nghỉ giải lao có thể sẽ khó hơn một chút so với bình thường vào lúc đèn đỏ.

"Em ngất đi?!" Jin hét lên, phản ánh vẻ mặt kinh hoàng của Namjoon.

"Trong một vài giây." Namjoon chỉ biết rằng Jungkook đang bĩu môi, cưng chiều. "Em thậm chí không ngã xuống, em chỉ loạng choạng một chút. Không sao đâu, em ổn mà."

"Jungkook, ngất đi là không ổn đâu." Namjoon nói chắc nịch bằng giọng thủ lĩnh của mình.

Có một tiếng thở dài khác, "Em biết, nhưng nó không quá tệ. Em chỉ không nhìn lại phía sau khi đứng để băng qua đường, vì vậy em không biết cửa hàng ở đó. Em cũng không ngờ nó lại lớn đến mức cảm xúc của những món đồ đã cầm cố sẽ vươn ra ngoài dù em chưa vào tận nơi. Thực sự, bây giờ em ổn rồi. Em đang ngồi trong một nhà hàng với những chiếc ghế bên ngoài và uống một ly nước lạnh. Em đang nghỉ ngơi, bây giờ đang ở rất xa cửa hàng kia, và em thậm chí còn chợp mắt mười phút để cảm giác chóng mặt giảm bớt. Nghiêm túc mà nói, em không sao cả. Hơn nữa, cũng không phải nó chưa từng xảy ra trước đây. Trở thành một nhà trung gian và một nhà ngoại cảm không phải tất cả đều là nắng và cầu vồng."

Namjoon hít một hơi thật sâu, thấy Jin cũng làm như vậy khi hai tay siết chặt bánh xe.

"Được rồi, anh sẽ tin em, nhưng lần sau nếu chuyện như thế này xảy ra, hãy cho bọn anh biết. Bọn anh sẽ đến với em nếu có thể, và nếu bọn anh không thể, thì ít nhất bọn anh cũng muốn biết em đang ở đâu trong trường hợp mọi thứ trở nên tồi tệ. Anh không muốn em bị thương, Jungkook-ah."

Đầu dây bên kia tạm dừng, trước khi câu trả lời của Jungkook nhẹ nhàng gấp đôi so với trước. "Được rồi. Cảm ơn vì đã lo lắng cho em, hyung."

Namjoon mơ hồ nghĩ rằng đây có thể là lần đầu tiên có người ngoài gia đình nói như vậy với Jungkook.

"Đó không phải là điều mà em cần cảm ơn anh. Bây giờ, nếu em thực sự ổn, em không cần phải trả lời nếu em cần thêm thời gian, em có thể cho bọn anh biết thêm chi tiết về tầm nhìn mà em đã nhìn thấy trước đó không?"

Câu trả lời của Jungkook bị cắt ngang bởi Jimin gọi tới.

"Chờ đã, Jimin đang gọi vào điện thoại cơ quan của anh. Này, Chim-ah. Cái gì— "

"Hyung, anh phải nhanh lên!" Âm thanh tuyệt vọng của Jimin truyền đến. "Bọn em đã đến văn phòng một lúc trước, và em bắt đầu tìm kiếm đoạn camera an ninh. Một người đàn ông tiến đến Koo Eunjung và họ bị khuất khỏi máy quay. Vài phút sau, một chiếc ô tô giống với mô tả của thủ phạm được nhìn thấy rời khỏi khu vực và cô Koo thì không thấy đâu!"

_______


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net