ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương bảy,

"Người là liều thuốc độc đối với tôi, nhưng thân thể tôi sẵn sàng dâng hiến vì người."

"Granger? Có hay không?"

"Xin lỗi, cậu là đang muốn đề cập đến chuyện gì?"

Draco chớp mắt với Hermione trước khi hít vào một hơi nặng nề và vô lực buông thõng hai cánh tay xuống bên hông.

"Tôi nói, cô có muốn tôi giúp cô thoát khỏi đám ông kẹ hay cô đủ sức mạnh để tự thân xử lý chúng?"

Cô cụp mắt nhìn xuống chân, lí nhí trong cổ họng, "Cậu giúp tôi."

Khi cô nhìn lên Draco một lần nữa, cô thấy rằng bằng cách nào đó gương mặt anh đã trở tiều tụy lạ thường.

"Đây là phần mà phẩm chất nhà Gryffindor ngu ngốc của cô trải qua và không tạo ra tôi làm việc đó. Căn hộ của cô, Granger, không phải của tôi." Draco bực tức nói.

Hermione nhìn anh chằm chằm. "Điều này có liên quan đến việc Lucius Malfoy là nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu không?" Cô hỏi và lần này, thay vì trở nên tái mét, một chút sắc hồng hiện lên trên má anh.

"Cô nói cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào năm thứ ba."

"Tôi đã nói dối."

"Ừ, tôi biết điều đó."

Cả hai đứng trong hành lang vài phút trước khi Draco thở dài.

"Được rồi, tôi giúp cô." Anh lẩm bẩm, rút đũa phép ra khỏi túi sau quần jean.

"Malfoy, không sao đâu, tôi làm được." Hermione nói, nhưng đã quá muộn vì Draco đã mở cửa căn hộ số hai mươi tư và đứng diện Ông kẹ.

Lúc đầu Hermione không thể nhìn ra hình dạng của Ông kẹ là gì, nhưng sau khi Draco hét lên Riddikulus, anh tránh ra và chúng đứng đó. Nỗi sợ hãi lớn nhất của Draco. Ông kẹ là hình ảnh tưởng tượng của Draco từ 2 năm trước, nhưng Draco đó đã biến thành đó là mái tóc màu cam của Weasley và nó không còn mang nụ cười nhếch mép thường trực trên gương mặt của một Malfoy. Hermione vô thức bật ra một tiếng cười khúc khích nhưng ngay lập tức dừng lại khi một ý nghĩ lóe lên về phía cô và cô quay sang Draco, người đang nhìn cô chằm chằm. Hermione hít sâu một hơi nói:

"Cậu sợ nhất là chính mình?"

Draco khoanh tay và chậm rãi gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào Hermione.

"Không phải là vì bề ngoài, chủ yếu là suy nghĩ về những gì tôi đã làm trong quá khứ."

"Nhưng vào năm thứ ba, Ông kẹ biến thành Lucius?" Hermione ngập ngừng.

"Nhiều thứ đã thay đổi." Anh tuyên bố thẳng thừng trước khi quay lại đối mặt với Ông kẹ, xóa sổ chúng.

Sau sự kiện Ông kẹ, Draco nhốt mình trong phòng ngủ và không chịu ra ngoài (ngay cả sau khi Blaise cố gắng dụ anh ta ra ngoài bằng chiếc bánh táo của Pansy). Thay vào đó, Draco dành cả buổi tối để đọc 'Chương bảy: Những thứ thuộc về của người cũng là một phần của ta' từ cuốn sách. Cuốn sổ viết về tri kỷ vì chắc chắn Hermione không lẻn vào trang viên Malfoy cho một cuốn sách. Chà, đó là Hermione Granger nên rất có thể, nhưng bộ bùa bảo vệ trong nhà sẽ thông báo cho anh ta về sự đột nhập của cô. Anh ngồi trên giường lướt qua các trang cho đến khi anh tìm được thông tin liên quan.

"Sau mười sáu tuổi, bạn và tri kỷ của mình có thể tìm thấy đồ đạc của nhau trong sở hữu của người khác. Không quan trọng hai bạn có biết rằng bạn là của nhau hay không tri kỷ của người khác, tần suất của điều này sẽ phụ thuộc vào mức độ gần gũi hay khoảng cách của họ. hai người là vậy." Draco đọc to. Anh gục đầu vào tay và thở dài trước khi để cơ thể ngã về phía sau. lên giường.

"Ở bên kia hành lang có gần nhau đến mức đó không nhỉ?" Anh lẩm bẩm, cười một mình tình hình đã tồi tệ như thế nào. Sáng hôm sau, Draco bị tiếng hét chói tai của Pansy đánh thức khỏi một cơn ác mộng khác.

"Tôi thực sự nên ếm bùa im lặng vào giờ đi ngủ." Anh ta nói, vùi đầu vào gối. Tuy nhiên, sau mười phút, Draco không thể ngủ lại nên lúc sáu giờ mười lăm phút, anh quyết định để đi ra ban công chung ở cuối hành lang trống trải, và nếu đến đủ sớm, ta có thể nhìn thấy mặt trời từ từ bay lên trời. Draco lặng lẽ mở cửa trước và đi về phía ban công. Bước chân của anh vang khắp hành lang nhưng chắc chắn là không đủ để đánh thức ai đó - anh đã chắc chắn về nó. Vừa bước qua cửa ban công là bắt gặp ngay một không gian rải rác những sắc thái khác nhau cam, hồng và vàng. Draco bước đến lan can và nhìn xuống mặt sàn bên dưới anh. Ngay cả vào lúc sáu giờ sáng, đường phố London đã tấp nập xe cộ. Anh suy tư về chuyện sẽ như thế nào khi nhảy ra ngoài ban công và thả mình trôi nổi giữa khoảng không gian vô định trước mắt như thể đang bay, nhưng nhanh chóng đảo mắt nhìn lên những đám mây. Draco nhìn lên bầu trời và tự hỏi rằng thứ gì trên thế gian này sẽ tồn tại mãi mãi, vượt qua cả ranh giới trăm năm hữu hạn của đời người, thậm chí chỉ là một khoảnh khắc thảng hoặc.

"Không phải trông rất phi thường sao?"

Draco quay người lại, rút đũa phép ra khỏi túi và chĩa vào bụi cây. Nàng phù thủy tóc nâu nhìn chằm chằm lên bầu trời, hầu như không chú ý đến Draco. Khi anh nhìn thấy đó là ai, anh hạ đũa phép xuống và trừng mắt nhìn cô.

"Ôi. Thôi nào, Malfoy, cậu không cần lườm nguýt như này." Hermione nói, liếc nhìn Draco, khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười.

"Cô biết đó, anh thực sự không nên dọa sợ người khác." Draco nói, "Người ta có thể nghĩ rằng cô là kẻ xâm phạm trái phép, điều này sẽ dẫn đến một tình huống mà chắc chắn nhất, sẽ không hay ho."

"Ôi làm ơn đi Malfoy, cậu chỉ nói thế để che đậy sự thật rằng tôi đã làm cậu sợ." Hermione cười khúc khích, nhìn chằm chằm vào Draco.

"Cô không có! Sao cô dám Granger!"

"Rất xảo quyệt. Một cái cớ rất thông minh. Rất Slytherin của cậu ấm nhà Malfoy ..." Hermione tiếp tục, hoàn toàn lờ đi hàm nghiến chặt của Draco.

"Chờ cho đến khi cha tôi nghe được-" Draco bắt đầu, nhưng đột ngột dừng lại khi anh nhận ra. những gì anh đã nói. Cha anh đang ở Pháp và Draco rất biết ơn vì điều đó- càng xa Lucius càng tốt. Tuy nhiên, khoảng cách không bào chữa cho Lucius khỏi những năm tháng thao túng tâm lý con trai mình.

"Xin lỗi." Draco nói khi lướt ngang qua Hermione - anh thậm chí còn không buồn nhìn phía sau. Điều duy nhất anh nghe thấy trước khi đóng sầm cửa lại là Hermione nói:

"Mal-Draco, đợi đã!" nhưng cũng đã quá muộn.

Chương tám,

"Thời gian một khi đã qua đi thì chẳng thể nào vãn hồi, ngay cả khi em nguyện cầu bằng tất cả đức tin."

Hermione đứng trước căn hộ số hai mươi lăm một lúc để cân nhắc tiếp đó bản thân nên hành xử như thế nào. Hiện tại là mười giờ sáng, đã bốn tiếng trôi qua kể từ khi Draco rời đi. Cô không thực sự muốn làm phiền anh, nhưng cô muốn chắc chắn rằng anh vẫn ổn. Rốt cuộc, chuyện diễn ra vừa rồi tất cả đều là lỗi của cô. Sau vài lần gõ cửa, Blaise mở cửa, giả vờ ngạc nhiên một cách lố bịch và lộ liễu.

"Chào Granger." Đối phương niềm nở.

"Zabini! Malfoy không sao chứ?"

Blaise nhếch mép cười trước khi mở cửa rộng hơn một chút để lộ ra Draco đang nằm trên đi văng trong phòng khách.

"Này Drake, cậu không sao chứ?" Đối phương hét toáng lên, giọng nói vang vọng khắp căn hộ. Tất cả những gì bao gồm trong câu trả lời của Draco là một tiếng càu nhàu trong cổ họng và cái trở mình trên đi văng. Rõ ràng điều đó không làm Blaise bận tâm, cậu quay lại cười toe toét, "Cậu ấy đã ở đó từ lúc bình minh ló rạng nhưng ngoại trừ biểu hiện đó ra, có vẻ cô rất tuyệt, Granger. Bằng cách nào mà cậu ấy lại thành ra như vậy?"

Hermione ném cho đối phương ánh nhìn thất vọng và lắc đầu.

"Tôi nghe thấy cửa nhà các cậu đóng sầm lại cách đây vài giờ. Tôi muốn xác nhận rằng liệu mọi thứ có ổn không."

Blaise gật đầu và cả hai trao đổi lời tạm biệt nhưng Hermione vẫn chôn chân trước cửa căn hộ ngay cả sau khi Blaise đóng cửa. Cuối cùng cô quyết định sẽ chờ đến khi Draco ra khỏi nhà bất cứ lúc nào. Tất nhiên không phải theo cách rình rập, giống như thể... thăm dò tình hình.

Nhưng anh đã không rời khỏi nhà, dù chỉ là hé mắt nhìn ra ngoài hành lang.

Suốt cả ngày hôm đó, tất cả những gì Hermione thấy là Pansy về nhà với những chiếc túi mua sắm, Blaise đang đổ rác và Theo bước vào với thứ có vẻ là một chiếc túi vải thô (anh bước ra vài phút sau sau một loạt tiếng hét bao gồm "Cậu lại ăn bám ở cái nhà này như tuần trước, cậu nghĩ cậu đang làm gì?!" và "Ồ, Merlin, cút đi Theo.")

Hermione cuối cùng đã từ bỏ hành động quan sát của mình và quyết định ra ngoài ra ban công đọc sách. Cô đi dọc hành lang với cuốn sách "Tâm giao." Cô không nhớ Draco đã trả lại cuốn sách tự khi nào, nhưng cô chỉ cho rằng anh đã nhét nó vào hộp thư của cô hoặc thứ gì đó. Có vài cái ghế nhựa xếp ngoài ban công nên Hermione chọn cái gần nhất đến rìa nơi cô có thể nhìn thấy hoàng hôn. Đường viền của các tòa nhà ở Luân Đôn như phù điêu chạm khắc lên bầu trời, một lần nữa, đắm chìm trong sắc cam và hồng pha lẫn xanh tím. Hermione nhìn chằm chằm lên bầu trời một lúc cho đến khi sự tập trung của cô trở về cuốn sách. Cô muốn biết chính xác cuốn sách này đến từ đâu. Trang đầu của cuốn sách có tiêu đề "Gia đình linh hồn - tất cả những gì bạn cần biết" và dưới cùng đề tên tác giả "T.M. Harrington". Hermione thở dài và mở cuốn sách đến tận bên trong trang bìa và sững người khi cô nhìn thấy huy hiệu gia đình Malfoy được in trên đó. Tiếng pop yếu ớt của phép thuật độn thổ mang tâm trí cô quay trở lại thực tại và khi cô nhìn lên, Draco đang ngồi đối diện với cô trên chiếc ghế nhựa.

"Tại sao lại cậu lại xuất hiện?" Hermione tròn mắt thắc mắc.

"Hửm?"

"Tại sao cậu lại phải độn thổ? Nếu như tôi nhớ không nhầm căn hộ cậu sống ở cuối hành lang thì phải?"

Draco đảo mắt từ Hermione lên bầu trời và nhún vai. "Tôi đã rời đi mà không được chất vấn bất kỳ câu hỏi nào.'

Hermione gật đầu và nhìn xuống cuốn sách và khi Draco nhận ra cuốn sách gì cô đang đọc, mắt anh mở to.

"Tôi không nhớ đã trả lại cuốn sách đó cho cô." Draco thảng thốt.

"Tôi cũng không nhớ gia huy nhà Malfoy được in trên trang đầu tiên."Hermione nói, liếc nhìn Draco. Draco đứng dậy và nói "Hãy đọc chương bảy." và không cho Hermione cơ hội để trả lời, anh ta độn thổ trở lại phòng ngủ của mình và làm như thể anh chưa bao giờ rời khỏi đó.

"Chúng ta là đôi linh hồn tâm giao." Draco nói ngay khi Hermione vừa mở cửa.

"Chuyện đó nghe thật đơn giản, cậu có nghĩ như vậy không, Malfoy?"

Draco chỉ nhìn chằm chằm vào cô một cách thiếu kiên nhẫn cho đến khi cô phù thủy thở dài và ẩn cửa rộng ra hơn một chút.

"Cậu nghĩ sao khi anh phát hiện ra chúng ta là tri kỷ của nhau?"

"Thánh Granger, cô hiểu chuyện đó nghĩa là gì không?" Anh rên rỉ, ẩn Hermione qua một bên và quăng cả cơ thể của mình trên chiếc ghế dài của cô. Cô mím môi khi nhìn thấy anh nhưng quyết định không nói bất cứ điều gì.

"Xin lỗi, tôi chỉ hơi căng thẳng một chút..." Draco lầm bầm. Hermione trao cho anh một nụ cười nhỏ và sờ soạng mấy ngón tay một lúc trước khi đứng dậy pha cà phê cho cả hai người họ.

"Liệu một ít cafein trong máu có làm cho tình trạng này tốt hơn không?" Cô hỏi, tinh nghịch huých vai anh. Tất cả những gì anh làm là càu nhàu nhưng cô vẫn coi như là anh đã đồng ý. Khi Hermione đưa cà phê cho Draco, anh ngồi dậy và bắt chéo chân. Anh nhấp một ngụm nhưng nhổ ra gần như ngay lập tức.

"Cái quái gì thế này?" Anh lắp bắp

"Cà phê, Malfoy."

"Tôi chỉ uống cà phê xay hảo hạng của Ý. Đây là một sự xúc phạm đến ẩm thực!" Hermione quắc mắt nhìn anh trước khi cầm đũa phép đặt trên bàn cà phê trước mặt cô lên rồi biến cà phê thành một cốc nước.

"Nếu như cậu chỉ muốn chứng tỏ bản thân là một kẻ hợm hĩnh giàu có, cậu sẽ chứng minh gai ta là tri kỷ bằng cách nào?" Cô hỏi, nhấp một ngụm cà phê trong cốc của mình.

"Cậu chưa đọc chương bảy như tôi đã nói, phải không?" Draco nói, nhướng mày.

Hermione lắc đầu và Draco nhếch mép, "Tôi nghĩ phù thủy thông minh nhất của thế hệ sẽ bắt kịp bây giờ."

"Mời giải thích, Malfoy."

Draco thở dài và dành cả tiếng đồng hồ tiếp theo để giải thích cho cô về toàn bộ chuyện hiện tượng linh hồn tâm giao hoạt động như thế nào và tại sao anh cho rằng những gì anh nghĩ là chính xác"-vì vậy nên cái lý do đáng thương của tôi là khi dì Bellatrix hành hạ cô, tôi đã cảm nhận được điều đó, tôi tự điều chế cho bản thân một liều thuốc tê nên không hoàn toàn cảm nhận hết được cảm giác đau đớn của cậu, nhưng tôi thực sự đã cố gắng xác nhận rằng vết cắt mà tôi phải chịu đựng liệu có tương đồng với lời nguyền tra tấn crucio của cậu không. Và thực sự tôi có thể cảm nhận được..." Draco giải thích.

"Cậu đã từng chịu lời nguyền tra tấn trước đây?" Hermione hoang mang. Draco nở cười cay đắng và gật đầu, "Cô không biết đâu, Granger."

"Nhưng tại sao tôi không cảm nhận được nó?"

"Ai nói với cô rằng hiện tượng đó chỉ xảy ra sau khi tôi mười sáu tuổi?"

Hermione nhìn xuống lòng mình và khẽ nói, "Touché."*

Hermione và Draco ngồi trên đi văng của cô trong vài giờ để thảo luận về những bằng chứng để chứng minh cho quan điểm của mình. Cuối cùng, Hermione đặt cốc cà phê đã cạn của mình lên bàn và quay sang Draco. "Vậy chúng ta có linh hồn tâm giao. Làm sao bây giờ?"

"Tôi không chắc. Có lẽ chúng ta nên thử nghiệm lý thuyết linh hồn bầm dập kia." Draco nói, nhấp một ngụm từ cốc của mình.

Hermione gật đầu và đứng dậy, đi lấy thêm một cốc cà phê nhưng trên đường đi vào trong nhà bếp, cô vô tình đập khuỷu tay vào khung cửa.

"Merlin ơi," Cô kêu lên, nắm chặt khuỷu tay, "Tôi thề, tôi không cố ý đâu."

Cô nhìn sang Draco và cố nén cười khi nhìn thấy anh nằm trên chiếc ghế dài của cô trong phòng ngủ đang quằn quại vì đau đớn, một tay cũng nắm chặt khuỷu tay còn lại của mình. "Ít nhất có thể để tôi chuẩn bị tinh thần."

Anh ta rên rỉ. Sau khi Hermione và Draco tỉnh táo trở lại, cả hai tiếp tục thử nghiệm lý thuyết của cuốn sách cho đến khi cả hai ngủ thiếp đi, vô tình chồng lên nhau.

Chương chín,

"Người ta nói rằng sự thật sẽ giải phóng linh hồn ta, nhưng điều mà họ không đề cập đến là

nhiều khi sự thật không phải là điều ta muốn nghe.'

Draco thức dậy lúc bốn giờ sáng bên dưới bàn cà phê cạnh chiếc ghế dài. Anh nhấc cô ra khỏi người mình và ngồi dậy nhưng khi anh quay đầu lại, anh thấy Hermione cựa mình liên tục. Anh đoán rằng cô đang chỉ gặp ác mộng nhưng anh quyết định đánh thức cô trước khi mộng mị nhấn chìm cô trong những viễn cảnh hư ảo tồi tệ hơn.

"Granger, dậy đi," anh thì thầm bình tĩnh nhất có thể trong khi quỳ xuống bên cạnh chiếc ghế dài - cô không thức dậy. Cô không nói hay làm bất cứ điều gì nhưng đôi mắt của Draco mở to khi Hermione bắt đầu lẩm bẩm tên người dì đã chết của anh.

"Đừng nghĩ về điều đó. Dậy đi," Anh thúc giục. Hermione lắc đầu điên cuồng, cô vẫn còn chìm trong cơn ác mộng nên tất cả những gì anh làm là thở dài và ngập ngừng đưa tay ra để vén tóc ra khỏi mặt cô.

"Bellatrix đã chết, nhớ không Her-Granger?" Anh ho, cố gắng che giấu những cảm xúc đang trào dâng trong tâm can mình. Draco sẽ không phiền khi nói tên cô nhưng thành thật mà nói, anh nghĩ rằng anh nên gìn giữ chút kiêu hãnh cuối cùng còn sót lại. Chàng trai tóc vàng thở dài và nhìn chằm chằm vào bức tường trống phía sau chiếc ghế dài cho đến khi Hermione đột nhiên bật dậy và tuyệt vọng nhìn quanh phòng như thể cô đang cố gắng tìm một ai đó. Khi mắt cô dừng lại ở Draco, cô hít một hơi thật sâu và nằm xuống trở lại đệm. Cô chăm chăm nhìn lên trần nhà tối tăm một lúc cho đến khi Hermione cuối cùng nhìn xuống đôi mắt của anh; Draco có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi và kinh hoàng khắc sâu khuôn mặt của cô. Anh cảm thấy tội lỗi của mình tăng lên khi nhìn cô cố gắng chiến đấu với những cơn ác mộng - một mình đơn thương độc mã, giống như anh của nhiều năm trước. Những ngón tay anh ngập ngừng lướt trên tay cô và anh ngạc nhiên khi tay cố nắm lấy tay anh nhưng anh không bận tâm. Cả hai ngồi vào vị trí của mình một lúc trước khi Draco lên tiếng, "Được rồi, tôi sẽ về căn hộ của mình. Hẹn gặp lại ngày mai, Granger.

Tuy nhiên khi Draco đứng dậy rời đi, Hermione không chịu buông tay. Cô trốn tránh giao tiếp bằng ánh mắt nhiều nhất có thể nhưng cô nắm tay anh vẫn mạnh mẽ Khi Draco tỉnh dậy, điều đầu tiên anh nhận thấy là mình đang nằm trên sàn, nghỉ ngơi. đầu của anh trên một chiếc ghế dài. Nó có màu đỏ nên anh biết nó rõ ràng không phải của mình. Anh đứng dậy và cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống bên cạnh chân mình - một tấm chăn dệt kim màu hạt dẻ chất thành đống trên sàn. Draco nhìn quanh căn phòng thoang thoảng mùi vani và ngay lập tức nhận ra đó là căn phòng mà anh và Hermione đang thảo luận về sự thật là cả hai là linh hồn tâm giao. Nhưng Hermione đâu? Anh luồn một tay vào tóc khi đi qua các hành lang và vào nhà bếp nơi anh nhìn thấy Hermione đang dựa vào quầy với một tách trà trong một tay kia, tờ Nhật báo Tiên tri.

"Chào buổi sáng." Hermione nói, liếc nhìn Draco, "Cậu có muốn uống trà không?"

Anh vươn tay ra và lắc đầu, "Một ly nước là đủ.'

Hermione gật đầu và đi về phía bồn rửa trước khi Draco ngắt lời cô, "Tôi có thể hiểu rồi. Chỉ cần nói cho tôi biết ở đâu."

Cô nhướn mày trước lời đề nghị của Draco nhưng cũng nhấp một ngụm từ cốc của mình.

"Cốc ở tủ trên bồn rửa."

Draco lấy nước và dựa vào quầy giống như Hermione. Cả hai đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình cho đến khi Hermione phá vỡ sự im lặng.

"Cảm ơn vì đêm qua. Tôi thường không dễ ngủ sau khi gặp ác mộng nhưng thành thật mà nói, đó là giấc ngủ ngon nhất mà tôi từng sau một khoảng thời gian dài sau chiến tranh."

Draco gật đầu đồng tình với câu nói của cô và nhún vai, "Cô đã giúp tôi nhiều hơn những gì tôi đã làm. Cô đã tin tưởng tôi. Ở bên cạnh cô cả đêm qua là điều tối thiểu tôi có thể làm, đặc biệt là cho những gì cô đã giúp đỡ tôi ở Hogwarts.

Hermione mỉm cười với mặt nước trên miệng cốc.

"Tất nhiên rồi."

Cả Draco và Hermione lại im lặng một lần nữa. Giữa khoảng lặng vô tình đó, Hermione bất giác nhận ra một điều quan trọng.

"Chúng ta không phải tri kỉ. Không thể." Cô nói, quay sang mặt đối mặt với Draco, người đang nhíu mày đăm chiêu.

"Ý cô là sao?"

Hermione thở dài bực bội và chống tay lên hông.

"Chỉ là linh cảm thôi. Tại sao lại là chúng ta mà không phải là người khác?"

Câu hỏi đó làm Draco bối rối.

Tại sao họ là bạn tâm giao?

"Tôi không biết." anh khẽ đáp, nhìn xuống chân mình.

"Tôi nghĩ rằng bằng chứng của chúng tôi chỉ là một loạt các sự trùng hợp đơn thuần." Hermione nói Draco nhìn lên và thấy Hermione trông có vẻ không tin lắm nhưng anh chỉ gật đầu để làm rõ lời nói của cô. "Ừ. Ừ, có lẽ cô nói đúng, Granger."

Cả hai đứng trong bếp một lúc cho đến khi sự im lặng căng thẳng kéo dài tưởng như bất tận và đưa họ đến bờ vực của sự khó xử. Draco hắng giọng và gãi đầu.

"Tôi nên đi trước, Pansy và Blaise có lẽ đang lo lắng." Anh giải thích, "Lần trước tôi đi ra ngoài và không trở lại cho đến sáng hôm sau, tôi đã nhận được nhiều hơn một hình phạt-"

Draco đông cứng và lùa một tay vào tóc.

"Cô biết gì không? Thực sự cô chấp nhận điều đó hay không cũng chẳng quan trọng lắm. Tạm biệt, Granger." Anh tặng cho Hermione một nụ cười nhếch mép như thường lệ nhưng cô cảm nhận được khóe môi anh hơi dao động ngay trước khi anh quay gót đi thẳng ra khỏi phòng cửa.

Ngay khi Draco bước vào nhà, anh ngay lập tức bị phục kích bởi những câu hỏi từ cả Pansy và Blaise đang khoanh tay đứng cạnh nhau. Draco nhếch mép khi thấy cả hai trông giống như một cặp cha mẹ chuẩn bị mắng con mình. Tuy nhiên, nụ cười nhếch mép đã biến mất khi anh nhận ra mình đang đóng vai đứa trẻ.

"Cậu đã ở chỗ quái quỷ nào vậy, chàng trai trẻ?" Pansy nói, lườm anh.

"Pansy, ta lớn hơn ngươi."

"Đó không phải trọng điểm!"

Draco nhìn Blaise với vẻ mặt đau khổ nhưng Blaise dường như không sẵn lòng cứu anh khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này.

"Cô ấy nói đúng đấy, anh bạn. Lần trước khi cậu qua đêm ở bên ngoài, Lucius đã phải mặc cả rất nhiều để thuyết phục Voldemort rằng cậu là một bề tôi thực sự trung thành"

"Voldemort đã chết." Draco thẳng thừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net