một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một,

"Đằng sau sự tồn tại của những tạo vật xinh đẹp nhất trần gian, đều ẩn chứa một câu chuyện bi thảm."

-

13 năm trước

-

Một cuốn sách cũ nát đột ngột được nhét vào lòng Narcissa ngay khi bà ngồi xuống tấm lụa màu ngọc lục bảo.

"Mẹ có thể đọc cho con cái này không Mẹ?"

Bà nhướng mày thắc mắc nhìn con trai khi thấy đó là cái gọi là "Sổ tay tri kỷ" của gia đình.

Bà không ngạc nhiên khi một cuốn sách viết về vũ trụ tâm linh đang ở trong tay mình. Toàn bộ lời sấm truyền về soulmate đã khiến nhiều người bối rối đến mức họ chỉ đơn giản là chấp nhận nó và tiếp tục cuộc sống của mình.

Tuy nhiên, điều đó không giải thích được tại sao Malfoy lại muốn bà đọc cuốn sách, nó đâu phải một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ mà bà vẫn đọc cho con trai mình nghe hàng đêm.

"Có lý do gì khiến một đứa bé 6 tuổi như con, Draco, lại muốn đọc một cuốn sách về tình yêu?"

Narcissa cố nén cười khi làn da nhợt nhạt của con trai mình lập tức chuyển sang màu hồng nhạt.

"Bà Deshawn đã nói về điều đó trong buổi gia sư của con vào đầu ngày hôm nay và con cảm thấy nó thật khó hiểu vì vậy con đã tìm trong thư phòng của cha." Draco nói, ưỡn ngực như thể cậu đang khoe mẹ về chiến tích "lừng lẫy" của mình bằng giọng điệu tự hào

Narcissa thở dài.

"Được rồi, con muốn mẹ đọc đoạn nào?"

Draco phát ra một tiếng 'hự hự' nhỏ khi cậu ngồi dựa vào đầu giường và nhìn lên chiếc ghế trong khi đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ quay cuồng.

"Con nghĩ đoạn người bạn tri kỷ của ta cảm nhận được những đau đớn giống như ta thật khó hiểu."

Mở trang đến chương bên phải, Narcissa bắt đầu đọc. "Chương 4, những tâm hồn bầm dập. Nếu bạn bị tổn thương vì một lý do nào đó không liên quan đến hạnh phúc, thì người tri kỷ của bạn cũng sẽ chịu những tổn thương tương tự - về thể chất hoặc tình cảm. Thương tích có thể từ những vết bầm tím nhỏ đến bất kỳ hình thức tra tấn nào. Những tác động này sẽ xảy ra sau khi bạn và người bạn tri kỷ của bạn bước qua tuổi 16 và sẽ không dừng lại cho đến khi một trong hai người chết. "

Narcissa ngừng đọc và nhìn lên từng trang để thấy Draco đang chăm chú lắng nghe, ôm con gấu nâu dệt kim của mình.

"Draco yêu dấu, mẹ nghĩ đêm nay như vậy là đủ rồi." Narcissa nói, đặt cuốn sách xuống. Cậu bé hơi bĩu môi nhưng không thèm tranh cãi - chẳng có ích lợi gì.

"Mẹ? Mẹ nhận ra cha và mẹ là tri kỷ của nhau từ khi nào?" Cậu hỏi. Narcissa ngừng sắp xếp giá sách và vai bà căng lên rõ rệt trước câu hỏi của Draco.

"Mẹ không..., nhưng đó là một câu chuyện dài. Mẹ sẽ kể cho con khi com lớn hơn."

Draco nhíu mày, "Mẹ hứa nhé ?"

Narcissa trao cho Draco một nụ cười ngọt ngào và gật đầu.

"Mẹ sẽ sai Dobby đưa con về giường." Bà nói.

"Được rồi, chúc mẹ ngủ ngon-" Nhưng Narcissa không nghe được câu nói vừa rồi cậu vì bà đã ra khỏi cửa trước khi cậu kịp nói hết câu.

Một tia chớp nhỏ bùng lên ở góc phòng Draco và Dobby xuất hiện.

"Bà Malfoy sai Dobby đến để nhét Malfoy trẻ vào giường." Dobby nói, đầu cúi gằm.

Draco gật đầu và chui xuống dưới tấm chăn với con gấu của mình và nhắm mắt lại. Cậu gần như chìm vào giấc ngủ ngay lập tức nhưng trước khi ngủ, cậu không quên nói 'cảm ơn' với Dobby.

Kể từ ngày đó, cậu đảm bảo sẽ tìm được tri kỷ của mình và bảo vệ đối phương bằng mọi giá.

Ít nhất, đó là điều mà Draco 6 tuổi nghĩ rằng mình có thể làm được.

Tuy nhiên, sau này, cậu phát hiện ra mình không thể.

Chương hai,

"Thế giới này không có bất cứ thứ gì hoàn hảo cả, kể cả chính nó. Nhưng nó vẫn luôn ở đó, vì chúng ta đã cố gắng hết sức có thể; đó là điều khiến nó trở nên đẹp đẽ đến vậy."

Hiện tại, một năm sau Trận chiến Hogwarts.

Đã một năm kể từ Trận chiến Hogwarts.

Sau thất bại của Voldemort, Harry Potter và Ron Weasley đã quyết định thôi học tại Hogwarts. Cả hai có cơ hội học lại năm thứ bảy, nhưng tất nhiên là họ đã từ chối nó.

Điều đáng ngạc nhiên là Hermione Granger cũng quyết định nghỉ học.

Đơn giản là Harry và Ron đã không trở lại trường học tiếp vì cả hai đều ghét việc phải đi học và họ nghĩ rằng những công việc mà Bộ giới thiệu cho cả hai đều khá ổn. Họ đã đúng, nhưng Hermione không quay lại Hogwarts để tiếp tục việc học vì những ký ức về cuộc chiến tranh vẫn còn rất nguyên vẹn và chúng vẫn không ngừng hành hạ cô mỗi ngày.

Sau khi chiến tranh kết thúc, việc đầu tiên Hermione quyết định làm là khôi phục trí nhớ cho cha mẹ mình.

Nhưng cô đã không làm được.

Sau bao nhiêu lần cố gắng trong vô vọng, cô đã từ bỏ. Cuộc sống như thể chìm vào đại dương mơ hồ, Hermione đã nằm trên giường cả ngày, tự hỏi tại sao bản thân lại phải hứng chịu nhiều thất bại thảm hại đến thế.

Tuy nhiên, sau khoảng một hoặc hai tuần thuyết phục, Ginny đã có thể đưa Hermione ra khỏi nhà một lần nữa và cô thoát khỏi tâm trạng hoang mang tột độ.

Hermione đã mua một căn hộ ở London và quyết định làm lại từ đầu vì sau tất cả, cô không còn quan tâm điều gì xảy ra tiếp theo nữa, bởi vì chẳng có gì tệ hại hơn hiện tại đang ở trước mắt cô.

-

"Chờ đã, Hermione Jean Granger, phải không?" Người đàn ông ngồi sau bàn hỏi.

Hermione sốt ruột nhưng vẫn cố nặn ra cười xã giao trên gương mặt, "Ừ."

"À vâng, số hai mươi tư? Tầng năm. Hi vọng cô sẽ cảm thấy thoải mái khi ở căn hộ mới!" Người đàn ông nói.

Hermione không lãng phí thời gian để lấy chùm chìa khóa lủng lẳng trên ngón tay của anh chàng và lao vào thang máy.

Khi ra khỏi thang máy ở tầng năm, cô bước xuống hành lang dài. Căn hộ của cô ở cuối hành lang, đối diện căn hộ số hai mươi lăm.

Hermione nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc nhưng đã ngưng thẫn thờ gần như ngay lập tức sau khi cô có tiếng vỗ tay quen thuộc của ai đó như thể đang tán thưởng sau lưng mình.

Cô lập tức lấy cây đũa phép của mình ra và nhắm vào người phía sau mình nhưng hạ nó xuống khi cô nhận ra chủ nhân của tiếng vỗ tay vừa nãy là Ginny.

"Woah! Harry sẽ phát điên lên nếu chị biến bạn gái của anh ấy thành một con cóc mà bạn biết đấy!" Ginny bật cười.

Hermione nở một nụ cười yếu ớt trước khi nhún vai, "Phản xạ có điều kiện thôi mà Gin."

"Vậy được rồi, chúng ta không có việc gì làm ngoài này đâu? Đi nào, chị còn chưa nhìn thấy nơi ở mới của mình đúng không?" Ginny hỏi, đẩy nhẹ Hermione về phía trước để đến nhà mới.

Hermione mỉm cười trước hành vi trẻ con của Ginny và mở cửa cho cô bạn.

"Chà! Nơi này lần nào cũng làm em bất ngờ. Tuy nhỏ nhưng mà ấm cúng, em thích nó!" Ginny hét lên rồi lao vào bên trong.

"Gin, cởi giày ra đi. Chị không muốn căn hộ vừa mới chuyển đến đầy dấu chân đâu." Hermione bật cười, cởi giày của mình ra, đặt ngay cạnh cửa ra vào.

Ginny bĩu môi nhưng vẫn nghe lời cô.

Ngôi nhà dường như đã được dọn dẹp đâu vào đó từ trước. Phòng đầu tiên đập vào mắt khách đến thâm là nhà ăn. Có một chiếc bàn gỗ sồi với một vài chiếc ghế xung quanh nó, bức tường bên phải được bao phủ hoàn toàn bởi một giá sách.

"Em và Harry nhận ra rằng chị không có tâm trạng để trang trí căn nhà mới nên em đã sắp xếp một chút khi Harry và Ron đang chuyển những chiếc hộp vào. Em hy vọng chị thích cách bày trí như thế này. Chị không cảm thấy phiền chứ," Ginny giải thích.

Hermione vốn không có ý định giao cho mọi người quyền kiểm soát tài sản của bản thân nhưng Ginny đã đúng, Hermione có lẽ sẽ hài lòng với việc sống trong một đống hộp bằng bìa cứng trong một tuần hơn.

"Không sao đâu Gin, đừng bận tâm." cô ấy đã cười.

Ginny nhìn lần cuối xung quanh nơi này trước khi nói, "Được rồi, Harry muốn em về nhà càng sớm càng tốt. Anh ấy đang chuẩn bị bữa tối cho em và em thực sự hi vọng mình về kịp trước khi phát hiện nhà của bọn em bị cháy rụi."

Hermione mỉm cười, vẫy tay chào Ginny cho đến khi bóng cô khuất dạng sau ngã rẽ vào cửa thang máy.

-

Vài phút sau khi Ginny rời đi, Hermione phát hiện ra khoảng nửa tá hộp trong nhà bếp của mình nên cô đã dành hẳn vài tiếng đồng hồ để mở hộp và sắp xếp tất cả vào đúng chỗ của chúng nhưng đến sáu giờ chiều, cô cảm thấy như thế là quá đủ nên quyết định tự pha cho mình một tách trà.

Tuy nhiên, dự định đó đã bị cắt ngang khi cô nhận ra mình không có đường. Đã quá muộn để ra ngoài chỉ để mua một ít đường.

"Ôi Merlin," cô lẩm bẩm với không ai cụ thể, "đã đến lúc gặp hàng xóm của mình rồi."

Hermione xỏ giày, bước ra hành lang và gõ cửa căn hộ số hai mươi. Cô đợi ở đó khoảng mười giây trước khi nghe thấy tiếng khóa quay và cửa mở.

"Merlin, Blaise, cậu đã lãng phí thời gian vô ích. Theo vẫn đang không ngừng nôn ra thêm sên sau câu thần chú của Pansy và- ồ, xin chào Granger."

Hàng xóm của của cô, không ai khác chính là Draco Malfoy.

Họ đứng đó trong vài phút và nhìn chằm chằm vào nhau trong khi Hermione nhìn anh; một chiếc áo phông đen muggle, quần jean bó đen, tất đen và mái tóc nhuộm màu vàng hơi xoăn và được đánh rối như mọi khi.

"Granger, tôi sẽ biết ơn cô nếu như cô ngừng nhìn chằm chằm vào tôi." Draco nói, biểu cảm bất ngờ của anh nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười nhếch mép.

"Vì thế," Anh mở lời trước, dựa người vào khung cửa, "Điều gì đưa Granger bé bỏng đến căn hộ của tôi?"

Hermione hơi cau mày trước cách cư xử bình thường của anh nhưng cô hắng giọng và nói, "Ừm, cậu thấy đó, tôi đến để chào hỏi người hàng xóm mới của tôi và xin một ít đường vì nhà tôi hết đường rồi, nhưng thay vào đó tôi tình cờ gặp một Malfoy. . "

Draco đảo mắt trước cách nói chuyện của cô nhưng đứng sang một bên, mở rộng cửa hơn cho cô bước vào.

"Có muốn lấy hay không ?"

Cô nhìn Draco chằm chằm trong vài giây trước khi miễn cưỡng bước vào căn hộ của anh. Ngay lập tức, cô nhận ra rằng nó cũng được bày biện giống hệt như của cô và nằm trên bàn ăn không ai khác chính là Theodore Nott, đang ọe ra đống sên.

"Trông thật thảm hại. Thậm chí cậu còn không thể né được một phép thuật đơn giản Parkinson" Draco trố mắt, nhìn chằm chằm vào Theo đang rên rỉ.

"Công bằng mà nói," Một giọng nói the thé cất lên, "Không tệ lắm đâu. Ồ, xin chào Granger."

Pansy Parkinson bước vào và dựa vào khung cửa.

Hermione đáp lại Pansy bằng cái gật đầu yếu ớt vì vẫn còn hơi bối rối không hiểu tại sao lại có một căn hộ toàn Slytherin sinh sống đối diện với cô ấy và,

Tại sao không ai trong số họ buông lời lăng mạ cô ấy.

"Granger, cô phải đi theo tôi nếu cô muốn có đường."

Giọng nói của Draco đánh bay Hermione khỏi dòng suy nghĩ của cô và cô thấy rằng anh đã ở phía bên kia của căn phòng. Cô không nói gì khi đi theo anh vào phòng bên cạnh.

Từ khi nào cô lại trở nên tin tưởng một Slytherin đến vậy?

Draco dẫn cô vào nhà bếp của mình, Hermione không có gì ngạc nhiên khi màu sắc chủ đạo của căn phòng là màu xanh lục bảo. Anh bước đến đầu kia của căn phòng trong khi Hermione kiên nhẫn đợi ở cửa.

Chàng trai với tay lên để lấy một nồi đường từ một trong những chiếc tủ và chiếc áo sơ mi của cậu ấy dựng lên, để lộ cơ bụng săn chắc, điều mà Hermione nên làm lúc này là phải quay mặt đi chỗ khác.

"Bao nhiêu?" Draco hỏi, nhìn qua Hermione.

"Tôi đang sống một mình và tôi có một cái bàng quang có thể chứa tối đa ba cốc, ừm,

"Hai thìa là ổn."

"Một mình? Thật may mắn." Draco lẩm bẩm.

Hermione nhướng mày nhưng anh chỉ nhún vai, "Đôi khi, chúng ta phải quen với việc đó, đặc biệt là sau chiến tranh."

Cô gật đầu trước câu trả lời của anh và bằng cách nào đó, cô hiểu chính xác ý anh là gì.

Có lẽ tất cả con người anh ta không tệ như cô đã từng nghĩ.

Chương hai,

"Vẻ đẹp là những gì cảm nhận được từ sâu trong tâm hồn, và nó phản ánh trong đôi mắt của mỗi người. Nó không phải là một cái gì đó hữu hình mà ta cầm nắm được."

Sau khi Hermione lấy đường, cô cảm ơn Draco và rời đi khoảng hai phút sau đó.

Tất nhiên anh không bận tâm - nếu thực sự có điều gì đó xảy ra, thì có lẽ nó sẽ đến với anh,

Nếu cô ấy ở lại lâu hơn nữa.

Thay vào đó, anh quyết định đi tắm. Draco nghĩ rằng đầu óc mình sẽ nhẹ nhõm hơn bất cứ khi nào có thứ gì đó ấm áp tràn ngập cơ thể và trong trường hợp này, đó là nước.

"Này Parkinson, tôi đi tắm đây." Anh nói, bước vào phòng ăn, nơi Theo vẫn còn đang uể oải trong cơn đau đớn.

"Đừng chết đuối nhé!" Pansy mếu máo, mỉm cười tự mãn trước trò đùa của mình.

"Đéo." Draco không muốn chứng kiến phản ứng tiếp theo của Pansy. Anh bước ra khỏi phòng và vào phòng tắm riêng của mình.

Căn hộ vốn dĩ không lớn đến thế. Nó có phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng tắm và hai phòng ngủ (một trong số đó là của Draco, phòng còn lại là của Pansy và Blaise).

Mặc dù thà chịu lời nguyền độc doán nhiều lần còn hơn thừa nhận, Draco luôn ghen tị với Pansy và Blaise.

Kể từ khi phát hiện ra họ là tri kỷ của nhau trong chiến tranh, mọi thứ dường như trở nên tốt đẹp đối với họ.

Draco thì khác, những điều tốt đẹp chưa từng xảy ra với anh, và anh tự nhận thấy bản thân không xứng đáng để nhận được cái gì đó từ người khác. Tất nhiên, việc được Chúa tể bóng tối tín nhiệm là một điều tốt.

Anh đã biết tri kỷ của mình là ai nhưng anh biết rằng anh không thể nói với cô về điều đó. Ít nhất là, bây giờ thì chưa.

Cô có lẽ thậm chí sẽ không tin lời anh nói.

-

Sau khi bật vòi hoa sen, Draco cởi bỏ bộ quần áo muggle của mình và đợi vài phút cho nước chuyển ấm. Anh không hẳn là thích những bộ quần muggle nhưng anh chọc tức cha mình.

Hẹn hò với một người sinh ra ở muggle cũng sẽ khiến Lucius nổi điên nhưng Draco không nghĩ rằng ngay cả anh cũng có thể làm được điều đó.

Khi nước đã nóng, Draco bước vào và để nước bao phủ cơ thể mình thành từng giọt. Tâm trí anh bắt đầu quay cuồng với một điều đã khiến anh bận tâm kể từ khi Hermione Granger gõ cửa nhà anh: Làm thế quái nào mà cô lại tìm được anh.

"Một người mà tôi dành cả đời để tránh xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà tôi, "Draco tự lẩm bẩm." Merlin, tôi thậm chí đã chuyển đến London và bằng cách nào đó cô ấy vẫn tìm được tôi. "

Anh tiếp tục lẩm bẩm trong phòng tắm một lúc nhưng những suy tư vẫn không ngừng lấp đầy tâm trí. Anh tắt nước và chuẩn bị đi ngủ.

Trang phục ngủ của anh ấy cũng chủ yếu là quần áo muggle. Anh ta mặc một chiếc quần tây rộng thùng thình mà muggles gọi là 'quần thể thao'.

Draco không hiểu tại sao chúng lại được gọi như vậy vì anh nghĩ cái tên này nghe có vẻ không được hay cho lắm.

Mặc dù vậy chúng rất thoải mái nên anh không thực sự bận tâm suy nghĩ quá nhiều về cái tên của chúng. Thứ duy nhất anh bận tâm khi mặc chỉ là một chiếc áo phông đen.

"Đừng làm việc ngoài trời nữa, cái này được xếp vào loại PDA (máy trợ lý cá nhân dùng kỹ thuật số)!" Theo rên rỉ từ phòng ăn.

Blaise phải về nhà ngay.

Draco bước vào phòng ăn và quả nhiên, Blaise đã ở đó và cậu dường như đang skincare với Pansy. Anh chế giễu và ném một cái gối vào cả hai khiến họ nhìn chằm chằm vào anh nhưng anh không thực sự quan tâm.

"Nott, phụ tá Zabini không thể chăm sóc cậu mãi mãi. Cậu có thể chuyển chiếc ghế dài hoặc thứ gì đó thành giường cho ban đêm nhưng tôi muốn không thấy giường và Nott trong phòng khách của tôi vào sáng mai, mười giờ sáng."

Theo nuốt nước bọt khi tiêu hóa những lời Draco vừa nói. Tâm trạng anh không được tốt cho lắm và tất cả họ đều biết rằng tốt hơn hết là không nên thúc ép anh trừ khi họ muốn nôn ra nhiều hơn, không chỉ đơn giản là những con sên.

Nhìn lại lần cuối cặp đôi đang skincare trên đi văng, Draco lắc đầu và quay trở lại phòng ngủ của mình. Anh nắm lấy cây đũa phép đang đặt trên bàn cạnh giường của mình và đặt một lá bùa im lặng lên cửa của mình.

Draco thường tỉnh giấc vào giữa đêm với mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán. Những cơn ác mộng dai dẳng không ngừng đeo bám anh suốt những năm tháng vừa qua và anh biết Pansy và Blaise cũng vậy. Anh ta đủ thông minh để yểm bùa im lặng vào phòng mình trước khi ngủ nhưng những người khác thì không.

Mặc dù phải mất một lúc, Draco cuối cùng cũng ngủ được. Suy nghĩ của anh ấy mang đến một cảm giác ấm áp khác thường mà anh ấy đã thiếu rất nhiều kể từ khi chiến tranh bắt đầu.

Có lẽ cô ấy là chìa khóa để anh chuộc lỗi.

-

"Merlin Hermione, tập trung nào! Nó phải ở đâu đó quanh  chỗ này..."

Hermione đã phát hiện ra thư viện nhỏ mà Ginny đã đặt trong phòng ngủ rảnh rỗi của cô và cô đã ngồi trong tình yêu với một cuốn sách kể từ khi cô quay lại với đường.

Cô đang đọc một cuốn sách về những người bạn linh hồn mà cô đã không gặp kể từ năm thứ 3 khi cô phải lòng Ron.

Mục đích của những người bạn tâm giao là luôn quan tâm đến Hermione nhưng thực sự quá trình gặp được tri kỷ rất phức tạp. Vì thế, tự nhiên, Hermione đã biết rất nhiều về nó.

Tuy nhiên vào năm thứ 6 khi cô ngửi lọ tình dược Amortentia, cô ngửi thấy ba thứ mùi rất không giống Ron. Lúc đầu, cô ấy đã bác bỏ nó và giả vờ như nó chưa bao giờ xảy ra, dành phần còn lại của đêm để thuyết phục bản thân rằng cô ấy yêu Ron. Tuy nhiên, một mùi nào đó từ Trang viên Malfoy đã khiến cô nhớ đến một trong những mùi hương.

Cô xem lại ký ức và khi trở lại thực tại, cô bắt đầu nỗ lực trong tuyệt vọng để tìm hiểu thêm.

Nếu đó là những gì cô nghĩ, nó chắc chắn là điềm gở.

-

3 năm trước

-

"Có ai muốn lên và nói cho cả lớp biết họ có thể ngửi thấy mùi gì không?"

Tay Hermione ngay lập tức giơ lên ​​và có thể nghe thấy tiếng chế giễu từ Draco từ phía bên kia căn phòng. Đôi mắt của Giáo sư Slughorn quét qua căn phòng và khi chúng đáp xuống Hermione, ông mỉm cười và gật đầu với cô, ra hiệu cho cô đi lên.

Đứng dậy, cô cười toe toét với Harry và Ron, những người đứng bên phải cô và khi cô đến gần, Slughorn nhấc nắp cái vạc ra và đặt nó lên bàn bên cạnh cô. Một đám khói màu hồng ngay lập tức bay lên trần nhà và Hermione ho nhẹ.

"Sẽ ổn thôi mà." Cô tự trấn an bản thân khi khói đã tan. Cô tiến lại gần hơn về phía cái vạc và thận trọng cúi đầu về phía trước nhưng nó gần như vọt thẳng lên.

"Bạc hà. Có một mùi bạc hà nồng nặc."

Cô liếc nhìn Slughorn đang gật đầu nhẹ, "Còn gì nữa không?"

"Em nghĩ bản thân đã ngửi thấy mùi gỗ thông và giấy da mới?"

Draco mắc nghẹn vì mấy cái con ong xì xèo mà cậu lén bỏ vào giữa những trang sách và cả lớp quay lại nhìn cậu ấy.

"Draco, thật kỳ lạ ! Cậu có mùi như bạc hà, giấy da mới và gỗ thông!" Pansy lí nhí, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Draco.

"Có chuyện gì vậy trò Malfoy?" Slughorn hỏi. Draco ném cho Pansy một cái nhìn cuối cùng trước khi quay lại đối diện với phía trước.

"Không, thưa Giáo sư. Tôi và Parkinson chỉ đang tự hỏi liệu tất cả chúng ta có thích nghi với việc ngửi lọ thuốc hay không." Cậu nói, khẽ nhếch mép.

Hermione không nghe thấy cậu đang nói gì, cô quá bận rộn với việc tập trung vào mùi hương. Ron không có mùi bạc hà, giấy da mới, hay thậm chí là mùi thông.

Mãi cho đến khi Draco lướt qua cô để bắt đầu, cô mới nhận ra tại sao mùi hương không làm cô nhớ đến Ron.

Mùi hương này thuộc về Draco.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net