Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm qua lúc xuống lầu đi dạo, mẹ thấy cháu trai của ông chủ siêu thị nhỏ. Thằng nhóc đó hai tuổi rồi, có thể chạy, có thể nhảy, thật đáng yêu."

"À." Châu Cửu Lương thờ ơ gõ bàn phím, "Rất giỏi."

"Cháu trai con đến tháng chín sẽ học tiểu học, chị con cũng nói là sẽ tự mình đưa đón thằng bé đi học, không phiền ba mẹ nữa." Châu ma ma ở đầu dây bên kia bộ dạng đau thấu tâm can, "Đến lúc đó hai vợ chồng già chúng ta lại trở thành hai lão già cô đơn."

Châu Cửu Lương nghe đến đây, hạ thấp âm lượng thăm dò hỏi một câu, "Nếu được thì người với ba con cố gắng một chút, cho con thêm một đứa em trai?"

"Thằng nhóc này nói bậy cái gì vậy! Năm nay nếu con không dẫn người yêu về, mẹ sẽ tìm dì Vương, cô ấy quen biết không ít người ở thành phố K. Lần trước bạn học cũ của mẹ giới thiệu cô gái Beta làm giáo viên, con thấy thế nào? Có còn liên lạc không? "

"A mẹ, hình như tín hiệu của mẹ không tốt lắm, này? Này? Này, này?" Cậu nhanh chóng cúp máy.

Châu Cửu Lương bị giục kết hôn từ năm hai mươi tuổi đến nay đã là hai mươi tám tuổi. Tám năm nay, bạn bè của cậu hết đăng lên mạng những lúc ăn uống, đi chơi rồi tới đăng bài về người yêu, gia đình nhưng cậu vẫn độc thân vui tính.

"Anh à, em nói thật." Tần Tiêu Hiền ở bên cạnh trượt tới, "Anh có muốn thuê một người cùng ngươi về nhà ăn tết không? Dì bây giờ một ngày thúc giục anh một lần, đợi đến nửa tháng sau về nhà ăn tết, bà ấy sẽ ở bên tai anh càm ràm không ngừng."

"Thuê người?" Châu Cửu Lương nhướng mày, "Thuê người gì vậy? "

"Kiểu gì cũng có a." Tần Tiêu Hiền vừa nhắc tới cái này liền hăng hái, "Nam, nữ, Alpha, Beta, cao, thấp, gầy, béo đủ loại người. Lúc trước em cùng bạn học họp lớp liền thuê một tiểu tỷ tỷ là Alpha, phong cách đúng chuẩn ngự tỷ, làm em nở mày nở mặt."

Lão Tần dù nhìn tay nhỏ, chân nhỏ, nhưng lại là một Alpha thực thụ. Những năm trước, cặp đôi Alpha x Alpha ra đường sẽ khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu, nhưng bây giờ thời đại đã khác, người trẻ tuổi chỉ cần vừa ý nhau, thì không có gì là không được.

Cửu Lương mở trang web mà Lão Tần nói, lướt lướt rồi lẩm bẩm nói: "Beta nữ một ngày giá trung bình 1.500... Giá trung bình một ngày của Omega nữ là 2.000... Nam Omega giá trung bình 3.000 tệ một ngày?! Giá này là tính đi cắt cổ người ta sao?"

"Càng hiếm càng quý mà. Lần trước em thuê một chị gái Alpha với giá 5.000 tệ một đêm." Lão Tần có chút chột dạ, dù sao hắn cũng là phú nhị đại không khiêm tốn, hoàn toàn không nghĩ qua vấn đề tiền bạc."

"Tôi vẫn nên tự về một mình đi. Bị cằn nhằn vài ngày thì vài ngày, cùng lắm thì qua đêm giao thừa tôi liền nói có việc gấp muốn trở về." Châu Cửu Lương tắt trang web, "Nếu thuê người, tính từ đầu đến đuôi, cộng thêm chi phí đi lại, thì thưởng cuối năm của tôi một cắc bạc cũng không còn."

"Ca, không tính như vậy được." Lão Tần vẫn kiên trì khuyên bảo cậu, "Anh mang theo một người trở về, kế tiếp ít nhất có một năm ngươi cũng sẽ không bị mỗi ngày đều thúc giục, mấy vạn đồng, chia cho 365 ngày, chi phí cũng không tính là cao đúng không?"

"Không cao cái đầu của cậu." Châu Cửu Lương nói với hắn một câu.

Vừa vặn lúc này trưởng phòng của bọn họ từ bên ngoài tiến vào.

Mạnh Hạc Đường ôm cả hộp bánh rán trong lòng, dịu dàng chào hỏi bọn họ: "Trên đường tôi thuận tiện mua, còn nóng hổi, tất cả mọi người đều tự mình tới lấy. Tôi cũng gọi cà phê cho ở quán tầng dưới và chút nữa sẽ được giao tới."

Những gương mặt vì thức đêm tăng ca quá độ mà xanh như tàu lá chuối đều lập tức phát ra ánh sáng như ngọn lửa mà Prometheus* mang đến.

*Theo thần thoại Hi Lạp, Prometheus là người đã ăn cắp ngọn lửa từ thần Apollo và trao nó cho nhân loại.

Lão Tần một tay cầm cà phê, dùng mặt cọ vào vai Mạnh Hạc Đường, "Mạnh ca, anh chính là thiên sứ mà Thượng Đế phái tới cứu tụi em. A, đúng rồi!" Hắn uống một ngụm cà phê, lập tức kéo Châu Cửu Lương đến bên cạnh Mạnh Hạc Đường, "Anh cũng tới cứu vớt Cửu Lương đi."

Mạnh Hạc Đường ngẩn người, "Hả?" một tiếng rồi nhìn vào mắt Châu Cửu Lương.

Mạnh Hạc Đường đương nhiên rất tốt.

Anh có lẽ là Omega nam hoàn hảo nhất mà Châu Cửu Lương từng gặp, gần như là tổng kết các đặc điểm của Omega trong sách sinh học khi còn nhỏ - giọng nói ngọt ngào, dịu dàng lại hào phóng. Sở thích bình thường là cắm hoa và đan len. Tính tính giống như động vật nhỏ vậy.

Hơn nữa năng lực làm việc của Mạnh Hạc Đường vô cùng xuất sắc, anh cũng giống như tất cả những Omega ưu tú khác trong công ty, hoàn toàn không thua kém bất kỳ Alpha nào ở cùng cấp bậc.

"Tôi phải cứu em như thế nào?" Mạnh Hạc Đường cười cười với Châu Cửu Lương: "Nói đi."

Mạnh Hạc Đường cười rộ lên đương nhiên cũng rất đẹp, nhưng hiện tại nụ cười của anh ở trong mắt Châu Cửu Lương tựa như vài xấp nhân dân tệ, đó hoàn toàn là một nét đẹp nằm ở level khác.

"...... Chuyện này đại khái chính như vậy." Châu Cửu Lương đem nguyên nhân, hậu quả nói một lần, "Nhưng đây đều là tiểu tử họ Tần kia suy nghĩ lung tung, anh làm sao có thể về nhà ăn tết cùng tôi chứ."

Mạnh Hạc Đường mím môi suy nghĩ một chút, "Cũng không phải không được."

Châu Cửu Lương ngây ngẩn cả người, "... Hả? "

"Năm nay ba mẹ tôi được chị gái đón ra nước ngoài ăn Tết." Mạnh Hạc Đường nhún nhún vai, "Tôi cũng không có thời gian chạy tới chạy lui, vốn định ở nhà một mình qua mùa Tết này."

"...... Ồ." Châu Cửu Lương sờ sờ chóp mũi, "... Nhưng chuyện này cũng không tiện. Phiền anh chạy tới chạy lui chạy một chuyến, kì cục lắm."

"Tôi coi như nó là một chuyến đi không tốn tiền. Dù sao năm nay tôi cũng chưa nghỉ phép ngày nào. Mạnh Hạc Đường nói xong lập tức có chút cảnh giác nhìn về phía Châu Cửu Lương, "Em không phải ngay cả vé máy bay cũng không bao cho tôi chứ?"

"Bao! Bao!" Châu Cửu Lương gật như gà mổ thóc.

Chuyện bạn trai giả và lịch trình di chuyển đã được chốt, nhưng chẳng ai trong hai người nghĩ rằng giữa họ sẽ còn có một chuyện tình kéo dài mãi về sau. Đến một ngày trước đêm giao thừa, trước khi xuất phát, Châu Cửu Lương ở sân bay mới bắt đầu khớp thoại với Mạnh Hạc Đường.

"Đại khái là như vậy. Chúng ta vẫn nên giữ lại mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. "

"Là phó phòng." Mạnh Hạc Đường kiên nhẫn sửa chữa cậu, "Lúc tôi không có ở đơn vị, cả tổ đều do em quản, làm sao có thể xem như cấp dưới bình thường."

"Được rồi." Châu Cửu Lương gãi gãi đầu, "Sau đó chúng ta chính là, lâu ngày sinh tình?" Cậu nói đến đây liền có chút đỏ mặt.

Hôm nay Mạnh Hạc Đường mặc một chiếc áo khoác lông xù, thoạt nhìn rất khác với bộ dáng mặc âu phục giày da bình thường, giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu.

"Không bằng nói là tôi thầm mến em đi. Sau đó không lâu thì em mới biết được." Mạnh Hạc Đường mặt không đổi sắc tích cực bịa ra cốt truyện, "Như vậy tương đối dễ giải thích vì sao trước đó em không nói qua với gia đình. "

"Anh thầm mến tôi..." Châu Cửu Lương bị nước miếng của mình làm sặc, cố gắng trấn định, hắng giọng, "Vậy ít nhiều có chút không chân thật, tôi chỉ là một Beta bình thường, tài đức gì mà có thể khiến Omega vừa khan hiếm lại ưu tú như vậy thầm mến chứ? "

"Thầm mến hay không liên quan gì đến giới tính." Mạnh Hạc Đường nghiêng đầu: "Hơn nữa em cũng rất ưu tú. Là ai nói em tầm thường? Là ai bịa đặt chê bai Cửu Lương nhà ta như vậy, kêu hắn đến đây nói chuyện với tôi trước."

Mạnh Hạc Đường vào vai nhanh hơn cậu nghĩ nhiều. Châu Cửu Lương lại nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng không nghĩ đến "Cửu Lương nhà ta" rốt cuộc là có ý gì, nói tiếp: "Được, được. Vậy nên, anh thầm mến tôi, và sau đó chúng ta ở bên nhau... Một tháng rồi à?"

"Ba tháng đi. Bên nhau một tháng mà đi đến gặp cha mẹ thì có hơi cẩu thả rồi." Mạnh Hạc Đường thay cậu lật cổ áo trong áo len ra, lại thuận miệng hỏi, "Chú và dì thích cái gì vậy? Tôi ăn mặc như vậy có hơi qua loa không? Hay thay bộ khác nhìn vừa mắt người lớn một chút? "

"Tôi cảm thấy bọn họ vừa nhìn sẽ liền thích anh. Cứ là chính mình là được." Châu Cửu Lương không cần suy nghĩ thốt ra. Nói ra lại có chút ngượng ngùng, làm bộ cầm cốc giữ nhiệt uống một ngụm nước.

Mạnh Hạc Đường cười tủm tỉm nhìn cậu, "Được. Vậy thì tôi sẽ làm như bình thường."

Mãi cho đến khi taxi sắp tới cửa nhà, Châu Cửu Lương mới gọi điện thoại cho gia đình nói sẽ dẫn theo bạn về. Cậu vốn sợ cha mẹ làm quá long trọng, không nghĩ tới xe còn chưa chạy vào cửa tiểu khu, liền nhìn thấy hai vợ chồng già mang theo cháu trai nhỏ đứng ở bên ngoài duỗi cổ chờ.

Châu Cửu Lương mang theo không ít quà cáp về nhà, lúc cậu vừa vòng qua cốp taxi để mang đồ đạc xuống, mẹ cậu đã nắm chặt tay Mạnh Hạc Đường, "Con chính là Tiểu Mạnh đúng không? Ôi chao, Hàng Hàng bình thường luôn nhắc con."

Không hề. Cậu dù sao cũng sắp ba mươi rồi, có thể hay không đừng gọi cậu bằng tiểu danh* nữa.

*Tên gọi hồi còn nhỏ.

"Con bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Làm sao mà hai đứa quen biết nhau vậy?"

Mạnh Hạc Đường ôn ôn nhu nhu tùy ý Châu mama nắm tay, tuy rằng muốn dựa theo đáp án tiêu chuẩn của Châu Cửu Lương để trả lời, nhưng lại bất đắc dĩ trước tốc độ nói tựa như súng máy của Châu mama, anh không chen vào được, chỉ có thể mỉm cười nhìn về phía Châu Cửu Lương cầu cứu.

"Mẹ." Châu Cửu Lương đem cái rương cuối cùng xuống xe, "Bên ngoài trời lạnh, có thể trở về rồi từ từ hỏi không?"

"A, được, được, được. Trở về lại nói tiếp." Châu mama cười đến híp mắt, nắm tay Mạnh Hạc Đường, kéo anh về nhà. Ba Châu thì vẻ mặt vui vẻ ôm cháu trai nhỏ đi theo hai người bọn họ.

Cửa tiểu khu chỉ để lại Châu Cửu Lương đứng tại chỗ, cùng bốn cái vali lớn bên chân.

Cậu không chắc mình có phải là con ruột hay không. Ít nhất lúc này hẳn là không phải.

Chờ đến khi Châu Cửu Lương đẩy cái rương cuối cùng vào cửa, Mạnh Hạc Đường đã ấm áp ngồi trên sô pha cùng mẹ cậu hàn huyên. Omega xinh đẹp dưới ánh đèn màu vàng ấm áp càng thêm động lòng người, mỗi sợi tóc đều giống như phát ra ánh vàng.

Đương lúc Châu Cửu Lương sững sờ, cháu trai nhỏ đã nhào vào trong ngực cậu, "Cậu ơi!"

Châu Cửu Lương ôm nhóc lên xoay vòng vòng, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, "Nhớ cậu không? Cậu có mang cho con rất nhiều đồ ăn ngon, cậu dẫn con đi xem nhé, có được không?"

"Việc này có gì phải gấp gáp, Tiểu Mạnh vẫn còn ngồi ở đây mà, con không tiếp đãi người ta à?" Ánh mắt sắc lẹm như dao Thái của Châu mama bay tới, Châu Cửu Lương lập tức đem cháu trai nhét vào trong ngực ba Châu, ngoan ngoãn đến bên cạnh Mạnh Hạc Đường, ngồi xuống.

"Ừ..." Mạnh Hạc Đường tiếp tục câu chuyện dang dở vừa nãy, "Con ba mươi ba rồi, là tuổi Rồng."

"Lớn hơn Hàng Hàng vài tuổi, vậy thì tốt hơn. Lớn hơn mấy tuổi biết lo lắng cho nó." Châu ma ma tương đối sáng suốt, "Con làm công việc gì? "

"Con và Cửu Lương là đồng nghiệp." Mạnh Hạc Đường đặt tay lên đùi Châu Cửu Lương khá tự nhiên: "Chúng con đã làm việc cùng nhau nhiều năm rồi."

Châu Cửu Lương bị đụng chạm, tứ chi bất thình lình căng thẳng, hơi run lên một chút. Cậu vội vàng nhìn mẹ mình, nhưng may mắn sự chú ý của bà đều đặt ở trên người Mạnh Hạc Đường, hiển nhiên cũng không chú ý tới sự khác thường của con trai.

"Chà, đồng nghiệp thì mỗi ngày đều có thể gặp mặt, tình cảm cũng ổn định." Châu mama chuyển đề tài, thật cẩn thận hỏi, "Vậy các con... Bao lâu rồi?"

Mạnh Hạc Đường sờ lấy bàn tay Châu Cửu Lương đang đặt trên đùi, nắm lấy, "Đến ngày bảy tháng sau thì đã bên nhau được bốn tháng."

Tay Omega nhỏ nhắn mà mềm mại, Châu Cửu Lương không khỏi có chút nghĩ miên man. Trong sách cổ nói, bàn tay của mỹ nhân mềm như đào liễu, có lẽ là loại xúc cảm mềm mại như không xương này đi. Thừa dịp Mạnh Hạc Đường phân tâm nói chuyện với Châu mama, cậu cẩn thận giơ ngón tay cái sờ sờ mu bàn tay của anh.

Không biết trong tương lai Mạnh Hạc Đường muốn tìm Alpha là loại người gì, Alpha nào mới có thể mỗi ngày có được may mắn nắm lấy đôi tay này.

Lúc ăn cơm tối, mẹ Châu không ngừng gắp thức ăn vào bát của Mạnh Hạc Đường, trong bát anh rất nhanh đã xây dựng một ngọn núi nhỏ. Châu Cửu Lương nhịn không được liền mở miệng, "Mẹ, mẹ đừng gắp nữa, anh ấy sao có thể ăn hết những thứ này?"

"Tiểu Mạnh gầy như vậy, chính là nên ăn nhiều một chút!" Châu ma ma vẻ mặt đương nhiên trừng cậu, "Bình thường nó ở một mình, gầy như vậy khẳng định không ăn cơm đúng giờ, con làm bạn trai người ta kiểu gì đấy?!"

Châu Cửu Lương chịu thiệt thòi, chỉ có thể dùng ánh mắt cổ vũ Mạnh Hạc Đường cố gắng ăn hết cơm.

Mạnh Hạc Đường cũng không biết làm thế nào, gắp một cái đùi gà lớn trong bát của mình vào trong chén của cậu, "Tôi thấy mấy ngày nay em cũng gầy đi, em ăn nhiều một chút. "

"Nó gầy chỗ nào, trời sụp xuống nó cũng sẽ không bạc đãi miệng mình đâu." Mẹ Châu vội vàng kẹp một cái đùi gà khác vào bát Mạnh Hạc Đường, "Con ăn của con, không cần để ý đến nó. "

"Bí ẩn hơn hai mươi tám năm qua đã được làm rõ. Mình chắc chắn là con nhặt ở gốc cây hay gầm cầu nào đó." Châu Cửu Lương thầm nghĩ.

Chờ cơm nước xong, Mạnh Hạc Đường lại nói chuyện với ba Châu một lát, nào là tình hình quốc tế rồi cái gì mà đầu tư tài chính. Châu Cửu Lương ngồi một bên lột cam ăn, khóe mắt liền nhìn thấy mẹ đang muốn vào phòng cậu.

"Con lấy cho Tiểu Mạnh một cái gối đầu," Châu mama vui vẻ, "Hôm nay trời tương đối lạnh, lại cho các con thêm chăn nệm."

"Mẹ nói cái gì vậy?" Châu Cửu Lương nhìn Mạnh Hạc Đường, vội vàng đứng dậy muốn đi ngăn mẹ, "Người ta đặt khách sạn rồi mà."

"Có nhà để làm gì mà phải tốn tiền oan uổng như vậy?" Mẹ Châu lập tức mất hứng, "Có phải ghét bỏ nhà không sạch sẽ bằng khách sạn hay không? Chăn ga trải giường đều là ta vừa mới giặt, gối đầu vẫn là vừa mới tháo ra. "

"Con không phải có ý này." Châu Cửu Lương xấu hổ đến mức tai đều đỏ lên, "Tụi con mới ở cùng một chỗ không bao lâu, cùng nhau ngủ thì..."

"Cậu đừng ở chỗ này giả bộ với tôi, mấy người trẻ tuổi các cậu ra sao tôi còn không rõ à." Châu mama hừ hừ một tiếng,"Chính là ghét bỏ trong nhà không tự do bằng bên ngoài có phải hay không? "

"Làm sao mà con có thể giải thích rõ ràng với mẹ đây?"

"Không sao đâu. Ngủ ở nhà thì ngủ ở nhà đi." Mạnh Hạc Đường ngẩng đầu lên cắt ngang cuộc đối thoại của mẹ con Châu gia, "Dì yên tâm, ở nhà cũng thuận tiện hơn một chút." Anh cười một tiếng, nhìn về phía Châu Cửu Lương, "Đúng không? "

Đúng không? Thật sự coi cậu là Liễu Hạ Huệ rồi?!

Châu Cửu Lương mang tâm tình phức tạp tắm rửa xong, rồi lại nó đi đánh răng hơn hai mươi phút. Chờ đến lúc trở về phòng, Mạnh Hạc Đường đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại, anh mặc một bộ đồ ngủ dài tay, được bọc kín kẽ, một chút da thịt cũng không lộ ra.

Châu Cửu Lương buông lỏng trái tim một chút, tay kéo chăn trên giường trải xuống đất, "Đêm nay tôi ngủ trên mặt đất đi."

Mặc dù cậu là Beta, nhưng cậu cũng là một người đàn ông. Một Omega xinh đẹp như vậy nằm trong chăn của mình, thật khó để nói liệu cậu có thể làm ra chuyện gì xấu hổ hay không. Nếu thật sự là thuê người yêu còn đỡ, nhưng sau khi trở về, cậu và Mạnh Hạc Đường còn phải mỗi ngày gặp mặt, đương nhiên là không thể tùy hứng làm bậy rồi.

Mạnh Hạc Đường nhúc nhích môi một chút, giống như muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng chỉ là "Ừ" một tiếng.

Tắt đèn, Châu Cửu Lương nằm xuống đất. Trong bóng tối, cậu thậm chí còn nghe được tiếng hít thở vững vàng của Mạnh Hạc Đường.

"Mạnh ca." Châu Cửu Lương đột nhiên mở miệng.

"...... Hả? "

"Mẹ tôi phiền anh như vậy, thật ngại quá."

"Không có việc gì, tôi rất thích cùng dì nói chuyện." Giọng nói của Mạnh Hạc Đường từ trên giường truyền tới: "Lúc em đi vệ sinh, bà ấy có nói cho tôi nghe về đối tượng mà em từng thầm mến từ nhỏ đến lớn."

"??!! Mẹ tôi thế nào để nói với anh mọi thứ?! Đừng nghe bà ấy nói nhảm nhí!!! "

"Dì nói em chính là loại người thích người có giọng nói nhỏ nhẹ lại xinh đẹp." Mạnh Hạc Đường dừng một chút, "Cho nên khi em đưa tôi về nhà, bà ấy một chút cũng không kinh ngạc. "

"..." Châu Cửu Lương á khẩu không nói nên lời, cậu nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu, hy vọng mượn cơ hội này ngủ luôn.

"Hàng Hàng, em sẽ không thực sự thầm mến tôi chứ?" Giọng omega lớn tuổi nhẹ nhàng truyền tới, xen lẫn một chút mập mờ quyến rũ, "Lừa tôi về nhà, mưu đồ bất chính có phải không?"

Trong không khí truyền đến một chút hương thơm ngọt ngào phảng phất, hương vị kia thật giống như một bàn tay nhỏ bé, mềm mại không ngừng trêu chọc thần kinh của cậu. Châu Cửu Lương biết rõ Omega trên giường không có khả năng đang trong giai đoạn phát tình, mà bản thân là một Beta, đương nhiên căn bản không có khả năng ngửi được mùi của pheromones.

Thuần túy chính là bộ não không an phận của cậu đang làm loạn.

Châu Cửu Lương nhắm chặt hai mắt lại, từng con cừu nhỏ trong đầu đều mọc ra gương mặt Mạnh Hạc Đường, cũng không nhảy qua hàng rào nữa, mà là bắt đầu đuổi theo sau lưng cậu. Lúc bị con cừu nhỏ có khuôn mặt của Mạnh Hạc Đường xô nhào xuống đất, Châu Cửu Lương mở mắt ra, mới phát hiện không biết từ khi nào cậu đã lâm vào giấc mộng của mình.

Mạnh Hạc Đường đang chỉ cần một chút đèn đầu giường nhìn sách điện tử trong tay, nghe thấy tiếng động của cậu liền buông xuống một cánh tay, sờ sờ đỉnh đầu cậu, "Gặp ác mộng rồi sao?"

"A... Ừm. "Châu Cửu Lương kéo chặt chăn trên người một chút, xoay người, "Không có việc gì."

Sức hấp dẫn của Omega thực sự là quá lớn. Không bằng nhanh chóng trở về lớp 12 học lại thôi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net