Cuckoo in the nest

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Arthur Kirkland co đầu gối lên ngực, tuyệt vọng nhìn tàn thuốc đang âm ỉ cháy. Sau một lúc lâu trầm ngâm, anh miễn cưỡng thêm nó vào bộ sưu tập gần như lấp đầy chiếc bình trang trí mà chắc chắn nó không được sử dụng để làm gạt tàn. Đó là điếu thuốc cuối cùng của anh rồi. Bây giờ anh không còn hút thuốc nữa, Arthur nhận thấy mình hơi buồn nôn. Tất nhiên, đó có thể là do anh hầu như không ăn uống đầy đủ, còn tệ hơn cả lượng thức ăn để giữ cho một con mèo con mới sinh sống sót trong vòng ba ngày khi anh ở căn phòng này; Hoặc đó có thể là do lượng cồn anh đã hấp thụ trong khoảng thời gian đó; Hoặc... Quay đầu lại từ chỗ đang ngồi áp sát vào tường, anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vào một buổi hoàng hôn cô độc được mưa bao phủ của thành phố New York. Hiện tại, đáng lẽ Arthur đang đi hưởng tuần trăng mật; Và quả thực anh đã có thể đắm mình dưới ánh mặt trời Tuscan ngay lúc này, nghĩ mình là người con trai hạnh phúc nhất trên thế giới nếu chồng sắp cưới không cắm sừng anh theo đúng nghĩa đen ngay trong sảnh lễ đường trước mặt hơn ba trăm khách mời và gần như rất nhiều nhân viên báo đài. Tất cả đang chờ đợi một bức ảnh của cặp vợ chồng mới cưới hạnh phúc.

Cặp đôi hạnh phúc... Bây giờ thì anh lại cười mỉa mai. À thì, có thể thì Antonio sẽ hạnh phúc, vì gã đàn ông đó đã lấy vé du thuyền của họ và sử dụng chúng cho hắn và bạn diễn nữ hầu như không hợp pháp của mình trong vở Opera của họ được công chiếu trên truyền hình. Ảnh chụp thì không biết nói dối, và internet đã tạo ra vô số bức ảnh nóng bỏng của Antonio Carriedo điển trai và ả đàn bà lẳng lơ tóc vàng của gã đang vui vẻ trên khắp các bãi biển Địa Trung Hải. Cũng chính cuộc tìm kiếm trên Google đó cũng cho ra những bức ảnh của Arthur, trông có vẻ choáng váng và hoàn toàn bị sốc khi anh phi nhanh ra khỏi nhà thờ, xung quanh là những người bạn đầy sự đồng cảm, khi họ chạy đua với những tay săn ảnh báo chí điên cuồng. Francis đã giữ một cánh tay khỏe mạnh quanh eo Arthur và đã sử dụng khuỷu tay của cánh tay còn lại để tạo hiệu ứng dọn đường đến chiếc limo vốn được dùng để đưa cặp đôi mới cưới tới dự tiệc chiêu đãi trọng thể của họ tại khách sạn Ritz-Carlton. Arthur sẽ rất vui nếu nhận được tiếp đón nhỏ với một vài người bạn thân của họ, nhưng Antonio đã thuyết phục và Arthur đã nhượng bộ; xét cho cùng, Tonio đã nói với anh bằng một trong những nụ cười ngọt ngào, rạng rỡ nhất của gã, rằng đó chỉ là vì tiền mà thôi. Chỉ có tiền của Arthur là những gì gã thực sự muốn.

Tonio yêu thích ánh đèn sân khấu, và trong khi Arthur luôn thích sự yên tĩnh trong phòng làm việc ở Brownstone của anh và khu vườn riêng xinh đẹp mà anh đã vun trồng, anh vẫn thường nhượng bộ để khiến cho người bạn đời của mình hạnh phúc. Rốt cuộc thì ai có thể nghĩ rằng một nhà văn người Anh chuyên viết tiểu thuyết bí ẩn lại có thể lôi kéo được một người đàn ông đẹp trai, sôi nổi và thú vị như nam diễn viên Antonio Carriedo chứ? Arthur chắc chắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể may mắn như vậy. (Và, bây giờ, có vẻ như anh đã đúng từ lâu.) Họ chính là những nhân vật quần chúng: Một ngôi sao truyền hình bảnh bao, ngông cuồng và một người Anh trầm lặng, văn chương với những cuốn sách nằm trong danh sách bán chạy nhất trên toàn thế giới. Họ là những chàng trai quảng cáo cho các cặp đôi đồng tính ở khắp mọi nơi, và họ đã thậm chí cũng tốn nhiều giấy mực cho giới báo chí, gần như bằng bộ đôi Bratt Pitt và Angelina Jolie.

Arthur nhấn phím "Refresh" trên chiếc laptop bên cạnh một cách vô thức và chớp mắt khi có thêm nhiều liên kết xuất hiện hơn. Daily Mail đã đưa tin về nó, không có gì ngạc nhiên khi ngày càng có nhiều ảnh và video trên iPhone xuất hiện trên web. YouTube đã tràn ngập các video lùm xùm. Có một bức ảnh khủng khiếp chụp anh trông như sắp khóc khi Francis bế anh vào chiếc limo. Và ờ dĩ nhiên, nhiều bức ảnh khác chụp Antonio và ả tiểu tam của gã đang buông thả trên một bãi biển đầy cát trắng dưới một bầu trời hoàn hảo. Ừ thế thì hay rồi! Anh đóng laptop lại, để chắc chắn rằng mình sẽ không táy máy tay chân mà mò lên mạng tiếp nữa. Tiếp theo là điện thoại của anh: một trăm hai mươi ba tin nhắn chưa đọc, nhưng không có tin nhắn nào từ Antonio...

Anh ném điện thoại sang một bên và đập đầu vào tường. Cái quái gì đang xảy ra với Arthur vậy? Tại sao anh không nhận ra điều này sớm hơn cơ chứ?  Tại sao hết lần này đến lần khác các mối tình của Arthur đều thất bại? Lần này, anh đã rất chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, và một lần nữa Arthur đã sai...

Tiếng gõ cửa vang lên, và Arthur phớt lờ nó như cách anh phớt lờ những người khác. Trong ba ngày qua, Francis đã lặng lẽ gõ cửa phòng khách của mình để thông báo bữa sáng, bữa trưa hoặc bữa tối, và để những chiếc khay ở ngoài cửa. Arthur đã nhận những bình trà mà Francis luôn mang đến, nhưng hầu hết các bữa ăn vẫn còn nguyên. (Ngoại trừ món bánh nướng tự làm; Francis biết điểm yếu của Arthur ở chỗ đó). Anh luôn nghe thấy tiếng thở dài và tiếng lạch cạch của bát đĩa khi Francis quay lại sau đó và dọn chúng đi, nhưng ngoài các yếu tố đó ra, Francis đã để anh một mình. Arthur biết mình là kẻ tồi; Francis Bonnefoy không chỉ là quản lý của anh theo đúng nghĩa đen, cả hai đã quen biết nhau kể từ khi còn là bạn cùng phòng ở trường đại học, nhưng anh không muốn đối mặt với bất kỳ ai vào lúc này, kể cả với người tận đáy lòng chỉ quan tâm đến lợi ích của anh và chưa bao giờ trách mắng anh như kiểu 'Tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà.' Anh muốn ngồi đây trong tất cả vinh quang chưa được gột rửa của mình trong hố sâu tuyệt vọng và chán nản và tìm kiếm từ khóa Antonio trên Google. Điều này có thể không được lành mạnh cho lắm, nhưng anh thực sự không thể nghĩ ra điều gì đó tốt hơn để làm.

Anh ngẩng đầu lên khi cánh cửa mở ra và Francis đứng ở ngưỡng cửa. Người đàn ông Pháp chun mũi khó chịu trước mùi hôi thối của căn phòng (và có lẽ là của chính Arthur), rồi thả mấy túi nhựa đi chợ xuống chiếc ghế cạnh cửa: "Đủ rồi, Arthur," Anh ta nói thẳng thừng, với giọng điệu chắc chắn cho Arthur biết rằng anh ta thực sự có ý đó "Cậu đã tự đào hố chôn mình trong ba ngày rồi, cứ tiếp tục với cái thái độ này thì cậu sẽ bệnh đấy."

"Đây không quan tâm."

"Còn tôi thì có đấy, thứ vô ơn này!" Francis gắt lên "Quần áo ở trong đó," Rồi anh nói tiếp, hất đầu về phía những chiếc túi "Đi tắm, cạo râu và thay đồ đi. Tôi đang làm đồ ăn ngon đây, và cậu sẽ phải ăn. Rồi sau đó, chàng trai trẻ à, chúng ta cần phải nói chuyện."

Arthur đã để ánh mắt của mình trôi đi nơi khác trong khi Francis ra lệnh, nhưng bây giờ anh lại quay sang liếc nhìn người đàn ông còn lại: "Nói chuyện?" Anh lo lắng hỏi "Nhưng mà về cái gì?"

Nét mặt nghiêm nghị của Francis dịu lại, nhưng anh ta chỉ nói, "Sau khi ăn xong. Cậu sẽ nhận ra rằng mình đã nạp vào cơ thể đầy chất độc trong ba ngày qua. Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu cố gắng khắc phục thiệt hại."

Anh định quay đi, nhưng Arthur cau mày nhìn mấy cái túi. "Này, đợi đã. Có phải quần áo của ta trong mấy cái túi đó không? Làm thế nào nhà ngươi vào được nhà ta mà không bắt gặp mấy tên paparazzi chết tiệt ngoài kia?"

Francis nở một nụ cười ranh mãnh một cách đáng ngờ, khiến anh ngay lập tức cảnh giác: "Tôi e rằng chỗ ở của cậu vẫn đang bị bao vây, vì vậy tôi đã đi mua cho cậu một số thứ."

"Nếu nhà ngươi dám mua cho ta mấy bộ đồ kiểu Pháp ẻo lả đó –"

"Thời trang Pháp mà mặc vào người cậu thì phí phải biết," Francis khịt mũi. "Không đời nào đâu, tôi nghĩ cậu sẽ thấy mấy bộ đồ này rất... quen thuộc." Anh liếc nhìn Arthur một cách phật lòng. "Sau khi cởi hết đống quần áo tẩm khói và rượu đó ra, hãy để chúng trong phòng tắm và tôi sẽ giặt cho. Hoặc đốt luôn." Đoạn, anh ta quay lại và rời khỏi phòng.

Arthur hầu như không đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại trước khi anh đứng dậy, băng qua phòng và chộp lấy những chiếc túi. Đặt chúng lên giường, anh mở chiếc đầu tiên và lấy ra một nắm vải màu xanh. Anh chớp mắt nhìn chiếc quần jean xanh trong tay, rồi giơ ra để nhìn rõ hơn. Không chỉ quần jean xanh, quần jean bó, được làm từ loại vải denim mềm khiến anh biết chúng là loại quần đắt tiền. Anh áp chúng lên hai chân và rồi nhướng mày; bởi vì anh biết Francis không bao giờ phạm sai lầm khi nói đến quần áo nên tên người Pháp biết chúng sẽ vừa với anh, giống như lớp da thứ hai trên người Arthur. "Tên khốn kiếp," anh lẩm bẩm, nhưng đó là một lời phàn nàn nửa vời. Từ chiếc túi thứ hai, anh lôi ra một chiếc áo phông, một chiếc áo phông lụa cực kỳ mềm mại có màu xanh lá cây mà anh biết sẽ khiến anh bị chú ý, bởi vì Francis luôn tìm mọi cách để khiến anh mặc màu đó. Nụ cười bắt đầu nở trên môi anh. Đó chắc chắn là một bước cải tiến so với chiếc quần jean rách và áo phông ban nhạc mà anh mặc trong giai đoạn chơi nhạc punk ở trường đại học, nhưng Francis làm thế nào để trêu chọc Arthur một chút vào thời điểm như thế này để đánh lạc hướng anh khỏi những chuyện tiêu cực.

Anh định ném chiếc túi nhựa rỗng sang một bên thì cảm thấy có sức nặng ở dưới đáy và thò tay vào lần nữa, lôi ra một chiếc hộp trang sức nhỏ. Theo sau đó là tờ ghi chú đính kèm ở trên cùng với nét chữ quá trang nhã của Francis: "Dành cho việc cải trang." Anh cười lớn, mở hộp và tìm thấy chiếc đinh tán kim cương. Arthur đã không đeo khuyên tai, ờ, thực sự là trong khoảng thời gian dài đến mức anh không buồn đếm. Chắc chắn là không thể đeo kể từ khi cuốn sách đầu tiên của anh lọt vào "Danh sách bán chạy nhất" của Thời báo New York và anh đã đổi quần jean và áo phông để lấy quần kaki, áo sơ mi cài khuy và áo ghi lê dệt kim. Có lẽ Francis đã nghĩ đúng: có lẽ đã đến lúc phải thay đổi rồi.

Cuối cùng khi Arthur bước ra khỏi phòng dành cho khách, anh cảm thấy – và trông – như một con người khác. Anh vẫn còn buồn bã và chán nản, tựa như thể không một ai có thể cứu rỗi anh được nữa, nhưng có vẻ như Arthur đã bước một bước khỏi con người cũ suy sụp mà Francis đã mang về căn hộ của mình. Ít nhất thì anh cũng không cảm thấy bị thôi thúc liên tục kiểm tra điện thoại để tìm tin nhắn từ Antonio và cầu xin gã đó tha thứ nữa. Anh coi đó là một chiến thắng lớn. Tất nhiên, ngón tay anh vẫn thèm một điếu thuốc và anh khao khát đặc tính giảm đau của rượu, nhưng anh biết mình phải rời bỏ sự an toàn trong căn hộ của Francis để đổi lấy một trong hai thứ đó; và anh chưa sẵn sàng đối mặt với thế giới - hay ánh đèn flash của máy ảnh paparazzi - vẫn chưa. Và, thành thật mà nói, anh không biết khi nào mình sẽ sẵn sàng cho điều đó.

Francis bước ra khỏi bếp và đưa mắt nhìn Arthur đầy trân trọng: "Tôi biết là cậu sẽ dọn dẹp sạch sẽ mà anh bạn," Anh ta nói khô khan. Bước đến gần anh, Francis đặt nhẹ tay lên vai Arthur và hôn lên mỗi bên má anh. "Chào mừng trở lại."

Khi Francis định lùi lại, Arthur đã ngăn lại bằng cách vòng tay qua người anh một cách vụng về và kéo người nọ vào một cái ôm ngắn. Arthur thường không phải là kiểu hay người ôm ấp – anh thường ngoan cường như một chú chó bull khi phải bảo vệ quyền cá nhân của mình – nhưng Francis đã phải chịu đựng rất nhiều từ anh, và anh thực sự không biết mình sẽ làm được gì nếu không có Francis trong ba ngày qua: "Cảm ơn nhiều, con cóc đần độn," anh nói, giọng hơi khàn đi.

Francis cười nhẹ, mặc dù Arthur có thể nói rằng anh ta cũng rất ngạc nhiên và xúc động. "Đi nào," Francis nói, khoác tay Arthur và dẫn anh đến phòng ăn nhỏ mà trang nhã. "Một bữa ăn nhẹ tối nay cho đến khi chúng ta chắc chắn rằng dạ dày của cậu có thể chịu được, và sau đó ngày mai hãy quay lại chế độ ăn kiêng bình thường."

Francis là một đầu bếp cừ khôi, và Arthur ăn bất cứ thứ gì anh ta đặt trước mặt mà không hề do dự, nhưng tâm trí anh vẫn lo lắng về những gì Francis có thể muốn nói. Anh rất sợ đó là vì cuốn sách mới nhất của mình, và nếu Francis nói với anh điều mà bản thân anh nghi ngờ - rằng nó không được sửa chữa và xuất bản thì nó sẽ là một sai lầm - và Arthur không biết mình sẽ làm gì. Cuốn sách đó đại diện cho gần một năm cuộc đời của anh và anh không chắc mình có thể bắt đầu lại được không, đặc biệt là bây giờ anh cảm thấy như mình đã bị đánh gục trong sáu giờ.

Francis giữ cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, chia sẻ những câu chuyện phiếm về những người mà cả hai đều biết trong giới xuất bản, và Arthur gật đầu với những gì anh hy vọng là đúng, trong khi tâm trí anh lang thang theo một hướng khác.

Anh biết mình đã đi một chặng đường dài từ một người có cuộc sống gia đình khi còn nhỏ đầy rẫy những cuộc cãi vã say xỉn giữa bố mẹ, bị các anh trai bắt nạt liên tục và hoàn toàn bỏ bê phúc lợi của mình. Học bổng đã giúp anh học hết đại học, anh đã rời nhà và không bao giờ trở lại, làm nhiều công việc nhất có thể để kiếm sống và tụ tập với bạn bè trong những tháng hè khi trường cho nghỉ học. Anh thậm chí đã trải qua một mùa hè ở Pháp với tư cách là khách của Francis, và cả hai đã đi nhờ xe khắp châu  u. Đó là một trải nghiệm vô giá đối với anh, ngay cả khi anh phải gác lại lòng kiêu hãnh của mình và để Francis trả tiền cho thức ăn và chỗ ở của họ. Việc Francis sống bằng các quỹ tín thác không khiến anh dễ dàng chấp nhận, nhưng trong những năm sau đó, anh đã cố gắng hết sức để đền đáp sự hào phóng đó.

Sau khi tốt nghiệp đại học, khi anh vẫn đang đấu tranh để trở thành một nhà văn, Francis đã cố gắng tạo dựng tên tuổi cho anh trong thế giới xuất bản. Ý tưởng của Francis là đại diện cho Arthur, và vì Arthur không có lời đề nghị nào tốt hơn nên anh đã đồng ý. Francis là người đã bán cuốn sách đầu tiên của anh cho các nhà xuất bản khác nhau, sự nhiệt tình và lạc quan của tên người Pháp này không bao giờ giảm sút. Francis khăng khăng rằng cuốn sách này sẽ là tuyệt tác và sẽ thu hút được rất nhiều nhà xuất bản cũng như độc giả, và cuối cùng thì tên đó đã đúng.

Họ đã ăn mừng việc bán cuốn sách đầu tiên của anh bằng một chai rượu Champagne từ vườn nho của gia đình Francis cùng một đêm ân ái kinh ngạc đến nỗi khiến cả hai đều bất ngờ! Nhưng sáng hôm sau, khi nhìn nhau qua tấm ga trải giường đầy mùi tình dục đã nhăn hết cả, hai người nhận ra mình không muốn làm bạn tình, cũng như không muốn một điều gì đó nghiêm túc hơn. Cả hai đều trân trọng những gì họ có với tư cách là bạn bè và cho rằng mình thật may mắn khi nhận ra điều đó trước khi quá muộn. Nhưng đêm đó đã tạo ra thêm một tầng mới cho tình bạn của họ, và kể từ thời điểm đó, Francis có hơi bảo vệ Arthur thái quá khi nói đến các mối quan hệ của anh. Arthur thừa nhận với bản thân rằng có lẽ là do trong khi Francis tình cờ nhảy vào và ra khỏi các mối quan hệ, thì Arthur có xu hướng tự mình vướng vào các mối quan hệ, và tuyệt vọng tìm kiếm những điều mà anh khao khát từ bấy lâu. Nhưng sau đó, chắc chắn không tránh khỏi các mối quan hệ của anh bị đổ vỡ, rồi cuối cùng người phải dọn dẹp những mảnh vỡ đó lại là Francis.

Cuốn sách đầu tiên đã thành công ngoài sức mong đợi, và Francis gợi ý rằng anh nên tiếp tục dựa trên điều đó bằng cách viết một bộ truyện, sử dụng mỗi hai nhân vật chính của anh, vì họ đã được đón nhận rất nồng nhiệt. Kể từ thời điểm đó, Arthur thường xuyên là người có những cuốn sách bán chạy nhất. Nếu Agatha Christie là Nữ Hoàng truyện trinh thám, theo các nhà phê bình nói, thì Arthur Kirkland chính là Hoàng Tử. Những câu chuyện trinh thám của anh là mặt hàng chủ lực trong các hiệu sách. Những buổi ký tặng sách của anh luôn là những sự kiện đông đúc khiến Arthur kiệt sức. Các chương trình trò chuyện tranh nhau ký hợp đồng với anh. Và độc giả của anh yêu mến những anh hùng mà Arthur đã tạo ra, Oxford don Edmund Bancroft lập dị và người bạn đồng hành kỳ quặc, nhà vật lý học Wade Fletcher. Giới phê bình và người hâm mộ gọi bộ đôi này là Sherlock Holmes và Bác sĩ Watson của thế kỷ XXI. Và mọi thứ cứ thế trở nên tốt đẹp hơn: Mạng truyền hình cáp đã đưa một số cuốn sách của anh lên TV, có những trang web dành riêng cho các nhân vật và sách của anh. Arthur đã có được những độc giả mới cho những cuốn sách cũ của mình nhờ e-book. Và, đừng quên, anh đã đính hôn với ngôi sao truyền hình điển trai và quyến rũ, Antonio Carriedo.

Nhưng đã có điều gì đó... sai sót khi viết cuốn sách gần đây nhất của anh. Cho dù đó là sự nhàm chán với thể loại hay nhân vật của chính Arthur hay điều khiến anh lo lắng nhất, đơn giản là anh đã hết những câu chuyện hay để kể, anh không biết nữa. Nhưng tất cả những gì anh biết là anh nhận ra bản thảo đã hoàn thành không tốt, và anh đã không biết cách sửa nó ra sao...

Francis đang kể cho anh nghe một câu chuyện có lẽ rất thú vị về mối hiềm khích dai dẳng giữa hai biên tập viên mà họ quen biết thì Arthur lặng lẽ đặt bộ dụng cụ ăn bằng bạc sang một bên và nhìn người kia qua bàn:

"Rốt cuộc là nhà ngươi muốn nói chuyện gì với ta thế, Francis?" Anh căng thẳng hỏi.

Francis nhìn anh một lúc, sau đó nhấp một ngụm rượu và đẩy đĩa của anh ta sang một bên, hoàn toàn chú ý đến Arthur: "Tôi muốn bàn luận với cậu về cuốn sách."

Arthur gật đầu, không ngạc nhiên, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhấp nhô một sự hoảng sợ: "Ta không biết cách sửa nó," Anh buộc miệng.

Francis dường như đã có một cuộc độc thoại nội tâm trước khi lắc đầu: "Tôi không nghĩ nó có thể sửa được, anh bạn à," Anh ta nhẹ nhàng nói "Cậu phải biết rằng cốt truyện vẫn còn thiếu sót, và tôi thấy không có cách nào để làm cho tiền đề trở nên hấp dẫn. Văn phong vẫn còn rất thô, đó sẽ là một sai lầm," Anh cẩn thận tiếp tục, "nếu mang cuốn sách này đến Harrington."

"Ta biết," Arthur cuối cùng thừa nhận một cách bất lực. "Ta không biết tại sao bản thân lại phải cố gắng tiếp tục nữa."
Francis khẽ thở dài: "Tôi nghĩ có lẽ cậu đã bị phân tâm."

"Con cóc nhà ngươi không thích Antonio phải không?" Đó không phải là một lời buộc tội; Arthur chỉ tò mò thôi. Tonio trong mắt anh có thể ngang hàng với Francis về độ quyến rũ , và có thể anh đang hơi nhạy cảm, nhưng có lẽ họ giống như đối thủ.

Francis uống thêm một ngụm rượu trước khi trả lời: "Tôi không nghĩ hai người hợp nhau." Anh nhìn thẳng vào Arthur "Và tôi không nghĩ rằng cậu ta thực sự quan tâm đến lợi ích của cậu."

"Ai cũng biết điều đó," Arthur cay đắng trả lời. Nhưng rồi anh gục đầu vào hai tay và giật tóc. "Ta nên làm gì đây Francis? Ta vẫn còn một hợp đồng với Harrington và ta vẫn chưa viết ra một cuốn sách chết tiệt nào cả!"

"Để đấy tôi lo cho," Francis nói nhanh, "và đừng lo lắng về điều đó nữa."

"Vậy ta nên lo lắng về điều gì?" Arthur hỏi, nhìn lên người còn lại. "Lo về việc ta không còn vốn liếng văn chương nữa à?"

Người kia trợn tròn mắt: "Rồi, rồi, chúng ta biết tất cả về sự bất an của cậu, Arthur. Mấy cái bất an này giống hệt với những nhà văn khác thôi. Sau khi cậu hoàn thành một cuốn sách, cậu lúc nào cũng kêu trời rằng cậu không còn ý tưởng nào nữa và sẽ không bao giờ có thể viết một cuốn sách khác. Tôi đã nghe điều tương tự sau mỗi cuốn sách cậu viết, và sau đó cậu lại tiếp tục viết một cuốn sách bán chạy khác."

"Nhưng nếu lần này là thật thì sao? Francis, ta không có thêm ý tưởng nào cho những nhân vật này! Ta biết điều đó khi đang viết cuốn này rồi."

Bonnefoy gật đầu đầy vẻ hiểu biết: "Cậu đang chán. Ít nhất là trong thời điểm này." Anh nghiêng đầu suy nghĩ. "Vậy viết về cái gì khác đi."

"Viết cái gì là cái gì?" Arthur giơ hai tay lên hỏi. "Cách để trồng hoa hồng à?"

Francis nhẹ nhàng lau miệng bằng khăn ăn của mình: "Chậc, Arthur, bộ cậu muốn tôi làm tất cả mọi việc à? Cậu là nhà văn, tôi chỉ là người đại diện." Sau đó, Francis đặt khăn ăn sang một bên và nghiêng người về phía trước, hai tay đặt trên bàn, kiên nhẫn nhìn Arthur. "Khi chúng ta còn học đại học, không tuần nào trôi qua mà cậu không có ý tưởng mới cho một cuốn sách. Cậu viết đầy những ý tưởng, cảnh và phác thảo vào sổ tay phải không?"

Arthur nhớ lại những ngày đó: Các ý tưởng dường như nối tiếp nhau. Điều gì đã xảy ra với anh vậy? "Đó là ngày trước thôi," anh lầm bầm.

"Thì? Cậu vẫn là con người cũ thôi, chỉ là bây giờ cậu có nhiều kinh nghiệm hơn với tư cách là một nhà văn." Khi Arthur không trả lời, Francis ngồi lại với một tiếng thở dài. "Cậu có biết tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ rằng cậu đã trở nên thoải mái với những câu chuyện và với Edmund và Wade và chỉ đơn giản là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net