5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác trả lại ván trượt, cậu nhận lấy nước ngọt mà Tiêu Chiến mua, hai người cùng nhau đứng trong khu vực có người vây lấy xung quanh, đều là soái ca chân dài cao ráo, dù ít người có thể nhận ra bọn họ, ngoại hình xuất sắc cũng đủ thu hút sự chú ý, không lâu sau, liền có mấy cô gái cô đẩy tôi tôi đẩy cô kéo đến, dẫn đầu là một cô gái nhuộm tóc xanh lục, tự nhiên giơ điện thoại ra, "Soái ca, thêm wechat không?"

"Không được." Tiêu Chiến lịch sự từ chối, bọn họ lập tức đến gần hỏi Vương Nhất Bác, mái tóc xanh dương của Vương Nhất Bác ước chừng cũng chỉ là đồ dùng một lần, hôm nay là đầu tóc đen chỉnh tề, ăn mặc cũng bộ dáng ngoan hiền, thời thời khắc khắc luôn nhắc Tiêu Chiến nhớ đây vẫn là một cậu bạn nhỏ mới ngoài hai mươi, tiểu bằng hữu bị vây quanh bởi các nữ sinh, gương mặt lạnh lùng như cũ, nhưng tay lại hoảng loạn mà níu chặt góc áo, "Không thêm."

"Được thôi, thật đáng tiếc." Nữ sinh bị từ chối cũng không hề xấu hổ, thậm chí còn có chút ý vị tò mò, "Hai người đều không thêm, không phải các người mới là một đôi đấy chứ, hahahaha, vậy thì tôi quả thật đã làm phiền."

"Cô xem bọn tôi có giống không?" Tiêu Chiến cười lên, bất động âm sắc mà đứng ở trước mặt Vương Nhất Bác, che đi một phần nhỏ bóng dáng đối phương.

"Tôi thấy thì" cô gái kia vẫn thực sự để tâm suy nghĩ, sau đó cười và nói, "Bạn tôi là gay, nói thế nào nhỉ, hai người khiến tôi có cảm giác không giống lắm, nhưng nói là anh em tốt cũng khác ý nghĩ đó một chút, tôi không nhìn ra nổi. Đại khái vẫn là do tôi tiếp xúc hơi ít chăng?"

Tuổi thanh xuân của một cô gái nhỏ là ngọn lửa đang bập bùng, vĩnh viễn không thiếu dưỡng chất, cũng không vì vũng nước nhỏ trên đường đi mà cảm thấy khó xử. Bọn họ nói chuyện thêm vài câu, Vương Nhất Bác ở bên cạnh không kiên nhẫn, cũng chẳng nói gì, liền núp phía sau Tiêu Chiến kéo kéo quần áo của anh, trông như một đứa trẻ, Tiêu Chiến nhận ra động tác của cậu, không biết làm thế nào mà ở sau lưng lắc lắc ngón tay hướng về cậu, nhưng không cẩn thận chạm đến một chút đầu ngón tay đối phương, cả hai người đều kiểu nảy mình như bị điện giật; Tiêu Chiến giấu đầu hở đuôi mà gãi gãi sống mũi, hướng các cô gái cười ngây ngô và nói: "Chúng tôi đi trước đây."

Anh và Vương Nhất Bác cùng nhau lách ra khỏi đám đông, nhưng không còn chỗ nào khác có thể đi, liền tìm một góc chân tường, một người ngồi xổm, một người đứng, từ từ uống soda hơi lạnh vẫn còn bốc ra.

Tiêu Chiến thể chất rất sợ nóng, sau mấy ngụm nước lạnh, cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác không có đứng dựa vào tường, đột nhiên không báo trước mà cười phá lên, hoàng hôn ngày hè khô nóng, anh cười đến mức ra mồ hôi, mới nghĩ đến mà hỏi: "Ở đây chắc sẽ không có người thấy a."

"Ừm, sẽ không."

"Dù sao hôm nay vẫn chưa kết thúc, không bằng cùng tôi nói chuyện."

"Nói cái gì?"

"Nói cái gì nhỉ?" Tiêu Chiến làm ra bộ dạng khổ não, sau đó mới như một đứa trẻ hướng Vương Nhất Bác lè lưỡi, "Thực sự, không có gì để nói với cậu, cậu cũng không thích tôi, nếu không phải sự ràng buộc tồi tệ này, ai mà nguyện ý cùng người lạ làm mấy chuyện loạn thất bát tao*."

"Anh có phải nghĩ sai rồi không," Vương Nhất Bác nhăn mày, "Tôi chưa từng nói như vậy."

"Nhưng cậu chính là biểu hiện như vậy, Vương Nhất Bác, cậu thật mâu thuẫn. Một mặt, cậu rất nóng lòng muốn thông qua phương thức này khiến nỗ lực của cậu được nhìn thấy; nhưng mặt khác, cậu lại cùng tôi...cậu không nguyện ý tìm hiểu đối tượng hợp tác của mình là người như thế nào, như là hoàn toàn không quan tâm đến cái loại sự việc hi sinh bia miệng và danh tiếng thế này sẽ đem đến cho cậu bao nhiêu lợi ích nên có, tôi nói thật, tôi nhìn không thấu, nhưng cậu hiểu không đúng ý nghĩa của sự ràng buộc phải không?"

Tiêu Chiến rất ít khi nói một câu dài như vậy, đặc biệt là ở trước mặt một người không thân quen như Vương Nhất Bác; anh phải thừa nhận từ đáy lòng mình có chút liều lĩnh, sự thấu hiểu sâu sắc đương nhiên sinh ra dựa trên tiếp xúc thời gian dài, mà không phải thời này khắc này, hai người mới quen biết chưa đến một tuần. Vương Nhất Bác không nói gì nửa ngày trời, khiến anh dường như cho rằng đây là một nước đi sai lầm.

"Tôi xin lỗi, Tiêu Chiến, tôi vì hành động được cho là mạo phạm của bản thân mà cảm thấy có lỗi." Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng, thanh âm yếu ớt, "Tôi chỉ cảm thấy không cần thiết. Nếu như muốn làm bạn bè, thì bắt đầu như vậy có phần quá tệ rồi, lợi ích liên quan đến hợp đồng ràng buộc, như vậy sau này phải làm sao, vẫn không bằng ngay từ đầu liền không nên có quá nhiều tình cảm."

Để tránh hối tiếc, vậy thì ngay từ đầu liền không nên giao ra chân tình.

Vương Nhất Bác luôn nghĩ như vậy, ở mỗi thời khắc cậu phải nói lời tạm biệt.

"Tiêu Chiến, tôi chỉ có thể đảm bảo, lúc tôi diễn giải tình yêu, nó chỉ tồn tại, đồng thời chỉ vì anh mà phát sinh."

*Loạn thất bát tao: lộn xộn, rối loạn.

———————-
Lời của tác giả:
*Vì sao lại là tóc màu xanh lục? Đại khái là rùa thành tinh đó.

*Không có tình cảm nảy mầm, chỉ là không thân quen, liền không có cảm tình, chính là lợi dụng lẫn nhau, trong tâm ca ca tinh tế hơn một chút, nên sẽ suy xét; đệ đệ chính là đang hoàn toàn ở trạng thái công việc, rất lý trí, nhưng sớm hay muộn (đều) sẽ trở nên mất giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net