06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần tiếp theo, Vương Nhất Bác không lên lớp.

Vương Nhất Man bị cha cậu gọi về Hong Kong một chuyến, trong nhà không ai quản, cậu mỗi đêm chạy ra ngoài uống rượu, uống cùng đám người thiếu gia nhà họ Đoàn kia, còn có đi vũ trường, nữ vũ công nhảy trên sân khấu trang điểm đậm, hát ca khúc nước ngoài cậu nghe không hiểu.

Mỗi ngày cậu đều uống đến rạng sáng mới về nhà, tài xế Đoàn gia đưa cậu đến cổng, bước đi lảo đảo vào cửa, lúc đi qua cửa phòng Tiêu Chiến, bỗng dừng cước bộ, rồi lại tăng tốc đi về phòng mình.

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân điên rồi, sau khi ngủ với Tiêu Chiến, cậu cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý cho chuyện này, để bản thân có thể tiếp nhận. Nhưng cậu vắt óc suy nghĩ, cũng nghĩ không ra logic nào đủ để không bị đánh bại.

Nói là bảo vệ chị gái, nhưng thực sự đáng để làm đến bước này sao, nói là suy nghĩ bằng thân dưới, với ngoại hình của cậu, gạt bỏ cái thân phận tiểu thiếu gia của nhà họ Vương này, muốn ở Bến Thượng Hải tìm một cô bạn gái xinh đẹp, tuyệt đối không phải chuyện gì khó khăn, chưa kể nhắm mắt lại chính là dáng vẻ Tiêu Chiến ở dưới thân mình.

Tranh thủ rượu mạnh, cậu ở lần nào đó khi mọi người đang nhắc đến có nam nhân ở nhà chứa, giả vờ hiếu kỳ hỏi: "Dù đẹp đến mấy cũng là nam nhân, làm sao có thể so với nữ nhân a?"

Đoàn công tử là người thích nói mấy chuyện này nhất, say khướt ngã lên ghế sofa của vũ trường, kéo căng cổ họng nói to: "Khẳng định không thể hơn, phụ nữ tốt hơn nhiều a, vừa thơm vừa mềm."

Hắn đã uống quá chén, ngã xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, bộ dáng như sắp nôn đến nơi, "Nhưng nếu là dáng vẻ giống Tiêu Chiến, vậy thì, ợ, cũng không thể nói chắc được, chị họ tôi mấy ngày trước còn vì hiện giờ không gặp được anh ta, ăn không ngon ngủ không yên, bị chú tôi mắng cho."

"Dù đẹp đến mấy cũng là nam nhân, cậu nói xem." Vương Nhất Bác cũng uống nhiều rồi, cậu thuận theo lời của Đoàn thiếu gia hỏi ngược lại.

"Tiêu Chiến nào đâu phải đẹp trai kiểu bình thường a? Mỗi ngày đối diện với khuôn mặt như thế kia, ai mà biết được." Đoàn thiếu gia đẩy mạnh Vương Nhất Bác một cái, cười một cách hạ lưu, "Cậu cũng cẩn thận chút, đừng có phát điên theo."

Vương Nhất Bác bị sặc rồi, không tự nhiên hắng giọng một tiếng, nhưng không ai để ý đến.

Vốn cho rằng Tiêu Chiến cũng sẽ tránh mặt cậu, thậm chí trực tiếp vứt bỏ trách nhiệm không làm nữa.

Nhưng vào thứ Bảy khi uống đến đêm muộn trở về nhà, Tiêu Chiến đang đợi cậu, người ôm lấy cánh tay, dựa vào bên cửa nhìn Vương Nhất Bác.

"Đêm rồi không ngủ còn làm gì?" Vương Nhất Bác không muốn nhìn thấy Tiêu Chiến, chỉ muốn đi về phòng.

"Em cả tuần nay không lên lớp, mỗi ngày đều uống đến giờ này." Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác bước vào phòng cậu, đứng ở phía sau cậu nói, "Chị Nhất Man nếu biết được, sẽ lo lắng."

"Ít đem chị em ra doạ đi." Vương Nhất Bác không biết là làm sao, rất không thích nghe tên chị mình thốt ra từ trong miệng Tiêu Chiến. Cậu quay người qua, trừng mắt với Tiêu Chiến, muốn làm anh sợ hãi.

"Má Trần cũng sẽ lo lắng." Nói xong, Tiêu Chiến dừng lại, giọng nói đè thấp xuống một chút, "Anh cũng lo."

"Anh lo cái gì?" Vương Nhất Bác giống như chỉ nghe được nửa câu sau, cậu đang nhìn Tiêu Chiến, không xác định được có phải bản thân nghe nhầm hay không.

"Nếu em không thể học cho tốt trước khi sang Anh, là do anh không làm tròn bổn phận, anh sẽ áy náy."

Tiêu Chiến thật tàn nhẫn, Vương Nhất Bác đến lúc này xem như đã hiểu rõ.

Đại thiếu gia thất thế, lớn lên với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh, đầu óc lại thông minh, người như vậy khẳng định tâm cao hơn trời. Nhưng anh ta lại bị một nam nhân nhỏ hơn mình 6 tuổi đè ở trên giường, thao thành bộ dáng thế kia, đã qua một tuần, vậy mà không một lời oán trách, còn có thể bình tĩnh nói ra những lời này.

Dường như cả câu chuyện, chỉ có bản thân cậu là tự mình chuốc lấy phiền não.

Cậu thà rằng Tiêu Chiến nổi giận, hét vào mặt mình, mắng mình biến thái, hoặc khóc cũng được, tất cả đều tốt hơn là dáng vẻ như không có gì xảy ra ở hiện tại.

"Anh thật lợi hại."

"Có ý gì?"

"Bị nam nhân thao cũng cảm thấy không hề gì, là bị thao quen rồi?" Lời nói thẹn quá hoá giận, nói ra không mang theo chút lý trí.

Tiêu Chiến tiến lên trước vài bước, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, trên người anh nồng nặc mùi xà phòng kia, giống như lúc bọn họ làm chuyện đó.

"Em tin không? Cho dù hôm đó anh và em ở trên giường bị bắt gặp, sai cũng là anh, không phải em."

Vương Nhất Bác không hiểu.

"Con trai duy nhất của nhà họ Vương làm ra chuyện không nên làm, cả Thượng Hải đều sẽ vì em mà đổi trắng thay đen." Lúc Tiêu Chiến nói lời này, bình tĩnh một cách dị thường. "Nói không chừng còn có người sẽ cảm thấy, đó là phúc phần của anh."

Vương Nhất Bác bị lời nói của anh làm cho chấn động, đây là lần đầu tiên cậu ý thức được khoảng cách thân phận của cậu và Tiêu Chiến, không phải, nhiều hơn là vì sự khác biệt của hai người họ trong quan niệm về chuyện thân phận. Trước cuộc đối thoại này, lúc Vương Nhất Bác bình tĩnh lại, đã hơn một lần nghĩ qua, nếu thân phận của hai bọn họ đảo ngược vào đêm đó, cậu không thể bỏ qua cho Tiêu Chiến.

Nhưng Tiêu Chiến lại không nghĩ như vậy, nhà họ Tiêu lúc này, dựa vào chút cái gọi là tình chị em Vương Nhất Man nguyện ý cho đi, cầu được một chút tháng ngày tốt đẹp. Nếu không phải nhìn vào thể diện nhà họ Vương, ai sẽ cho con cái của "nghi phạm Hán gian" một cơ hội. Không màng hậu quả nhất thời làm lớn chuyện, khó coi là anh và chị gái, hay là em trai ruột thịt và người được gọi là chị em, ai được ai mất, cơ bản không cần cân đo đong đếm.

Vương Nhất Bác hơi tỉnh rượu, cậu đang nhìn Tiêu Chiến, trong đôi mắt kia lộ ra chút cô độc và vẻ thờ ơ không nói rõ được, khiến cậu câm nín.

Cậu bước tới, kéo Tiêu Chiến vào phòng, xoay tay khoá cửa lại, đè Tiêu Chiến ở sau cửa, cậu không muốn nhìn vào mắt Tiêu Chiến, cảm thấy anh cái gì cũng đều nhìn thấu quá rõ ràng, trong lúc ma xui quỷ khiến, cậu đưa tay ra ôm lấy Tiêu Chiến, dường như, chỉ làm vậy mới có thể xoa dịu cảm giác nặng nề đôi mắt kia mang tới.

"Anh chỉ muốn hoàn thành công việc này, cầm tiền, để chị mình có cuộc sống tốt hơn." Tiêu Chiến không kháng cự, ót anh bị Vương Nhất Bác giữ lấy, ấn ở trên vai cậu, "Em muốn như thế nào cũng được."

Nói xong, anh đẩy Vương Nhất Bác ra, trong mắt sáng lấp lánh, hiện lên ý cười: "Là phúc phần của anh, Vương thiếu gia."

Lúc ở trên giường, Tiêu Chiến sẽ luôn khiến Vương Nhất Bác sinh ra cảm giác tàn bạo.

Dưới ham muốn tình dục bị kiềm nén của anh, sự thuận theo không rõ thật giả của anh, sự xấu hổ lúc cao trào, đôi mắt cười thể hiện tình thâm ý sâu, phóng đại đến vô hạn vẻ gợi tình anh không để lộ ra bên ngoài, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đã vén mở tấm màn che của nội tâm Tiêu Chiến, bên dưới toàn là ham muốn mãnh liệt đến doạ người.

Cậu đè hai chân Tiêu Chiến ở trước ngực anh, một tay niết cằm anh, giống như đêm hôm đó, nhìn thấy khuôn mặt kia hơi biến dạng trong tay mình, hạ thân va chạm mãnh liệt, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến.

"Còn nghĩ đến chuyện làm anh rể của em không? Hử?" Vương Nhất Bác đang thao Tiêu Chiến, đem người anh gấp khúc thành hình dạng quái lạ, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy vành tai Tiêu Chiến, nhẹ nhàng vuốt ve, thở hổn hển hỏi.

"A......em để anh nghĩ sao?" Rõ ràng người bị làm đến âm giọng vụn nát, vẫn không chịu thua nói ra những lời khó nghe.

"Dám nghĩ em liền thao khóc anh."

Vương Nhất Bác quá không biết tiết chế, Tiêu Chiến thật sự đang trong cơn cao trào kịch liệt, khoái cảm xác thịt bị kích thích đến khóc ra thành tiếng.

Huangmei Opera《Lương Chúc》diễn thêm mười cảnh nữa mới tan kịch, Vương Nhất Bác bị vài người bạn kéo đi xem một buổi diễn, cậu không thích vở kịch, chỉ cảm thấy vô vị.

Sau khi tan cuộc, người bạn cười nói diễn viên diễn Chúc Anh Đài thật đẹp: "Nếu tôi có một bạn học như vậy, tôi tương lai cũng không nghĩ đến nữ nhân nữa."

"Não cậu toàn mấy thứ hạ lưu." Một người bạn khác ở bên cạnh châm chọc: "Học Nhất Bác đi, không giống như người sẽ phát điên vì nữ nhân nào đó."

"Cậu ấy à? Cậu ấy là hoà thượng a, lần trước đi uống rượu, giới thiệu hoa khôi cho cậu ta, còn không thèm để ý."

Thượng Hải vào tháng Bảy, mùa mưa dầm đã trôi qua được một nửa, chốc lát trời quang chốc lát lại đổ mưa, giống như dục vọng của con người, lên xuống thăng trầm, cuối cùng vẫn rơi vào trong cái nóng hầm hập mãnh liệt vô biên.

Trong toà nhà kiểu phương Tây ở khu Tô giới Pháp, có căn phòng đến nửa đêm sẽ luôn phát ra một số âm thanh kỳ quái, giống như tiếng mèo kêu vào kỳ động dục (*), nhưng rõ ràng mùa xuân đã qua từ lâu.

Hoạ tiết cánh hoa mẫu đơn tối màu trên giường dính đầy tinh dịch trắng đục, lại có một chút thấm vào trong vải bông quấn chân, hai thân thể da thịt chồng lên nhau thay đổi tư thế không biết mệt mỏi, cái bóng do ánh trăng chiếu vào, giao hoà thành một.

"Hoà thượng" trong miệng bạn bè đang thao Tiêu Chiến một cách không biết thoả mãn, ban ngày anh là gia sư tiếng Anh của cậu, ban đêm liền hoá thân thành kẻ phóng túng dang rộng đùi, sự tương phản sâu sắc được Tiêu Chiến tiêu hoá đến không thể chê vào đâu được. Hoa khôi cũng không bằng một vạn phần của Tiêu Chiến, mặt đối mặt nửa câu cũng nói không ra, dáng vẻ thẹn thùng tránh tránh né né, vừa mất hứng vừa nhạt nhẽo.

"Thoải mái không?" Tiêu Chiến đang cưỡi trên người Vương Nhất Bác, di chuyển qua lại, bờ mông mềm mại cọ xát vào bụng dưới của Vương Nhất Bác.

"Thoải mái." Người trên thân khẽ hắng một tiếng, điều chỉnh một chút, rồi lại động, động tác dâm đãng như vậy, trên mặt lại lộ ra nét ngây thơ vô tội.

Vương Nhất Bác nhắm mắt, chìm đắm trong sự kích thích tuyệt đối của các giác quan, dục vọng đối với Tiêu Chiến giống như khoảnh khắc xuất tinh kéo đến quá đột ngột, làm cậu không kịp trốn tránh.

(*) Từ gốc là "叫春" - gọi xuân, là tiếng kêu động vật phát ra khi động dục, chủ yếu rơi vào mùa xuân nên được gọi như trên, vì vậy vế sau tác giả mới nhắc đến mùa xuân đã qua lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net