4 - Vô tiền khoáng hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: đánh nhau bùm xèo...

_

Tả Lâm Kiệt tự động lên chỗ ngồi phía sau, Quách Chấn ấn nút bấm ngăn cách hàng ghế sau với hàng ghế lái xe, vẫy tay chỉ vào đầu gối hắn, "Nghỉ một lát đi". Hắn nhìn cậu chần chờ, cầm một cái gối dựa màu đen đặt lên trên đùi, "Ai bảo em mặc âu phục kiểu này làm gì chứ, chật căng đến mức không nằm thẳng ra nổi".

Tả Lâm Kiệt lúc này mới chậm rãi ngã xuống, từ dưới nhìn lên Quách Chấn, góc cạnh đẹp đẽ, đúng là vẻ đẹp giết người.

Một miếng khoai chiên đặt ngay miệng cậu, "Ăn chút gì đi, sáng sớm sắp xếp xong xuôi công việc cũng không nghỉ ngơi, lại đến cục cảnh sát bận việc đến hiện tại, đoán chừng em cũng đói bụng rồi."

"Giết mấy người?"

"Hai người, đều là thế thân, không sao đâu", Quách Chấn cũng nhai một miếng khoai chiên, "Quay lại nhìn xem ai giở trò ở phía sau kìa."

"Cử ai đi thăm dò chưa?"

"Không cần tra đâu, tới một người thì đánh một người, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, loại chuyện nhỏ này không phí tâm."

Tả Lâm Kiệt không nói gì, người này hình như đi ngang đường mua một món gì đó, sau đó mang theo đồ ăn vặt tới đón mình tan tầm, nhưng lòng bàn tay còn dính máu người.. Máu người? Tả Lâm Kiệt lập tức bật dậy, lấy khăn tay trong túi ra, dùng sức lau, "Quách Chấn, anh điên rồi sao, máu me chưa xử lí sạch sẽ đã chạy ra ngoài, định quay lại cục cảnh sát à? Anh có biết hiện tại có bao nhiêu người đang theo dõi anh không?"

Quách Chấn không để ý lắm, miệng cong lên, "Làm sao? Em đang chê tay tôi không sạch sẽ à?"

Tả Lâm Kiệt cắn môi dưới của hắn, dùng sức kéo cho đến khi thấy cánh môi hồng hồng mới buông ra, "Tôi không thích đồ của người khác dính trên người anh!"

Quách Chấn đẩy cậu dựa vào ghế ngồi, "Vậy em muốn tôi phải làm sao bây giờ?"

"Bây giờ, đánh tôi, ngay bây giờ! Làm tôi bị thương! Để máu tôi dính trên người anh!", Tả Lâm Kiệt liều lĩnh gặm cắn hầu kết của Quách Chấn, ở thân dưới cảm giác có thứ gì đó tiến vào, cậu nghe được giọng nói của Quách Chấn:

"Tiểu Kiệt, em thật độc ác"

Mẹ kiếp, tại sao lại mê người nhứ thế!

Tài xế quen thuộc với tính khí của hai người, cho nên lòng vòng quanh tiêu khu ba, bốn vòng, cảm giác động tĩnh ở chỗ ngồi phía sau nhỏ đi, lúc này mới như trút được gánh nặng, lái xe vào chỗ để xe ở nhà Tả Lâm Kiệt. Quách Chấn từ chỗ ngồi phía sau bước xuống, trên tay bế Tả Lâm Kiệt nửa tỉnh nửa mê, huýt sáo lên lầu. Người này thật gầy, Quách Chấn nhìn gương thang máy, nghiêm túc quan sát Tả Lâm Kiệt, tuy rằng vai rộng eo nhỏ mông cong, nhưng là thật gầy. Mình ở trong tù nửa năm, em ấy đều ăn cơm không ngon sao?

Tả Lâm Kiệt còn nhỏ giọng lầm bầm cái gì tam ca, Quách Chấn lập tức vỗ mông cậu một cái, "Tả Lâm Kiệt, em quả là thoải mái xong là rũ bỏ người ta ngay được, tôi với em vừa hành sự xong, em đã nghĩ đến người đàn ông khác!", Quách Chấn liếm môi.

"Anh ba đi Anh quốc, anh ấy nói anh hiểu trong nhà muốn làm việc, cây to thì đón gió lớn, thẳng thắn theo phân công, sang công ty bên kia tránh né khó khăn, còn có thể chăm sóc chị hai, không rước thêm phiền phức cho chúng ta nữa."

Tả Lâm Kiệt còn thì thầm nói gì đó, Quách Chấn cẩn thận nghe một chút, đại khái đều là mắng hắn là súc sinh gì đó, hắn tự nhận đây là một loại tình thú, nhếch miệng cười, chỉ cần Tả Lâm Kiệt là của hắn, hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Quách lão gia là một người rất truyền thống, người thờ phụng tổ tiên là con trai trưởng, toàn bộ chuyện trong thế giới đều giao cho con lớn nhất, hai con gái vì bình an nên đã được đưa ra nước ngoài từ lâu, một ít chuyện kinh doanh hợp pháp giao cho con trai thứ hai, đến khi Quách Chấn ra đời, lão gia bấm đầu ngón tay, thật sự không còn lại cái gì cho hắn. Quách Chấn từ nhỏ đi theo các anh, đã học được không ít võ nghệ, lại còn rèn luyện thân thể cường tráng, không ai chính thức dạy hắn cái gì. Mãi cho đến khi hắn chín tuổi mò mẫm tự tháo lắp súng, Quách lão gia lúc này mới vỗ đầu một cái, Ngọc hoàng đại đế ơi, đây là cho lão thanh đao tốt để dùng đúng không? Quách gia vẫn phát sầu, mỗi lần quét sạch đều phải thuê sát thủ bên ngoài, lần này được rồi, gia đình mình có người để dùng rồi.

Gia đình nhà họ Quách vốn có phương châm giáo dục không giống các gia đình bình thường, lại thêm lão già này ngầm đồng ý giết chóc tàn bạo, Quách Chấn lớn lên không chỉ nóng lòng muốn giết người, mà còn theo đuổi những phương thức giết người khiến người ta vò đầu bứt tai, sau đó mỗi lần cầm hình chụp của tổ trọng án đều đưa ra trước mặt Tả Lâm Kiệt, "Em nói xem, tại sao bọn họ lại không lấy cảnh theo tỉ lệ 16:9 chứ? Tôi rõ ràng đã theo tỉ lệ vàng mà bắn đó!"

Đứa con trai không cùng huyết thống duy nhất của nhà họ Quách, Tả Lâm Kiệt, đều sẽ nhìn sang Quách Chấn mà nói, "Quách Chấn, anh biết tỉ lệ vàng là bao nhiêu không hả?"

"Không phải là 0.618 sao?"

"Là 1.618, Quách Chấn thật là ngốc!", Tả Lâm Kiệt nhìn người đối diện bĩu môi, thả quyển sách trên tay thả xuống, thò tay qua xoa xoa tóc của hắn, "Vừa ngốc vừa phiền!"

"Nhưng tôi có em là được."

Lời này là thật, Quách Chấn tuy tàn bạo từ trong bụng mẹ, sản nghiệp nhà họ Quách cũng đã bị phân phát hết chẳng còn lại cái gì cho hắn, Quách lão gia xưa nay cũng không cho hắn quyền lợi địa vị gì, thế nhưng Quách lão gia cho hắn Tả Lâm Kiệt.

Vậy là được rồi, tuy rằng hắn không nói ra được nguyên do, nhưng hắn biết cuộc sống có Tả Lâm Kiệt và không có Tả Lâm Kiệt rất khác nhau.

Bước vào trong nhà, Tả Lâm Kiệt được đặt lên trên giường, sư quyết tâm của Quách Chấn cũng không hề sụt giảm, hắn nhào tới cởi bỏ âu phục của cậu, "Em làm sao thể? Tôi tới đón em mà em còn giận? Nhất định phải chọc tôi làm em bị thương, rốt cuộc là em giận chuyện gì hả?"

Tả Lâm Kiệt nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Quách Chấn, không thể không thừa nhận, theo Quách Chấn lăn lộn nhiều năm, hắn là người đầu tiên nắm bắt được tâm trạng của cậu, cho dù bản thân cậu chẳng cảm nhận được gì hết. Cậu há miệng muốn nói rồi lại thôi.

"Lát nữa em giải thích cho tôi nghe, hiện giờ tôi không muốn ai thấy em hết", Quách Chấn nghiến răng nghiến lợi hất chăn. Tả Lâm Kiệt lăn xuống khe hở giữa tưởng và giường ngủ, còn chưa kịp lấy chăn che người, Quách Chấn lấy khẩu súng M10 từ dưới gối lên, bắn về phía cửa.

Tiếng bước chân bên ngoài loạn cả lên, "Có tầm mười người, à không đúng, giờ còn chín thôi...", Quách Chấn nhếch miệng, lấy ra một khẩu súng ngắn từ phía sau tủ đầu giường, vuốt tóc, không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng ngủ. Một bóng đen vọt ra, Quách Chấn giơ tay bắn, sau đó nhanh chóng xoay người, kẻ kia chưa kịp ngã xuống, viên đạn thứ hai bay ra đã bắn trúng kẻ thứ hai. Quách Chấn dựa thế lăn lên sô pha, bất ngờ quay về chỗ tựa lưng mà nổ súng, viên đạn bắn trúng người trốn sau ghế sô pha. Những người còn lại vừa nhìn thế trận này, bắt đầu ào ào bắn ra từ bốn phía. Quách Chấn đã sớm chuẩn bị, giẫm sô pha nhảy lên, bám lấy đèn treo trên trần, vươn mình đổi chiều, đan chân ôm lấy trụ đèn, hai tay xoay tròn nhắm ngay mấy người phía dưới, kéo cò súng. Tất cả đều một phát xuyên sọ, chỉ có một người trúng đạn tuy nhiên lại không phải là chỗ hiểm, nhưng cũng không ngừng chảy máu, gã giãy dụa bò về phía cửa, Quách Chấn nhảy xuống, ngồi xổm ở trước mặt gã, cầm súng nện vào đầu gã.

"Chớ sốt sắng, tao làm việc luôn luôn để lại người sống, nếu không thì làm sao người ngoài biết được nhà họ Quách lợi hại đến đâu?", Quách Chấn lấy một chai rượu đập lên lưng gã, bình rượu pha lê vỡ ra, cồn vết thương của gã, lại là một tràng kêu la thảm thiết.

"Tao tốt như vậy, lấy cồn sát khuẩn cho mày, mày còn kêu ca gì chứ? Là nói cảm ơn sao?", Quách Chấn lại giơ súng lên, "A, suýt thì quên hỏi, ai sai mày tới đây vậy?"

"Là thuộc hạ của anh hai, nắm trùm đường dây ma túy, nhà họ Chu", Tả Lâm Kiệt đi ra, nhìn mấy thi thể la liệt dưới sàn, chậm rãi đi tới.

Quách Chấn nhìn thấy trên người cậu không có bất kì vật che thân nào, không hào hứng lắm, nói, "Không phải đã nói là em không được cho người khác xem sao?"

Tả Lâm Kiệt chân trái đạp lên cổ người kia, giơ chân phải lên, gót chân trái là điểm trụ, hoa lệ xoay một vòng, dưới chân vang lên tiếng xương gãy răng rắc. Lúc này Tả Lâm Kiệt mới mỉm cười tà mị:

"Chí ít là không có người sống nào được xem cả."

Quách Chấn ôm lấy cậu, hôn thật lâu lên gáy cậu, "Lâm Kiệt, có phải em đang chửi tôi không phải người?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net