04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Thầy giáo Tiểu Tả xác định, Quách Chấn lần này không lừa người, em ấy thật sự thích mình.

Ít nhất thì, đôi mắt to tròn lấp lánh như sao trời kia sẽ không lừa người.

2.

Cậu cũng là kiểu người nói được làm được, không chỉ không ngủ gật trên lớp tiếng Anh, mà ngay cả những tiết học khác cũng sẽ miễn cưỡng chống mắt, cố gắng vượt qua.

Lúc tan học, cái đầu nhỏ của cậu sẽ xuất hiện ở cửa phòng giáo viên, vừa hưng phấn vừa chờ đợi, nhìn xung quanh.

Nếu như trong phòng làm việc có các thầy cô khác, cậu sẽ ngồi xổm ngoài cửa, nhìn về phía anh cười hì hì, nếu như chỉ có một mình anh, cậu sẽ lén lút chạy vào, thả vài viên kẹo sô cô la lên bàn.

Cậu không giống như buổi tối ngày hôm ấy nữa, không làm ra những hành động khác người.

Thế nhưng, thầy giáo Tiểu Tả lại sợ hãi.

3.

Trước tiên, chưa nói đến thân phận thầy giáo học sinh thì hai người cũng đã có giới hạn rõ ràng rồi, anh còn đang trong kì thực tập, mà Quách Chấn tuy sắp tròn 18 tuổi, nhưng cũng vẫn là gấu con chưa dứt sữa mẹ.

Còn nữa, anh cũng không biết bản thân mình có thật sự thích Quách Chấn hay không.

Rung động ắt hẳn là có, không biết ai có thể không rung động trước mèo con bướng bỉnh lại đáng yêu đây?

Nhưng rung động qua đi, trong lòng sẽ bình tĩnh trở lại, có phải nói rõ, thực ra hình như bản thân mình cũng không để ý tới mức đó?

Nếu như không để ý tới cậu như vậy, có phải là nên cách mèo nhỏ xa một chút, đề phòng cậu bị tổn thương?

4.

Tiểu Tả rơi vào mịt mù, anh chưa yêu đương bao giờ, anh không hiểu những thứ này.

Chỉ là dựa vào lý trí, anh cảm thấy mình không nên để Quách Chấn cảm thấy chờ mong.

Cho nên, khi đến trường, số lần nhìn Quách Chấn càng ngày càng ít, số lần Quách Chấn giơ tay nhưng không được gọi càng ngày càng nhiều, ngồi ở trong phòng làm việc nhưng không còn chủ động đáp lại người ngồi xổm ngoài cửa nữa, sô cô la để trên bàn càng ngày càng nhiều, nhưng cuối cùng lại trở thành đồ ăn vặt trong giờ ra chơi của các thầy cô khác.

Ánh sáng trong mắt Quách Chấn, hình như càng ngày càng mờ.

5.

Cho đến ngày hôm đó, thầy Tả Diệp vô cùng lo lắng chạy vội vào văn phòng thu dọn đồ đạc.

"Em nói xem, mấy đứa nhóc này sao mà cứ phải làm khổ nhau thế cơ chứ! Đều là học sinh lớp 12 cả rồi, thế mà vẫn phải để anh chỉnh đốn lại! Là do kiểm tra quá ít hay là bài tập dễ quá đây! Tức chết đi được mà!"

Tiểu Tả bị điệu bộ này bị dọa cho phát sợ,"Tiền bối, có chuyện gì thế ạ?"

"Quách Chấn với Nhân Dư lại đánh nhau."

Tả Diệp gần như đã thu dọn xong giấy tờ, hít sâu một hơi, cố gắng lắm mới bình tĩnh trở lại.

"Mắt Nhân Dư bị đau, hiện tại đang ở bệnh viện, đại diện phụ huynh đều ở đó rồi, bây giờ anh phải chạy ra đó", sau đó vỗ vỗ vai Tiểu Tả, "Quách Chấn cũng không tốt hơn chỗ nào, bị ăn mấy đấm, em đến phòng cứu thương xem xét nó giúp anh."

Thầy Tiểu Tả chần chờ trong chốc lát, chậm rãi gật gù.

6.

Vừa tới cửa phòng cứu thương, bên trong đã truyền ra tiếng kêu của Quách Chấn:

"Đau chết mất thôi! Lão Hồ Ly có thể nhẹ tay hơn chút được không vậy? Có biết là cái này lạnh lắm không hả?"

Anh đi vào trong, chỉ thấy Quách Chấn ngồi xếp bằng ở trên giường, bên giường có một người khác đang đứng, đeo kính mắt, trên người mặc áo blouse trắng, đang cầm túi chườm lạnh chườm lên mặt Quách Chấn.

"Nhóc dám gọi thầy là Lão Hồ Ly cơ à, có tin thầy sẽ nhét cái túi chườm lạnh này vào miệng nhóc không hả! Tiểu tử thúi không có lễ phép!"

"Thầy mới không lễ phép ấy! Thầy mới... Thầy Tiểu Tả tới rồi ạ?"

Vừa thấy bóng dáng thầy Tiểu Tả bước vào, gương mặt Quách Chấn lập tức trở nên ngoan ngoãn hẳn, cậu duỗi thẳng hai chân.

7.

"Hứ, trở mặt nhanh ghê!"

Thầy giáo mặc áo blouse trắng tức giận lườm cậu một cái, xoay người đi ra ngoài cửa, còn dúi túi chườm lạnh vào tay Tả Lâm Kiệt khi đi ngang qua anh:

"Giúp tôi chườm cái này cho thằng nhóc kia nhé, tôi không chịu nổi nó nữa rồi."

Trước khi cài cửa lại còn không quên nhắc nhở một câu:

"Chườm thêm 5 phút nữa là được rồi, chườm lâu sẽ sưng thành đầu heo."

Tiểu Tả sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn túi chườm lạnh trong tay, lặng lẽ thở dài, đi tới chỗ Quách Chấn.

8.

Khi túi chườm lạnh được đặt lên vết bầm trên trán Quách Chấn, cậu nhóc không nhịn được, kêu oai oái:

"Thầy Tiểu Tả, đau quá!"

Thầy Tiểu Tả khẽ gật đầu, động tác nhẹ nhàng chậm lại.

Bên dưới túi chườm lạnh, lông mi Quách Chấn chớp chớp, đôi mắt vẫn tỏa sáng lấp lánh.

Thầy Tiểu Tả tránh ánh mắt của cậu.

"Đang yên đang lành tại sao lại đánh nhau?"

9.

"Đều do Trịnh Nhân Dư, miệng cậu ta toàn nói mấy lời gì đâu không!"

Vừa nhắc tới chuyện đánh nhau, sự căm phẫn của Quách Chấn lập tức sục sôi.

"Chúng em đang bình chọn xem thầy giáo nào đẹp trai nhất, em muốn chọn thầy, cậu ta muốn chọn Lý Hy Khản, thầy nói xem mắt cậu ta có phải bị gì rồi không? Lão hồ ly kia có cái gì mà đẹp trai, mắt thì bé tí..."

Tiểu Tả nghĩ thầm Tả Diệp nói không sai, mấy đứa nhóc này hẳn là ít phải thi cử quá, hoặc là bài tập quá dễ nên mới rảnh rỗi đến mức này, tuy nhiên vẫn kiên trì khuyên nhủ:

"Trước kia không phải đã nói với em rồi sao, mỗi người có quyền lựa chọn của riêng mình, em ấy cũng không nhất thiết phải chọn thầy mà."

"Em đâu có quan tâm chuyện cậu ấy không chọn thầy! Nhưng mà miệng cậu ấy toàn mấy lời tào lao, cậu ấy nói thầy..."

Nói tới chỗ này, Quách Chấn đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng dừng lại, sau đó tức giận nói thêm một cậu:

"Dù thế nào thì thầy Tiểu Tả cũng là tốt nhất! Không cho phép ai nói xấu thầy!"

10.

Thầy Tiểu Tả bất đắc dĩ thở dài.

"Quách Chấn, em không cần phải làm như vậy."

Há miệng, còn muốn nói điều gì đó, rồi lại không nói ra được.

5 giây sau, anh nói một câu khác:

"Đỡ hơn rồi đó, em về lớp đi, thầy cũng phải về văn phòng rồi."

Yên lặng đặt túi chườm lạnh qua một bên, anh đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

Lúc này, có hai cánh tay đột nhiên từ phía sau vươn tới, ôm lấy eo Tiểu Tả.

Đồng thời, có một cái đầu xù dụi dụi vào lưng anh.

11.

"Thầy Tiểu Tả, sao đột nhiên thầy lại không để ý đến em nữa?"

Giọng nói trầm thấp, cực kì ấm ức.

"Có phải là em đã làm sai điều gì không ạ?"

Trong lòng thầy giáo Tiểu Tả lạch cạch một tiếng, lại là giọng nói của buổi tối hôm ấy.

"Em không làm sai điều gì cả", anh mím mím miệng, "Chỉ là, chúng ta không nên tiếp tục phát triển như thế này nữa."

"Tại sao vậy?"

Chất giọng mềm mềm phía sau đột nhiên cao lên mấy tông, hai cánh tay cũng ôm chặt hơn.

"Mấy tháng nữa là tới sinh nhận em rồi, tới lúc đó em thành niên rồi, thầy Tiểu Tả có thể chờ em mà!"

Lông mi thầy Tiểu Tả hơi giật giật, sau đó, anh nói.

"Đúng đấy, em sắp thành rồi."

"Mà em cũng cần phải trưởng thành rồi, Quách Chấn."

12.

Giống như một thế kỉ vừa trôi qua, cánh tay Quách Chấn chậm rãi buông ra.

Cậu không nói gì thêm, Tiểu Tả cũng không quay đầu lại để xem vẻ mặt của cậu.

Chỉ là nghe được, hình như cậu khẽ cười một tiếng, sau đó nói một câu:

"Xin lỗi."

Thầy Tiểu Tả đẩy cửa đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa, anh nghe được giọng nói của Quách Chấn, vẫn là giọng nói mềm mềm của ngày đầu gặp mặt ấy.

"Thầy Tiểu Tả, vốn dĩ em vẫn luôn cho rằng, ít nhất thầy cũng thích em ở một điểm nào đó."

Tiểu Tả sửng sốt 1 giây, đóng cửa lại.

13.

Có gì mà phải buồn chứ?

Chỉ là nói tạm biệt với một chú mèo nhỏ không thuộc về mình mà thôi.

14.

Thế nhưng, vì sao lại khó chịu như thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net