The Funeral

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng

Thành phố này đã bước đến cuối tháng Mười Một, hoàn toàn chìm vào mùa đông.
Nhiệt độ hôm nay không hề thấp, nhưng gió lại rất mạnh.

Gió thổi qua giữa tiền sảnh hai toà nhà, phát ra âm thanh rít gào, cuốn những chiếc lá vàng bay lên, xào xạc trong không khí.
Bên đường một cậu bé đột nhiên lao ra, tò mò muốn đuổi theo những chiếc lá kia, người lớn đi theo cậu phía sau tiến lên vài bước, dùng tiếng phổ thông với giọng địa phương quát mắng: "Về nhà nhanh, không được ra đường, cẩn thận bị bắt đi giờ."

Các cửa hàng ở khu phố Tàu, hôm nay đã đóng cửa từ rất sớm, cho dù có làm ăn thuận lợi, hay không thuận lợi, tất cả đều kéo sập cửa cuốn.

Hôm nay là một ngày trọng đại.
Ở thành phố nhỏ bé nước Ý này, gia tộc họ Vương quyền lực và danh giá nhất, sắp đưa tang ở khu phố Tàu.

Người chết là đại thiếu gia nhà họ Vương, tuổi đời còn trẻ, mới ngoài 40, là người thừa kế được xem trọng nhất của gia tộc họ Vương, vợ hắn vừa mới sinh đôi, nghe nói khi đó khó sinh, đỡ đẻ đến 10 tiếng, suýt thì một xác ba mạng, may mắn thay bọn trẻ đã an toàn ra đời.

Bữa tiệc rượu đầy tháng của hai đứa con hắn, gây chấn động một thời, được tổ chức ở khách sạn tốt nhất, lão gia đặt tên cho hai đứa trẻ ở hiện trường, còn tặng cho đại thiếu gia chiếc đồng hồ Patek Philippe ông đã mang suốt 30 năm - điều này không khác gì ngụ ý hắn là người thừa kế tiếp theo.

Lúc đó tất cả những người làm ăn buôn bán với nhà họ Vương, không kể hắc đạo hay bạch đạo, đều thể hiện sự tôn trọng và ái mộ đối với đại thiếu gia.

Nhưng đại thiếu gia chết rồi.

Sau khi đi ra từ hội nghị thường kỳ của thương hội, bị người ta giết trong nhà vệ sinh, cách chết rất nhục nhã, trực tiếp bị cắt cổ ở trong buồng vệ sinh, sau cùng máu rỉ ra ngoài, mới được nhân viên dọn dẹp phát hiện.

Kẻ giết người rất nhanh đã bị túm, là một thiếu niên người Ý, một kẻ câm điếc, bị bắt ở một nhà nghỉ, cuối cùng như thế nào, không ai biết cả, nhưng kết cục phần nhiều có thể đoán được.

Nhà họ Vương mấy năm qua, tuy ngoài mặt vẫn luôn làm ăn chân chính, nhưng một gia tộc có thể đạt đến địa vị như ngày hôm nay, bất kể là người Hoa hay người Ý đều ít nhiều sợ hãi.

Ở phía sau những việc nên, hay không nên, cũng làm không ít.

Có người nói, là đại thiếu gia cảm thấy bản thân đã ngồi vững vào vị trí chủ nhà, quá kiêu ngạo, âm thầm kết không ít bè phái, cũng có người nói, là nhị thiếu gia bất mãn với cái ghế "long ỷ" của anh trai nên ra tay tàn nhẫn.

"Làm sao đều trách nhị thiếu gia, tôi nhớ nhị thiếu gia con người rất tốt, lúc đó không phải còn giúp đỡ những thương nhân người Hoa như chúng ta sao. Không ai cảm thấy là tiểu thiếu gia à?" Dẫn đứa trẻ đuổi theo chiếc lá về đến nhà, người đàn ông cởi khăn quàng cổ, ngồi bên bàn ăn, hỏi vợ mình.

"Ai da, dựa vào được giúp đỡ liền xem là tốt? Tiểu thiếu gia bộ dáng kia, làm sao có khả năng? Nghe đâu cậu ấy sinh ra ở bên này, nói tiếng Trung cũng không thạo, lão gia còn tìm cho cậu ta một gia sư tiếng Trung." Người phụ nữ giọng Thượng Hải đặc sệt đang mắng chửi bước ra từ phòng bếp, bế cậu bé đến ghế tựa bên bàn, trợn trắng mắt.

"Em biết không ít về chuyện nhà họ Vương nhỉ."

"Em quen với dì Từ quét dọn cho nhà bọn họ, bà ấy nói vị gia sư tướng mạo cực đẹp trai, đối với tiểu thiếu gia cũng rất nhẫn nại, bà hai rất thích anh ta."

Người đàn ông còn muốn nói thêm vài câu luyên thuyên trên bàn ăn, liền nghe thấy bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng còi báo động gây chói tai, sau đó là tiếng động cơ xe ô tô, nhạc tang ở xa dần dần vọng tới.

Đứa trẻ nhảy xuống từ trên bàn ăn, chạy đến bên cửa sổ, háo hức muốn xem náo nhiệt.

Cả bầu trời xám xịt bị mây đen bao phủ, thành phố nhỏ châu Âu vào lúc chạng vạng bởi vì khu phố người Hoa nghỉ kinh doanh, mà vô cùng yên tĩnh, chỉ có những chiếc lá cuốn theo chiều gió, cùng với đoàn xe đang chậm rãi đi từ phía xa đến, và cả những người đi bộ ở phía trước.

Tang lễ của đại thiếu gia rất long trọng, giống như cuộc đời hắn, sinh ra ở nhà họ Vương khi ông già đã 30 tuổi, độ tuổi sung sức nhất, một đường suôn sẻ thuận lợi, cưới cô con gái duy nhất của một nhà làm ăn giàu có, sinh ra một cặp song sinh, giúp cha giải quyết thương hội Hà Lan phiền phức nhất.

Khi đoàn xe lái đến ngã tư khu phố Tàu, thì dừng lại, trên đường không một bóng người, mọi người đều nấp sau ô cửa sổ quan sát tất cả chuyện này, không ai dám bước ra ngoài.

Hai người nam nhân mặc tây trang bước xuống từ trong chiếc xe đầu tiên, là nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia nhà họ Vương, hai người đều mang khuôn mặt vô cảm, sau đó đỡ đại thiếu phu nhân đã không còn sức đứng dậy, trong tay cô đang ôm bức di ảnh của đại thiếu gia.

Tang lễ lần này, đi đường vòng một chút, đặc biệt lúc đi qua khu phố Tàu, phải ôm di ảnh đi bộ.

Là ý của đại thiếu phu nhân, cô nói, muốn để đại thiếu gia nhìn lại nơi đây lần nữa.

Người vợ vừa đi vừa khóc đến vật vã, Vương Nhất Bác đứng bên phải cô, bặm miệng, không nói gì, nhị thiếu gia đến gần có vẻ như đang nói vài câu an ủi.

Đi được vài bước, nữ nhân đột nhiên vùng vẫy tránh khỏi hai người bên cạnh, xoay người ôm bức di ảnh của đại thiếu gia, giơ ngón tay lên một cách run rẩy trước mặt hai người em trai.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, giây trước vẫn là bầu không khí trang nghiêm tiêu điều, giây tiếp theo đã bắt đầu gây rối không yên. Vệ sĩ phía sau tay đã đưa đến lưng quần, nơi đó giắt một khẩu súng.

"Ngươi cái đồ sát nhân." Đại thiếu phu nhân nhìn nhị thiếu gia, khuôn mặt méo mó bởi vì đau đớn và uất hận, cũng mất đi vẻ đoan trang thường ngày, tóc tai cô có chút tán loạn, trông rất suy sụp: "Bây giờ thì ngươi vui rồi, không có anh ấy, ngươi liền có thể kế thừa gia nghiệp!"

Vệ sĩ phía sau bước lên trước, muốn ngăn cản, người nam nhân bị chỉ thẳng mặt mà mắng đưa tay ra chặn họ lại, chỉ là đôi mắt lạnh lùng nhìn người chị dâu trước mặt.

"Chị dâu, chúng ta đều không muốn thế này." Nhị thiếu gia và đại thiếu gia vẻ ngoài rất giống nhau, nhưng nhị thiếu gia tính tình dịu dàng hơn nhiều, trong ba anh em anh là người giống mẹ nhất.

Người phụ nữ mất khống chế đương nhiên nghe không lọt tai, toàn thân run lên, gần như sắp không ôm nổi bức di ảnh đen trắng, những chiếc xe phía sau cũng dừng lại, người mặc tư trang màu đen bước xuống từ trong xe, đi đến phía cuối này.

"Chị dâu, chị bình tĩnh chút." Vương Nhất Bác nãy giờ ở một bên trầm mặc, đột nhiên bước lên trước, làm ra động tác muốn kéo người phụ nữ đi, không ngờ lại bị vùng ra.

Người phụ nữ hướng về phía cậu, chỉ vào mặt cậu, lớn tiếng cười khẩy: "Còn cậu, đừng tưởng không ai biết chuyện xấu của cậu, cẩn thận nhị ca tốt của cậu cũng sẽ ra tay giết cả thảy giờ!"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ đang nhìn cô nói nhăng nói cuội, trái lại nhị ca bên cạnh nhanh chóng liếc một cái.

Giữa con đường không mấy rộng rãi ở khu phố Tàu, hai người đàn ông một thân đồ đen chỉ đứng đó, người phụ nữ đeo mạng che mặt màu đen ôm theo di ảnh khóc đến mức quỳ trên mặt đất, trong miệng vẫn luôn chửi mắng.

Vương Nhất Bác mím chặt môi, hơi quay đầu qua, lùi về sau một bước, sau đó cậu đưa một tay lên, hướng người phía sau làm ra động tác "đến".

Một vài người đàn ông to lớn mặc tư trang bước lên trước, đỡ đại thiếu phu nhân nhà họ Vương đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, bức di ảnh trong tay cô, cũng được hai tay Vương Nhất Bác tiếp lấy.

"Đưa chị dâu lên xe nghỉ ngơi đi."

Tang lễ này của nhà họ Vương, không long trọng như mọi người kỳ vọng, mà tràn đầy chuyện thú vị đáng để hóng hớt.

Nhưng dù sao đi nữa, Vương đại thiếu gia từng hô mưa gọi gió, đối mặt với trò cười lúc này, cũng chỉ ở trên bức ảnh đen trắng, lộ ra nụ cười hắn từng có, không thể làm gì hơn.

Đại thiếu phu nhân được người chống đỡ dìu về sau, khi đi ngang qua một trong những chiếc ô tô, cửa kính xe đột nhiên bị hé mở, lộ ra một khe hở.

Người bên trong không nhìn rõ toàn bộ gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt của nam nhân, rất to rất sáng, anh thờ ơ liếc nhìn người phụ nữ điên rồ, sau đó đóng cửa kính lại.

Một cơn gió cuốn qua, lần nữa thổi những chiếc lá trên mặt đất bay lên không trung một cách vô lý, đoàn xe quay lại lộ trình bình thường, tiếp tục đi về trước.

Nam nhân đi đầu tiên mặt vô biểu tình, trong tay cầm bức di ảnh, bước đi chậm rãi.

Đại thiếu gia nhà họ Vương đã chết.

Chết rất nhục nhã, tất cả những người qua lại với nhà bọn họ, thực sự không ai quan tâm chuyện sống chết của hắn đến vậy.

Bọn họ chỉ quan tâm, cuối cùng ai là người ngồi xuống bàn, cùng bọn họ đàm phán các điều kiện, là nhị thiếu gia ôn hoà kia, hay là tiểu thiếu gia Vương Nhất Bác không thích nói chuyện này.

Hạ

Nơi cử hành tang lễ, là ở một ngọn núi.

Là nơi lão gia chọn, nói rằng ở đây phong cảnh đẹp, đại thiếu gia trước đây rất thích ghé đến.

Người nhà họ Vương hai đêm nay đều ở căn biệt thự trên núi này, túc trực bên linh cữu đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân vì một màn lúc đưa đám ở khu phố Tàu, bị tống vào bệnh viện, nhị thiếu gia phải xử lý một số việc gấp còn sót lại, người túc trực linh cữu đêm đầu tiên biến thành Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cũng bị Vương Nhất Bác đưa đến đây, từ khi thân phận nằm vùng bị bại lộ, anh trở thành sự độc chiếm của riêng Vương Nhất Bác, tuy rằng Vương Nhất Bác không vạch trần thân phận của mình, cũng không để Tiêu Chiến rời đi.

Tiêu Chiến ngoài mặt vẫn là gia sư tiếng Trung của Vương Nhất Bác, nhưng chức trách lớn nhất của anh, đã biến thành ở trên chiếc giường lớn của Vương Nhất Bác, dang rộng hai chân, để người bên trên vui vẻ, trên thực tế, anh quả thực đã làm như vậy.

Anh không phải bẩm sinh thích nam nhân, Vương Nhất Bác dường như cũng không giống vậy, nhưng khi anh cưỡi trên người Vương Nhất Bác, thật khó để gọi tên, đến cùng có phải tất cả chỉ vì để lấy lòng và sống sót?

Trước giờ ăn tối, Vương Nhất Bác có quay lại một lần, hình như tâm tình không được tốt, đôi mắt u ám, cũng không nói gì, tựa như thời tiết bên ngoài.

"Đêm nay tôi phải đi canh linh cữu thay cho nhị ca." Cậu ngồi ở đầu bên kia sofa, cách Tiêu Chiến một đoạn hơi xa.

Tiêu Chiến không nói gì, khẽ gật đầu.

Người ở đầu bên kia sofa đột nhiên quay đầu qua, ánh mắt càng thêm sắc bén: "Anh có phải đang nghĩ, khi nào thì có thể rời đi?"

"Phải." Tiêu Chiến nói thẳng không kiêng dè.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía Tiêu Chiến, vươn tay bóp cằm anh, Tiêu Chiến bị ép phải ngẩng đầu, nhìn cậu.

Tiêu Chiến có một đôi mắt rất đẹp, lúc cười sẽ híp lại, khi không cười thì đặc biệt to.
Nhưng anh rất ít khi cười với Vương Nhất Bác, vì vậy mỗi lần Vương Nhất Bác nghĩ đến Tiêu Chiến, tất cả chỉ là nhớ đến đôi mắt rất to của anh, nhìn chính mình không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

Giống như nhìn một chiếc ghế vô hồn, như nhìn một cái cây không biết nói chuyện.

Nhìn chằm chằm nhau một hồi, lúc Tiêu Chiến ngày càng cau chặt mày, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng buông tay ra, hơi dùng lực hất mặt anh ra xa.

"Từ từ nghĩ, nói cho tôi ông chủ của anh trốn ở đâu, tôi sẽ thả anh đi."

Cuối cùng Vương Nhất Bác bỏ lại một câu như vậy, xoay người đi ra cửa, Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng cậu, đột nhiên có một loại cảm giác không rét mà run.

Anh nhớ đến người kia, ở trước mặt anh nói: "Vương Nhất Bác là đứa út của lão già, nhưng không được sủng ái bằng con cả, đều nói hắn không có tính hiếu thắng, rất dễ đánh lừa."

Cửa bị đóng lại, Tiêu Chiến cúi đầu, cảm thấy thật nực cười.

Theo nguyên tắc Vương Nhất Bác nên túc trực bên linh cữu tới sáng, nhưng đến nửa đêm, cậu đã quay lại.

Tiêu Chiến đang mơ mơ hồ hồ ngủ, nghe thấy tiếng vặn mở cửa, vừa muốn ló người ra, liền bị Vương Nhất Bác ôm cùng chăn bông, tuy rằng ngăn cách bởi một lớp chăn, nhưng trên người cậu có một cỗ mùi hương khiến người ta cảm thấy bất an.

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ duỗi tay vào trong chăn, sau đó nắm lấy bàn tay ấm áp của Tiêu Chiến, nhào nặn tới lui, giống như trên tay cậu, là đang nhào bột.

"Tay anh cả tôi, lạnh như băng."

Một lúc sau, Vương Nhất Bác khàn giọng thốt lên một câu như vậy.

Tiêu Chiến bỗng sững sờ, trong bóng tối, anh không nhìn thấy rõ mặt Vương Nhất Bác, chỉ có thể cảm thấy bàn tay Vương Nhất Bác duỗi vào trong chăn, bàn tay sờ vào da thịt mình cũng rất lạnh.

Tiêu Chiến không có anh chị em, anh được nhận nuôi từ nhỏ, không quá hiểu cái gọi là "người thân", anh cảm thấy cần phải nói gì đó lúc này, nhưng anh nói không nên lời.

Đột nhiên, anh cảm giác được Vương Nhất Bác từ trên người mình chống dậy, vén chăn bông lên, ngọn đèn nhỏ trên bàn vẫn còn sáng, Tiêu Chiến đã thấy rõ mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cúi đầu, hôn lên mắt Tiêu Chiến, nụ hôn rải rác thuận theo sống mũi Tiêu Chiến, sau đó đôi môi ẩm ướt dừng ở trên môi Tiêu Chiến, cọ tới cọ lui, chiếc lưỡi mềm mại vươn ra, hết lần này đến lần khác, liếm liếm nốt ruồi nhạt màu bên môi Tiêu Chiến.

Cậu một đường liếm xuống bộ đồ ngủ đang mở toang của Tiêu Chiến, khi liếm đến hai điểm trước ngực, dùng răng nghiền nhẹ, Tiêu Chiến đã hoàn toàn thích nghi với việc làm tình cùng Vương Nhất Bác, trong miệng không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ, hai tay vươn ra nắm lấy mái tóc vẫn còn vuốt sáp của Vương Nhất Bác.

Trong lúc vô tri vô giác, tay Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác giữ lại, áp vào hạ bộ đã căng trướng của cậu, vừa nóng hổi vừa cương cứng.

Anh cảm thấy Vương Nhất Bác vốn đang vuốt ve tay mình bắt đầu dùng sức, biến thành nắm lấy tóc anh, tiếng thở dốc cũng trở nên dồn dập, cuối cùng tức giận đẩy Tiêu Chiến ra, nắm lấy mắt cá chân anh, tách chân anh ra, trực tiếp cứng rắn đâm vào hậu huyệt của Tiêu Chiến.

Loại cảm giác này đã quá quen thuộc, Tiêu Chiến mỗi lần sau khi làm tình, đều sẽ sinh ra cảm giác hoang mang và áy náy cực đại.
Nhưng khi đắm chìm trong đó, anh hoàn toàn không nhận ra, những đạo nghĩa bị tẩy não kia, việc anh nên làm, sự thù hận và lợi dụng đối với Vương Nhất Bác, đều bị ném lên chín tầng mây, thế giới chỉ còn lại các giác quan, là thứ duy nhất vẫn đang sống và có thể cảm nhận được.

Anh ôm Vương Nhất Bác, khóc lóc van xin, muốn nói cậu dừng lại, nhưng Vương Nhất Bác không hề dừng, cậu như kẻ điên, kéo Tiêu Chiến đến trước gương, đâm vào từ phía sau, còn kéo tóc anh, để anh thấy bộ dạng của chính mình trước tấm gương lớn.

Vương Nhất Bác ném anh lên trên mặt sàn trải thảm, sau lưng bị sợi thảm cọ xát, bởi vì ma sát mà sinh ra cảm giác hơi đau, khiến Tiêu Chiến có chút tỉnh táo lại, anh nhìn Vương Nhất Bác, thở dốc, nói: "Anh cậu vừa mới mất không bao lâu, cậu liền ở sát vách làm loại chuyện này."

Vương Nhất Bác mặc kệ anh, chỉ dùng sức đỉnh đến nơi sâu nhất của Tiêu Chiến, điên cuồng co rút, Tiêu Chiến không chịu được, làm càn túm lấy Vương Nhất Bác, nhưng bị Vương Nhất Bác kéo giữ một tay, tiếp tục hôn, tiếng rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt đều bị nuốt vào khoảng giữa môi răng của hai người.

Trận tình ái này kéo dài cả sau nửa đêm.

Sáng hôm sau 7 giờ, nhị thiếu gia muốn gặp Vương Nhất Bác nói chuyện, Tiêu Chiến nửa tỉnh nửa mê nằm trong chăn, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi dậy mặc quần áo, là thẳng chiếc áo sơ mi lấy ra từ trong vali, lại khoác lên mình bộ vest, sau đó chải đầu gọn gàng, nhẹ nhàng mở cửa, bước ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cả quá trình, Tiêu Chiến không phát ra âm thanh, giả vờ vẫn chưa tỉnh.

Đột nhiên trên tấm thảm trong phòng, có thứ gì đó đang rung, Tiêu Chiến ngây ra, liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó nhẹ nhàng vén mở chăn bông,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net