[Hắc Miêu] Cơn bão vaccine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Cơn bão vaccine
Link: https://abai285726.lofter.com/post/31acd81a_2b470d62f
Author:
Author's note:
* Hắc Miêu HE, và một chút Hân Dương
* Tên khác <Trương Hân thích ăn bao nhiêu pocky?>

*****

01.

"Tổ dân phố vừa mới phát thông báo nói sẽ tiêm vắc-xin vào 10 giờ đó."

Thẩm Mộng Dao nghiêng đầu liếc mắt về phía Hứa Dương Ngọc Trác đang ngồi trên ghế sô pha nhai ngấu nghiến quả đào mà Trương Hân đưa cho.

"Ồ, liên quan gì đến chị?"

Hứa Dương Ngọc Trác đặt quả đào trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, ôm hận trong lòng. Kể từ khi Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ chia tay thì liền tới ăn nhờ ở đậu nhà nàng ba ngày ba đêm, rất có ý kiến đó.


"Em gái của chị, hai chúng em ở cùng một tiểu khu, chị bảo không liên quan à?"

***

02.

Thẩm Mộng Dao chậm rãi và thong thả mặc quần áo vào, khi nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác đang cười khúc khích xem TV, và Trương Hân thì đang cam chịu bóc vỏ quýt.

"Gần 10 giờ rồi, hai người còn chưa chị đi?"

"Yo để em thất vọng rồi, tụi chị đã sớm tiêm xong từ lâu."

"Vậy là, em tự đi một mình?"

"Nếu em cảm thấy cô đơn quá thì có thể đi hỏi Viên..."

"Bang" — Thẩm Mộng Dao không để cho nàng có cơ hội nói tiếp, đóng sầm cửa và bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Hứa Dương Ngọc Trác: ......


Đi tìm Viên Nhất Kỳ? Trò đùa quốc tế nào vậy chứ, mình lại bởi vì sợ hãi tiêm mà rụt rè ngại ngùng đi tìm em ấy? Tuyệt đối không có khả năng!

Sau đó, nàng bước ra ngoài cổng tiểu khu thì liền thấy Viên Nhất Kỳ từ phía đối diện đang đi ra. Thẩm Mộng Dao nheo mắt, nhanh chóng kéo quần áo lên, hạ mũ thấp xuống và vội vàng rời đi.

***

03.

Thẩm Mộng Dao bây giờ đang rất nghi ngờ là Viên Nhất Kỳ cũng chuẩn bị đi tiêm phòng. Mang theo sự hoài nghi và sợ hãi đi tiêm này, Thẩm Mộng Dao ở ngoài hành lang suy đoán một cách bất an, từ lối vào đến tiểu khu nàng đi bộ không dưới 10 lần mới cắn răng bắt taxi đi tới điểm tiêm phòng.

Có rất nhiều người đang ở điểm tiêm phòng nên liếc mắt qua là biết chắc sẽ phải xếp hàng đến nửa đêm. "Biết trước thì lúc mặc quần áo sẽ không chậm chạp rồi." Bất quá nghĩ lại, nhiều người như vậy thì hẳn là sẽ không đụng phải Viên Nhất Kỳ đâu.


"Chị cũng tới tiêm vắc-xin à?"


Thẩm Mộng Dao quay đầu lại đã nhìn thấy Viên Nhất Kỳ hướng về phía mình cười tủm tỉm, nên thậm chí không cần nghĩ ngợi đã thốt lên: "Con mẹ nó em theo dõi chị?"

"Trời đất chứng giám, tổ dân phố yêu cầu em đi tiêm phòng."

"Tại sao em không đi tiêm từ trước?"

"Không phải chị cũng không tiêm trước à?"

Thẩm Mộng Dao: ......

***

04.

Thẩm Mộng Dao quay đầu đi không để ý đến Viên Nhất Kỳ nữa. Nàng quan sát cả hàng dài đang nhích lên phía trước, lòng bàn tay Thẩm Mộng Dao liền đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nàng nhìn bác sĩ cầm ống kim tiêm đối với cô gái trước mặt nhẫn tâm "click" một cái, Thẩm Mộng Dao cảm thấy tay mình có thể đi tưới nước đồng ruộng được rồi. Nàng giậm chân để che giấu sự lo lắng, thành công giẫm lên một chân của Viên Nhất Kỳ.


"Chị âm mưu chống đối em à?"

"Chị, chị nói... chính là, ừm, chị chỉ đang nhảy hip-hop, em tin không?"

***

05.

Trước mặt Thẩm Mộng Dao không có ai, cô gái vừa tiêm xong cũng đã rời đi rồi. Nàng nhìn vị bác sĩ mặc áo trắng trước mặt, từ đầu tới cuối cũng không thể cất bước nổi.

"Làm sao, chị sợ à?"


"Haha, không thể nào."

Thẩm Mộng Dao nói xong liền sải bước về phía trước và đưa thẻ ID cho bác sĩ. Sau đó bác sĩ bắt đầu bôi Povidone (thuốc đỏ) lên cánh tay phải nàng, nhưng là tay nàng giờ đã có thể chứa đầy một bình nước rồi.

"Em, lại đây."



Viên Nhất Kỳ bước tới với vẻ mặt bối rối.


Thẩm Mộng Dao gắt gao nắm chặt tay Viên Nhất Kỳ, đan xen mười ngón tay vào nhau, bàn tay trong nháy mắt cảm giác được một tia ấm áp thì lúc này trái tim căng thẳng của nàng mới dần dần nhẹ nhõm.

***

06.

Thẩm Mộng Dao ấn tăm bông đi vào phòng quan sát, phải nói thời gian tiêm phòng không dài không ngắn nhưng cảm giác rất khác biệt.


"Dao Dao, em sai rồi, về nhà với em được không?"


Thẩm Mộng Dao ngạo nghễ ngẩng cao đầu: "Chị sẽ không!"


"Nhưng chị mới chỉ tiêm một mũi, vẫn còn hai mũi nữa đó. Chị định làm thế nào?"


***

07.

Bởi vì hôm đó Thẩm Mộng Dao dùng sức đóng sập cửa quá mạnh nên cửa nhà Hứa Dương Ngọc Trác thành công bị phá một lỗ to.

Quả nhiên Thẩm Mộng Dao y như một con chim non nép vào lồng ngực Viên Nhất Kỳ, chớp chớp mắt nói mình không biết, Viên Nhất Kỳ vung tay chuyển khoản wechat 4 chữ số để đổi một cánh cửa khác.

Trương Hân: Viên tổng hào phóng, giờ có thể mua thật nhiều pocky rồi.

Hứa Dương Ngọc Trác: Bỏ mặc đó đi, Thẩm Mộng Dao.


- END -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net