[Phụng Thiên Thừa Vân] Ngắm tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://ecrphia.lofter.com/post/4c3de57e_2b480daf4?act=qbwaptag_20160216_05 (tác giả hiện tại đã xóa)

Author: ecrphia

Author's note:

* Muốn xem xql chơi trên tuyết

* OOC, họ không phải là nữ thần tượng

_____

Cành cây trơ trọi cùng gió lạnh như băng thổi vào mặt hai người, không khí ở Thường Châu còn lạnh hơn Thượng Hải, nhưng may mắn là trong nhà Tưởng Vân có bật điều hòa, giúp xua tan đi mùa đông băng giá.


Lúc này, mẹ Tưởng Vân vào phòng Tưởng Vân mang theo hai ly chocolate nóng, sau khi gõ cửa nhẹ nhàng liền bước vào. Chiều chủ nhật bên ngoài có chút nắng, trải qua hai ngày mưa to thì rốt cuộc hôm nay mưa cũng biến thành tuyết, màu trắng phủ kín bầu trời, bên ngoài đẹp như cảnh trong truyện cổ tích, đống tuyết cũng theo hướng gió mà chất thành đống ở ngoài cửa sổ của Tưởng Vân.


Nghe thấy tiếng gõ cửa, hai cái đầu nhỏ chui ra khỏi tấm chăn dày cộp, thoạt nhìn hai người dưới chăn có vẻ đã dính nhau không ít. Đôi má ửng hồng cười hì hì trông như bộ dáng mối tình đầu của học sinh cấp 2 đùa giỡn, ngây ngô lại thanh thuần. Vương Hiểu Giai trông có vẻ khá ngại ngùng, dù sao đây cũng là nhà Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai cũng theo bản năng gật đầu tỏ ý kính trọng, sau đó dùng tay vén tóc của mình lại một chút.



"Làm chocolate nóng cho hai đứa uống, cơm trưa sắp xong rồi, hai đứa dọn dẹp một chút rồi xuống dưới ăn đi."



Giống như những đứa trẻ nhỏ, các nàng ngoan ngoãn gật đầu, chờ cửa đóng lại rồi trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng.


***



Trên bàn cơm cũng không bao giờ yên tĩnh, ngoại trừ mẹ của Tưởng Vân đang bưng thức ăn, còn có Vương Hiểu Giai muốn giúp một tay, Tưởng Vân yêu cầu Vương Hiểu Giai dừng lại ("Em sẽ không làm!"), thì còn có Lulu ngửi được mùi đồ ăn từ vườn hoa chạy vào.


Bay đến trên người Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân cũng cảm thấy chuyện này khá thần kỳ. Con vật cũng giống như chủ nhân, Lulu kia quả thật có thể diễn đạt độ chính xác của câu nói này.


Giống như bản thân Tưởng Vân, Lulu nói chung là lạnh lùng và không gần gũi với mọi người, người còn có chút ngoài lạnh trong nóng, còn chó con thì có thể coi là có tính cách 'lạnh lùng'. Có lẽ bởi vì tuổi tác bắt đầu lớn dần, đã quen với sự nhiệt tình của con người rồi. Ban đầu Tưởng Vân sợ Lulu sẽ có địch ý với Vương Hiểu Giai, vì chó con ý muốn bảo hộ thường rất mạnh, và khi đối mặt với người mới và môi trường mới thì chó con sẽ nhạy cảm mà trở nên sợ hãi.

Điều không ngờ tới là, còn nhớ rõ lúc Vương Hiểu Giai bước vào nhà Tưởng Vân và nhìn Lulu, Lulu thậm chí còn không kêu lên, hơn nữa ngoan ngoãn bò xuống để Vương Hiểu Giai vuốt ve bộ lông, còn thỉnh thoảng liếm lòng bàn tay Vương Hiểu Giai một chút để bày tỏ tình yêu. Tưởng Vân gần như ngây người, nghịch ngợm đỉnh đầu Lulu nói một câu 'Có mỹ nữ thì không lạnh lùng nữa à'. Mắt Lulu mở to, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nho nhỏ, sau đó híp mắt đem đầu đặt trên đùi Vương Hiểu Giai.


Cuối cùng, điểm yếu của cả Lulu và Tưởng Vân đều là người phụ nữ xinh đẹp Vương Hiểu Giai.



"Oa! Chào buổi sáng Lulu!" Vương Hiểu Giai buổi sáng thân thể yếu ớt, gầy hơn bình thường. Dưới máy lạnh nàng không mặc nhiều quần áo, chỉ lấy áo hoodie từ tủ quần áo của Tưởng Vân và quần dài của mình, ngón tay thon dài xen vào bộ lông của Lulu, sự chào đón nồng nhiệt của chú chó khiến Vương Hiểu Giai bật cười.

"Này, hôm nay tuyết rơi, sao con không cùng Tưởng Vân đưa nó ra ngoài chơi đi."




Mẹ Tưởng Vân bưng nồi đồ ăn cuối cùng từ phòng bếp đi ra, đặt trên chiếc bàn gỗ màu nâu sẫm.

"Được a." Tưởng Vân nói. "Dù sao ở nhà cũng không có gì làm. Chúng ta mang Lulu đi cắt lông được không?"

Lulu không hoàn toàn đồng ý với việc cắt lông, nhưng vẫn có thể cùng các chị ngoan ngoãn vẫy đuôi đi chơi.


"Cứ tưởng là nó sẽ kêu lên đấy."

Mẹ Tưởng Vân nói.


***


Đã qua giữa buổi trưa, nắng nóng cũng đã bắt đầu hạ xuống dần dần, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm đi. Tưởng Vân chu đáo mặc cho Lulu một chiếc áo khoác chống thấm nước, trong khi cặp tiểu tình lữ lại mặc một chiếc áo lông vũ dày để đi bộ trên con phố nơi trời đổ tuyết.



"Rất giống cảnh trong một cuốn tiểu thuyết tình yêu nhỉ." Tưởng Vân nghĩ, cặp đôi trẻ tuổi yêu nồng nhiệt đang trải qua mùa đông đầu tiên cùng nhau, nhìn thấy tuyết nhất định phải ra ngoài chơi một chút và cùng nhau cảm nhận. Tưởng Vân luôn luôn không tin những lời yêu đương trong tiểu thuyết, cái gì mà "Lúc ở cùng người mình yêu thì mọi điều nhỏ nhặt bình thường đều sẽ trở nên có ý nghĩa", những lời này khi đó đều cảm thấy vô cùng vô nghĩa. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như nó thật sự đúng.


Tưởng Vân vốn không có nghi thức cảm nhận mà cũng bắt đầu để ý chờ đợi ngày lễ tiếp theo là gì, ví dụ như ngày đầu yêu đương đã bỏ lỡ lễ Tình nhân, sau đó tới lễ Thất tịch thì giống như lễ Tình nhân cùng nhau đi xem kịch nói, tặng quà cho nhau. Tới Halloween cùng nhau mua trang phục của cặp đôi Disney để chơi ngôi nhà ma ám ở Happy Valley, lễ Giáng Sinh là mặc quần áo cặp đôi cùng nhau đi làm, sau đó đặt nhà hàng để kỷ niệm và trao đổi quà tặng cho nhau. Bình thường cách một ngày, Tưởng Vân thường xuyên dành ra để về thăm mẹ ở quê, hiện tại ưu tiên hàng đầu là được gặp Vương Hiểu Giai, mỗi buổi sáng cô đều chờ mong lời chúc 'Buổi sáng tốt lành' của Vương Hiểu Giai.


Hàng năm Thường Châu đều sẽ có tuyết rơi, cảnh tượng trắng xóa năm này qua năm khác, mà Tưởng Vân vốn dĩ rất ghét kiểu thời tiết này. Trời nắng không tốt sao? Không cần mặc nhiều quần áo như vậy, cũng không cần phải làm bất cứ điều gì để tránh lạnh. Lúc này Tưởng Vân đang đi trên nền gạch ướt tuyết, mặc cho không khí lạnh lẽo ập đến, cô vẫn gắt gao nắm chặt tay Vương Hiểu Giai, và Lulu thì ngoan ngoãn đi bên cạnh họ.


Tưởng Vân đột nhiên cảm thấy loại thời tiết này cũng rất tốt.



Ngón tay Vương Hiểu Giai lạnh như băng, gió xuyên qua lòng bàn tay có chút cảm giác đau đớn. Giọng nói chuyện phiếm của bạn gái bên cạnh hóa thành tuyết, rơi rải rác trong suy nghĩ của Tưởng Vân, tay trái cô cầm dây xích chó nhét trong túi.




Tưởng Vân cúi đầu nhìn Lulu, bàn chân nó bắt đầu để lại dấu vết trên con đường, rồi con chó thông minh nhìn lên chủ nhân một lúc. Tâm huyết dâng trào, luôn luôn trong chốc lát.



"Một ngày nào đó chúng ta hãy nuôi một con vật nhỏ đi."


Cô chỉ nghe chính mình nói một câu như thế này, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Hiểu Giai.


"Không phải chị nói nuôi thú cưng thì tốn sức lực và thời gian à?"



Vương Hiểu Giai nghiêng đầu nhìn bạn gái, ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng ôn nhu. Nàng cũng mong muốn có nhà riêng với Tưởng Vân, sống một cuộc sống thoải mái - chia sẻ công việc gia đình, cố gắng quản lý nhà cửa, cùng học nấu cơm xào rau, đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày. Cùng nhau trải qua một số điều dài và ngắn, sau khi cãi vã có thể dỗ dành nhau bằng cách hôn lấy đối phương và dỗ dành.



"Nhưng chị nghĩ... Em hiểu mà."


Vương Hiểu Giai nhẹ giọng cười.


"Vẫn kiêu ngạo như ngày nào."



***


Sau khi giao phó Lulu cho người tạo mẫu tóc cho chó, đầu tiên hai người đến cửa hàng nhỏ bên đường mua mỗi người một ly trà sữa nóng, sau đến quảng trường nắm tay nhau đi dạo.


Các góc cạnh của quảng trường đã phủ kín một lớp tuyết trắng xóa, nhìn kỹ còn có thể thấy những bông tuyết nhỏ với hoạ tiết khác nhau, in trên những viên gạch đen dưới mặt đất, xinh đẹp giống như hoạt hình Disney. Mùa đông tất cả sự vật đều phảng phất như chuyển động chậm lại, người đến người đi, mỗi người đều chậm một cách ung dung. Ngay cả những bông tuyết bay xuống đều cũng đã chậm lại, đáp lên mái tóc rối bù của người yêu.



Tưởng Vân nhìn nàng: Màu trắng nổi bật trêm mái tóc đã nhuộm đen, vì tuyết rơi nên đã bị nhiễm ướt một chút, có thể nhìn thấy từ tóc mái. Trên cổ cuốn một chiếc khăn quàng, bởi vì thời tiết quá lạnh nên nàng phải mặc một chiếc áo khoác dài, bọc kín giống như cái bánh chưng lớn. Khăn quàng cổ mặc dù phủ qua môi của nàng, luồng khí ấm áp từ khe hở phát ra không khí hóa thành sương khói, thế nhưng đôi má nhỏ nhắn vốn luôn mềm nhũn đã ửng đỏ vì khí lạnh, giống như đánh má hồng quá nhiều vậy. Thật giống một đứa trẻ nhỏ màu hồng.




"Thật dễ thương." Tưởng Vân nghĩ.




Vương Hiểu Giai để lại dấu chân của mình trên tuyết, sau đó vui vẻ nắm tay Tưởng Vân cùng nhau đi dạo trên mặt tuyết, Vương Hiểu Giai tính tính trẻ con vẫn tiếp tục nói chuyện bất chấp khí lạnh.



"Vân bảo chị biết không, em từng gặp tuyết rơi dày đặc khi ở công trường..."

"Vân bảo, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm tuyết đó! Cái kia..."

"Em có nghĩ rằng chúng ta vẫn luôn có thể ngắm tuyết cùng nhau trong tương lai không?"


Tưởng Vân nhìn bạn gái của mình, tay phải kéo người vẫn luôn lộn xộn kia lại, dùng sức lôi kéo nàng.


"Vân bảo - ưm - "



Ở trên nền tuyết, tại quảng trường nơi mọi người đều ra vào, các nàng hôn môi.


"Sẽ."



Tưởng Vân đưa tay phủi tuyết trên đầu Vương Hiểu Giai bay đi, thuận tay ấn mũi nàng. Những ngày tuyết rơi có thể là như vậy đi, cùng người mình yêu nhất đi ra ngoài ngắm tuyết, ở trên đường hôn môi, nói chuyện tương lai. Tương lai còn rất dài, có thể còn muốn ở bên nàng cả đời.





"Trải qua cuộc đời này với cô ấy có lẽ cũng không tồi." Tưởng Vân nghĩ.




END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net