Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật không dễ dàng cho Vương Nhất Bác, buộc phải thực hiện một nhiệm vụ mà không có sự chuẩn bị trước, và nhiệm vụ đó là chăm sóc cặp song sinh.

Trong khi Tiêu Chiến thay quần áo cho Nhất Tiêu, Vương Nhất Bác cố gắng dỗ dành Bác Quân đang khóc, bé cứ đòi được Tiêu Chiến bế.

"Tiêu Chiến, làm sao bây giờ?" Vương Nhất Bác hỏi một cách đáng thương trong khi tiếng khóc của Bác Quân ngày càng lớn hơn.

"Cậu có thể đem bé đi ra ngoài trước."

"Không phải gần tối rồi sao?"

Tiêu Chiến kiên nhẫn nói: "Chỉ là đi dạo trên sân thượng, không phải bảo cậu đi khắp thôn này." Anh hy vọng rằng sự hiện diện của chồng sẽ giúp anh dễ dàng hơn trong việc chăm sóc cặp song sinh thay vì gây thêm khó khăn cho anh. "Mang theo đồ chơi cũng được. Bởi vì một lát tôi phải cho Nhất Tiêu uống sữa."

"Có lâu không?"

"Khoảng hai mươi phút."

"Lâu như vậy?" Giọng điệu của Vương Nhất Bác bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tiêu Chiến đứng thẳng dậy và nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt khó chịu. Hóa ra sự hiện diện của Vương Nhất Bác chỉ làm phức tạp thêm tình hình.

"Nếu cậu không muốn, thì hãy đặt thằng bé vào củi của nó" Tiêu Chiến nói một cách mỉa mai.

"Sau đó để cho nó kêu gào chờ anh?" Bất giác, giọng Vương Nhất Bác cao lên. "Sao anh không bế nó trước?"

"Cậu có thể thay tã được không?!" Giọng Tiêu Chiến to không kém Vương Nhất Bác và điều đó khiến hai đứa bé giật mình khiến Nhất Tiêu trước đó chưa khóc đã khóc vì sợ hãi, cũng như tiếng khóc của Bác Quân ngày càng lớn hơn.

Cả căn phòng trở nên rất ồn ào vì tiếng khóc của cặp song sinh.

"Suỵt, bé yêu, không sao đâu." Tiêu Chiến cố gắng trấn an Nhất Tiêu, đang ở gần đó, nhưng hai đứa con của anh vẫn tiếp tục la hét.

Vương Nhất Bác cũng bế Bác Quân vào lòng để em bé nín. Tình hình căng thẳng giữa họ khiến Vương Nhất Bác cảm thấy ngột ngạt nên cậu đã chọn ra ngoài cùng đứa con của mình. Cậu cần trấn tĩnh lại.

"Tôi sẽ đưa thằng bé ra ngoài đi dạo." Giọng cậu dịu đi. "Xin lỗi, lúc nãy tôi đã nạt anh" cậu hối hận nói thêm. Nhất Bác đã nhận ra sai lầm của mình khi thấy Tiêu Chiến đang cố kìm nước mắt. Cậu ấy không phải là người duy nhất gặp rắc rối với tình hình hiện tại, mà trong thời gian này Tiêu Chiến chắc hẳn cũng rất khó khăn khi một mình nuôi hai đứa con.

Tiêu Chiến chỉ gật đầu mà không ngẩng mặt lên, tay bận rộn thay quần áo cho Nhất Tiêu.

Trên sân thượng, Vương Nhất Bác đã làm mọi thứ có thể để giúp con cậu bình tĩnh lại. Và cuối cùng Vương Nhất Bác nhận ra một điều, đứa bé sáu tháng tuổi vẫn chưa biết nhận ra mình vì đối với bé, cậu chỉ là một người xa lạ mà bé vừa nhìn thấy, mặc dù Vương Nhất Bác là bố của bé con.

Trong khi nghĩ về điều đó, trái tim của Vương Nhất Bác đột nhiên lại tràn ngập sự tức giận. Cậu có phải là bố bé con hay không? Cậu ấy cần yêu cầu Tiêu Chiến giải thích rõ ràng nhất có thể, đặc biệt là khi Vương Nhất Bác vẫn không biết người đàn ông trông rất quen thuộc với anh ấy là ai.

Bầu trời vẫn chưa hoàn toàn đen nên Vương Nhất Bác quyết định di chuyển ra xa hơn một chút để làm hài lòng tiếng khóc của đứa trẻ đã bắt đầu chuyển thành tiếng nức nở.

"Pus... puss..." Tiếng gọi của Bác Quân theo sau là đôi bàn tay nhỏ bé của cậu bé mở ra và đóng lại, gọi một con mèo nhỏ đi qua trước mặt họ khi họ đã rời khỏi hàng rào của ngôi nhà.

"Con muốn mèo?" Không cần suy nghĩ, Vương Nhất Bác cúi thấp người xuống gần con mèo. Cậu ấy đặt Bác Quân trên một đùi của mình.

"Put... puss..." Giọng đứa bé trở nên phấn khích khi con vật đầy lông mà nó gọi đang tiến lại gần. "Puss....Puss...."

Nhìn thấy con mình cười vui vẻ, Vương Nhất Bác vươn cánh tay còn lại và nâng cơ thể con mèo lên để Bác Quân có thể chạm vào nó.

Và đúng như dự đoán, Bác Quân đã hét lên sung sướng khi đôi bàn tay nhỏ xíu chạm vào bộ lông mềm mại của chú mèo.

"Mủ-mủ..."

"Đây là tên của con mèo." Đột nhiên Vương Nhất Bác thích vai trò người bố dạy dỗ con trai mình.

"Cing... cing..."

Mặc dù cậu chỉ thích những từ cuối cùng mà con cậu nói được, nhưng nó khiến nụ cười của Vương Nhất Bác rộng hơn, đặc biệt là khi em bé của cậu tiếp tục vuốt ve cơ thể con mèo.

Nhưng điều mà Vương Nhất Bác không ngờ tới là con vật nhỏ bé trông mềm mại và yếu ớt ấy cũng có thể nổi giận khi Bác Quân vô tình kéo chặt bộ lông của nó. Con mèo nhỏ trở nên bối rối trong giây lát. Ngạc nhiên, Vương Nhất Bác ngay lập tức thả con thú ra ngay khi nó rút móng vuốt ra và cào vào mu bàn tay của Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhăn mặt khi nhìn thấy ba đường rướm máu trên mu bàn tay mình. Nhưng vẫn đỡ hơn bé con của cậu bị trầy xước. Cậu không biết Tiêu Chiến sẽ nói gì với cậu ấy sau này nếu điều đó xảy ra.

Vương Nhất Bác ngay lập tức đứng dậy trong khi bế đứa con của mình, còn con mèo thì bỏ trốn.

"Con mèo đã về nhà" Vương Nhất Bác nói với bé.

"Pus-pus..."

"Tốt hơn là chúng ta nên về nhà." Bây giờ Vương Nhất Bác nhận ra rằng điều kiện bên ngoài có thể rất khủng khiếp đối với con của cậu.

Bàn chân của Vương Nhất Bác bước vào cổng trùng với lúc Tiêu Chiến mở cửa.

"Ba-Ba..."

Vừa nhìn thấy Tiếu Chiến, Bác Quân lập tức đẩy người ra, đưa tay muốn bế.

Lần này Tiêu Chiến đã chấp nhận nó. Và khi bế Bác Quân từ tay của Vương Nhất Bác, đôi mắt của Tiêu Chiến tập trung vào vết thương trên mu bàn tay của người đàn ông.

"Tại sao tay của cậu?" anh hỏi một cách bình tĩnh.

Vương Nhất Bác nhìn thấy vết thương. "Mèo cào."

"Cậu chơi với con mèo?"

"Pus-pus..." Bác Quân líu lo ngay khi nghe thấy những lời nhắc tới con mèo, vì vậy Tiêu Chiến tin rằng Vương Nhất Bác thực sự đang đưa con trai mình đến chơi với con mèo.

"Chỉ vuốt ve một chút thôi vì Bác Quân có vẻ thích nó."

Tiêu Chiến lắc đầu. "Vấn đề là Bác Quân thích kéo đồ vật một cách thô bạo. Con mèo chắc chắn sẽ tức giận và cào. May mắn thay, người bị cào không phải Bác Quân. Lần sau cậu phải cẩn thận khi bế em bé." Sau đó, Tiêu Chiến bước vào nhà, theo sau là Vương Nhất Bác. Nhưng đối với Vương Nhất Bác, đó giống như lời cảnh báo của Tiêu Chiến dành cho cậu ấy vì đã gây nguy hiểm cho con anh ấy.

Tiêu Chiến đưa Bác Quân đến bồn rửa và rửa tay cho em bé ở đó.

"Tốt hơn hết là cậu nên nhanh chóng rửa sạch vết thương và điều trị nó" Tiêu Chiến nói lại khi rời khỏi bếp mang theo một bình sữa. Sau đó đặt Bác Quân vào cũi trẻ em và cho bé uống sữa.

Không nói nhiều, Nhất Bác bước vào bếp, tiến về phía bồn rửa và rửa vết thương ở đó.

"Hộp y tế ở trên tường bếp" Tiêu Chiến nói từ phòng giữa.

Trong im lặng, Vương Nhất Bác tự mình chữa trị vết thương cho mình. Sau đó, cậu bối rối đứng nhìn Tiêu Chiến vì không biết phải làm sao.

"Cậu có thể bế Nhất Tiêu không?" Tiêu Chiến nói, người biết sự bối rối của người đàn ông.

"Anh để tôi bế bé?"

Đôi mắt của Tiêu Chiến lướt qua Vương Nhất Bác một cách kỳ lạ. "Đương nhiên, bởi vì cậu là bố của bé."

"Thật sự?"

"Nhất Bác, tất nhiên cậu là bố của chúng. Còn ai nữa?"

"Tôi không biết. Nhưng có lẽ tôi nên làm xét nghiệm DNA."

Khuôn mặt của Tiêu Chiến tái nhợt. "Để làm gì? Tôi sẽ không nói dối về điều đó. Và tôi cũng không xin tiền cậu để nuôi con."

"Tôi không nghĩ về tiền. Tôi đang nghĩ về bằng chứng về bố của chúng. Và tôi không nghĩ rằng anh đang nói dối. Chỉ là anh đã biến mất quá lâu, Tiêu Chiến, mà không nói với tôi rằng anh có thể đang mang thai. Lúc đó chúng ta thực sự cãi nhau nên anh đi cũng không thèm thông báo cho tôi, anh cứ thế đi. Khi nào anh đi và ở đâu tôi cũng không biết, mặc dù anh có thể gọi cho tôi. Anh thậm chí còn không biết gửi tin nhắn." Sự tức giận của Vương Nhất Bác lại nổi lên. "Sau đó, tôi nhìn thấy anh với một người đàn ông, và hai đứa con trai. Rất thân thiết. Và điều tôi nghi ngờ nhất là chúng ta chỉ ngủ với nhau một lần, và đó là do say rượu. Vì vậy, xét nghiệm DNA có ý nghĩa nhất ở đây. Nó sẽ là hữu ích trong tòa án."

Có một sự im lặng khi Vương Nhất Bác ngừng tức giận.

"Tòa án? Vì cái gì?" Tiêu Chiến nói hồi lâu. "Tôi sẽ không ngăn cản cậu gặp chúng."

"Tôi không chắc về điều đó bởi vì anh vẫn có thể rời đi và trốn ở một trong những quốc gia này ở một nơi xa xôi. Nhưng mặt khác, nếu anh cố gắng yêu cầu tôi cấp dưỡng, tôi phải chắc chắn rằng người tôi chu cấp tiền cho là con trai của riêng tôi."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt tổn thương. Mắt anh đờ đẫn.

"Không cần phải khóc" Vương Nhất Bác lạnh lùng nói. "Khóc sẽ không giải quyết được vấn đề."

Tiêu Chiến đỏ mặt "Tôi quên mất cậu là tên khốn, Nhất Bác." Và Vương Nhất Bác khịt mũi trước điều đó. "Cậu không cần xét nghiệm ADN để chứng minh chúng là con ruột của cậu. Tôi chỉ quan hệ một lần và với một người duy nhất là cậu. Giá như không có cuộc hôn nhân chết tiệt đó thì tôi đã không bao giờ sống trong cùng nhà với cậu và ngủ với cậu cho đến khi chúng được tạo ra."

"Xin lỗi, nhưng tôi vẫn nghi ngờ điều đó. Ai biết được rằng sau khi bỏ tôi, anh có lại uống rượu say và ngủ với những người đàn ông khác. Anh đủ hấp dẫn tất cả bọn họ, thậm chí có một người luôn quanh quẩn bên anh như ong vỡ tổ."

Tiêu Chiến nhíu mày khi đoán được Vương Nhất Bác đang ám chỉ ai.

"Người đàn ông vừa rời khỏi nhà anh trước khi tôi đến là ai?"

Tiêu Chiến hiểu ngay bây giờ. "Ồ, anh ta là Lukas, bác sĩ nhi khoa. Chủ nhân của ngôi nhà này, đã kết hôn và có ba đứa con. Vì vậy, anh ta không phải là mối đe dọa đối với cậu như cậu nghĩ đâu. Đồ khốn." Tiêu Chiến đẩy mạnh ngực của Vương Nhất Bác cho đến khi người đàn ông tránh đi trong giây lát. Sau đó, anh tiến đến chiếc cũi trẻ em nơi Nhất Tiêu đang nằm và bế bé ra khỏi đó.

"Bế thằng bé đi" Tiêu Chiến trao cậu bé vào tay Vương Nhất Bác. "Nó uống sữa xong rồi, chỉ cần ợ hơi là có thể ngủ được. Cậu chỉ cần dắt nó đi quanh phòng này là được. Cầm cái này nữa đi."  Người đàn ông ngọt ngào đặt một chiếc khăn vải lên vai Vương Nhất Bác. "Có lẽ thằng bé sẽ phun sữa vào cậu."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt tội lỗi. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì Tiêu Chiến không ngoại tình và những đứa trẻ phải là con của cậu. Chắc chắn.

Và một trong số chúng hiện đang ở trong vòng tay của cậu ấy. Thật tinh tế và nhỏ bé. Con trai quý giá của cậu. Và Vương Nhất Bác cần làm quen với chúng từ bây giờ.

Nhất Tiêu bây giờ rất vui vẻ. Liên tục bập bẹ bằng ngôn ngữ trẻ con không rõ ràng nhưng sau đó bé ợ và cười. Vương Nhất Bác lau miệng cho Nhất Tiêu bằng một góc khăn và mỉm cười với cậu bé.

"Có vẻ như con thực sự thích uống sữa" cậu nhẹ nhàng nói khi một làn sóng tình cảm kỳ lạ tràn qua cậu.

Nhất Tiêu cười khúc khích trong khi vỗ vào mặt Vương Nhất Bác. Người đàn ông cười khúc khích, "Này, bình tĩnh đi." Nhưng sau đó Nhất Tiêu lại nôn ra và trúng vào mặt Vương Nhất Bác.

"A a!"

"Đưa thằng bé cho tôi." Tiêu Chiến vội vàng lấy Nhất Tiêu từ tay Vương Nhất Bác để người đàn ông dùng bàn tay còn lại của mình lấy chiếc khăn trên vai cậu và lau mặt.

"Ôi chao, mùi thật kinh khủng!"

Tiêu Chiến cười thầm. "Em bé nôn trớ có mùi như vậy. Cậu nên tắm rửa sạch sẽ đi."

"Tôi muốn đi tắm" Vương Nhất Bác nói nhanh. "Tôi bị tè vào áo và giờ tôi bị đang nôn trúng. Một trải nghiệm rất bất thường."

"Điều đó có nghĩa là vẫn còn một phát nữa chưa bắn trúng cậu."

"Đó là cái gì?"

"Bé ị"

Nhất Bác nhăn mặt. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo cậu cảm thấy mình thật vô giá trị so với Tiêu Chiến. "Anh đã trải qua tất cả những điều đó?"

"Tôi có hai đứa con phải chăm sóc nên hơi khó tránh khỏi điều đó".

Cảm giác tội lỗi bất ngờ gõ cửa trái tim Vương Nhất Bác. "Ngay sau đó anh trông rất mệt mỏi."

Tiêu Chiến rời mắt khỏi ánh nhìn lo lắng của Vương Nhất Bác. "Tất nhiên là tôi rất mệt và tôi hy vọng cậu không thêm vào lịch trình bận rộn của tôi. Vì vậy, hãy nhanh chóng vào phòng tắm và chăm sóc bản thân."

"Tôi cần thay quần áo."

"Tự vào phòng tôi đi. Chọn cái vừa với cậu mà mặc" Tiêu Chiến nói khi đi đến chiếc cũi trẻ em và đặt Nhất Tiêu, người đã ngủ say trong đó.

Sau đó, anh bế Bác Quân vừa uống xong sữa lên vai để con trai ợ hơi.

"Phòng nào là của anh?" Vương Nhất Bác hỏi khi đứng giữa hai căn phòng.

"Bên trái, tôi dùng bên phải làm nhà kho.

"Vậy tôi ngủ ở đâu?"

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác. "Cậu muốn ở lại qua đêm?"

"Tất nhiên rồi! Và không chỉ ở lại qua đêm mà còn định ở lại đây để trông chừng anh và các con để tôi không bị bỏ rơi bởi anh lần nữa."


6h40p p.m_24/02/2023

Azura: Cho tôi xin cảm nhận khi bạn đọc fic này. Xie xie!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net