Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15 tháng trước

"Tôi không muốn tới!"

Giọng của Tiêu Chiến lớn đến bất ngờ trong căn phòng ngủ yên tĩnh, và Vương Nhất Bác ngay lập tức đứng thẳng dậy và nhìn anh.

"Cái gì? Ý của anh là anh không muốn tới?" Vương Nhất Bác rít lên cố gắng kiềm chế sự ngạc nhiên của mình. "Không phải chúng ta đã thỏa thuận hợp đồng rồi sao? Anh sẽ cùng tôi tham gia tất cả các yến tiệc công việc cần thiết, và ngược lại, tôi cũng sẽ đi cùng anh. Tháng trước tôi đã đi cùng anh. Điều đó có nghĩa là bây giờ đến lượt anh đi cùng tôi."

Tiêu Chiến lắc đầu. "Không. Lần này tôi không đến. Đến New York hay bất cứ đâu. Tôi mệt rồi! Cứ nói với đồng nghiệp của cậu là tôi không được khỏe để đi."

Tiêu Chiến không còn có thể theo bước chân tham công tiếc việc của Vương Nhất Bác nữa. Anh ấy vốn đã rất bận rộn lo việc kinh doanh của gia đình mình nhưng Vương Nhất Bác còn bận rộn hơn. Người đàn ông nhanh chóng nhảy từ nước này sang nước khác. Và Tiêu Chiến đã theo cậu được một năm, kể từ khi kết hôn với người đàn ông trên giấy tờ. Còn cái bản hợp đồng hôn nhân chết tiệt nữa! Anh ấy đã làm mọi thứ, đi khắp mọi nơi với Vương Nhất Bác và anh ấy không thể làm điều đó nữa.

Vương Nhất Bác ném chiếc áo trong tay vào vali. "Anh không thể đơn phương quyết định. Anh quên hợp đồng kinh doanh này là của anh sao? Vậy sao anh không có mặt để ký? Anh biết hợp tác này rất có ý nghĩa với tôi. Hơn nữa, lần này có lẽ tôi sẽ ở đó một thời gian dài. Làm thế nào tôi sẽ đối phó với những câu hỏi từ những người hỏi anh đang ở đâu? Tôi không muốn bất kỳ tin đồn nào trong cuộc hôn nhân làm giảm giá cổ phiếu của công ty tôi."

Một lần nữa, Tiêu Chiến lắc đầu. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không thể. Tôi mệt mỏi, Vương Nhất Bác! Và tôi bị ốm mỗi khi phải ở một nơi khác với bạn."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến trong sự hoài nghi. "Anh có nghiêm túc không? Anh mất trí rồi phải không?"

"Tôi chưa bao giờ nghiêm túc như thế này trong đời. Cơ bản là tôi chán ngấy rồi!"

"Vậy tại sao anh lại muốn cưới tôi?"

"Tôi! Tôi chưa bao giờ muốn kết hôn. Chúng ta chỉ ký kết một thỏa thuận hợp đồng vì quyền tự do của nhau."

"Vậy thì nhịn đi!" Vương Nhất Bác cao giọng. "Chỉ còn nửa năm nữa và thỏa thuận sẽ kết thúc. Chúng ta sẽ tự do. Sau đó, anh có thể tự do làm bất cứ điều gì anh muốn và tôi sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ anh phải ở bên tôi."

"Lúc đầu tôi nghĩ mình có thể sống chung với cậu" Tiêu Chiến nói một cách bình tĩnh nhất có thể. "Nhưng trải qua cuộc hôn nhân không tình yêu hóa ra lại khó khăn hơn với tôi. Tôi cứ nghĩ cả hai đều là người bận rộn nên mới hiểu được sinh hoạt của nhau. Theo cậu về làm chồng, thời gian đầu tôi cũng sống được. Nhưng lâu dần, tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi đối mặt với ngõ cụt và phát ốm vì không có cuộc sống của riêng mình."

Cả hai đều bận rộn với công việc kinh doanh riêng của họ. Cộng với một cuộc hôn nhân ràng buộc, mâu thuẫn tiếp tục phát triển. Tiêu Chiến vẫn nhớ năm mới anh ấy đã lên máy bay để đi công tác cùng với Vương Nhất Bác. Họ thậm chí còn làm việc vào năm mới!

"Chết tiệt Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác dùng tay chải tóc rồi nhìn đồng hồ trên tay. "Tại sao anh nhất định phải lựa chọn hôm nay dừng lại không muốn?"

"Tôi không biết" Tiêu Chiến thở dài mệt mỏi. "Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa. Tôi muốn cuộc sống của mình. Thưởng thức trà chiều nhàn nhã, làm vườn, thử một thực đơn mới hay chỉ xem tivi và lười biếng. Đột nhiên tôi nhớ tất cả."

Vương Nhất Bác cau mày sau đó thở ra một cách thô bạo. Lại nhìn đồng hồ. Giọng cậu khàn khàn khi cậu nói: "Chúng ta phải đi nếu không sẽ lỡ chuyến bay. Hãy nghỉ ngơi một thời gian nếu đó là điều anh cần, nhưng hãy đi với tôi, Tiêu Chiến. Anh chỉ cần đứng bên cạnh tôi và ký hợp đồng sau đó rằng anh được tự do làm những gì anh muốn... Đi uống trà, mát-xa, hoặc thăm công viên quốc gia, hoặc đến rạp chiếu phim để xem một bộ phim anh thích. Nhưng làm ơn dừng chuyện vô nghĩa này lại. Thu dọn đồ đạc ngay bây giờ."

"Vô lý?" Tiêu Chiến hét lên với giọng run run. Anh ấy thực sự mệt mỏi khi cãi nhau với Vương Nhất Bác. "Cậu không hiểu tôi đang nói gì sao, Vương Nhất Bác. Điều tôi cần không phải là một chuyến công tác. Tôi muốn ở nhà riêng của mình, tận hưởng thời gian một mình." anh nhấn mạnh. "Tôi không muốn đi."

Vương Nhất Bác đóng sầm nắp vali một cách thô bạo. "Tôi không biết tại sao nhưng để tôi nhắc anh rằng chúng ta có một hợp đồng. Bằng cách này, anh đang phá vỡ hợp đồng."

"Vậy thì cứ kiện tôi đi" Tiêu Chiến cay đắng nói. "Tôi sẽ chịu tất cả các hình phạt cho việc phá vỡ thỏa thuận."

Vương Nhất Bác cau có và lườm Tiêu Chiến. Sự tức giận ngự trị trên khuôn mặt cậu. Rồi cậu quay lại, đi tới chiếc vali và kéo khóa nó lại. Cậu nâng chiếc va li lên để nó đứng bên cạnh sẵn sàng bị lôi ra ngoài.

"Tôi đi ngay. Anh có đi không?" cậu hỏi bằng một giọng trầm kìm nén cảm xúc hỗn loạn.

"KHÔNG."

"Anh có chắc không? Nếu anh không đến, đây là kết thúc."

"Đó là điều tôi hy vọng" Tiêu Chiến lạnh lùng trả lời khi khoanh tay trước ngực.

Vương Nhất Bác gật đầu rồi đi về phía cửa. Cậu quay lại khi đã ở cửa và nói "Cơ hội cuối cùng. Có hay không?"

"Không! Tôi muốn kết thúc nó."

"Được. Tùy anh. Anh có thể gọi cho tôi nếu đổi ý." Dừng một chút trước khi Vương Nhất Bác nói lại "Tôi đi đây." Cậu mở cửa, bước ra ngoài và đóng cửa lại.

* * *

Trong khi bế Nhất Tiêu đang quấn khăn tắm, Vương Nhất Bác đứng đối mặt với Lukas ở cửa. Cậu ấy mở cửa sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa trong khi Tiêu Chiến đang tắm rửa cho Bác Quân.

Mặc dù Vương Nhất Bác chỉ nhìn thấy Lukas từ xa, nhưng cậu ấy có thể nhận ra anh ta khi người đàn ông đến.

"Cậu......" Lông mày Lukas nhíu lại nhìn Nhất Bác.

"Da-daa..." Nhất Tiêu vui vẻ bập bẹ khi nhìn thấy Lukas, khiến Vương Nhất Bác ghen tị.

"Anh ta không phải bố, Nhất Tiêu" Vương Nhất Bác nói. "Ta là bố của con. Anh tới đây làm gì?" cậu hỏi Lukas.

Vị bác sĩ bối rối một lúc trước khi hỏi lại. "Cậu là ai? Tiêu Chiến có ở đó không?"

"Tôi là chồng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác."

"Chồng?" Luke nhíu mày. "Cha của đứa trẻ này?"

"Chính xác!"

"Cậu có chắc không? Bởi vì Tiêu Chiến nói rằng chồng cậu ấy đã chết-"

"Tôi vẫn còn sống" Vương Nhất Bác nhanh chóng ngắt lời. "Và hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi ổn."

Lukas bối rối nhìn Vương Nhất Bác trong khi hiểu ý của cậu. Khi mắt anh ta lần lượt liếc nhìn Nhất Tiêu và Nhất Bác, anh ta hơi tin lời người đàn ông. Chỉ có một vài...

"Chà, tôi thừa nhận rằng cậu trông rất giống đứa bé dễ thương này."

Khi Lukas chỉ vào mình, Nhất Tiêu reo lên sung sướng. Tay chân cậu bé hào hứng cử động.

"Ta mới là bố con!"

Chết tiệt với cuộc kiểm tra DNA mà cậu ấy sắp làm. Ai cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt in dấu hai cậu con trai của Vương Nhất Bác. Rõ ràng là khuôn mặt của cậu. Hài hước và dễ thương.

"Cậu có chắc không? Cậu đã làm xét nghiệm DNA chưa?"

Vương Nhất Bác thực sự phát cáu vì sự không tin tưởng của Lukas dành cho mình.

"Không cần xét nghiệm ADN, tôi là bố nó!" Vương Nhất Bác nhấn mạnh từng âm tiết của mình như thể người đàn ông trước mặt không thể hiểu được.

"Ai tới?" Giọng nói của Tiêu Chiến phát ra từ trong nhà. Trong khi bế Bác Quân, bé đang được quấn trong một chiếc khăn tắm, anh tiến đến cửa trước được bao phủ bởi cơ thể to lớn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cố tình không muốn di chuyển và đứng yên tại chỗ, chặn tầm nhìn của Tiêu Chiến về Lukas.

"Nhất Bác, tránh sang một bên!" Tiêu Chiến đánh vào vai Vương Nhất Bác và người đàn ông tránh sang một bên. "Lukas, xin chào."

"Xin chào, Tiêu Chiến. Tôi nghĩ rằng cậu cần giúp đỡ, đó là lý do tại sao tôi đến đây."

"Tử tế như thường lệ" Tiêu Chiến vui lòng trả lời.

Lukas cười. "Nhân tiện, cậu ta?" Anh ta liếc nhìn Vương Nhất Bác đang đứng với đôi môi bĩu ra.

"Ồ, cậu ấy..."

Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến nói trong khi lườm anh.

"Thật tình cờ là bố của các con tôi vẫn còn sống" Tiêu Chiến cười khúc khích trả lời. "Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy đã chết từ lâu. Thật may mắn khi cậu ấy vẫn còn sống."

Những lời nhẹ nhàng đó khiến Vương Nhất Bác lườm nhưng Tiêu Chiến phớt lờ chúng.

"Ồ, tôi hiểu rồi" Lukas nói một cách thấu hiểu. "Cảm ơn Chúa, cậu ta có thể trở lại để chịu trách nhiệm với cậu và các con của cậu."

Tiêu Chiến chỉ cười. Anh không có ý định bình luận gì thêm trước khi Vương Nhất Bác nổi giận.

"Tiêu Chiến, trẻ con có thể bị cảm lạnh." Vương Nhất Bác tức giận cảnh cáo. Tiêu Chiến thường trò chuyện thoải mái trong khi các con của anh ấy không được chăm sóc.

"Vào đi, Lukas. Đây cũng là nhà của cậu." Tiêu Chiến chào đón khách của mình. "Tôi phải cho bọn trẻ mặc quần áo trước đã." Sau đó đi về phòng của mình theo sau là Vương Nhất Bác.

"Vậy anh ta là người yêu của anh?" Vương Nhất Bác hỏi khi họ đã ở trong phòng đóng cửa.

Tiêu Chiến rít lên trước cái nhìn hoài nghi mà anh ném vào Vương Nhất Bác. "Có vẻ như tối qua cậu bị muỗi đốt còn chưa đủ" anh nói khi đặt Bác Quân xuống giường. "Hoặc là một con muỗi độc cắn cậu cho đến khi cậu phát điên. Đặt Nhất Tiêu ở đây."

Vương Nhất Bác đặt Nhất Tiêu bên cạnh Bác Quân. Ngay khi được đặt xuống, hai đứa trẻ vừa trò chuyện vui vẻ với nhau vừa đập tay trong khi Tiêu Chiến bôi dầu lên người chúng.

"Tiêu Chiến, trả lời câu hỏi của tôi đi" Vương Nhất Bác thúc giục.

"Tôi ngày hôm qua không phải nói cho cậu biết, cậu điếc sao?" Tiêu Chiến cáu kỉnh trong khi rắc bột phấn baby lên cơ thể con mình và được chào đón bằng tiếng hét hạnh phúc của hai con trai.

"Nếu anh ta đã kết hôn, tại sao anh ta đến đây sớm như vậy?"

"Cậu không nghe anh ấy nói lúc nãy sao? Anh ấy luôn đến giúp tôi vì anh ấy biết những khó khăn của tôi khi chăm sóc hai đứa trẻ một lúc." Tiêu Chiến bước vào tủ quần áo trẻ em và lấy ra hai bộ quần áo màu đỏ và xanh lá cây, sau đó đưa cho Vương Nhất Bác một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây. "Mặc nó cho Nhất Tiêu."

Khi Vương Nhất Bác quay sang nhìn những đứa con của mình, cậu ấy đã nháy mắt một cách dễ thương. Vấn đề là bây giờ cậu không thể phân biệt được đâu là Bác Quân, đâu là Nhất Tiêu khi hai đứa bé đã không còn ở vị trí của chúng nữa.

Rõ ràng khi không để ý, chúng đã lăn qua bò lại trên giường.

Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác tự mình nhận dạng các con của mình.

"Nhất Tiêu..." Một đứa bé đang phấn khích bò về phía cậu khi thấy Vương Nhất Bác gọi trong khi vẫy một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây trước mặt. "Nhất Tiêu thật thông minh!" cậu khen và em bé cười.

Tiêu Chiến khịt mũi trong khi nhìn Vương Nhất Bác bế con mình lên và đột nhiên tay đứa bé véo mũi cậu một cách thô bạo.

"Awww! Con là Bác Quân" Vương Nhất Bác hét lên trong khi gỡ tay Bác Quân ra khỏi mũi mình. "Con không được thô lỗ với mọi người, nhóc" cậu nói với con trai mình, đứa bé vẫn không ngừng hét lên sung sướng. "Ai đã dạy cho con trở nên thô lỗ như vậy?" Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, người trả lời bằng cách đảo mắt và đột nhiên chân của Bác Quân vung lên một cách phấn khích đến nỗi chúng đập vào mặt cậu. Trong khi Vương Nhất Bác chịu đựng cơn đau, Bojun càng hét to hơn vì sung sướng như thể vừa ghi được một bàn thắng.

Nghe thấy anh trai hét lớn, Nhất Tiêu cũng bắt đầu hét lên.

Tiêu Chiến thở dài và bế Bác Quân từ tay Vương Nhất Bác và đặt cậu bé lên giường để mặc quần áo cho bé trong khi giải thích rằng Bác Quân có một dấu vết trên cánh tay trái của cậu bé trong khi Nhất Tiêu không có. Đó là cách để phân biệt hai đứa trẻ.

"Ba... ba..." Bác Quân lẩm bẩm khi được Tiêu Chiến mặc quần áo như thể hiểu được lời nói của người đã sinh ra mình.

Xong xuôi, Tiêu Chiến bế anh bước ra ngoài gặp những vị khách đang đợi.

"Xin lỗi, đã để cậu đợi tôi" Tiêu Chiến nói với Lukas. "Có phải cậu đưa Thanh Thanh đến trường không?"

Người đàn ông gật đầu rồi liếc nhìn Vương Nhất Bác đang đứng đằng sau Tiêu Chiến. "Vậy cậu ta thực sự là chồng anh sao?"

"Chà, cứ coi là vậy đi."

Trán Vương Nhất Bác nhăn lại khi cậu bối rối nhìn Tiêu Chiến. "Tôi là chồng anh" cậu nói rõ ràng.

Lukas lại gật đầu, lần này đã hiểu. "Ơn trời. Chồng anh còn sống đã là một điều kỳ diệu rồi."

"Tôi luôn sống và không bao giờ gặp tai nạn" Vương Nhất Bác nói. "Tiêu Chiến tùy tiện nói, lười giải thích với anh, chúng tôi...  A a a!" Cậu nhăn mặt vì chân cậu bị Tiêu Chiến giẫm mạnh.

Tiêu Chiến gượng cười với Lukas vì sự cố. "Đừng nghe những gì cậu ấy nói. Sau tai nạn, đầu óc cậu ấy có chút rối loạn."

"Tiêu Chiến, tôi... Aaagh!"

Một lần nữa Tiêu Chiến giẫm lên chân Vương Nhất Bác ở chỗ cũ. Lần này với một lời cảnh báo.

Lukas để ý và nhướng mày. "Được, tôi hiểu rõ, sẽ không can thiệp vào gia đình nội bộ của hai người." Lời nói của anh ta chứa đầy sự thấu hiểu. "Nhưng một lần nữa, tôi thực sự biết ơn vì cuối cùng anh cũng có người giúp đỡ. Anh đã luôn gặp khó khăn khi một mình nuôi hai đứa con."

"Bây giờ còn khó khăn hơn vì có một em bé lớn" Tiêu Chiến khẽ líu lo khi hạ bàn tay của Nhất Tiêu mà cậu bé đang nắm chặt xuống và nó dính đầy nước bọt. Anh lờ đi cái lườm của Vương Nhất Bác với anh.

Lukas mỉm cười. "Vì vậy, tôi đoán hôm nay anh không cần sự giúp đỡ của tôi, phải không?"

Tiêu Chiến lắc đầu. "Tôi luôn cảm thấy tồi tệ vì đã gây ra quá nhiều rắc rối cho cậu, Lukas."

"Không có gì quá rắc rối vì tôi cũng thích hai đứa con trai sinh đôi dễ thương của anh." Lukas đưa tay nhéo má Nhất Tiêu một cách nghịch ngợm.

Không chấp nhận việc chỉ có người em song sinh của mình được chú ý, Bác Quân hét lên rằng như thể cậu bé cũng muốn bác sĩ chạm vào mình.

Trong khi cười, Lukas tinh nghịch véo má Bác Quân. "Con đã học được cách không thô lỗ chưa?"

"Hoàn toàn ngược lại" Tiêu Chiến trả lời và Lukas lại cười.

"Cứ từ từ. Lớn lên nó sẽ hiểu thôi."

Khuôn mặt của Vương Nhất Bác trở nên u ám khi chứng kiến ​​trò đùa giữa Tiêu Chiến và Lukas. Mặc dù Tiêu Chiến đã nói rằng họ chỉ là bạn bè, nhưng Vươn Nhất Bác vẫn không thể tin được và nghi ngờ có điều gì đó đang xảy ra giữa họ.

Rốt cuộc, một người đàn ông đã có gia đình không thể đến thăm nhà người khác trong một thời gian dài. Và mỗi ngày. Thắc mắc, không phải vợ của Lukas đang tìm chồng mình sao? Sau đó, về chi phí sinh hoạt của Tiêu Chiến do Lukas gánh chịu....

"Ách. . . . . ."

Việc gây chú ý đã thành công khiến đôi mắt của Tiêu Chiến và Lukas nhìn vào Vương Nhất Bác.

"Tôi nghe nói anh hỗ trợ chồng con của tôi?" cậu ấy hỏi Lukas

"Vâng" bác sĩ nói. "Bởi vì Tiêu Chiến ngã quỵ trước phòng khám của tôi với cái bụng phình to, nên tôi đã chăm sóc anh ấy từ đó trở đi."

Đôi mắt của Vương Nhất Bác nheo lại. Đối với Vương Nhất Bác, từ đó nghe có vẻ rất mơ hồ. Có cảm giác như Lukas đang ngoại tình..... Cơ thể Vương Nhất Bác đột nhiên cứng lại khi cậu nhận ra điều gì đó.

"Xin lỗi, tôi có việc với chồng tôi. Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên về nhà sớm." Không để ý đến cách cư xử nữa, Vương Nhất Bác đẩy lưng Lukas về phía lối ra. "Từ giờ trở đi, anh không cần phải hỗ trợ chồng con tôi nữa vì tôi sẽ lo cho họ. Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm." Cánh cửa đóng lại không cho Lukas cơ hội để nói bất cứ điều gì.

"Vương Nhất Bác, cậu đang làm gì với cậu ấy?" Tiêu Chiến hỏi với vẻ mặt khó chịu. Anh không hiểu nổi hành vi của chồng. "Tại sao cậu lại đuổi chủ nhân của ngôi nhà này đi?"

Chuyển Bác Quân trong tay khác của mình, Vương Nhất Bác nói "Có đúng là anh ta chỉ là chủ sở hữu của ngôi nhà này đối với anh?"

Lông mày của Tiêu Chiến nhíu lại. "Ý cậu là gì?"

"Không ai cho không ai cái gì cả, Tiêu Chiến. Nói thật cho tôi biết, anh có ngoại tình với người đàn ông đó không?"

Tiêu Chiến mở to mắt. Nếu không có bọn trẻ con ở giữa, Tiêu Chiến đã tát một cái thật mạnh vào má Vương Nhất Bác với cái miệng xấc xược của mình.

Kìm nén cơn giận dữ đang trào dâng trong lồng ngực, Tiêu Chiến đón lấy Bác Quân từ tay Vương Nhất Bác. Với hai đứa trẻ trên tay, Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác. "Cút khỏi nhà tôi!" anh ấy nói.


6h19p p.m_02/03/2023

Azura: Còn 1 chương nữa là end, tôi ăn cơm xong rồi chỉnh sửa và up nha. Ôi trời, ghét cái nóng ghê nơi rồi thêm tiếng ve kêu làm tôi đủ sầu cộng thêm cái nữa là hậu đậu làm rớt điện thoại vào trong nước mới ghê. Ai thấu nỗi đau này 😭😭😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net