chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

beep! beep!

seonghwa không muốn làm gì hết ngoài việc tắt cái tiếng ồn điếc tai kia đi và quay lại trong chăn bông ấm áp, nhưng anh biết nếu làm vậy thì sẽ bị muộn học mất. anh dụi mắt một cách bạo lực để tự đánh thức chính mình và lôi người ra khỏi giường.

"chào buổi sáng, con yêu." mẹ của seonghwa mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán seonghwa rồi anh bước tới nhà tắm.

không giống như những gì mọi người thường thấy ở trường, seonghwa là một thiên thần đối với cha mẹ anh ấy. anh yêu cả gia đình mình, cả bố lẫn mẹ, với tất cả trái tim.

"chào buổi sáng. mẹ đã làm bữa sáng chưa?" seonghwa ngáp và mẹ anh cười vì điều đó.

"rồi chứ con yêu, mẹ đã làm một chút bánh quế. kèm theo đó là một ấm cà phê mới, con có vẻ cần nó đấy." seonghwa gật đầu, cảm ơn mẹ mình và bước vào nhà tắm để đánh răng và chỉnh sửa tóc một chút.

sau khi hoàn thành vệ sinh cá nhân và quyết định mặc một chiếc áo nỉ màu đen phối với quần bó cũng màu đen nốt, seonghwa ngồi ăn sáng cùng mẹ của mình.

"này, con chẳng nói gì với mẹ hết. việc trông em của jongho như thế nào rồi?" mẹ của seonghwa khiến anh ngỡ ngàng, hơi sặc cà phê một chút.

"um, cũng ổn. hơi kỳ quặc vì cậu ta gần bằng tuổi con. nhưng con biết cậu ấy bị khuyết tật học tập, vì thế cậu ấy cần được chăm sóc nhiều hơn những đứa trẻ mười sáu tuổi khác." seonghwa nói qua loa, hy vọng mẹ mình sẽ đổi chủ đề.

"chà, con đúng là một người bạn tốt khi giúp đỡ jongho," bà cười, "nhưng giờ mẹ phải đi làm rồi. đừng ăn sáng quá lâu bằng không con sẽ trễ giờ học đó."

mẹ của seonghwa cúi người xuống và đặt lên trán con trai mình một nụ hôn. "chào mẹ, đi làm vui vẻ."

"tạm biệt con yêu, gặp con vào tối nay." bà vẫy tay lần cuối trước khi bước ra khỏi cửa.

seonghwa nhanh chóng hoàn thành miếng bánh quế và ngụm cà phê cuối cùng, rồi dọn dẹp nhanh đống bừa bộn của mình. anh đánh răng một lần nữa trước khi cầm lấy balo và chạy tới lấy xe để đến trường cho đúng giờ.

khi seonghwa vừa đỗ xe vào vị trí thường ngày của mình, bạn thân của anh mingi đi ra khỏi chiếc xe ngay bên cạnh.

"chào mingi, cuối tuần thế nào?" seonghwa hỏi rồi cầm lấy túi từ ghế phụ lái, đi cùng với mingi tới cửa trước của trường.

"cũng ổn, nhưng mày đã bỏ lỡ một bữa tiệc khá tuyệt vời ở nhà của san." mingi mỉm cười khi nhớ lại những khoảnh khắc tuyệt vời vào tối thứ bảy, seonghwa chỉ đảo mắt.

"tao thề, tao không thể tin nổi là tao đã phải hỏ lỡ nó để trông trẻ một đứa nhóc gần như nhỏ hơn tao một tuổi." seonghwa lắc đầu và mingi vòng tay qua người anh.

"ổn thôi mà, sẽ có nhiều bữa tiệc hơn cho mày." mingi an ủi anh rồi họ cùng bước tới tủ khóa của mình, gặp san, yunho và jongho trước khi tiết học bắt đầu.

"vậy, việc trông chừng tên quái đản ấy sao rồi?" san hỏi seonghwa kèm theo một tiếng cười và yunho huých hắn.

"san, đừng nói như vậy. mày có thể hỏi một cách đơn giản kiểu 'này, việc trông em của jongho vào thứ bảy thế nào rồi?' mà" yunho nhìn san với ánh mắt thất vọng và san nhún vai, không quan tâm cậu ấy nói gì.

"cũng ổn, tao đoán vậy. cậu ta cũng không quá khó chịu. duy chỉ có một lần tao phải đừng dậy để giúp cậu ta, thế thôi. nhưng mà cậu ta hỏi tao chơi trò tiệc trà, cậu ta còn nói mày thường chơi cùng nữa." seonghwa nói và quay sang jongho, cười vào người nhỏ hơn.

san ôm bụng cười bò. mingi cũng tham gia cuộc vui, âm thầm cảm thấy tệ khi cười cợt em trai của jongho như vậy. yunho quyết định rằng mình không thể xử lý việc bắt nạt này và đi tới lớp học mà không thèm nhìn bạn mình lấy một lần.

"được rồi, để tao giải thích." jongho giơ tay lên cố bào chữa.

"còn muốn giải thích gì!? mày chơi trò tiệc trà trong khi đang là học sinh năm ba!" sang cười to hơn và chỉ tay vào bạn mình.

"nó là em trai tao, đồ thích châm chọc. tao có thể làm gì khác được chứ?" jongho bắt đầu nhập cuộc với bọn họ, "mẹ tao sẽ quật nát đít tao nếu tao không làm, và thật ra thì cũng không rắc rối đến thế."

"được rồi, tao cần phải biết rằng liệu cậu ta có bắt mày mặc váy không." seonghwa vừa cười vừa nói.

"đụ má không có! em ấy có thử một vài lần, nhưng tao đã nói là tao chỉ chơi với em ấy nếu thắng bé đưa tao một cái áo khoác hoàng tử, vì thế mẹ đã mua cho tao một chiếc. tao mặc nó khi chơi trò đấy." jongho giải thích.

"hãy gửi tụi tao bức ảnh mày mặc nó vào một ngày nào đó đi." mingi cầu xin và jongho điên cuồng lắc đầu.

"không bao giờ"

"chúa ơi, thật sự là buồn cười quá. nhưng mà sao cũng được, thứ sáu tao sẽ lại tổ chức tiệc ở nhà. tất cả lũ khốn chúng mày phải tới đúng giờ, không gái gú, không đứa quái đản nào đấy." san chỉ vào jongho và seonghwa.

"chốt đơn." tất cả đồng thanh.

"tốt lắm." san mỉm cười rồi cầm quyển sách cuối cùng từ tủ khóa của mình.

"được rồi, nếu chúng ta vào muộn lớp của thầy han thì sẽ bị quật nát mông đấy." mingi vẫy tay với jongho và anh gật đầu. "tụi này sẽ gặp lại chúng mày sau."

"được, gặp lại sau!" seonghwa và san vẫy tay tạm biệt bạn mình rồi hướng tới lớp của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net