Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nán lại thêm một lúc nữa, có thể để đảm bảo rằng anh đã hoàn toàn hiểu được quan điểm của cô, trước khi ngồi vào sau tay lái và đóng sầm cửa lại.

Yohan nhìn cô lái xe đi, má anh tê dại vì gió lạnh.

Tim anh đập mạnh.

Anh không thể phủ nhận, thật yên tâm khi biết rằng Gaon có một người như SooHyun ở bên cạnh.

....

(Một tuần sau)

Đó là một ngày dài, và Gaon đã đếm ngược từng giờ cho đến cuối tuần. Yohan đã biến mất vào giữa buổi chiều, nói rằng anh ấy có việc phải làm và sẽ gặp Gaon ở nhà.

Nhà

Nói như thể Gaon không có một cái của riêng mình ý.

Làm thế nào mà trang viên rộng lớn, xa lạ bằng cách nào đó lại trở nên ' giống nhà' hơn nơi ở khiêm tốn của anh nhỉ?

(Anh có thể đoán được - nhưng điều đó có nghĩa là phải thừa nhận một số cảm xúc ...)

Chào buổi tối tốt lành cùng Jin-ju, Gaon nắm lấy áo khoác và đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm. Anh ấy đã lái xe hôm nay, dự định ghé qua chỗ của mình để giải cứu một số chậu cây nhỏ hơn của anh ấy khỏi cơn mưa đã không ngừng rơi trong ba ngày nay. Nếu anh  không di chuyển chúng, chúng sẽ bị úng nước và thối rữa.

Anh thở dài. Anh ghét mưa. SooHyun đôi khi nói đùa rằng anh ấy giống như một trong những cái cây của mình, tìm kiếm mặt trời. Thỉnh thoảng tắm, ở đây và ở kia, anh không bận tâm. Nhưng, những ngày tháng u ám như thế này đã ăn sâu vào tâm hồn anh.

Đến gần chiếc xe của mình, bước chân của anh chùn lại khi nhận thấy có thứ gì đó nằm dọc theo chân kính chắn gió.

Kiểm tra kỹ hơn thì thấy một vật thể dài được bọc trong giấy màu nâu, đơn giản, một sợi dây đen buộc quanh nó.

Gaon ngập ngừng nhấc nó lên, lật nó ra để tìm kiếm một mẩu giấy hoặc một tấm thiệp. Nhưng không có. Anh nhìn lướt qua bãi đậu xe, như thể nó có thể cung cấp một câu trả lời. Mặc dù anh ấy dường như chỉ có một mình ở đây.

Đột nhiên, anh bắt đầu mở nó ra - kéo phần cuối của chiếc nơ và để cho sợi dây tự do, xé vào tờ giấy để lộ ra màu đỏ tươi bên dưới.

Anh xé toạc phần còn lại của giấy gói, đặt nó lên mui xe của mình, mở to mắt nhìn chiếc ô màu đỏ tươi (trông khá đắt tiền) mà anh cầm trên tay.

Nó có một cái móc, tay cầm bằng gỗ và một cái nút màu đen lạ mắt. Bước ra khỏi chiếc xe của mình, anh ấy lôi nó ra và mở - bởi vì việc thử nghiệm cảm giác đó là điều tự nhiên phải làm.

Anh nâng nó lên trên đầu, xoay tròn.

Nó ... rất tuyệt.

Anh ấy chưa bao giờ sở hữu một chiếc ô trước đây. Mặc dù ghét mưa, nhưng đó là món đồ mà anh ấy không bao giờ nghĩ sẽ mua. Anh luôn phải chịu đựng những trận mưa như trút nước với chiếc áo khoác trùm lên đầu và chửi rủa điên cuồng. Sở hữu một chiếc ô cảm thấy quá giống như phải đầu hàng trước cơn mưa - để nó chiến thắng anh.

Hạ chiếc ô xuống, anh lại đóng nó lại, cảm thấy một nụ cười thoáng qua trên môi.

Có người rõ ràng đã quyết định chu đáo kinh khủng, hôm nay mua cho anh một chiếc ô.

Và có lẽ anh biết đó là ai ....

Cây trồng của anh ấy không bị ướt quá nhiều. Gaon di chuyển tất cả họ xuống dưới mái che, xin lỗi rối rít và than thở vì thiếu ánh nắng mặt trời.

Chiếc ô mới của anh ấy đã làm một công việc tuyệt vời là giữ cho anh ấy khô ráo khi anh ấy làm việc.

Đã muộn rồi, và anh không muốn nán lại. Anh tự nhủ rằng đó là vì anh đói và không có thức ăn trong tủ lạnh - không phải vì căn nhà cảm thấy lạnh lẽo, không hấp dẫn và cô đơn.

Chiếc ô mới của anh ấy cũng đã làm rất tốt việc giữ cho anh ấy khô ráo khi anh ấy quay trở lại xe của mình. Anh lắc nó ra, đóng nó lại và nghiêng nó xuống phía ngoài sát cửa xe.

Tại sao anh không mua một cái sớm hơn nhỉ?

Mặc dù, công bằng mà nói, nếu có, anh ấy sẽ không chọn được một cái đẹp như vậy. (Và, biết được vận may của anh ấy, nó sẽ tan vỡ ngay bây giờ.)

Anh nổ máy xe, rút ​​điện thoại từ trong túi ra. Anh ấy gọi SooHyun và đợi cô ấy nhấc máy.

"Gaon-ah," cô ấy trả lời sau một vài tiếng tút. Cô ấy luôn nói tên anh ấy một cách nồng nhiệt như vậy.

Anh mỉm cười với chiếc điện thoại của mình. 

" Cậu có định làm gì bây giờ không?" anh hỏi, nhìn những hạt mưa trượt và hòa vào kính chắn gió, lấp lánh dưới ánh đèn đường. "Có muốn ra ngoài ăn gì đó với mình không?"

Có một khoảng im lặng.

 Và sau đó SooHyun trả lời, "Oh, Gaon a, mình không thể đi tối nay được rồi, mình xin lỗi nha"

Gaon cau mày: " Cậu đang tăng ca à?"

Cô ấy luôn làm việc quá chăm chỉ.

Lại là một khoảng im lặng dài khác. "À, không. Mình chỉ... mình có kế hoạch rồi ý mà. "

Kế hoạch?

Bụng của Gaon quặn lại. 

"Bạn không chọc mũi của mình vào bất cứ chuyện gì nguy hiểm, phải không?"

 Anh ấy không thể nghĩ đến bất cứ điều gì SooHyun sẽ xem xét, nhưng cô ấy có xu hướng tự mình hành động, rồi gặp các tình huống nguy hiểm... Không phải là cô ấy không thể xử lý hầu hết chúng.

Cô cười, và anh cảm thấy căng thẳng của mình tan biến một chút.

" Mình đang có một đêm tiệc của các cô gái," cô thừa nhận.

 "Bây giờ Elijah đang ở cùng mình này."

Sự căng thẳng của Gaon lại bùng phát trở lại.

Elijah? Tại sao?

"Yohan có biết không?"

SooHyun lại cười - điều đó thật đáng kinh ngạc. Cô ấy đã đợi một lúc (có thể là cố ý) trước khi trấn an, "Đừng lo lắng. Tin hay không thì tùy, nhưng thực ra đó là ý tưởng của anh ấy đó".

Đó là ý tưởng của Yohan?

Gaon suy sụp tinh thần.

SooHyun thở dài, và anh thực sự có thể nghe thấy nụ cười của cô ấy.

 " Mình nghĩ cuối cùng anh ấy có thể đã tin tưởng mình."

Mắt Gaon co giật. Anh lắc đầu, suy nghĩ lung tung. Có những điều kỳ lạ trên thế giới này, anh trầm ngâm, nuốt xuống sự bối rối của mình.

Ánh mắt anh lướt qua và bám chặt vào chiếc ô.

"Ah, Soo-Hyun," anh ấy nói, chuyển hướng sang cuộc trò chuyện. "Hôm nay cậu có để lại quà cho mình không?"

"Hở?" 

Anh có thể cảm thấy sự bối rối của cô ấy.

 "Không. Tại sao?"

Gaon cau mày, mất tập trung nói. "Một chiếc ô màu đỏ."

Anh đã tin rằng đó là cô ấy. 

"Ai đó đã để nó trên xe của mình. Mình đã cho rằng đó là của cậu. "

SooHyun im lặng một lúc, có vẻ như cô ấy đã mỉm cười trở lại khi cô ấy trả lời. 

"Phải là người biết cậu ghét mưa đến mức nào."

Gaon nhướng mày, không chắc liệu cô có đang chơi xỏ anh hay không. 

" Tớ khá chắc rằng cậu là người duy nhất tớ phàn nàn về điều đó."

Nhưng cô không chịu dính bẫy của anh mà chỉ cười. 

"Về nhà đi, Gaon," cô nói với anh. "Mưa làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, và đường trơn như vậy."

Anh liếc nhìn ra cửa sổ ngôi nhà của mình. 

" Mình đang ở nhà mà. Mình vừa mới xếp lại mấy cái cây của mình xong. "

"Ngôi nhà khác của cậu cơ," cô kiên quyết phản bác. " Cậu biết đấy, một nơi khiến cậu thực sự cảm thấy như cậu đang ở nhà."

Anh mở miệng định cãi lại bạn mình, nhưng cô đã cắt lời anh.

"Lái xe cẩn thận đó nhé" cô dặn dò. Và sau đó, cô ấy nói thêm, với một chút cảm xúc kỳ lạ mà anh ấy không thể hiểu được.

"Hãy tận hưởng buổi tối của bạn, được chứ?"

Cuộc gọi kết thúc trước khi Gaon có cơ hội trả lời.

Và anh ấy ngồi, nhìn chằm chằm cần gạt nước đang lung lay, trước khi mắt anh ấy nhìn xuống chiếc ô màu đỏ tươi vẫn còn nhỏ giọt mà dường như SooHyun không phải là người mua.

....

Gaon vui mừng khi nhìn thấy chiếc xe của Yohan, khi anh về tới trang viên. Điều đó thật an ủi - và anh không chỉ vì điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ không dành cả buổi tối ở một mình.

Anh ấy bắt đầu thích đi cách họ cùng đi chung xe đi làm hàng ngày, kết thúc một ngày bên cạnh ai đó, trở về nhà cùng nhau và ăn tối. Nó là suy nghĩ kì lạ, không hề phù hợp với ấn tượng ban đầu của anh về vị thẩm phán lạnh lùng, có ranh giới đáng sợ. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, nó phù hợp. Bằng cách nào đó, họ đã ở bên cạnh nhau; như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới.

Anh ta tắt máy xe, nắm lấy chiếc ô của mình và đi vào trong.

Tiền sảnh vẫn yên lặng, như thường lệ, và trong một khoảnh khắc anh nghĩ hình như có mùi gì đó đang cháy?

Gaon lại đánh hơi, nhưng mùi thơm kỳ lạ đã biến mất ngay khi nó vừa bay tới. Thay vào đó, anh ấy đã tự đặt chiếc ô của mình vào giá đỡ (mới?) Cạnh giá treo áo khoác. Nó thêm một mảng màu chào đón vào sự u ám; gần như thể nó thuộc về nơi đó.

Những lời nói của SooHyun lại chạy trong suy nghĩ của anh ấy, lời nói rằng trang viên của gia đình nhà Kang giống 1 ngôi nhà đối với Gaon

Một thứ gì đó ấm áp len lỏi qua tim anh, và Gaon nở một nụ cười.

Cô ấy không sai.

Anh vào phòng ngủ, ngứa ngáy muốn thay bộ quần áo đi làm. Tuy nhiên, ngay khi anh đi vào, một lần nữa mùi khét lạ lùng lại bùng lên.

Có phải có cái gì đó đang cháy?

Rắc rối rồi đây, anh nhìn quanh, khịt khịt mũi. Nó có mùi giống như bánh mì nướng cháy, với một chút gì đó... ngọt ngào? Vậy thì không phải lửa. Anh quyết định kiểm tra nhà bếp khi anh đã cởi bộ đồ làm việc không thoải mái.

Bước vào phòng ngủ của anh, một mùi hương mới mẻ chào đón anh. Gaon dừng lại, hít thở mùi hương hấp dẫn mà chắc chắn nó không có khi anh ấy đi làm sáng nay.

Trên bàn cạnh giường ngủ, một lọ thủy tinh bằng mây lau sậy, chất lỏng màu hổ phách lấp lánh bên trong.

Gaon tiến lại gần hơn, giống như được kéo bởi một sợi chỉ vô hình. Nó có mùi giống như...

Anh không thể kìm được nụ cười của mình.

Quế.

Anh đứng im suy nghĩ, những cánh bướm đang bay loạn trong lồng ngực anh.

Đầu tiên là chiếc ô. Bây giờ là điều này.

Ai đó đã vô cùng chu đáo trong ngày hôm nay, và anh thấy giống như có gì đó bắt đầu len lỏi. Anh cho phép nó nán lại, chỉ một lúc, trước khi vội vã mặc một vài chiếc quần dây rút và chiếc áo hoodie yêu thích của mình.

Anh dừng lại bên chiếc bàn cạnh giường trên đường ra khỏi phòng, ngửi thêm một lần nữa chiếc máy khuếch tán tinh dầu thơm mùi quế, trước khi đi tìm xem mùi hương phát ra từ đâu.

....

Không có gì có thể cho Gaon sự ngạc nhiên trước cảnh tượng chào đón anh trong bếp.

Anh biết rằng cô Ji đã ra ngoài vào buổi tối, điều này chỉ còn một khả năng...

Yohan.

Yohan, người hiện đang cúi xuống bếp, mặc tạp dề của cô Ji, lật trứng trong tay khi anh ấy nguyền rủa nó.

Một chiếc đĩa để trên chiếc ghế dài bên cạnh anh, chất đống thứ gì đó đã cháy thành than và không thể xác định được.

Gaon ngập ngừng bước vào phòng, sự thích thú sôi sục.

Yohan quá bận tâm đến việc cố gắng lấy thứ gì đó ra khỏi chảo, anh ấy không nhận thấy rằng có người đi vào. Anh giật mình kinh hãi khi Gaon gọi tên mình. Yohan quay người lại, mắt mở to.

Anh ấy trông không giống Yohan, đến nỗi tâm trí của Gaon gặp khó khăn khi ghép các cảnh lại với nhau. Cậu ấy nhích lại gần hơn, đưa mắt nhìn qua đám đồ ăn bị tàn sát và cười vui vẻ môt lúc.

"Tôi..." Yohan lóng ngóng, vội vàng tắt bếp và chuyển chảo sang một bên - bước tới trước cái ghế  với nỗ lực vô ích để che giấu cái đĩa.

Gương mặt của Gaon đau nhói, đôi mắt cậu ấy ngấn nước khi cố gắng kìm chế tiếng cười khúc khích của mình. Gaon di chuyển bên cạnh Yohan và ánh mắt nhìn xuống bồn rửa, nơi có một đống vải đen trông đáng ngờ giống như khăn lau bát nằm chìm trong nước.

Yohan nhìn theo ánh mắt Gaon, vẻ mặt bẽn lẽn.

Gaon hỏi: " Anh đang làm cái gì vậy?"

Yohan mất một lúc, dường như đang tìm kiếm một câu giải thích nào đó hợp lý. Anh mở miệng, rồi lại ngậm lại. Cuối cùng, vai anh ấy sụp xuống vì thất bại và anh hất tay vào đống hỗn độn trên ghế, trông anh có vẻ xấu hổ. 

" Em có tin không," anh ấy thừa nhận, thành thật và lấp lửng, "rằng anh đang cố nấu ăn cho em?"

Gaon nhìn chằm chằm vào anh ấy, giật mình với những lời nói đó.

Yohan... cố nấu ăn... cho mình?

Yohan, rõ ràng là đang bối rối, bắt đầu giải thích một cách lóng ngóng về sự thất bại của mình.

Nhưng Gaon không nghe. Mắt cậu lại nhìn vào đĩa thức ăn đã hỏng, đánh giá nó, bước lại gần cho đến khi nhìn thấy rõ nó.

Yohan cố gắng kéo nó đi.

Nhưng Gaon đã ngăn anh lại, kẹp một bàn tay lên cẳng tay đang dang rộng của anh, cảm thấy mắt mình như bị kim châm và có một khối u trong cổ họng khi anh đột nhiên nhận ra đó là thứ gì.

Tất cả chúng đều tan rã và bốc cháy khủng khiếp, nhưng vẫn có thể nhận ra mùi hương được  để ở đó - thoang thoảng, nhưng vẫn có thể nhận biết được.

Bánh kếp việt quất...

Một ký ức ập đến trong anh, và anh giữ chặt thành của băng ghế để ổn định bản thân.

Mẹ thường nấu những món này cho anh khi anh còn nhỏ. Chúng là món ăn yêu thích nhất mọi thời đại của anh ấy, và mỗi lần như vậy, cô ấy lại ghé sát vào, hôn lên má anh ấy khi cô ấy đặt đĩa thức ăn của anh ấy trước mặt anh ấy.

"Và?" cô ấy sẽ nói. " Con có thể đoán thành phần bí mật không?"

Gaon sẽ giả vờ là không biết gì, mặc dù biết chính xác nó là gì - bởi vì nó đều giống nhau, mọi lúc.

Và cô ấy sẽ mỉm cười khi trả lời.

Đó là tình yêu.

Gaon cố gắng nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng nhưng không thành công. Tầm nhìn của anh mờ đi khi anh nhìn vào đĩa bánh kếp đã hỏng.

Bên cạnh anh, Yohan lại xin lỗi.

Nhưng Gaon phớt lờ anh, lắc đầu. 

" Anh đã tạo ra chúng một cách hoàn hảo," cậu thì thầm. Và rồi cậu quay lại, mỉm cười, nói về người đàn ông bên cạnh mình. " Anh thậm chí còn biết thành phần bí mật của món này."

Tất nhiên, Yohan không biết Gaon đang nói về cái gì.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Chiếc ô màu đỏ, que hương quế trong phòng ngủ, nỗ lực nấu ăn dũng cảm khi trải nghiệm bếp núc của Yohan không vượt quá khả năng hâm nóng các bữa ăn bằng lò vi sóng...

Gaon không thể xua đi nụ cười của mình, cũng như không thể ngăn mình thu hẹp khoảng cách giữa họ, cả về mặt vật lý và ẩn dụ.

Tất cả các mảnh ghép đã được ghép vào đúng vị trí, và nó lãng mạn kinh khủng.

Yohan mở lời. " Anh cho rằng anh đang cố gắng để làm em vui vẻ -"

Gaon bịt miệng anh lại bằng một nụ hôn.

Và, sau một khoảnh khắc ngạc nhiên rõ ràng, Yohan cũng đáp lại,hai người họ cười toe toét như những kẻ ngốc trên môi nhau.

....

(Cuối buổi tối hôm đó)

Họ nằm cùng nhau trên chiếc ghế dài, xem The Wizard of Oz.

Cuối cùng thì Gaon cũng rơm rớm nước mắt - mặc dù cậu đã cố gắng che giấu điều đó.

Yohan không trêu chọc; chỉ đơn giản là lấy một hộp khăn giấy, đưa cho cậu với một nụ cười trìu mến.

Và Gaon nghĩ rằng anh ấy nợ SooHyun một lời cảm ơn khá lớn; cùng với một hộp sôcôla, có thể là một số bông hoa, và một hoặc hai (hoặc ba) đồ uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net