Chap 1: you'll ruin me (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



          Kihyun đã hoàn toàn điên loạn. Anh lật tung mọi ngóc ngách trong căn hộ của anh, tìm kiếm cả dưới tấm thảm dưới sàn và tất cả mọi đồ đạc, chỉ để lại sự tuyệt vọng và hoảng sợ tột cùng trên những nơi mà anh đã tìm qua. Cái nơi mà đồ đạc được sắp xếp một cách gọn gàng và ngăn nắp đã hoàn toàn biến thành một mớ hỗn độn. Mọi thứ đều bị đưa ra khỏi cái chỗ ban đầu của nó. Và Kihyun vẫn chưa thể tìm ra cái notebook chết tiệt của anh.

Note book của anh được ghi chép rất nhiều với những thứ cực kì, cực kì quan trọng mà anh đã rất chăm chú chép lại trên lớp. Điều mà, thật sự, một điều rất hiếm khi anh làm. Anh suy đi nghĩ lại một cách độc quyền (khúc này hông biết dịch mần sao cả :)) ) để có thể tập trung trong suốt giờ thuyết trình của anh – cái gì đó đã thưởng cho anh với một điểm cao bất ngờ. Đó là tất cả những gì anh phải làm – không một ghi nhớ cần thiết nào được ghi lại, không một giờ học nào sẽ bị hao hụt.

Hình học, tuy nhiên, là một nguyên nhân hoàn toàn khác (?) . Kihyun đã không chuẩn bị một cái gì, một bào thuyết trình – và đó là tất cả những gì để làm cậu xuống dốc. Anh thề là chắc chắn sẽ có một lớp ôn lại cho coi. Nhìn bên ngoài thì nó không giống lắm, có một thứ gì đó đã lóe lên trong đầu anh cho bài thuyết trình tiếp theo (?). Anh đã như vậy, hoàn toàn mất phương hướng, và Kihyun biết nó sẽ làm cho điểm của anh rẽ vào một ngã tối tăm nào đó rồi nhảy qua cửa sổ.

Vì vậy, anh phải ghi lại tất cả lý thuyết và phương pháp anh cần phải thực hành để đạt được mục tiêu của bài kiểm tra tới. Nó thật là ngu ngốc, anh biết, từ khi mọi thứ nghiêng về thực hành hơn là lý thuyết. Mỗi thủ tục đều có cái sự phức tạp của nó, kể cả khi anh làm chủ được tất cả các cơ sở lý thuyết thì khả năng thực hành của anh cũng bằng không. Nhưng anh vẫn có thể cố mà, xét cho kí thì đến nhờ giáo viên chỉ cho cũng không phải là ý kiến hay đâu. Cô ấy thực sự rất đáng sợ, càng ít tiếp xúc với cô ấy, càng hạnh phúc hơn.

Mặt khác, tình hình đang tệ hơn khi anh không thể tìm thấy nó ở bất cứ nơi nào. Chuyện là, notebook không thể tự mọc chân mà chạy được, nó chắc chắn đang ở đâu đó thôi. Chỉ là, không ở trong căn hộ của anh, cái mà đã bị lộn ngược và không hề có dấu hiệu của cái notebook chết tiệt đó. Anh đã làm mất nó rồi sao? Chỉ là, rất có khả năng...

Ở giữa sự hỗn loạn, Kihyun nhìn chằm chằm vào cái laptop đã bị một mớ áo quần phủ lên. Anh đã, thật vậy, anh đã tuyệt vọng – tuyệt vọng vào một điểm nơi anh bắt đầu dự tính là hỏi mấy đứa bạn trong group chat của lớp anh để hỏi mượn nếu có đứa nào ghi chép lại.

Sự hi vọng của anh mờ nhạt đến tột cùng, vì tỉ lệ điểm fail của lớp anh thật sự rất nặng nề và điểm khả quan hơn, hmm, nếu thật sự là nó có tồn tại...

Dù vậy, anh không còn sự lựa chọn nào khác. Kihyun lôi laptop từ cái mớ đó ra và đặt mông xuống cái sofa hỗn loạn của mình. Cẩn thận để laptop trên đùi mình và bất nó lên.

Anh đã tránh cái group chat của lớp từ khi nó trở nên cực kì sáng tạo, anh cũng khá ngạc nhiên khi anh vẫn còn nhớ password – nhưng mất toàn bộ sự quen thuộc của trang chủ. Đừng nghĩ sai về anh, anh không phải là khinh thường bạn cùng lớp của mình hay gì đâu. Một số họ rơi vào sự rung động, một vài đứa con gái có thể ở đó vì đau đớn. Kihyun là người duy nhất tránh Facebook. Nó là một mạng xã hội mà cậu coi thường. Cộng với mớ thông báo mà nó cung cấp cho người dùng. Cho dù là trên Twitter thì tràn ngập hình selfie của anh.

Ánh mắt anh chậm chạp mở hộp tin nhắn, miễn cưỡng nói gì đó để bắt chuyện trước. Anh chưa bao giờ vào đây cả nên sự xuất hiện của anh trong cuộc hội thoại là rất hiếm. Vậy nên, sự hiện diện của anh đã dẫn đến một sự việc sốc tột cùng, không phải là với các bạn học của anh mà là với chính bản thân anh.

Thở dài với một sự khinh miệt, ngón tay anh gõ một cái cớ nhỏ

[3:48pm] kinkhyun: Hey, có ai chép bài giờ hình học trước không vợiiiiiii~

[3:48pm] kinkhyun: cũng thật bất bất lịch sự, ai đặt nickname của tui như nàiiiiiiiii?

Ba cái chấm xuất hiện cho thấy có dấu hiệu ai đó xuất hiện, một sự nhận thấy là Kihyun còn chả thèm quan tâm là ai đang online

[3:48pm] hyungwon tops (ôi nickname .-.): LOL thằng quái nào lại đi chép bài trong giờ hình học cơ chứ?

[3:49pm] just Yoorim (thật ra là do tui vừa đọc vừa dịch nên không biết đây là ai :>)

[3:49pm] just Yoorim: thật kì lạ khi thấy cậu ở đây, Kihyun

[3:49pm] it's your aegyo boy (cạn mọe nó lời...) : cậu nên hỏi Changkyun, bro. Tuôi cá với cậu là cậu ta có nó.

Kihyun dừng lại khi nhìn thấy tên cậu trai được nhắc tới. Ngay lập tức kiểm tra xem ai đang online, anh kinh hãi chú ý đến cái tên vừa rồi, thật vậy, cậu đang online. Anh cầu nguyện là cậu chưa xem tin nhắn đó, nhiều như cái sự tuyệt vọng anh vậy.

Changkyun là lựa chọn cuối cùng của Kihyun nếu phải chọn một ai đó để nhờ vả. Cho dù sự thật thì cậu nên là người đầu tiên vì người con trai đó vốn là một thiên tài. Nhưng thấy đấy, Kihyun đã vứt ra sự khinh thường, ngại ngùng thương thầm cái chàng trai trong một khóa học tiếng Anh và trong một project, họ được chỉ định làm cùng nhau khi họ là sinh viên năm nhất. Nó đã ăn sạch sự hiện diện của Kihyun, vì từ duy nhất mà Changkyun nói với cậu là "Chào" , trước khi đưa cho anh một trang giấy với những topic mà anh dự định sẽ trình bày cho project nói. Anh cảm thấy vui vì đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau, bởi vì Kihyun đã quá chán nản với khoảnh khắc anh nghe thấy giọng nói của người con trai kia.

Họ đã làm project theo cá nhân, và cố gắng đạt điểm tốt trong project này. Changkyun đã cười với anh khi hai người họ đạt điểm cao nhất và nếu như những tế bào não của Kihyun chưa chết hết đủ để phô ra một chất giọng tuyệt với khi trình bày tiếng Anh, họ đã chết bởi vì sự quyến rũ của cậu trai kia rồi.

Mọi chuyện đi về hướng tệ hơn sau một số sự việc xảy ra. Kihyun bắt đầy chú ý đến dự hiện diễn của người kia hơn, mắt anh vô thức quét vào đám đông để tìm một cậu trai nhỏ bé, cậu trai với mái tóc màu đen mượt mà. Kihyun chú ý đến cả việc cậu cao hơn anh chỉ vài centimet, làm họ có it nhiều cùng chiều cao. Dù vậy, Kihyun vẫn phải chấp nhận là anh thấp hơn, một sự tự ti tuyệt vời.

Anh biết là anh đã bị tiêu diệt bởi sự nóng của nét đẹp cậu trai kia, một nụ cười hiếm khi thấy của cậu đã ám ảnh anh hàng ngày, ruột anh xoắn lại một cách kì lạ vào cảm giác đó. Anh chưa bao giờ cảm thấy bối rồi như những lần đó khi mà anh thấy Changkyun đứng một mình trong hành lang, nhấm nháp cốc cà phê den nhỏ, cách mà cậu khẽ lén vào lớp muộn, chỉ là sau khi cậu vẽ nguệch ngoạc vào notebook của cậu, suốt phần còn lại của giờ thuyết trình, và cậu thực sự đắm chìm vào nó.

Anh biết tình cảm đã bắt đầu nảy nở nên anh phải trành cậu bằng bất cứ giá nào. Cái mà, nhân tiện, nó không hề khó, Changkyun là nười im lặng và lạnh nhạt nhất trong lớp anh, mọi người cũng có chú ý đến sự hiện diện của cậu. Nó thật là đang tiếc cho cậu trai không biết rằng mình là tâm điểm của sự chú ý cho một ai đó, cho dù nếu ai đó quá bối rối vào những ánh nhìn thẳng thừng của cậu – không có khả năng để bắt gặp hay giữ ánh nhìn đó của anh.

Kihyun giữ ánh mắt về cậu bất cứ lúc nào anh có thể

[3:50pm] Daddy with big arms (-.-): yeah, chắc chắn là Kyun có ghi chép một ít. Cậu ta chắc chắn đã viết một cuốn kinh thánh note. Cậu ta thật sự bị hoang tưởng. Tuôi sẽ nói cho cậu.

[3:50pm] bubbles (cưng là ai nữa dzợ...): :)) nếu cậu mention cậu ta nhiều vào thì chắc chắn cậu ta sẽ xuất hiện thôi :))

Ôi chúa ơi, làm ơn, không!!

[3:52pm] random hoe: tại sao các cậu là cho răng Changkyun có chúng vợi?

[ random hoe set her nickname to STOP NICKNAMING ME STUPID SHI ]

[3:53pm] it's your aegyo boy: bởi vì cậu ta không ngồi ở đằng sau

[3:53pm] STOP NICKNAMING ME STUPID SHI: ý cậu là mấy người ngồi đằng sau toàn là mấy đứa tệ mạc hả?

[3:54pm] wonhoe: Trong lớp chúng ta? Đúng vậy

[3:54pm] wonhoe: và xin lỗi nhé Kihyun, tớ nghĩ niềm hi vọng duy nhất của cậu là Changkyun

[3:54pm] bubbles: :(( man rợ

[3:54pm] hyungwon tops: một sự tranh cãi vô căn cứ. Kihyun đôi lúc cũng ngồi ở phía sau thôi

[3:54] daddy with big arms: Kihyun là trường hợp đặc biệt.

[3:54pm] it's your aegyo boy: cậu ấy khác.

[3:54pm] it's your aegyo boy: cậu ấy thật sự quan tâm

[3:55pm] queen: mấy người làm ơn đừng nói nữa được không? Điện thoại tui đang rung như điên vì mấy người không chịu ngừng lại đấy.

[3:55pm] queen: nếu mấy người không có notes cho chàng ngốc kia thì hãy cút đi đâu đó đi, just piss out (cũng chả biết dịch sao luôn :)))

[3:55pm] daddy with big arms: ngôn ngữ

[3:55pm] hyungwon tops: hãy cảm thấy vui vì cả lớp không ở đây để spam cậu đấy

[3:55pm] it's your aegyo boy: thật đáng sợ khi nghĩ đến việc có ai đó trong lớp chúng ta có một cuộc sống xã hội thực sự.

[3:55pm] it's your aegyo boy: sau đó có chúng ta

[3:55pm] kinkhyun: guys

[3:55pm] wonhoe: chúng ta đang học trong trường Nghệ thuật. Tớ đoán là nó nói khá nhiều về cuộc sống của chúng ta, và tương lại đang chờ đợi chúng ta.

[3:55pm] hyungwon tops: ý cậu là đi quét đường hả?

[3:55pm] daddy with big arms: thật sự rất rõ ràng...

[3:55pm] bubbles: ://

[3:55pm] hyungwon tops: chúng ta làm nghệ thuật, có nghĩa chúng ta đều "ed up" (?)

[3:55pm] kinkhyun: GUYSSSSSS

[3:56pm] wonhoe: tớ ghét phải đồng ý nhưng cuộc sống không hề dễ dàng với chúng ta.

[3:56pm] queen: oh, vì lợi nhuận

[3:56pm] queen: tại sao mấy người làm nghệ thuật mà không bắt đầu với cái gì hết vậy? Mấy người phải ở phòng gym hay cái gì đó đi chứ

[3:56pm] wonhoe: tôi cũng không chắc tại sao lại là cậu, nhưng, theo như tôi biết thì "biểu diễn nghệ thuật" bao gồm cả nhảy và ít nhất ai đó phải ổn về nó.

[3:56pm] wonhoe: cậu có vẻ thân thuộc với nó, từ khi cậu phải học lại một năm, không?

[3:56pm] wonhoe: hơn nữa, tại sao phải lo về chuyện cậu có đứng nhất hay không? Đây không phải chuyện kinh doanh của cậu dù thế nào đi nữa.

[3:56pm] wonhow: nhân tiện, hôm nay tôi đến phòng gym rồi, còn cậu?

[3:57pm] queen: off

[ queen left the conversation. ]

[3:57pm] hyungwon tops: chết tiệt, Hoseok

[3:57pm] hyungwon tops: tôi đã nói gì với cậu hả??

[3:57pm] bubbles: :o

[3:57pm] bubbles: và thế này, mấy đứa, tại sao mấy đứa con gái thường công khai tuyệt chủng trong group chat này vậy?

[3:57pm] it's your aegyo boy: bro, cô ấy đã bị nướng (ý là nói bị chế giễu đó)

[3:57pm] it's your aegyo boy: tui có thể nghe thấy tiếng cười, tui cá cái này là nguyên nhân này

[3:57pm] it's your aegyo boy: tui sẽ rời kí túc xá và đến cúi đầu trước mặt bạn thật trung thực (chả hiều câu này luôn...)

[3:57pm] hyungwon tops: chúng ta nên spam cô ta theo cá nhân

[3:57pm] daddy with big arms: mấy người thiệt tệ quá đi

[3:57pm] hyungwon tops: không, tụi tui đâu có

[3:57pm] hyungwon tops: chỉ là cô ta vừa tỏ thái độ với Hoseok

[3:57pm] wonhoe: tôi không có thấy cô ta bị xúc phạm chỗ nào cả

[3:58pm] wonhoe: tôi chỉ vừa tuyên bố một vài thứ thôi

[3:58pm] wonhoe: nhưng tại sao dạo này, người ta cứ mang cái mồm thối để nói chuyện thể nhỉ?

[3:58pm] hyungwon tops: bởi vì nếu không cậu cũng không có một cái tối hôm qua

[3:58pm] daddy with big arms: ôi lạy chúa

[3:58pm] bubbles: chúa ơi

[3:58pm] it's your aegyo boy: oh mannnnnnnnn

[3:58pm] just Yoorim: boys...TMI

[3:58pm] just Yoorim: please behave...

[ just Yoorim left the conversation. ]

[3:58pm] bubbles: 2 đứa con gái trong một ngày? Quả là kỉ lục

[3:58pm] bubbles: :DD but also :cc
[3:58pm] bubbles: :Dc

[3:58pm] hyungwon tops: họ đã thấy những thứ tệ hơn, thảo nào họ chỉ quan tâm đến việc rời đi

[3:58pm] daddy with big arms: thực sự thì tui không có dám tưởng tượng

[3:58pm] wonhoe: nó không phải lỗi của tui nheaa

[3:59pm] I'M not here (lại một cái tên kì dị nữa...) : có Kihyun đó không?

[3:59pm] I'M not here: có thể tớ có những cái ghi chép về môn hình học mà cậu ấy cần

[3:59pm] daddy with big arms: mình quên mất Kihyun ;-;


Kihyun đang tính đóng group chat thì mắt cậu bị đóng băng bởi tin nhắn mới đến

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Chap 1 vẫn còn nhưng mà tui tách ra vì nó dài quá đó mà =)))

Vote và để lại comment nhaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net