Thật Hay Thách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tình yêu giữa một đại ca học đường và một học bá là như thế nào nhỉ? Nếu như bạn đang tìm một ví dụ, vậy đó phải là Ngao Tử Dật và Lý Thiên Trạch, đúng không?

Bọn họ chính là huyền thoại của trường. Bởi vì tình yêu của trùm trường thường sẽ chẳng lâu dài, thế nhưng Ngao Tử Dật lại nguyện ý dâng cả trái tim cho Lý Thiên Trạch. Bởi vì tình yêu của tuổi học trò sẽ bị giáo viên ngăn cấm, thế nên mới nói bọn họ chính là huyền thoại.

Và người ta còn nói rằng, khởi điểm của tình yêu bọn họ chính là trò thật hay thách.

…….

“Này! Học bá.”

“Kêu tên tôi cho đàng hoàng, tên tôi là Lý Thiên Trạch.”

“Ồ, vậy bạn học Lý Thiên Trạch…”

“Chuyện gì?”

Ngao Tử Dật ghé sát vào tai của Lý Thiên Trạch.

“Tôi thích cậu.”

“Tôi tôi tôi…”

“Phụt, tưởng là thật à? Tôi chỉ đang chơi trò chơi thôi.”

Lúc đấy cả lớp đều cười ồ lên, Lý Thiên Trạch càng thêm xấu hổ, bởi vì bản thân cậu thật sự thích Ngao Tử Dật, nhưng Ngao Tử Dật lại mang tình cảm ra làm trò đùa.

…….

Ngao Tử Dật hình như biết rằng mình đã đùa hơi quá, thật ra anh cũng thích Lý Thiên Trạch a, nhưng không biết rằng đối phương nghĩ như thế nào, qua lần này, anh cuối cùng cũng xác định được rồi.

Là Lý Thiên Trạch cũng thích Ngao Tử Dật.

Nhưng kể từ đó Lý Thiên Trạch đã tránh mặt anh rồi.

“A a a a a phải làm sao đây?” Ngao Tử Dật hét lên.

“Đại ca à! Để cho người ta ngủ với.” Lưu Diệu Văn chịu không được lên tiếng.

“Xin lỗi xin lỗi, mời tiếp tục.”

“Mẹ nó làm bố mày thức giấc rồi ! Hôm nay mày bị trúng gió à?”

Ngao Tử Dật kể cho Lưu Diệu Văn nghe đầu đuôi câu chuyện, nhưng chỉ nhận được hai chữ “đáng đời”. Sau một cuộc thảo luận căng thẳng (có lẽ vậy), cuối cùng cũng đã nghĩ ra được một cách.

“Người anh em, tin mày đó.”

“Yên tâm, cứ giao cho tao.”

…….

Ngày hôm sau, Lý Thiên Trạch và Tống Á Hiên đang trò chuyện trên hành lang, Ngao Tử Dật liền chặn Lý Thiên Trạch lại.

“Làm ơn nhường đường.” Lý Thiên Trạch trừng mắt nhìn anh.

“Không, tôi đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ.”

Lý Thiên Trạch đẩy anh ra và bỏ đi.

“Này! Tôi thích cậu.”

“Lại trò thật hay thách à?”

“Ừm.”

“Nội dung?”

“Nói lời thật lòng.”

…….

Ngao Tử Dật bơ phờ trở về ký túc xá, bởi vì Lý Thiên Trạch không cho anh bất kì câu trả lời nào, ngay khi anh định bỏ cuộc thì nhận được tin nhắn của Lý Thiên Trạch.

“Cao khảo vượt qua tôi, tôi sẽ đồng ý.”

Bạn biết đấy, điều này căn bản là không thể, xét cho cùng, thành tích của Lý Thiên Trạch chưa bao giờ lọt khỏi top 5 của trường, Ngao Tử Dật cảm thấy kỳ này anh toang thật rồi.

Ai mà biết được từ ngày đó trở đi, mỗi ngày Lý Thiên Trạch đều giúp anh bổ túc miễn phí, Ngao Tử Dật cũng không chịu thua kém, leo từ hạng chót lên tận top 20 của lớp, thế nhưng kết quả này vẫn chưa đủ.

…….

Kết quả cao khảo được công bố, Ngao Tử Dật đứng thứ sáu. Khi đang thất vọng, anh đột nhiên nhìn thấy “hạng bảy Lý Thiên Trạch”. Mọi người đều cho rằng Lý Thiên Trạch chưa phát huy tốt, nhưng chỉ có bọn họ mới biết lý do tại sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net