Chương 13~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Linda quay về, chỉ thấy ly rượu trống không trước mặt Phác xán Liệt liền lộ ra một nụ cười đắc thắng. Xán Liệt, đêm nay anh chính là của em! Linda đã sớm cùng mẹ cô bàn đâu vào đó rồi, lát nữa ba sẽ bị mẹ kéo về nhà, mà mình tự nhiên có thể tiếp tục ở lại tiếp đãi Phác Xán Liệt.

Quả nhiên, không đến vài phút sau, hai vợ chồng già vội vàng rời đi, chỉ còn lại ba người Xán Liệt, Bạch Hiền và Linda. Linda âm thầm tính toán thời gian, với người bình thường thì lẽ ra thuốc đã phát tác rồi mới đúng, thế mà thoạt nhìn lại không thấy Phác Xán Liệt có gì khác thường, nhưng thật ra mặt Bạch Hiền đã đỏ ửng dị thường từ lâu.

Không được, ra tay trước sẽ có lợi thế! Linda quyết định chủ động ngồi sát gần về phía anh. Lúc này Phác Xán Liệt phát hiện gương mặt Bạch Hiền ửng hồng không được tự nhiên.

"Bạch Hiền, em làm sao vậy?"

"Tôi cũng không biết, nhưng mà nóng quá..."

Bạch Hiền cảm thấy cả người khó chịu như lửa đốt, không phải chứ, rõ ràng mình là người ngàn chén không say cơ mà.

Ngay lúc Xán Liệt sốt ruột lo lắng, Linda đột nhiên sáp lại gần.

"Chanyeol, anh có cảm thấy hôm nay em cũng xinh đẹp không?"

"Cô tránh ra!"

Phác Xán Liệt gạt Linda ra, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

"Cô bỏ thuốc vào rượu của tôi?!"

"Em... Làm sao dám..."

Nhìn Linda chột dạ đã chứng minh suy nghĩ của Xán Liệt, xem ra Bạch HIền đã bị trúng thuốc rồi, phải lập tức đưa cậu rời khỏi đây! Xán Liệt lập tức ôm lấy Bạch Hiền chuẩn bị đi.

"Chanyeol!"

Linda muốn ngăn Xán Liệt lại, bị anh xô phải. Xán Liệt ôm Bạch HIền đi về phía xe mình, giờ phút này cậu đã hơi mê sảng rồi.

"Nhịn một chút, Bạch HIền, tôi lập tức đưa em đi khỏi đây!"

. . .

Bạch Hiền kéo áo Xán Liệt, cúi xuống gặm cắn cổ anh. Lý trí là cái gì? phác Xán Liệt đã hoàn toàn không còn biết gì nữa rồi.

"Yêu tinh!"

Xán Liệt mỉm cười mắng một câu, xoay người một cái đem Bạch Hiền đặt ở dưới thân, đoạt lại quyền chủ động.

"Em nhóm lửa thì phải chịu trách nhiệm dập đi!"

Xán Liệt ngậm vành tai Bạch Hiền khiến cậu run rẩy! Thì ra đây chính là điểm mẫn cảm! Được rồi, biết được điều này khiến Phác Xán Liệt rất phấn chấn, cố ý gặm cắn vành tai Bạch Hiền.

"A~"

Bạch Hiền không nhịn được mà kêu ra tiếng, Xán Liệt nghe được lại càng thêm hưng phấn. Dọc theo vành tai xuống phía dưới, môi Xán Liệt trượt trên xương quai xanh của Bạch Hiền. Một hồi gặm cắn, anh để lại trên người Bạch Hiền một đống dấu vết. Mỗi tế bào trên người Bạch Hiền đều đang rung động, mỗi tấc làn da đều đang kêu gào.

Nhìn Bạch Hiền đã bị kích thích đến không chịu được, Xán Liệt xoay người xuống dưới, ôm lấy Bạch Hiền đi về phía phòng ngủ.

Quần áo hai người đều ẩm ướt dính trên người, Phác Xán Liệt thẳng tay tùy tiện kéo ra ném hết xuống đất. Trong khoảnh khắc hai cơ thể không còn mảnh vải nào quấn lấy nhau kia, Xán Liệt kích động muốn hét lên. Trên người Bạch Hiền sớm đã nhiễm một mảng hồng nhạt xinh đẹp, trong lúc hỗn loạn "quả dâu" bắt đầu ửng đỏ thật bắt mắt. Nhìn thấy kiệt tác của mình, Xán Liệt ngoại trừ hưng phấn vẫn chỉ có hưng phấn.

Hoàn tất màn dạo đầu, Xán Liệt thành công giữ lấy thân thể Bạch Hiền. Trong căn phòng tối mờ mịt, cuối cùng chỉ còn lại tiếng va chạm kịch liệt và những tiếng rên hưng phấn khe khẽ.

Dưới lớp chăn mỏng trên chiếc giường kia có một cảnh tượng đầy kiều diễm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chỉ vậy thôi. Mình vẫn còn trong trắng lắm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net