Chương 37~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau khi biết Bạch Hiền đang ở Mỹ, buổi chiều hôm đó Phác Xán Liệt ngồi máy bay lập tức sang đấy. Trên máy bay, Xán Liệt kích động, lại càng lo lắng... Anh kích động, bởi anh nhanh chóng có thể gặp được Bạch Hiền; anh lo lắng, bởi anh không xác định được cậu có tha thứ cho mình hay không. Chẳng may cậu không tha thứ thì phải làm sao? Nhỡ đâu... Bạch Hiền hận mình thì phải làm sao?! Chắc chắn là Bạch Hiền rất hận mình đi... Trong lòng lo lắng bất an, Phác Xán Liệt gian nan trải qua một đêm. Lúc này, Bạch Hiền ở trong mơ không còn hỏi anh vì sao không tin cậu nữa, mà lại đổi thành "Phác Xán Liệt, tôi hận anh!", Xán Liệt rất muốn ôm cậu vào lòng, nhưng bạch Hiền lại lui về phía sau từng bước một, mặc cho Xán Liệt có đuổi thế nào cũng không kịp. Bừng tỉnh sau cơn mơ, Xán Liệt ảo não xoa xoa đầu, mặc dù rất mệt mỏi nhưng cũng không dám nhắm mắt lần thứ hai, anh không muốn lại nghe cậu nói hận mình thêm nữa.

Nước Mỹ, Lộc Hàm biết Thế Huân để lộ tung tích của Bạch Hiền, quả nhiên đêm đó đã cho Thế Huân sung quân vào phòng khách. Ngô Thế Huân ủy khuất thở dài, rõ ràng là tự Bạch Hiền làm lộ đấy chứ. Đáng tiếc, Lộc Hàm mặc kệ quá trình như nào, y chỉ biết lúc đi làm Bạch Hiền đã bị lộ tung tích, chuyện này tự dưng lại đổ lên đầu Ngô Thế Huân.

"Lộc Lộc..."

Thế Huân mở to đôi mắt ngốc manh chờ mong nhìn Lộc Hàm, hy vọng y có thể tha thứ.

"Phòng khách là đi ra cửa rồi rẽ phải, đi thong thả, không tiễn!"

Buồn cười, tung tích của Bạch Hiền mà có thể dễ dàng tra ra được ư?! Ngô Thế Huân, anh quá ngây thơ rồi. Không còn cách nào khác, Thế Huân đành phải đem theo đôi mắt đẫm lệ đi dến phòng khách.

Đêm khuya tĩnh lặng, một bóng đen xuất hiện trên hành lang, nhìn kỹ một chút, kỹ một chút nữa, người kia không phải Thế HUân thì là ai, không cần phải nói mọi người cũng biết người nào đó đang định làm gì đi. Rón ra rón rén đi đến trước của phòng ngủ, Thế Huân cười đắc ý: nếu ngoan ngoãn ngủ trong phòng khách, ta đây đã không còn là Ngô Thế Huân nữa!

Thế Huân xuân tâm phơi phới nhẹ xoay nắm đấm cửa, sau đó nụ cười đóng băng trên gương mặt: Khóa! Trái!

Lộc Lộc, có cần phải tuyệt tình như vậy không!

Đột nhiên khí huyết trong người Thế HUân như bị mắc nghẹn lại ở cổ họng, tim ngừng đập, vĩnh biệt thế gian!

Trong phòng, Lộc Hàm nghe thấy tiếng xoay cửa thì cười xấu xa: vẫn còn quá non và xanh rồi~

Dù nói thế nào, dù có ầm ỹ tranh cãi thế nào, Lộc Hàm vẫn hy vọng Bạch Hiền có thể tìm một chỗ để trốn vài ngày, bởi y căn bản không muốn để Xán Liệt tìm thấy Bạch Hiền. Bởi vì một tên Phác Xán Liệt mà suýt chút nữa Bạch Hiền đã vứt bỏ cuộc sống này rồi, thù này, cho dù Bạch HIền không nhớ, Lộc Hàm y cũng giúp cậu nhớ kỹ. Nhưng mặt khác, đương sự lại chẳng có ý muốn trốn chạy nào hết, chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi, trốn tránh không phải biện pháp dài lâu. Thấy Bạch Hiền nhàn rỗi thong dong uống cà phê, Lộc Hàm thật sự rất rốt suột, đúng là hoàng đế không vội thái giám đã vội...

Nhìn Lộc Hàm lo lắng đến giậm chân đùng đùng, Bạch Hiền buông tách cà phê xuống vỗ vai y.

"Lộc Lộc, hãy tin anh, chuyện này anh sẽ xử lý tốt, cậu cứ an tâm chuyên tâm vào sáng tác đi."

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị gì nữa, đi đi..."

Lộc Hàm còn muốn nói nữa nhưng bị Bạch Hiền đẩy ra khỏi phòng. Nhưng mà chưa đến mười phút sau, ngoài cửa lại lần nữa vang lên tiếng gõ cửa.

"lộc Hàm, anh đã nói rồi, cậu không cần lo..."

Bạch Hiền ngẩng đầu, lời còn chưa nói xong đã mắc nghẹn lại trong cổ.

"Bạch Bạch..."

Một tiếng Bạch Bạch này, Xán Liệt gọi cực kỳ dè chừng, sự cẩn thận ẩn giấu trong không khí. Nhưng khi Bạch Hiền nghe thấy, chỉ hơi sửng sốt vài giây rồi lại để lộ ra nụ cười đầy chuyên nghiệp.

"Phác Xán Liệt, lâu rồi không gặp!"

Lâu rồi không gặp... Lâu rồi không gặp... trái tim Xán Liệt dường như bị một câu 'Lâu rồi không gặp' này làm cho hoàn toàn nổ tung rồi. Lúc trước chưa gặp được Bạch Hiền, anh từng đoán đến rất nhiều khả năng: có thể Bạch Hiền sẽ tránh không gặp anh, hoặc là Bạch Hiền sẽ gặp, rồi nói hận anh, không chịu tha thứ cho anh... Nhưng cái này khiến anh ngàn lần không ngờ tới, khả năng này sao có thể xảy ra, Bạch Hiền không khóc không ầm ỹ, chỉ mỉm cười nói với anh một câu 'lâu rồi không gặp'. Thà rằng anh bị cậu đánh rồi mắng, cũng không muốn thấy cậu bình thản nói ra một câu như vậy. Lạnh lùng tựa mây, nhàn nhạt tựa gió thế này, dường như không có liên quan gì như vậy... giống như, Bạch Hiền chưa từng yêu anh.

Phác Xán Liệt run rẩy trong lòng, câu chuyện đang phát triển lệch khỏi quỹ đạo anh dự tính. Nếu Bạch Hiền khóc, Bạch Hiền làm loạn, Bạch Hiền đau đớn mắng chửi mình, thậm chí đánh mình, Phác Xán Liệt cũng sẽ không cảm thấy đau thế này, bởi vì như vậy ít nhất cũng có thể chứng minh được, Bạch Hiền vẫn còn để ý đến anh. Nhưng hôm nay, Phác Xán Liệt hoảng sợ, Bạch Hiền không quan tâm, một chút cũng không hề quan tâm...

"Bạch Bạch, anh biết anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?"

"Phác Xán Liệt, cho tới bây giờ tôi chưa từng trách anh!"

"Nếu như vậy, chúng ta về nhà, được không?"

Nghe được câu nói này của Xán Liệt, Bạch Hiền không thể không bật cười.

"Nhà? Ở đâu?"

Xán Liệt vừa muốn lên tiếng liền bị Bạch Hiền chặn lại.

"Phác Xán Liệt, ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi, tôi và anh căn bản không thuộc cùng một thế giới. Anh có thể ra mặt giúp tôi, giúp tôi mừng sinh nhật, thậm chí vì tôi mà học nấu cơm, bất cứ lúc nào anh muốn cũng đều có thể không kiêng nể gì mà nuông chiều tôi lên tận trời. Nhưng mà... anh cho tôi nhiều như vậy, vì sao không thể cho tôi thêm một chút lòng tin? Tôi thừa nhận, lúc mới bắt đầu tôi đã thật sự bị sự nhiệt tình của anh làm cho cảm động, sự quan tâm vào bảo vệ của anh lấp đầy khoảng trống trong suốt hai mươi năm qua, tôi cũng cảm kích và quý trọng vô cùng, cho nên tôi mới cố gắng đáp lại tình yêu của anh. Thế nhưng, đến giây phút phải đối mặt với vấn đề tin tưởng kia, tất cả sự bảo hộ đẹp đẽ trước kia đều sụp đổ, sự tin tưởng của anh đối với tôi ít ỏi đến đáng thương, trong một khắc khi anh xé quần áo của tôi ra, trái tim tôi cũng tan vỡ theo rồi!"

"Bạch Bạch, anh biết trước đây là anh không đúng, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?"

Bạch Hiền không nói gì nữa, chỉ cầm lấy bình hoa trên mặt bàn ném xuống đất.

"Bạch Bạch!"

Bạch Hiền không để ý tới Xán Liệt, ngồi xổm xuống cầm mảnh vỡ kia cứa vào tay. Mảnh vỡ sắc bén lập tức cứa đứt tay cậu, máu chầm chậm theo từng ngón tay chảy xuống, lấp lánh trong đống đổ nát trên mặt đất.

"Bạch Bạch, em làm gì vậy!"

Xán Liệt đau lòng khi thấy Bạch Hiền tự làm đau chính mình, muốn tiến lên xem vết thương của cậu, lại bị cậu dùng cánh tay kia ngăn lại. Bất chấp ánh mắt lo lắng của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền nhặt một mảnh vỡ lên chăm chú quan sát.

"Phác Xán Liệt, anh có nhìn thấy không, bình hoa này bị vỡ, chính là vỡ, cho dù có thể gắn lại, thì cũng vẫn còn vết nứt. Cũng giống như vết thương này, cho dù đã lành thì cũng vẫn sẽ để lại sẹo!"

Nhìn ánh mắt hoảng sợ của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền mỉm cười ném mảnh vỡ xuống đất.

"Bạch Bạch, anh sai rồi, em cho... anh một cơ hội nữa nhé, cầu xin em đấy!"

"Phác Xán Liệt, tình yêu là thứ tình cảm không có đúng sai, cũng không có cái gọi là rắc rối. Anh không sai, chẳng qua không hiểu tình yêu là gì thôi!"

Nói xong, Bạch Hiền lập tức rời đi. Phác Xán Liệt ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, cảm thấy linh hồn như bị hút ra khỏi cơ thể rồi. Nhặt mảnh vỡ Hiền ném trên mặt đất lên, Phác Xán Liệt cắt vào tay mình.

"Không đau ư... Sao lại không đau!"

Phác Xán Liệt cầm mảnh vỡ thử quệt lên tay mình từng chút từng chút, máu tươi chảy xuống lòng bàn tay, anh vẫn còn chưa chịu dừng lại, mãi đến khi Ngô Thế Huân tới rồi đoạt mảnh vỡ trong tay anh ra.

"Chanyeol, cậu điên rồi!"

"Sehun, đừng lo cho tôi! Vết thương này của tôi không bằng một phần mười vết thương của Bạch Bạch đâu!"

Xán Liệt muốn nhặt mảnh vỡ kia lên, bị Thế Huân đẩy ra.

"Cậu có thời gian ở đây điên cuồng, không bằng đuổi theo tìm Tiểu Bạch Hiền về còn hơn!"

"Tìm Bạch Bạch về... đúng, tôi phải tìm Bạch Bạch về... Cậu ấy ở đâu?!"

Thế Huân nói địa chỉ cho Xán Liệt, sau đó anh không nói lời nào nữa lập tức lao ra cửa chặn một chiếc taxi lại rồi rời đi. Đến khi Xán Liệt tìm tới nơi, đúng lúc Bạch Hiền đang đứng trên ban công ngẩn người. Nhìn Xán Liệt đuổi theo đến đây, Bạch Hiền quay người bước vào.

Xán Liệt cứ lẳng lặng đứng dưới nhà Bạch Hiền một giờ, hai giờ, cho đến khi trời đổ mưa to tầm tã...

Phác Xán Liệt đứng trong mưa cả một đêm, trong lúc ấy, Bạch Hiền cũng không hề xuất hiện.

Ngoài cửa sổ Phác Xán Liệt gặp mưa, ở trong phòng Bạch Hiền đeo phone nghe nhạc.

//Mọi người cứ luôn đoán xem sau này hai ta liệu có chia tay
Rời xa nhau rồi mới biết thế nào là nhớ nhung
Đột nhiên em nhớ lại gương mặt anh
Vẫn kích động tựa như ngày hôm qua
Em thành thực với bản thân mình một chút
Có phải hồi ức cũng nhàn nhạt như vị cỏ chanh hay không
Trong nỗi xót xa lại xem lẫn mùi hương ấy
Từng nghĩ anh chính là toàn bộ thế giới của em
Những ngày tháng ấy đã quá xa xôi rồi
Đi hết một vòng trái đất em mới phát hiện đường chân trời kia ngày càng xa xôi
Chúng ta cũng không hề sai chẳng qua là không thích hợp mà thôi
Đến tận bây giờ em mới hiểu được
Niềm vui của em không phải do anh mang lại
Tự mình chịu trách nhiệm với sự cô đơn ấy
Dù sao dùng hết dũng khí cũng chưa hẳn đạt được mong muốn//

Phác Xán Liệt, chúng ta không hề sai, chẳng qua chỉ là không thích hợp...

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn chưa dừng lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net