Chap 5: Say you'll never leave me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author Note: Tôi muốn cảm ơn những người đã review mãi thôi, mọi người đã cho tôi những nhận xét thật tuyệt vời. Thật sự, tôi không thể không nhận ra những tình cảm của mọi người đối với tôi, và tôi xin lỗi đã không trả lời lại một vài người:

adylaidklug

sunnyjoeman

First Movement

kimmie2598

rokusan23

Bluefire407

CocoVanillaMilk

DeniseAgron

glee131313

That one chick

Merlin's neon spotty left sock

Guest

MissJordanMajdoch

UFO- Tôi sẽ trả lời câu hỏi của các bạn tại đây, vì mọi người đã tốt bụng đến nỗi để ý rằng tôi không viết tiếp câu truyện mà các bạn đã hỏi. Đúng, tôi sẽ chuyên tâm vào "CGI high" ngay sau khi tôi ý tưởng để viết tiếp.

Yamariki

hay

strongyu

bs13

Đoán xem? Có vài người đã vẽ minh họa cho fic này. Mọi người có biết rằng nó ý nghĩa như thế nào không? Tôi thực sự nghĩ rằng đó là lời khen lớn nhất dành cho tôi với vai trò là một tác giả. Xin hãy thưởng thức nó! Chỉ cần google từ khóa "quarterfamind" trên deviantart.

Chap này dành cho người họa sĩ tài năng ấy.

Bài hát của chap:

"Like a game of chess, I predict your move. I think I know you better, better than you do. I'm sick of felling cheap, cheated and abused. Sick of losing sleep, thinking about you"- I Just Wanna Run, Downtown Fiction.

______________________________________________________________________

Ngày 14 tháng 10

"Tôi vẫn không tin hắn ta".

Elsa nói với Jack khi cô đang nửa tỉnh nửa mê và Jack thì đang lơ mơ trên ghế. Đáng ra, cậu đang phải chuẩn bị cho cuộc đột kích ngày mai, nhưng nó đã được gạt sang một bên vì hiện giờ là nửa đêm.

Jack ngáp và làm rơi một vài tờ giấy đang cầm. "Được rồi".

"Cậu có như tôi không?", Elsa thờ thẫn hỏi, và Jack không cần phải hỏi rằng cô đang nói với ai. Cậu chỉ biết thôi. Cậu nên thế, và đây cũng là chủ đề bàn luận của họ trước khi chuẩn bị đi ngủ.

Họ quyết định sẽ ngủ cùng nhau trong cùng một phòng- không phải là "ngủ", chỉ là ngủ thôi. Và họ vẫn phủ nhận rằng cả hai đang trong một mối quan hệ. Dù sao thì, Jack cũng trở nên quen với việc Elsa lèm bèm về Hans trước khi đi ngủ.

"Dựa trên những gì cô muốn nghe", Jack đáp lại câu hỏi trước đó của Elsa, đinh ninh rằng nếu cậu cứ tiếp tục nói thì cuối cùng cô cũng lăn ra ngủ. Mắt cô nhắm chặt khi nói, và cô thở dài.

"Cậu có thể nói rằng cậu cũng không tin hắn ta".

"Tốt thôi. Tôi không tin Hans", Jack dụi mắt, tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào khi nhắm lại. Cậu cần phải ngủ.. "Cậu ta và Anna dạo này ra sao?"

"Anna vẫn yêu cậu ta", Elsa gầm gừ, giọng cô có vẻ tức giận, có lẽ là cảm giác bị phản bội đã làm thế. "Tôi nghĩ nó cũng ngủ với cậu ta nữa". Cô đảo mắt, quay lưng vào Jack.

"Thế à?", Jack giả đò thích thú. "Tôi ngạc nhiên là cô em đã *** **** trước cô chị".

"May cho cậu là tôi đang buồn ngủ đấy", Elsa lẩm bẩm, Jack cười. "Cậu đã xong chưa?"

Thật khó để Elsa ngủ mà không có Jack bên cạnh. Điều tương tự cũng xảy ra với Jack, mặc dù cậu sẽ không bao giờ thừa nhận nếu có ai hỏi.

"Sắp", Jack nói. "Chúng ta sẽ làm xong vào sáng mai". Cậu nằm xuống giường, đẩy Elsa ra để ngọ nguậy trong cái chăn.

"Tôi không muốn cậu tham gia vào cuộc đột kích", Elsa nói khi họ đã nằm xuống thoải mái. Jack hôn nhẹ lên trán cô.

"Tôi sẽ không ở lại đâu".

"Tôi biết", Elsa lẩm bẩm. "Chúng ta sẽ mang Anna đi theo, điều đó có nghĩa là Hans cũng đi, và đưa cả Rapunzel đi nữa. Nhưng chỉ có vậy thôi".

"Ngủ đi", Jack ôm cô chặt hơn, cảm nhận từng hơi thở của cô.

"Được thôi", Elsa nói khẽ, và cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không lâu sau đó, Jack cũng vậy.

Ngày 15 tháng 10

Trang phục riêng cho cuộc càn quét màu đen, lúc nào cũng là đen. Điều này giúp họ có thể ngụy trang trong đêm tối. Quần áo luôn là áo dài tay màu đen, quần dài đen, và giày đen. Cộng thêm một sợi dây qua vai và ngực để gắn vũ khí.

Elsa đưa Jack quần áo, và cô cũng mang theo một mớ bùn. Vì nhiệm vụ là trà trộn, lẩn trốn nên những ai có mái tóc sáng màu phải làm cho nó có màu bùn. Rapunzel được thay thế bởi Kristoff, điều này không làm cậu vui vẻ gì. Nhưng Rapunzel đã dạy cho Anna một số cách chữa trị đơn giản, nên cô không cần phải đi theo nữa. Kristoff đã trét bùn lên tóc, Anna và Hans cũng thế. Họ đang nghỉ ngơi, gom lại một số đồ tiếp tế, vì kiểu gì họ cũng phải đi vài ngày.

"Tôi cần thay đồ", Jack báo cho Elsa, người đang trộn bùn bằng một cái que.

"Làm đi", Elsa quay mặt ra chỗ khác.

"Đi ra ngoài", Jack nói.

"Tôi quay lại rồi mà, đồ hoang tưởng".

Jack dỗi, nhưng không tranh cãi nữa, vì khó mà thuyết phục được Elsa và cậu không cần cãi nhau với cô vì chuyện vớ vẩn này. Thay vào đó, cậu cởi quần áo ra, đứng đó với độc một cái quần lót, khi đang mặc quần vào thì cậu cảm thấy có cái gì đó đang đổ xuống đầu cậu.

Elsa đang với lên đỉnh đầu cậu, bằng bàn tay đầy bùn đất mà cô đang đổ lên đầu cậu. Một giọt bùn rơi xuống cổ Jack, và cậu quay lại nhìn Elsa.

"Cái quái gì thế, Elsa?", cậu nói, với lên đầu để bỏ cái đống kia ra, Elsa để nó chảy xuống, và nhuộm nâu cả vai lẫn ngực cậu.

"Tóc cậu", Elsa ngây-thơ-vô-số-tội nói. "Cậu phải làm bẩn nó".

"Nó chẳng có nghĩa quái gì-", Jack phủi chỗ bùn xuống để bỏ nó đi, thay vào đó thì nó chỉ làm cậu nhây nhớp hơn.

"Đây", Elsa ném một đống bùn vào cậu, một nửa trúng "bia ngắm" của cô, tấm ngực trần của Jack, nửa còn lại rơi xuống sàn.

"Cô-", Jack nói, gạt chỗ bùn ra, Elsa đứng đó và cười đểu. Cô ta luôn phải thắng, Jack nghĩ. Chết tiệt, cậu đâu có ý định làm cô ta thỏa mãn chứ. Cậu trả lại cô nụ cười đó, xúc một ít bùn vào tay.

Cuối cùng thì mọi thứ biến thành một "trận chiến bùn". Elsa xúc một tay đầy bùn, ném trả lại Jack, người vẫn chưa mặc xong đồ và hứng chịu nhiều nhất. Jack ném lại, và nó bắn vào tóc cô, và quần áo, cho đến khi trên người Elsa không còn gì ngoài bùn và bùn.

Chỗ bùn còn lại được quẳng qua đầu Jack, và Elsa ném cái thùng hiện giờ rỗng không sang một bên và cười, hai người họ bây giờ giống hệt nhau, bao phủ bởi bùn. Jack ôm Elsa, và cô cười tiếp, vì cô biết Jack ôm cô chỉ để "truyền thụ" chỗ bùn sang người mình, khiến cô trở thành một sinh vật "đáng sợ" được tạo nên từ bùn.

"Bitch", cậu cười khi nói vậy. Cậu tóm gọn môi cô trong một nụ hôn, nó đầy bùn bẩn và có vị chẳng hay ho gì, nhưng hai người vẫn thích nó.

Ngày 17 tháng 10

Họ đã tìm kiếm cả giờ đồng hồ rồi. Bóng tối bắt đầu bao phủ cánh đồng, rất khó để nhìn thấy người còn lại hay nhưng thứ xung quanh, tất cả chỉ còn lại màu đen.

Mùi tanh của máu tràn vào mũi Jack khi cậu đang trốn đằng sau một tảng đá, tiếp theo đó là mùi thịt thối rữa. Có một vài xác chết rải rác xung quanh, chúng đã ở đó một ngày, hoặc một tuần, ai biết. Điều duy nhất làm cậu lo là lũ sinh vật đã dùng bữa ở đây vừa rời đi hay đang trở lại.

Thứ được đặt lên hàng đầu là đồ ăn, đạn dược và vũ khí. Nếu họ gặp được vài con zombie để bắn, thì đó là một "phần thưởng", Jack nghĩ nó giống như một môn thể thao, chưa bao giờ nghĩ nó là cuộc đi săn zombie cả. Có lẽ một phần nào đó của cậu muốn trả thù, trả thù chúng, cái lũ chỉ biết giết, và ăn, và phá hoại.

Có lẽ, trong thực tế, cậu chẳng khác gì chúng nếu cậu có một sở thích bệnh hoạn là ngắm nhìn chúng chết đi một lần nữa, bắt chúng phải im lặng một lần và mãi mãi. Ý nghĩ đó làm cậu rùng mình,cậu bám vào tảng đá, để vũ khí va lạch cạch xuống sàn và rướn người tới để nghe ngóng.

Cậu bị lạc khỏi nhóm, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân, có ai đó đang đến gần. Không phải là tiếng lê bước của thứ sinh vật kia, là tiếng bước chân của con người. Song, Jack cầm khẩu súng trường, để nó lên vai và bước ra khỏi tảng đá để ngắm bắn kẻ đột nhập.

Jack thấy Anna đưa tay ra để ngăn cậu lại, và cô nói gì đó, nhưng Jack bỏ qua nó vì Kristoff cũng đang tới gần và hét to cái gì đó quan trọng hơn nhiều.

"Chúng nó ở đây", mắt Kristoff mở to trong hoảng sợ, và cậu cầm thêm một vài thứ vũ khí nữa, thuốc nổ và đạn. Jack nhập bọn, toan chạy về hướng có lũ zombie thì Anna cản lại.

"Đây!", Anna đẩy cho Jack một trái thuốc nổ, và lấy thêm một trái nữa từ tay Kristoff.

"Cái-", Jack không thể hoàn tât câu hỏi đó. Khi zombie tới gần, Anna thắp một que và xoay sang Kristoff.

"Cúi xuống" là tất cả những gì cô hét lên, chỉ một vài giây sau khi cô ném cái que kia qua đầu cậu. Nó phát nổ, và họ bị lạc trong đống bụi, đất, khói và bộ phận cơ thể.

Jack ho, dụi mắt để làm thoáng tầm nhìn. Cậu nhìn quanh để kiếm Anna và Kristoff nhưng chẳng thấy được gì với cái đống đất đá đang bay mịt mù kia.

"Cậu gần như thiêu cháy tớ!", Jack nghe thấy tiếng Kristoff hét, rồi phát hiện thấy cậu ta đang chạy đi cùng Anna.

"Nhưng cậu có bốc hỏa đâu", Anna để ý thấy Jack, vẫy tay để cậu đi theo họ ra ngoài.

"Ra ngoài" ở đây nghĩa là ra khỏi cái khoảng sân kia và đến một khoảng đất trống khác để có thể nhìn rõ, và để tìm Elsa, hoặc Hans, hoặc cả hai. Jack có một cảm giác kì lạ khi nghĩ tới việc bỏ Elsa một mình với Hans. Cậu cầu nguyện rằng cô ở một mình.

Khoảng đất này không có gì ngoài cỏ úa và một vài cái cây chết khô. Nhưng thứ thực sự làm họ chú ý là một nhóm khoảng mười con zombie đang vây quanh Elsa và Hans.

Điều tốt là họ đã tìm thấy hai người, nhưng chào đón họ cùng vài sinh vật "kì bí" thì không tốt đẹp gì cả.

Jack ngăn Anna và Kristoff bước vào khoảng đất, chặn họ bằng cách tạo rào chắn bằng tay cậu, và cậu hoảng sợ. Elsa đang mở đầu bằng vài phát bắn, cô chưa nhận ra họ ở đó.Từng nhát đạn được nhả ra từ khẩu súng của cô, và mặt cô đầy quyết tâm. Tóc cô phủ đầy đất đá và máu, mặt cô cũng vậy, nhưng Jack lại nghĩ rằng cậu chưa bao giờ thấy thứ gì lộng lẫy hơn cô lúc này.

Chờ đã. Có gì không ổn. Hans bên cạnh cô, nhưng không hề giúp cô. Cậu ta đối mặt với lưng cô, nhìn cô khi cô giết lũ zombie kia, trước khi chĩa súng vào cô. Ngay lập tức, nó bật ra. Cậu ta đang cố giết Elsa, và làm nó như một vụ tai nạn vì không ai có thể chứng kiến được. Cậu ta nghĩ chỉ có hai người họ ở đây.

Ngay sau khi Elsa giết con cuối cùng, Jack chạy ra, nhưng ai đó đã đẩy cậu ra, làm cậu mất thăng bằng và ngã nhào sang một bên.

"KHÔNGGG", Anna khóc, và Jack có thể thấy cô đẩy Elsa ra. Viên đạn trúng Anna, thay vì Elsa như mục đích ban đầu, cô ngã gục xuống đất, máu nhỏ xuống cái áo khoác từ xương sườn cô.

"Anna!", Kristoff đau đớn hét lên, khi nòng súng của cậu sượt qua Hans, kẻ phản bội ngã xuống. Kristoff nâng Anna bằng cánh tay mình.

"Anna!", Elsa nấc lên, nhưng tiếng khóc của cô bi thảm hơn cả. Nó tràn đầy nỗi sợ và sự đau khổ, mắt cô bắt đầu mờ dần đi. "Anna, không-", cô chạm vào khuôn mặt em gái mình, nó đang tái nhợt đi do mất máu, Anna phải cố gắng để có thể thở được.

"Em- em đã sai về Hans", Anna thì thầm, chỉ riêng việc nói đã làm cô mất rất nhiều nỗ lực. Một cơn ho khiến cô bật máu ra làm họ lo lắng còn nhiều hơn trước.

"Chúng ta phải đưa cô ấy về nhà, với Rapunzel", Kristoff nói, bế cô bằng hai tay, nỗi đau trên gương mặt cậu quá rõ ràng, không ai không nhìn thấy nó.

Elsa không bỏ cô ra, mặc dù Kristoff bảo cô làm vậy.

"Anna", Elsa nức nở khi Kristoff bỏ tay cô ra khỏi cơ thể em gái mình. "Anna!"

Jack nắm lấy tay Elsa, cô đang vật lộn, thổn thức, và đập vào ngực Jack, khóc và bảo cậu bỏ cô ra. Điều đó chỉ làm Jack ôm cô chặt hơn, và cô khóc trong lòng cậu, kể cả khi cô đang run rẩy và âm thanh cô phát ra như thể nó không thuộc về cô nữa.

Ngày 18 tháng 10

Elsa nhìn vào khoảng không vô định, đôi mắt cô trống rỗng và vô hồn khi cô ngước nhìn lên bầu trời. Bây giờ là sáng sớm, và cô đã không ngủ cả đêm, có lẽ đó là lí do đôi mắt cô trông có vẻ mệt mỏi và làn da của cô bây giờ thậm chí còn nhợt nhạt hơn bao giờ hết.

Dù sao đi nữa, Jack biết có gì đó không ổn khi Elsa cứ ngồi một chỗ trong sân và để nắng chiếu vào. Cô ghét hơi ấm của mặt trời.

Thế nên Jack ngồi cạnh cô, đợi cô lên tiếng, nhưng cô vẫn mãi im lặng và nhìn chằm chằm vào, ừm, chẳng vào gì cả.

"Cô biết đấy, Rapunzel rất giỏi mà", Jack nói. "Anna sẽ ổn thôi".

Elsa vẫn không nói một lời nào, thay vào đó, cô đóng băng tại một chỗ, mắt nhìn cố định vào một điểm, Jack tiếp tục nói.

"Rapunzel nói cô ấy rất may mắn,viên đạn không trúng vào tim hay phổi, nó chỉ làm gãy một cái xương sườn".

Elsa gật đầu, một cái gật yếu ớt, nhưng vẫn là chuyển động. Jack xem nó như một lời mời, mời cậu tiếp tục nói.

"Cô ấy đã băng bó vết thương đó. Anna vẫn đang hôn mê- nhưng cô ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi". Jack dừng lại một chút, và rồi "Cô có muốn tới thăm cô ấy không?"

"Có", cuối cùng thì Elsa cũng lên tiếng, dù nó chỉ thoảng qua như lời thì thầm. Ừm, dù sao thì Elsa cũng đã nói, Jack chìa tay ra, dẫn cô vào trong nhà.

Anna nằm trên cái chiếu được kéo vào trong bếp, nơi mà Rapunzel có thể với tới chậu nước bất cứ lúc nào. Anna vẫn đang ngủ, đầu cô đặt trên một đống áo khoác, còn Rapunzel thì thiu thiu ngủ ở cái ghế bên cạnh.

"Rapunzel", Jack lay nhẹ cô, và cô tỉnh dậy ngay lập tức. "Cậu có thể đi ngủ, chúng tớ sẽ ở đây trông".

"Cậu chắc chứ, Anna-".

"Chúng tớ sẽ lo được mà", Jack lặp lại. Rapunzel yếu ớt cười.

"Thôi được rồi, nếu cô ấy tỉnh thì gọi cho tớ", cô rời khỏi phòng.

Elsa cúi xuống, ngồi cạnh em gái mình, cầm tay cô. Jack ngồi vào chỗ Rapunzel bỏ trống, ngắm Elsa đưa tay Anna lên ngực.

"Chị xin lỗi", Elsa lẩm bẩm, Jack phải cố gắng lắm mới có thể nghe được. "Chị đã gần như mất em, Anna".

Jack nhìn sang chỗ khác. Đây là một cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai chị em, và chuẩn bị rời đi. Elsa nhìn cậu, lặng lẽ xin cậu ở lại.

"Chị đã nói với em", Elsa nói, và cô bắt đầu khóc, những tiếng nấc nhẹ len lỏi vào lời cô nói. "Chị đã nói rằng Hans không tốt cho em, chị đã nói rằng cậu ta không nên đi cùng trong cuộc đột kích. Anna, chị chưa bao giờ nói với em rằng chị yêu em, có lẽ chị đã nói vậy khi chị 8 tuổi. Nhưng bây giờ thì không như vậy nữa, chị đã không-", cô xoay người, lắc đầu. Những giọt nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, và Elsa khóc nưc nở, trước khi nói thêm lời nào.

"Chị yêu em, Anna", Elsa ôm chặt em gái mình, Jack thở dàilặng lẽ, buồn bã nhìn cô. Cậu cảm thấy tiếc cho cô, rất tiếc, mặc dù cô chưa mất đi cô em gái bé bỏng của mìnhgiống như cậu. Cậu vẫn nhớ Emma. Elsa có quyền để khóc bên em gái mình... Co đã hiểu nỗi đau của cậu.

"Em cũng yêu chị", lời nói được thốt ra quá yếu ớt, Jack nghĩ mình đã tưởng tượng ra, nhưng Anna đã nở một nụ cười nhẹ và Elsa lại khóc tiếp, những giọt nước mắt hạnh phúc, khi cô ôm chầm lấy Anna.

Jack cười mỉm, và lần này, khi cậu chuẩn bị ra khỏi phòng, Elsa nhìn cậu và mở miệng nói lời cảm ơn.

Ngày 19 tháng 10

Hiccup tiếp tục ôm cái bếp và nấu ăn, và Jack thấy ổn với điều đó. Dù sao thì cậu ấy vẫn luôn làm vậy. Jack nghĩ nấu ăn là một cách để Hiccup cảm thấy mình có quyền kiểm soát với cuộc sống, mặc dù trông cậu có vẻ vui vẻ hơn nhiều từ khi Astrid trở thành người yêu cậu. Nói thật, Jack nghĩ đó là cặp đôi kì lạ nhất mình từng thấy, nhưng Hiccup thích cô ta, và đó là thứ quan trọng nhất.

"Chúng ta sẽ ăn gì, Hic?", Jack chọn một chỗ ngồi cạnh bàn ăn, một trong những cái ghế hiếm hoi không trong tình trạng kinh khủng.

"Tất nhiên là đồ hộp, nhưng tôi đã nổi lửa lên nên nó sẽ được hâm nóng".

"Tôi thề nếu đó lại là món súp cà chua ghê tởm một lần nữa-"

"Spam", Hiccup nói. "Và hôm nay là súp gà, có đủ tốt cho cậu không?"

"Không", Jack thở dài. "Tôi muốn đồ ăn tươi sống".

"Tôi cũng vậy", Hiccup nói. "Có lẽ mai chúng ta có thể ăn súp rau củ hay cái gì đó".

"Với rau củ đóng hộp", Jack nhắc.

"Ít ra nó tốt hơn là ăn chúng từ trong hộp", Hiccup nhún vai. Hiccup đưa cậu một cái bát, và ngồi đối diện cậu.

"Mọi người còn lại đâu?", Jack hỏi.

"Astrid đang ngủ, Merida và Flynn đi lấy nước, Anna đang nghỉ ngơi, Kristoff trông cô ấy, và Rapunzel thì đang tắm với số nước còn lại".

"Và Elsa?", Jack không thể ngăn được sự lo lắng thoát ra từ lời nói đó.

"Thực ra thì tôi chưa thấy cô ấy", Hiccup ngưng lại. Jack đứng dậy bỏ đi, nhưng Hiccup đã nắm lấy khuỷu tay cậu trước khi cậu tiếp tục bước đi.

"Ăn", Hiccup nói, đẩy cái bát về phía mặt Jack. "Chắc cô ấy chỉ buồn về Anna thôi, Jack. Cô ấy đã có thể chết".

"Tôi biết", cậu nói, có gì bùng cháy bên trong cậu. "Cả hai người. Chỉ vì cái thằng khốn nạn-".

"Ừ', Hiccup nói khẽ. "Rapunzel đã nói với tôi về chuyện đó. Không ai biết vì sao cậu ta cố gắng tìm cách giết Elsa, hay vì sao cậu ta đi theo Anna nữa".

"Tôi ghét hắn ta", Jack đánh vần từng từ một. "Hắn ta đáng nhận được một cái chê-".

"Jack", Hiccup đập cậu một phát. "Mọi người bỏ hắn lại ở ngoài trời giá rét, với cả lũ zombie. Đừng nghĩ là Kristoff chưa kể với tôi".

"Ý cậu là?", Jack cằn nhằn.

"Là không ai đáng phải chịu một cái chết như thế cả", Hiccup nói.

Jack mở miệng, định nói gì đó, nhưng rồi cậu lại nghĩ về Emma và ngậm miệng là. "Mà spam là cái khỉ gì?"

Hiccup chỉ nhún vai. "Tôi không biết, chắc là giốngthịt bò (ham)"

Cả hai ngồi im lặng, "thưởng thức" cái món kì quái kết hợp từ spam và súp

Ngày 20 tháng 10

"Tớ nghĩ cậu ấy ghen tị với Elsa", Anna kể cho Jack khi cậu mang vào bữa trưa và thuốc giảm đau của cô.

"Tại sao?", Jack cố tỏ ra thờ ơ, nhưng câu nói vẫn mang đầy tò mò, trao cho cô viên thuốc trắng và một bát súp rau củ

"Chị ấy là trưởng nhóm, và cậu ta muốn lãnh đạo mọi người. Tớ đoán rằng cậu ta không biết cậu là người chỉ huy thứ hai", Anna lặng lẽ đáp, nhìn vào tay mình khi nói.

"Vậy là cậu ta nghĩ mình sẽ chơi trò anh hùng", Jack nói, và cậu nghĩ lại, cậu đã từng buộc tội Elsa làm việc này không lâu trước đó.

"Và rồi trở thành trưởng nhóm, tớ đoán vậy", Anna nhún vai, cố nở nụ cười, nhưng nó tắt ngấm ngay lập tức. "Jack, cậu có nghĩ rằng tớ đã quá ngu ngốc khi nghĩ rằng mình yêu cậu ta không?".

"Không", Jack thành thật trả lời. "Cô chỉ- ừm-".

"Ngây thơ?" Anna gợi ý, cô nói với giọng đầy đau thương, khiến Jack không biết đáp lại ra sao. Cậu chưa bao giờ giỏi động viên người khác, trong khi Anna đang cần giúp đỡ. Cậu không biết nói như thế nào với cô nữa.

"Không", Jack lặp lại. "Chỉ là sợ hãi. Cậu ta cần cô, và Elsa đã không như vậy". Được rồi, cậu đã chính thức khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tất nhiên rồi Jack, cứ nhắc cô ấy nhớ rằng chị cô ấy sẽ không nói chuyện với cô ấy nếu có thể tránh được.

"Ừm, cảm ơn cậu".

Khi Jack đi khỏi, cậu nguyền rủa chính mình và hi vọng cô ấy không mang chuyện đó nói với Elsa.

Ngày 21 tháng 10

Elsa không để cậu vào phòng vào buổi tối. Jack gõ cửa; một lần, hai lần, và rồi cậu bắt đầu khoanh tay một cách thiếu kiên nhẫn.

"Cô đang làm gì ở trong đấy?"

"Thay đồ!", Elsa trả lời, giọng cô nghe như kiểu bị bóp nghẹt, chắc là tại cánh cửa.

"Cô muốn thay đồ vào giờ này sao? Khi đã tối muộn rồi?", Jack gào lên, vì cậu đã kiệt sức rồi, và Elsa không nhận ra rằng cô ta chung cái phòng quái gở này với cậu. Nó cũng giống cô ta, ích kỷ, keo kiệt.

"Đúng", Elsa nạt lại. "Chờ chút".

"Chút cơ à", Jack cằn nhằn, đảo mắt, nhưng cậu vẫn đợi thêm một phút nữa đến khi Elsa mở cửa và để cậu bước vào với thái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net