CHƯƠNG III: HỢP THỂ - TRÙNG PHÙNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Lăng Cửu Thời nửa tỉnh nửa mơ, tự nhiên sờ lên trán Nguyễn Lan Chúc, vẫn còn hơi nóng, nhưng không thể uống thuốc hạ sốt liên tục, chỉ có thể cố chịu thêm vài giờ nữa. Càng nghĩ càng cảm thấy hành vi của Nguyễn Lan Chúc quá bất bình thường, giống như hai người khác nhau. Vì vậy, cậu lặng lẽ đứng dậy, sử dụng đồng hồ điều khiển chuyên dụng riêng của mình, trực tiếp tiến vào máy chủ điều khiển trò chơi để kiểm tra dữ liệu của "Nguyễn Lan Chúc".

Lúc đầu anh quét nó hai lần, nhưng không tìm thấy gì. Ngay khi anh ta nghĩ mọi thứ chỉ là ảo ảnh, anh tìm thấy một đoạn mã bị cắt xén không nên xuất hiện, xen kẽ với dữ liệu của "Nguyễn Lan Chúc". Thậm chí sau khi kiểm tra hai lần, anh vẫn không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Nó trông giống như một Horse Trojan, nhưng không phải vậy. Sau khi điều tra sâu hơn, anh phát hiện ra rằng Trojan đáng ngờ này đã cố gắng sửa đổi "Nguyễn Lan Chúc" trong khoảng thời gian này. Hành vi của Trojan này rất kỳ lạ, như thể nó có ý thức riêng. Khác với những Trojan thông thường có logic đơn giản, Trojan này có chỉ số IQ cực cao, khả năng phán đoán và logic tốt, thậm chí còn rất quyết đoán, khiến anh nhớ đến một người - Nguyễn Lan Chúc , người cũng là một Horse Trojan.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, anh liền toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ là Nguyễn Lan Chúc?

Anh muốn bắt Trojan này, nhưng Trojan này cực kỳ thông minh. Nếu không phải do anh quen thuộc với chương trình do mình thiết kế để đi đường tắt chặn Trojan này lại trong chính chương trình của anh, thì anh khó lòng mà bắt được nó.

Ngay khi kết nối với Horse Trojan này, anh bắt đầu kiểm tra dữ liệu và bộ nhớ. Chỉ sau hai phút xem, anh đã biết đó chắc chắn là Nguyễn Lan Chúc, bởi điều đầu tiên khi mở đầu chương trình là ký ức về việc "thanh lọc". Nội dung trước khi "thanh lọc" đã được định dạng, sau đó là một khoảng thời gian dài chạy trốn. Nguyễn Lan Chúc đã tìm kiếm nguồn gốc của mình trong suốt thời gian đó, giống như một cô nhi không người thân thích, lang thang khắp nơi, trốn tránh các chương trình diệt vi-rút, để lại trên mình đầy sẹo và thương tích.

Thỉnh thoảng, anh sẽ dừng lại để kiểm tra và chuyển sang góc nhìn của Nguyễn Lan Chúc, qua đôi mắt của Nguyễn Lan Chúc, anh có thể thấy quần áo rách rưới và đôi bàn tay dính đầy máu. Thỉnh thoảng góc nhìn của Nguyễn Lan Chúc toàn màu đỏ, cậu đưa tay dụi mắt, lau vết máu trên mặt, sau đó tiếp tục kiệt sức chạy đi, lảo đảo vấp ngã, nhưng Nguyễn Lan Chúc không bao giờ lùi bước, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, tìm kiếm một bóng người mơ hồ. Một bóng lưng mơ hồ, một chấp niệm trong tim, một đoạn nội dung không thể mã hóa, chính là Lăng Cửu Thời.

Thời gian trong Linh Cảnh rất dài, dựa trên 50 năm của anh ấy ở thế giới thực, ước tính tương đương với hàng chục nghìn năm trong game. Dữ liệu được ghi lại có hạn, nhiều dữ liệu nhỏ lẻ sẽ bị bỏ qua. Dữ liệu đã được tinh giản, dù anh đã tua nhanh, nhưng mỗi khoảnh khắc đều là từng phút giây vật vã khổ sở mà Nguyễn Lan Chúc đã chịu đựng.

Sau đó không biết trải qua bao lâu, trí nhớ của Nguyễn Lan Chúc bắt đầu dần dần khôi phục, cậu có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo kia dần dần trở nên rõ ràng hơn. Anh thảng thốt nhận ra, cậu vốn có ý đồ giành quyền kiểm soát dữ liệu của "Nguyễn Lan Chúc" ngay từ đầu, nhưng cậu vẫn chưa thành công. Và việc đầu tiên Nguyễn Lan Chúc làm khi nắm quyền điều khiển là cứu anh. Nói cách khác, chính vì thấy anh gặp nguy hiểm nên cậu mới vùng lên giành được quyền kiểm soát cơ thể.

50 năm qua, Nguyễn Lan Chúc làm sao có thể kiên trì sống tiếp? Anh chỉ mới sống 50 năm bình lặng, còn Nguyễn Lan Chúc đã dành hàng chục ngàn năm để tìm kiếm anh. Trong suốt hàng vạn năm này, cậu luôn gặp nguy hiểm mỗi phút mỗi giây. Nghĩ đến đây, anh chợt nhận ra, bảy ngày kể từ khi anh đăng xuất khỏi trò chơi đối với Nguyễn Lan Chúc là cả chục năm đằng đẵng.

Anh nhắm mắt lại, trái tim đau nhói.

02.

Anh liếc nhìn Nguyễn Lan Chúc đang ngủ say, tiều tụy hốc hác. Anh đau lòng khi nghĩ đến việc Nguyễn Lan Chúc chạy trốn trong hệ thống mạng Internet khổng lồ, vỡ vụn và nhếch nhác suốt hàng chục vạn năm.

Anh cảm thấy mặt mình lạnh lẽo, sờ lên mặt toàn là nước mắt. Anh hơi ngỡ ngàng. Anh không bao giờ rơi nước mắt kể cả khi bị bắt nạt hay bị bỏ rơi. Chỉ có Nguyễn Lan Chúc mới có thể khiến anh đau đến mức ước gì mình có thể chịu đựng thay cậu ấy. Hơn nữa, sau khi Nguyễn Lan Chúc bị mã hóa, trong lòng cậu vẫn luôn có một bóng người mơ hồ, cậu vẫn tìm kiếm anh, mỗi ngày đều như vậy, trải qua hàng vạn năm khổ sở. Nghĩ đến đây, trong lòng anh đau xót, nỗi đau không gì khỏa lấp được.

Nguyễn Lan Chúc từ từ hồi tỉnh, như thể cảm nhận được nỗi buồn của Lăng Cửu Thời, cậu đột nhiên bừng tỉnh khi vẫn còn ốm. Nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Lăng Cửu Thời, cậu lo lắng vì tiếng khóc thầm lặng của người kia, rồi đột nhiên bối rối. Điều đầu tiên cậu để tâm là liệu mình có làm gì sai không? Có phải anh ấy khóc vì trông mình không giống Nguyễn Lan Chúc thật không?

"Lăng Lăng, anh có chuyện gì à?"

"Đừng khóc, em đã làm gì sai à?"

Lăng Cửu Thời không nói, chỉ lắc đầu, anh không muốn khóc trước mặt Nguyễn Lan Chúc, nhưng anh lại không kìm được sự đau khổ khi nghĩ đến việc Nguyễn Lan Chúc mình đầy thương tích, trốn tránh sự truy bắt của các phần mềm mà vẫn tìm kiếm anh khắp nơi, anh khó chịu đến mức không cầm được nước mắt, cảm thấy tủi thân thay cho người trước mặt.

Nguyễn Lan Chúc càng hoảng hơn, vội vàng đưa tay lau nước mắt trên mặt anh, "Lăng Lăng, đừng khóc." Cậu mở to mắt, muốn nói cho anh biết sự thật, nhưng vào lúc này, cậu lại không không biết phải giải thích thế nào về những điều này, và cậu cũng không biết liệu Lăng Cửu Thời có nghĩ rằng mình đang nói dối hay không. Những điều này dường như không thể giải thích được, nhưng cậu biết Lăng Cửu Thời buồn bã là vì cậu, dù là cậu của nhiều năm trước hay cậu bây giờ.

Cậu đã kiên trì rất lâu và sống sót trở về chỉ vì muốn Lăng Cửu Thời được hạnh phúc và bình an.

"Thực xin lỗi, Lăng Lăng."

"Đừng khóc, Lăng Lăng, em sai rồi."

"Nếu anh giận thì cứ trút lên em, đừng khóc nữa..."

Lăng Cửu Thời nghe xong lời an ủi của cậu lại càng khó bình tĩnh lại. Tại sao một người tốt như vậy lại phải chịu đựng những đau khổ mà lẽ ra cậu không nên chịu đựng? Nguyễn Lan Chúc ở kiếp trước tồn tại vì một lý do nực cười, đó là dùng mạng sống của mình để thanh lọc game. May thay cậu còn một tia hy vọng, cậu không tan biến, nhưng cuộc đời này tại sao lại đối xử với cậu như vậy?

Nguyễn Lan Chúc dần dần không nói gì nữa. Cậu vỗ nhẹ vào lưng Lăng Cửu Thời. Cậu muốn ôm anh vào lòng, nhưng lại không dám, sợ mình làm chuyện mà "Nguyễn Lan Chúc" trước đây chưa từng làm, cậu quá hoảng sợ, không biết phải làm thế nào để khiến Lăng Cửu Thời không còn khó chịu như vậy nữa.

Một lúc lâu sau, Lăng Cửu Thời cuối cùng cũng ngừng khóc, hốc mắt vẫn đỏ hoe, nhẹ giọng nói: "Nguyễn Lan Chúc, anh biết hết mọi chuyện rồi."

Nguyễn Lan Chúc sửng sốt, "Hả?" Cậu do dự, đánh giá lời nói của Lăng Cửu Thời, ngập ngừng hỏi: "Mọi chuyện... là chuyện gì?"

Lăng Cửu Thời nhìn cậu: "Anh biết em tìm anh đã lâu, biết em đã mất trí nhớ, cũng biết em đã trải qua bao nhiêu gian khổ mới đến được với anh. Nguyễn Lan Chúc, anh đã xem bộ nhớ của em, anh biết hết rồi." Vừa dứt lời, nước mắt lại lã chã rơi.

Nguyễn Lan Chúc còn chưa kịp phản ứng lại, đã đưa tay ra, nhẹ nhàng run rẩy lau đi nước mắt trên mặt anh, lúc này mới ý thức được anh vừa nói gì, dỗ dành nói: "Không hề vất vả, những chuyện đó không quan trọng bằng anh, Lăng Lăng, đừng khóc nữa, em quay về là mong anh hạnh phúc, bình an."

Lăng Cửu Thời gật đầu và không nói gì.

Nguyễn Lan Chúc nắm tay anh: "Lăng Lăng, dù có sống lại bao nhiêu lần, đến khi gặp lại em vẫn sẽ yêu anh. Yêu anh là lập trình định sẵn, tự nhiên và dễ dàng như hít thở vậy."

Lăng Cửu Thời nắm lấy tay cậu, cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng của cậu, nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể là những lời nói chậm rãi, từng chữ từng chữ một.

Nguyễn Lan Chúc chưa bao giờ thề non hẹn biển, nhưng mỗi lời nói đều là thề non hẹn biển.

Kiếp trước cậu nói, em sẽ bảo vệ anh cả đời, dù là cả đời của anh hay cả đời của em.

Ở kiếp này, cậu nói, yêu anh là lẽ thường tình, tự nhiên như hít thở.

Quen biết anh, thích anh, yêu anh và bảo vệ anh dường như là những điều Nguyễn Lan Chúc sẽ luôn làm.

Còn anh đã làm được gì? Anh cứ chấp nhận, chấp nhận cái tốt của cậu ấy, chấp nhận cái kết của cậu ấy, chấp nhận mọi thứ về cậu ấy.

Bây giờ, anh muốn thay đổi cách sống của mình, anh không thể luôn nhận lại một cách thụ động. Nguyễn Lan Chúc xứng đáng được nâng niu trân trọng hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net