CHƯƠNG X

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xưa cận kề nhau trong từng bữa ăn giấy ngủ là chuyện bình thường, nhưng sau 50 năm xa cách, việc hai người ngồi ăn một bữa cơm bình thường trở thành một việc không tầm thường. Lăng Cửu Thời trong lòng cảm xúc lẫn lộn, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cậu, gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng, "Em nếm thử xem, thịt kho này anh nấu nè."

Nguyễn Lan Chúc đột nhiên thấy hơi lạ lẫm, cảm giác được yêu chiều mà thất kinh. Mấy vạn năm qua, tuy ngày ngày chạy trốn, bộ dạng nhếch nhác, nhưng cậu cũng rất phóng khoáng tùy hứng, lần đầu tiên có người chăm chút cái ăn cái mặc. Cảnh tượng ấm áp đến mức khiến cậu tự hỏi liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ khác không.

Thấy cậu không nhúc nhích, Lăng Cửu Thời tưởng cậu không thèm ăn, dỗ dành nói: "Lan Chúc, ăn thử đi. Đây là món tủ của anh. Lúc em ngủ say, anh đã nghỉ nhất định phải cho em nếm thử tay nghề của anh. Nếu em không thích thì anh nấu món khác cho."

Nguyễn Lan Chúc vẫn không hề động đậy, thậm chí còn nhéo vào cổ tay mình. Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, ánh mắt lại đờ đẫn nhìn miếng thức ăn, như thể đang dò xét điều gì đó.

Lăng Cửu Thời tự nhiên nhìn thấy những động tác nhỏ đó, trong lòng cảm thấy xót xa: "Lam Chúc, đây không phải là mộng, anh ở đây, Lam Chúc, anh đây rồi."

Anh thấu hiểu Nguyễn Lan Chúc,bởi anh cũng như cậu, luôn thấy như đây là một giấc mơ. Mấy ngày nay anh cứ sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác của anh, nhưng Nguyễn Lan Chúc ở ngay đây, bên cạnh anh, không phải là mơ.

Nguyễn Lan Chúc chậm rãi mở miệng, Lăng Cửu Thạch nhếch môi, vui vẻ đút miếng thịt vào miệng, nhìn Nguyễn Lan Chúc đầy mong đợi, hỏi: "Lan Chúc, có ngon không?"

Đương nhiên rồi, ngon và mềm, giống như tâm trạng hiện tại của cậu vậy.

Lăng Cửu Thời đột nhiên nhớ ra: "Anh quên mất, em vẫn hơi sốt, ăn nhiều dầu mỡ không được. Hay là nhè ra đi?"

Thậm chí, anh còn lấy ra một chiếc đĩa nhỏ đưa lên miệng để hứng.

Nguyễn Lan Chúc nghiêng đầu, nhai một cách thích thú, mỉm cười nhìn anh, chóp chép đáp lời: "Ngon mà, tự nhiên đòi giành thịt với người ta~"

Lăng Cửu Thời bất đắc dĩ nói: "Cảm thấy khó ăn thì đừng ăn, sau này anh sẽ thường xuyên nấu cho em ăn, Lan Chúc."

Nguyễn Lan Chúc gật đầu: "Anh nói đấy nhé."

Lăng Cửu Thời thực sự cảm thấy Nguyễn Lan Chúc đã thay đổi, trước đây Nguyễn Lan Chúc luôn ăn uống từ tốn, không ai có thể ăn uống ngon lành trong cửa, nhưng Nguyễn Lan Chúc là người duy nhất luôn ăn uống đầy đủ, thậm chí còn ăn rất nho nhã lịch thiệp. Nhưng nhìn Nguyễn Lan Chúc bây giờ, tác phong có chút tùy hứng và phóng túng. Nếu nhìn Nguyễn Lan Chúc dưới góc độ phim kiếm hiệp, Nguyễn Lan Chúc trước kia giống như Hoa Vô Khuyết, một thiếu gia tuấn tú thanh tao, nhưng bây giờ Nguyễn Lan Chúc lại giống như Tiểu Ngư Nhi, cực kỳ thông minh, điềm tĩnh và lạc quan. Nhưng cũng không hẳn, giống như... Tiểu Ngư Nhi xuyên vào cơ thể của Hoa Vô Khuyết?

Nguyễn Lan Chúc dường như có thể đọc được suy nghĩ của anh: "Lăng Lăng, anh thấy cách ăn uống của em khác với trước đây hả?"

Nguyễn Lan Chúc không giấu giếm mà thản nhiên nhắc đến, như thể đang nói về một điều không quan trọng, "Ngày nào cũng chạy trốn cực nhọc, không thể ăn uống tử tế, nên không giữ được hình tượng tao nhã nữa rồi, may thay lúc đó Lăng Lăng không gặp em, nếu không chắc anh không nhận ra em, khéo chê em luôn ấy chứ."

Cậu dường như chợt nhớ ra điều gì đó, nói đùa: "Đúng rồi, Lăng Lăng, không phải anh vẫn nghĩ em là AI "Nguyễn Lan Chúc" đầu đất chỉ biết tính toán hơn thua chứ? EM là hàng thiệt đó nha~"

Lăng Cửu Thời cười khúc khích: "Lúc chưa kiểm soát được cơ thể chắc sốt ruột lắm ha?"

Nguyễn Lan Chúc đang ăn uống, khống chế tác phong để bản thân trông bớt lôi thôi, cau mày nói: "Tức bay màu á, ước gì có thể đấm AI kia một phát cho nó tỉnh táo lại giùm. Lúc anh thoát game, em nghĩ chắc anh tuyệt vọng lắm. Khéo anh không bao giờ vào game lại nữa."

Đối với cậu, mấy năm đó, mỗi ngày đều cố giành quyền kiểm soát cơ thể, nhưng cậu cũng rất lo lắng, lo là giữa bọn họ chỉ còn cách nhau một bước, nhưng một bước này dường như bị ngăn cách bởi trăm núi ngàn sông. Cậu nhìn Lăng Cửu Thời bằng khuôn mặt đáng thương, đôi mắt lại ửng đỏ lên. Lăng Cửu Thời thầm nghĩ, cho dù cậu cố ý trà cho anh xem, anh cũng cam lòng cắn câu.

Ánh đèn lóe sáng, ánh trăng dịu mát, khung cảnh bình yên trước giông bão. Đây là một bãi đậu xe bỏ hoang, lúc này đã có khoảng hai mươi người chơi tụ tập lại thành từng nhóm hai ba người thì thầm to nhỏ. Anh và Nguyễn Lan Chúc đứng dưới bóng cây cách đó một quãng. Nguyễn Lan Chúc ngồi trên một tảng đá nghịch chiếc bật lửa cổ điển, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn lửa, nét đẹp của cậu càng trở nên tinh tế hơn.

Lăng Cửu Thời dựa vào thân cây, thỉnh thoảng nhìn Nguyễn Lan Chúc, con người luôn khao khao cái đẹp mà, ai mà cưỡng lại được vẻ đẹp đó? Đồng thời anh cũng lơ đãng nhớ lại bữa tối và cuộc nói chuyện lúc nãy giữa anh và Nguyễn Lan Chúc, khi Nguyễn Lan Chúc nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, trong lòng anh mềm nhũn như bông, chỉ muốn cẩn thận nâng niu người kia mãi mãi. Nguyễn Lan Chúc đột nhiên mỉm cười và giơ ngón trỏ lên chọc vào trán anh nói: "sao thế? Em đùa thôi. Tất nhiên em biết cho dù em có nhếch nhác lôi thôi đến mấy anh cũng không bao giờ chán em."

Làm sao chán ghét em được, nhưng anh nghĩ nếu như mình nỗ lực hơn, nghiên cứu tạo ra được Linh Cảnh sớm hơn, thì Nguyễn Lan Chúc đã bớt lao lực hơn chăng?

Lúc này, có hai bóng người chậm rãi đi tới, Lăng Cửu Thời nhìn sang, hai cô bé trông có vẻ là người chơi mới, đi thẳng đến chỗ Nguyễn Lan Chúc và nói: "Anh ơi, anh có thể lập nhóm với chúng em không? Bọn em hơi sợ."

Nguyễn Lan Chúc không cả ngẩng đầu, giọng lạnh lùng nói: "Không, cảm ơn."

Lăng Cửu Thời nghĩ thầm, Nguyễn Lan Chúc trước mặt mình luôn nhõng nhẽo, nhưng trước mặt người ngoài thì thật lạnh lùng. Hai cô bé vẫn chưa chết tâm: "Anh, đừng vội từ chối, anh dẫn bọn em qua cửa đi mà..." Giọng nói ngọt lịm khiến Lăng Cửu Thời khó chịu.

Lăng Cửu Thời thấy sắc mặt Nguyễn Lan Chúc càng lạnh lùng hơn, vội vàng bước hai bước chắn trước mặt Nguyễn Lan Chúc, đồng thời chắn luôn ánh mắt nhiệt tình của hai cô gái, "Hay là thôi đi, bạn tôi không thích bị làm phiền." Hai cô bé nhìn nhau rồi bực bội rời đi.

Lăng Cửu Thời chợt hiểu, lúc Trình Thiên Lý hỏi anh có ghen với Tiểu Trang không là có ý gì, anh cảm thấy hiện tại mình lên cơn ghen thật rồi.

Nguyễn Lan Chúc đột nhiên nở nụ cười, kéo tay áo anh, trêu chọc: "Sao vậy, anh ghen à?"

"Ừ." Lăng Cửu Thời cay đắng nghĩ, nhỏ yêu tinh này thực sự nên đem về nhốt lại ngắm một mình.

Nguyễn Lan Chúc chỉ bông đùa, sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của anh, không khỏi ngạc nhiên: "Hả? Thật sao?" Cậu nghĩ, chẳng lẽ Lăng Lăng, trai tự nhiên đầu gỗ không hiểu tình yêu loài người, lại biết ghen sao?

Lăng Cửu Thời nặng nề gật đầu, "Thật, anh thật sự nên nhốt em lại, rồi còng tay em vào giường."

Nguyễn Lan Chúc cúi đầu cười nghĩ, sao Lăng Lăng của mình lại có thể đáng yêu như vậy. Cậu đứng dậy, ôm lấy vai Lăng Cửu Thời, nói: "Được thôi...... Đến lúc đó cho anh nằm trên." Mấy chữ cuối cùng cậu ghé sát tai Lăng Cửu Thời thì thầm, mặt anh lập tức đỏ như gấc.

"Em thật là..." (Đồ lưu manh) Nhưng mà anh tức run người, mấy chữ cuối kia không thốt nên lời.

Nguyễn Lan Chúc vội vàng dỗ ngọt: "Được rồi, Lăng Lăng đừng giận, em nghe lời anh, anh muốn chơi thế nào cũng được, tùy anh, được không?!"

Nghe như đang dỗ dành, mà sao càng dỗ càng cáu vậy trời?

...

Từ xa, một ông lão râu tóc bạc phơ lái xe ba bánh đi tới, trên xe chở đầy hành lý đang di chuyển, ông ta giả vờ sợ hãi và nói: "Sao mấy người còn không đi? Quần đảo vốn đã không yên bình rồi. Đây là hòn đảo duy nhất còn sót lại. Chạy ngay đi trước khi quái vật đến!" Ông ta chỉ nói chừng đó rồi chậm rãi chạy đi trên chiếc xe ba bánh.

Kỹ năng diễn xuất của NPC này giả trân quá!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net