CHƯƠNG 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porsche's Pov:

- Đây là Time, bạn của Kinn. - Tankhun vỗ vai gọi tôi và giới thiệu người đứng cạnh anh ấy với tôi.

Tôi gật đầu chào người đó nhưng hơi lệch đầu sang hướng khác một chút khiến người đó mở to mắt ngạc nhiên.

- Cậu ấy bị gì vậy?? - Người tên Time hỏi khi thấy Tankhun xoay người tôi đứng đối diện với anh ta.

Khi nghe Time hỏi, Tankhun liền đi lại nói nhỏ với anh ta cái gì đó và tôi thấy Time nhìn tôi gật đầu với vẻ mặt bối rối.

- Uhm...... Chào Jom, rất vui được gặp cậu, tôi là Time, bạn của Kinn. - Time mỉm cười nói với tôi trong bắt lấy tay tôi lắc qua lắc lại.

- Vâng, rất vui được biết anh. - Tôi cười khúc khích nói.

- Tankhun nói với tôi là cậu kể chuyện rất thú vị, đặc biệt là những câu truyện cười. Tôi nghĩ cậu có thể giúp đỡ chúng tôi ở trại trẻ mồ côi này. Uhm..... cậu có muốn làm việc ở đây không, vì chúng tôi đang cần một giáo viên cho bọn trẻ. - Time đưa ra đề nghị khiến tôi nhướng mày bất ngờ và bối rối.

- Oh, tôi nghĩ gia đình của Khun Tankhun chỉ có ba người, anh là em họ của Khun Tankhun hả?? - Tôi ngạc nhiên hỏi, vì sao Time lại có thể đưa ra lời đề nghị với tôi trong khi theo tôi biết thì người quản lí trại trẻ mồ côi này là ba anh em của Tankhun.

- Tôi là bạn thân của Kinn. Tôi đến giúp Kinn quản lý trại trẻ mồ côi này vì ba tôi có góp vốn cho tổ chức từ thiện và là đối tác của gia đình Theerapanyakul. - Time giải thích rồi vỗ vai tôi rời đi.

---------------

Kinn's Pov:

Tôi đang ngồi trong vườn đọc tài liệu thì thấy một chiếc ô tô dừng lại trước cổng. Và người bước xuống là chú tôi cùng các vệ sĩ theo sau. Tôi liền đặt laptop sang một bên và đứng dậy khi thấy ông ta đi đến chỗ tôi.

- Phải nói là chú cảm thấy rất thất vọng về những gì con đang làm đó Kinn. Con biết mọi người đang nói gì về gia tộc của chúng ta không hả?? Một gia tộc mafia nổi tiếng và quyền lực bỗng nhiên trở thành một nhà trẻ, các con trai của người đứng đầu gia tộc thì trở thành giáo viên mầm non và bảo mẫu. Nghe chẳng khác nào là trò hề cho thiên hạ cười vào mặt chúng ta. Rồi tiếp theo sẽ là gì nữa đây hả, Kinn?? - Chú tôi nói ngay khi đứng trước mặt tôi mà không cần lời chào của tôi.

Tôi tỏ ra buồn bã, thở dài nhìn ông ta.

- Đó là tâm nguyện cuối cùng của ba con. Nếu chú cảm thấy không hài lòng hay không thể chấp nhận được những việc tụi con đang làm thì chú hãy làm những gì chú muốn. - Tôi nhìn chú tôi nói và ông ta gật đầu như thể rất hài lòng với những gì tôi nói.

- Được thôi. Hãy nhớ rằng con là người đã thách thức ta, Kinn Anakin. - Ông ta nhếch mép nói với tôi và sau đó quay lưng rời đi cùng với vệ sĩ của mình.

Bây giờ tôi mới để ý rằng có Vegas đi theo chú tôi và nó đang cúi đầu, thở dài nặng nề, quay lưng đi theo chú tôi.

- Vegas!! - Tôi lên tiếng gọi khiến Vegas quay lại nhìn tôi.

- Có chuyện gì vậy, Pi?? - Vegas hỏi tôi.

- Tao sẽ không quên những gì mày đã làm với Pete. Vì vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. - Tôi nghiêm mặt nói với Vegas và có lẽ nó hiểu ý tôi nên chỉ nhếch mép cười khẩy rồi quay lưng rời đi.

- Time đến rồi, Tae cũng báo sẽ đến đây tối nay. - Kim từ sau lưng đi đến cạnh tôi nói.

Tôi gật đầu và cúi xuống cầm laptop đi vào nhà.

- Khoan đã, Kinn!! - Kim gọi và tôi quay lại nhìn nó.

- Mày dự định sẽ làm như thế nào?? - Kim hỏi và tôi nhìn nó với vẻ mặt bối rối.

- Tại sao mày nói với Vegas là sẵn sáng đi sẵn sàng đi??. Mối thù của nó với mày là gì?? Và mày sẽ hành động như thế nào?? - Kim nói rõ ràng hơn và tôi thở dài, vuốt mặt một cách nặng nề.

- Tao không biết nữa, Kim. Tâm nguyện của ba thật sự rất khó để thực hiện, chúng ta không thể thay đổi ngay lập tức được. - Tôi mệt mỏi nói với Kim.

- Tao nghĩ mày nên từ bỏ đi Kinn, vì trả thù Vegas tức là đồng nghĩa với việc quay lại công việc trước đây và làm trái với tâm nguyện của ba. - Kim gật đầu hiểu ý, vỗ vai tôi rồi rời đi.

Tôi theo sau Kim vào nhà để gặp Time thì lại thấy Tankhun đang ngồi với Jom.

- Đừng làm phiền Jom nữa, Tankhun. - Tôi nói với Tankhun.

- Vậy mày có muốn tao bám theo mày rồi làm phiền mày không?? - Tankhun nhướng mày, nhìn tôi hỏi.

Tôi cười khúc khích và lắc đầu, không ai ngu ngốc mà để Tankhun bám lấy vì anh ấy sẽ không bao giờ để người đó được tự do, và bằng chứng bây giờ là Jom, cậu ấy đã bị Tankhun bám dính bất kể lúc nào trừ khi Jom về phòng ngủ.

- Vậy cậu thấy sao, sẽ ở lại và làm việc ở đây với chúng tôi đúng không?? - Tankhun hỏi Jom.

- Làm việc ở đây?? Sao tao không được thông báo về vấn đề này vậy?? - Tôi nhướng mày hỏi.

- Jom chưa trả lời là đồng ý hay không nên tao chưa báo với mày. - Tankhun trả lời và tôi gật đầu rồi nhìn Jom.

- Tôi sẽ được nhận lương chứ?? - Jom hỏi.

- Tất nhiên rồi, trước đây lương mỗi tháng của cậu là bao nhiêu, chúng tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi. - Tankhun nói.

- Nè nè..... mày chưa hỏi ý tao, tao không đống ý với đề nghị của mày đâu. - Tôi lên tiếng.

- Mày phải đồng ý, Kinn. Vậy bây giờ ý của cậu sẽ như thế nào, đồng ý không?? - Tankhun phớt lờ lời nói của tôi và tiếp tục hỏi Jom.

- Như vậy có được không?? - Jom e dè hỏi và quay đầu nhìn đi hướng khác, không biết có như cảm giác của tôi không nhưng có vẻ Jom quay đầu tìm vị trí của tôi và muốn hỏi ý tôi.

Một lần nữa, Tankhun phớt lờ tôi và đưa tay xoay đầu Jom nhìn về phía anh ấy.

- Đồng ý đi nha. - Tankhun lại dùng giọng điệu nài nỉ để nói với Jom, và tôi thở dài vì chắc chắn rằng Jom sẽ đồng ý, không ai có thể từ chối khi Tankhun dùng giọng điệu này để nài nỉ ai đó.

- Hmmm..... được..... được rồi. - Jom ngập ngừng gật đầu. Thấy chưa, tôi đã đoán đúng mà.

- Yeah, tôi đang rất vui khi nghĩ đến những việc sẽ làm với cậu. - Tankhun hào hứng nói.

- Tôi...... có nên lo lắng không vậy?? - Jom ấp úng nói với khuôn mặt lo lắng nhưng tôi biết là cậu ấy đang nói đùa để trêu chọc Tankhun.

- Chắc chắn phải lo lắng rồi. - Tôi lên tiếng nói.

- Đừng có nghe nó nói, Jom. Tôi sẽ xem cậu là bạn của tôi, sẽ để cậu mặc những bộ quần áo đẹp của tôi, chắc chắn cậu sẽ trở nên vô cùng đẹp trai và dễ thương. - Tankhun vui vẻ nói rồi kéo Jom đứng dậy rời đi.

- Có khi nào Tankhun bắt Jom mặc một chiếc váy xếp ly trong bộ sưu tập quần áo quái dị của nó không?? - Tôi quay sang hỏi Ken với khuôn mặt vô cùng hoang mang và đáp lại tôi là cái lắc đầu của Ken, khuôn mặt của nó cũng hoang mang không thua kém gì tôi.

- Nếu Tankhun làm vậy thật thì ngay lập tức báo với tao. - Tôi nghiêm mặt cố gắng nhịn cười nói với Ken, tưởng tượng đến việc một người có cơ thể nam tính như Jom mà mặc những bộ đồ quái dị của Tankhun thì tôi không thể nào không cười được.

Ken khịt mũi, mím môi và gật đầu. Tôi nghĩ nó cũng đang có suy nghĩ giống tôi nên mới tỏ thái độ chịu đựng nhịn cười đến mím môi như vậy.

Tôi trở về phòng và mở laptop tiếp tục làm việc. Một lúc sau thì chuông điện thoại reo lên và người gọi đến là Big.

- Tình hình sao rồi, có vấn đề gì không?? - Tôi hỏi Big sau khi nghe máy.

- Mọi thứ đều ổn, Khun Kinn. Chỉ có một việc khó khăn là người gia tộc phụ mấy ngày gần đây đều thường xuyên đến nhà chính. - Big báo cáo với tôi.

- Được rồi, cúp máy đi. - Tôi nói rồi ngắt máy, nhắm mắt thở dài mệt mỏi.

Không thể tiếp tục làm việc được nữa, tôi tắt laptop và quyết định đi tìm Time.

- Việc chuyển đổi kinh doanh thế nào rồi?? - Time hỏi.

- Đừng hỏi tao vấn đề đó nữa. Mày thật sự giống Khun tin rằng tao sẽ từ bỏ công việc kinh doanh từ trước đến giờ của gia đình tao dễ dàng vậy sao?? Đó là tâm huyết của ba tao, tao không thể để người khác chiếm lấy được. Tao chỉ đang cố gắng không để Khun và Kim bị liên lụy đến thôi. - Tôi nói với Time.

- Còn tâm nguyện của ba mày trước khi mất thì sao?? - Time cau mày hỏi.

- Nếu là mày thì mày có từ bỏ không, chỉ cần tao tuyên bố từ bỏ thôi thì những gia tộc khác sẽ nhảy vào mà chiếm đoạt, rồi ăn tươi nuốt sống anh em tao cho đến khi diệt trừ tận gốc. - Tôi nhìn Time hỏi và nó chỉ có thể thở dài, gật đầu hiểu ý.

- Vậy thương vụ mua mảnh đất đó vẫn tiếp tục diễn ra theo kế hoạch, đúng không?? - Time hỏi và tôi gật đầu.

Sau đó thì cả hai ngồi xuống sofa vừa uống rượu, vừa nghe nhạc như thể đang tận hưởng cuộc sống yên bình hiện tại, cuộc sống của những người đang tập trung cho tổ chức từ thiện và không liên quan gì đến công việc của mafia. Cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng tôi xem như chưa bao giờ xảy ra.

--------------

Porsche's Pov:

Tôi theo Tankhun vào phòng của anh ấy. Đó là một căn phòng..... uhm ..... khá độc đáo và tôi không tin rằng đó là căn phòng của một người đàn ông như Tankhun. Căn phòng được sơn màu hồng neon, trên tường được treo rất nhiều tranh về các loại động vật bé nhỏ như chó con, mèo con và rất rất nhiều cá.

- Chào mừng đến phòng của tôi, Jom. - Tankhun phấn khích nói với tôi.

Tôi ngượng ngùng gật đầu, tâm trí vẫn không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.

- Để tôi tìm cho cậu xem có gì phù hợp để cậu mặc không. Hmmm..... tôi chưa thể suy nghĩ được phong cách nào sẽ phù hợp với cậu. - Tankhun chống tay lên cằm và suy nghĩ.

Sau đó, Tankhun vỗ tay hai lần và khi cánh cửa mở ra thì có một người đàn ông bước vào, đó là một người thợ may, Tankhun yêu cầu anh ta lấy số đo của tôi.

- Mọi người khi làm việc cho gia đình chúng tôi đều phải ăn mặc theo phong cách thời trang và tinh tế, vì vậy tôi quyết định sẽ tự mình chọn trang phục cho cậu. - Tankhun vừa đứng nhìn người thợ may lấy số đo vừa nói với tôi.

Tôi khẽ rùng mình khi nghĩ đến những gì bản thân sẽ mặc sau này, nhìn phong cách thời trang của Tankhun và căn phòng của anh ấy thì tôi nghĩ Kinn nói đúng, không thể không lo lắng khi để Tankhun lựa chọn trang phục cho tôi.

- Tôi hy vọng sẽ có được một bộ trang phục thật đẹp theo yêu cầu của gia đình cậu. - Tôi cười khúc khích nói.

- Trời ơi, đừng lo lắng. Chắc chắn cậu sẽ rất đẹp trai khi mặc trang phục tôi chọn cho cậu. - Tankhun cười nói với tôi nhưng tôi thì đang thật sự rất lo lắng cho số phận của mình dù mặt tôi vẫn tỏ ra rất bình tĩnh và thoải mái.

Sau khi lấy số đo cho tôi xong thì người thợ may rời đi.

- Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, chỉ cần đợi vài phút thôi. - Tankhun vừa nói vừa nắm tay tôi đi lại sofa trong phòng và kéo tôi ngồi xuống.

- Trong khi chờ đợi thì tôi có thể tìm hiểu thêm về cậu không?? - Tankhun hỏi và tôi gật đầu, đó cũng là ý muốn của tôi.

- Tại sao cậu lại bị mất thị lực?? - Tankhun hỏi.

- Tôi bị tai nạn xe, và kính xe đã bay vào mắt của tôi. - Tơi trả lời với khuôn mặt thoáng chút buồn bã.

- Tệ thật, tôi chắc rằng cậu có nhiều việc muốn làm nếu mắt cậu không bị thương. - Mặt Tankhun cũng tỏ ra buồn bã như thể đang đồng cảm với nỗi buồn tôi.

- Uhm!! - Tôi cúi đầu thở dài, đây là cảm xúc thật của tôi vì nếu không cứu Kinn và rơi vào hoàn cảnh tồi tệ này thì thật sự có rất nhiều việc tôi muốn làm cùng với Porchay trong tương lai.

- Đừng lo lắng và buồn nữa, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt, tôi luôn chăm sóc thú cưng của tôi rất rất tốt. - Tankhun mỉm cười nói.

- Xin lỗi, anh vừa nói gì?? - Tơi bực bội hỏi, sao anh ấy có thể xem tôi như là thú cưng của anh ấy chứ.

- Ý tôi là những người mà Kinn đã để cho tôi chăm sóc. - Tankhun trả lời tôi với khuôn mặt ngây thơ như thể đó là một chuyện rất bình thường.

Tôi đưa tay về phía trước và vỗ nhẹ lên cơ thể của Tankhun như thể đang cố gắng tìm khuôn mặt của anh ấy. Khi đã để được tay lên mặt Tankhun, tôi lấy hai tay ôm lấy mặt anh ấy và đập thật mạnh đầu mình vào trán của anh ấy.

- Ui da ..... cậu làm gì đó?? - Tankhun la lớn, bực bội hỏi trong khi lấy tay xoa trán.

- Tại sao anh lại gọi tôi là thú cưng chứ, anh nghĩ anh là ai chứ hả?? - Tôi cũng tức giận la lớn.

Và dường như Tankhun đã nhận ra được sai lầm của anh ấy nên đã khịt mũi nhìn tôi.

- Xin lỗi, Jom. Tôi chỉ muốn nói là sẽ chăm sóc cho cậu thôi. - Tankhun giải thích.

- Dù vậy cũng đừng biến tôi thành thú cưng của anh. Tôi đâu phải là động vật đâu chứ. - Tôi tiếp tục la lớn.

- Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi, cậu không phải là thú cưng của tôi. Tôi chỉ muốn chăm sóc cậu như Kinn và Kim thôi. - Tankhun bối rối nói.

Cửa phòng đột ngột mở ra và một người phụ nữ bước vào.

- Hai người muốn dùng trà hay cafe?? - Cô ấy hỏi.

- Tôi muốn uống cà phê, còn cậu muốn uống gì, Jom?? - Tankhun hỏi tôi.

- Tôi uống gì cũng được. - Tôi trả lời.

- Vậy thì cho chúng tôi hai ly cafe. - Tankhun nói với người phụ nữ, cô ấy gật đầu rồi rời đi.

- Tối nay sẽ có một buổi tiệc để chúc mừng việc thành lập tổ chức từ thiện của chúng ta. Và tôi muốn mời cậu tham gia với chúng tôi, có được không?? - Tankhun hỏi tôi và tôi gật đầu, có thể đây là cơ hội tốt để tôi lấy được thông tin gì đó của gia đình Theerapanyakul.

- Và đó là lý do vì sao cậu phải trông thật hoàn hảo tối nay. Hmmm..... trước tiên phải tháo bỏ những thứ này đã. - Tankhun nói và tháo kính của tôi ra.

Có chút hoảng sợ nhưng tôi cố gắng hết sức để không phải chớp mắt khi Tankhun nhìn vào mắt tôi.

- Cậu không cần phải đeo kính liên tục như vậy. - Tankhun nói.

- Nhưng nếu tôi không đeo kính thì làm sao mọi người biết tôi bị mùa chứ?? - Tôi hỏi.

- Cậu sẽ sống ở đây với chúng tôi và mọi người đều biết cậu bị mù. Vì vậy, cậu không cần phải đeo kính thường xuyên đâu. - Tankhun trả lời.

- Nhưng..... tôi cảm thấy không thoải mái khi không có kính, tôi đã quen với việc đeo kính rồi. - Tôi cố gắng tìm lý do để không phải tháo kính ra.

- Vậy thì tùy cậu vậy. - Tankhun tỏ vẻ tiếc nuối rồi đeo kính trở lại cho tôi.

Một lúc sau thì người phụ nữ lúc nãy vào phòng với khay nước trên tay và người thợ may cũng theo sau. Tankhun liền đứng dậy và kéo tay tôi đứng dậy theo anh ấy.

- Có chuyện gì vậy?? - Tôi hỏi.

- Người thợ may đã trở lại và mang cho cậu một bộ trang phục để mặc cho bữa tiệc tối nay. - Tankhun nói và đặt lên tay tôi bộ trang phục từ tay người thợ may.

- Tôi sẽ để ở đây cậu thay đồ, nếu có gì cần giúp đỡ thì hãy nói với người cận vệ đứng gác trước cửa phòng thay đồ. - Tankhun tiếp tục nói và tôi gật đầu.

- Nhưng phòng thay đồ ở đâu?? - Tôi hỏi.

- Ở đằng kia. - Tankhun trả lời rồi dẫn tôi đến trước phòng thay đồ.

- Cám ơn!! - Tôi nói và Tankhun gật đầu rồi rời đi.

Người cận vệ đang đứng trước cửa phòng thay đồ dẫn tôi vào trong rồi ra ngoài đóng cửa lại.

Khi chắc chắn đã an toàn, tôi liền tháo kính và rửa mặt để bình tĩnh trở lại. Sau đó tôi bắt đầu thay đồ, tôi cố tình cài nhầm nút áo để tránh bị nghi ngờ và đeo kính trở lại, rồi bước ra khỏi phòng bằng cách lấy tay chạm vào tường như thể đang cố gắng tìm lối đi. Nhưng khi ra khỏi phòng thay đồ thì lại không thấy người cận vệ đâu cả. Tôi lắc đầu rồi tự mình rời khỏi phòng của Tankhun.

-----------

Kinn's Pov:

Tôi đi tìm Tankhun thì thấy Jom đang đi một mình trên hành lang. Cậu ấy đang loay hoay đưa gậy tới lui để tìm đường. Khi đến gần Jom thì tôi phải mở to mắt vì ngạc nhiên, trông cậu ấy trong bộ trang phục lúc này thật là..... quyến rũ, dù các nút áo bị cài lệch nhưng vẫn không thể làm lu mờ đi nét đẹp sẵn có của cậu ấy. Vì không thấy đường nên Jom đã vô tình quất gậy vào chân tôi khiến tôi sực tỉnh khỏi suy nghĩ của mình.

- Ai đó?? - Jom nhìn xung quanh tìm kiếm.

Tôi mím môi, im lặng, dự định sẽ trêu chọc Jom một chút. Không thấy có câu trả lời nên Jom thở dài rồi quay người tiếp tục tìm kiếm đường, điều đó khiến tôi cau mày khó hiểu, cậu ấy thật sự không có bất cứ sự đề phòng nào sao?? Tôi liền nắm vai Jom giữ lại khiến cậu ấy giật mình.

- Là tôi, Kinn. - Tôi nói và Jom gật đầu.

Tôi quay người Jom đứng đối diện với tôi rồi chỉnh sửa lại nút áo của cậu ấy cho ngay ngắn.

- Đi thôi. - Tôi vừa nói vừa nắm tay Jom kéo đi.

- Đi đâu vậy, anh muốn gì?? Có chuyện gì xảy ra hả?? - Jom hốt hoảng hỏi, nhìn thái độ của Jom lúc này tôi lại vô thức bật cười và lắc đầu, bởi vì cảm thấy cậu ấy lúc này trông thật ..... dễ thương.

- Tôi chỉ muốn giúp cậu sửa lại tóc thôi, trông bù xù quá. - Vừa nói tôi vừa kéo Jom về phòng của tôi gần đó, Jom gật đầu và im lặng đi theo tôi.

- Ngồi xuống đi. - Tôi nói khi cả hai đã vào phòng, nhưng rồi lại một lần nữa nhớ ra Jom không thấy đường nên không thể tự tìm chỗ ngồi được.

Tôi dự định đưa tay dìu Jom ngồi xuống ghế thì cậu ấy đã lần mò tìm được chỗ ngồi cho mình, đó là chiếc ghế nhỏ ngay cửa sổ, nơi gần nhất với Jom. Tôi đi đến, tháo kính của Jom ra và tôi lại đứng hình khi nhìn thấy hình ảnh của Jom lúc này, tim tôi không hiểu vì sao lại đập nhanh hơn khiến tôi có một chút khó thở.

( Hình ảnh của Porsche)

- Hmmm..... phải nói rằng lần này Tankhun đã làm rất tốt, trông cậu rất ổn với bộ trang phục này. Ban đầu tôi cứ nghĩ Tankhun sẽ chọn cho cậu một chiếc váy xếp ly quái dị của anh ấy chứ?? - Tôi hắng giọng để xóa đi cảm xúc kỳ lạ của mình và nói với Jom, rồi cười khúc khích với suy nghĩ của chính mình.

- Hả?? - Jom lại hốt hoảng la lên, lại là thái độ đó, tại sao đến bây giờ tôi mới để ý rằng khi Jom tỏ ra sợ hãi, hốt hoàng hay lo lắng lại đáng yêu như vậy chứ.

Tôi im lặng không nói gì và bắt đầu chỉnh sửa tóc cho Jom, nhưng bản thân lại không nhận ra rằng môi tôi vẫn đang mỉm cười, một hành động mà tôi chưa bao giờ thể hiện trước mặt người khác ngoại trừ gia đình.

- Xong rồi, trông cậu ổn hơn rồi đó. - Tôi nói trong khi vén những sợi tóc trước trán của Jom để chúng không đâm vào mắt của cậu ấy, đôi mắt mà tôi cảm thấy thật sự rất đẹp nhưng lại bị che khuất bởi chiếc kính râm.

- Cám ơn!! - Jom gật đầu nói với tôi.

- Đi thôi, xuống lầu nào. - Tôi đeo kính trở lại cho Jom, nắm tay cậu ấy đứng dậy rồi dìu cậu ấy xuống cầu thang.

Cả hai chúng tôi cùng nhau đến hội trường đang diễn ra buổi tiệc và các vị khách đang chờ sự xuất hiện của tôi.

END CHƯƠNG 04

-----------

Chương này cũng không có gì để giải thích.

Mong mọi người góp ý giúp Loud nha. 💚💛












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC