oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa xối xả xuyên đêm hè không ngớt, gió lớn xô đổ hết cả cây cối, tiếng lá cây rụng như rít lên, những tán cây đung đưa không ngừng như đang van xin sự thương hại.

  Màn đêm đã buông xuống, Đinh Trình hâm luôn ngủ rất nông, và dễ dàng bị đánh thức bởi tiếng sấm to. Bởi vì sấm sét mà tim anh đập nhanh bất thường. Anh ôm ngực, há miệng thở dốc.

  Thức dậy lúc ban đêm luôn khiến người ta có cảm giác bất an, Đinh Trình Hâm vô thức kéo chăn bông một cách nhẹ nhàng. Chỉ đến lúc ấy, anh mới cảm nhận được sức nặng trên eo mình, và một cánh tay ấm áp và mạnh mẽ đặt qua eo anh, quấn chặt lấy anh, ôm anh vào lòng.

  Đinh Trình Hâm cầm cánh tay bỏ ra xa, khó khăn xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét không thể quen thuộc hơn được nữa đang say giấc nồng.

  Mặc dù ngoài cửa sổ trời đang mưa rất to, không khí trong phòng vẫn nóng và ngột ngạt, hai má của người con trai đỏ bừng, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Đinh Trình Hâm duỗi ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi tròn trịa, cười thầm.

  Em ấy đã bí mật trở về một lần nữa.

  Nhịp tim từ từ bình ổn lại, nỗi sợ sấm sét liền biến mất, thay vào đó là sự ấm áp bao quanh anh. Lưu Diệu Văn không thực sự ngủ, và đỉnh đầu của cậu trở nên lộn xộn vì một lý do nào đó. Đinh Trình Hâm vuốt thẳng mái tóc rối bù, chống tay nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của em trai, thật ngoan quá.

  Sau khi tỉnh, cổ họng có chút khô khốc, Đinh Trình Hâm thận trọng rời đi chỗ khác, đứng dậy xuống khỏi giường, chuẩn bị đi rót cho mình một cốc nước.

  Dường như cảm giác được người trong tay mình biến mất, Lưu Diệu Văn chợt tỉnh ngủ, mở mắt ra, từ từ ngáp một cái rồi dụi dụi mắt. Một lần nữa bị tiếng sấm đột ngột làm cho hoảng sợ, cậu cũng chấn động một chút nên khá tỉnh táo, nhìn chằm chằm Đinh Trình Hâm đang uống nước, thất thần lẩm bẩm:

  "Sao trời vẫn còn mưa chứ?"

  Đinh Trình Hâm đặt chiếc cốc xuống và bật đèn đầu giường lên. Ngay sau khi xuống khỏi giường, Lưu Diệu Văn đứng lên, toàn thân giống như một con bạch tuộc, tay chân đều áp sát vào thân thể Đinh Trình Hâm.

  "Em cũng đừng nóng quá." Đinh Trình Hâm mỉm cười.

  Chỉ với chút ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Lưu Diệu Văn đang đổ đầy mồ hôi, nhưng bàn tay đang nắm lấy Đinh Trình Hâm vẫn không hề buông ra.

  "Bây giờ là mấy giờ rồi?" Lưu Diệu Văn đùa nghịch với những ngón tay của Đinh Trình Hâm đang ở bên cạnh mình.

  Đinh Trình Hâm cầm lấy điện thoại nhìn một cái, "Ba giờ rưỡi, em còn có thể ngủ thêm bốn giờ."

  "Mới 3 giờ rưỡi." Lưu Diệu Văn đột nhiên đứng dậy, nhìn Đinh Trình Hâm với ánh mắt sắc lạnh, rồi nói:

  "Em có thể cùng anh nằm tới bốn tiếng nữa, vậy em sẽ không ngủ nữa đâu!"

  "Ngày mai anh phải ghi hình, nên chúng ta hãy ngủ thêm một lát, nếu không ngày mai anh sẽ mất sức."

  "Chà, vậy anh buồn ngủ chưa?"

  "... Không buồn ngủ lắm."

  "Tuyệt! Vậy chúng ta đều không muốn ngủ."

  Lưu Diệu Văn, người đã có một quyết định thỏa đáng, tâm trạng đang rất tốt, cậu mở rèm cửa, và ánh sáng bên ngoài ngay lập tức lọt vào. Tiếng mưa rơi tí tách và tiếng gió rít hòa vào với nhau, và tiếng ồn ào bên ngoài có vẻ đặc biệt an toàn và yên tĩnh ở trong nhà.

  Những tòa cao ốc và ánh đèn hết thảy đều đã bị bỏ lại đằng sau, và bây giờ nó là một thế giới nhỏ chỉ thuộc về riêng họ.

  Lưu Diệu Văn thích cảm giác này, thế giới nhỏ bé có thể mang đến cho cậu niềm hạnh phúc lớn lao.

  "Mưa to quá, hôm nay trời có vẻ như bị dột không ngừng." Cậu ngẩng đầu lên và nói.

  Đinh Trình Hâm bị câu nói ẩn dụ của cậu làm cho buồn cười, anh cười khẽ.

  "Nhưng em thích những ngày mưa, còn anh, Đinh nhi?"

  "Anh vẫn thích những ngày nắng hơn, sấm sét có chút đáng sợ."

  "Vậy thì em cũng thích những ngày nắng." Lưu Diệu Văn ngay lập tức thay đổi lời nói, một lúc sau mới nói thêm: "Em chỉ thích những ngày mưa khi được nằm cùng anh".

  Cậu quay lại, ôm Đinh Trình Hâm vào lòng và hôn anh.

  Cùng với tiếng mưa rơi, Lưu Diệu Văn kể rằng khi còn nhỏ, cậu đã cùng đám bạn dẫm lên vũng nước sau khi mưa tạnh, nói xong lại không nhịn được mà cười toe toét, cuối câu nói bị giọng mũi kéo dài, mềm mại như thể cậu đang than thở.

  Khóe miệng Đinh Trình Hâm không khỏi nhếch lên, hai người dính sát vào nhau nhớ lại những chuyện xấu hổ thuở nhỏ, cùng nhau cười.

  Khi đang nói, giọng của Lưu Diệu Văn dần trở nên mệt mỏi hơn, và tiếng thở ra của cậu ngày càng dài hơn.

  "Có buồn ngủ không? Ngủ một lát đi." Đinh Trình Hâm sờ cằm cậu đề nghị.

  Lưu Diệu Văn nắm lấy bàn tay đang đặt trên cằm cậu, hôn lên rồi gật đầu.

  "Vậy chúng ta cùng nhau ngủ, anh không được phép ngủ."

  "Tốt thôi."

  "Vậy thì ... anh cũng không được rời đi trước."

  "Anh hứa." Đinh Trình Hâm khoan thai mà kề sát bên tai cậu, thấp giọng hứa hẹn:"Khi em tỉnh lại, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em."

  Những cái ôm dịu êm trong màn đêm tĩnh lặng.

  Năm tháng còn dài, đường đời hối hả, hai bảo bối sẽ ôm chặt lấy nhau bất kể đêm hay ngày.

【Hoàn】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net