I've fallen for you since the first time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Setting: Catboy AU
Author's notes: Đây là một khởi đầu khá sến súa, và chưa đọc lại nên rất xin lỗi nếu có một lỗi nào đó.
Pairing: Jicheol
_______________________

"Jihoon ah! Jihoonieeee...."

Chất giọng khàn nhưng lại ngọt ngào vang lên trong căn hộ nhỏ có một phòng ngủ. Một tiếng trả lời ậm ừ bé phát ra ngay sau câu nói ấy từ trên ghế.  "Jihoon ah, dậy thôi nào." Giọng nói đang to dần. Dáng người nhỏ bé nằm trên ghế khẽ cựa quậy và đôi tai mèo thì vểnh lên khi nó nhận ra rằng giọng nói ấy ngày càng gần hơn.

"Dậy chưa?" Cậu bé mèo ngái ngủ và lười biếng bắt đầu mở mắt. Và khi nghe thấy một tiếng cười khúc khích, cậu mở to mắt ra. "C - Chủ nhân." Cậu cảm thấy bối rối khi khuôn mặt của chủ nhân chỉ cách mặt cậu khoảng một inch. Đôi mắt con người trong veo rạng rỡ và làm rối mái tóc bù xù của cậu bé mèo.

"Chào buổi sáng, Jihoonie." Jihoon, cậu bé mèo gật đầu trong khi đang nhìn xuống, xấu hổ bởi khoảng cách và những hành động đầy yêu thương từ chủ nhân của mình. "Lát nữa anh phải tham gian một sự kiện vào buổi tối với team rapper của anh nên sẽ về nhà muộn. Em muốn ở nhà hay là sang nhà Seokmin đây?" Jihoon dụi mắt trong khi chủ nhân của cậu ấy ngồi xuống khoảng trống nhỏ còn lại ở trên ghế. Nụ cười dịu dàng, cuốn hút của chủ nhân cậu khiến ngày của Jihoon như tuyệt vời hơn. Cậu bé mèo bắt đầu ngồi dậy trên ghế.

"Anh sẽ về muộn như thế nào vậy, chủ nhân?" Seungcheol, chủ nhân của cậu bé mèo vuốt cằm suy nghĩ.

"Anh không biết. Sự kiện sẽ bắt đầu từ 7 giờ và team của anh sẽ biểu diễn lúc 8 hoặc 8 giờ 30. Có lẽ anh sẽ về muộn hơn giờ đó." Jihoon gật đầu.

"Đưa em tới nhà chủ nhân của Seokmin vậy." Seungcheol gật đầu.

"Tuyệt, vậy thì anh sẽ không quá lo lắng về việc để em ở nhà một mình." Jihoon bắt đầu bối rối.

"Em có thể mà." Seungcheol cười trong khi anh nhìn vào người nhỏ hơn. Jihoon đỏ mặt hơn và nhìn xuống dưới. "Cái..." Jihoon đặt câu hỏi. Seungcheol cười tươi và làm xù mái tóc bồng bềnh và xoa đôi tai mèo con của anh ấy. Jihoon không thể làm gì khác ngoài việc kêu purr. Anh cười khúc khích và mèo con của anh đỏ mặt nhiều hơn. "Ch-Chủ nhân." Cậu bé mèo lắp bắp. Thì, được chủ nhân cưng nựng là điều hạnh phúc nhất nhưng chủ nhân biết rõ rằng cậu không thật sự thích điều đó. Ý cậu ấy là cậu rất xấu hổ mỗi khi cậu kêu purr vì được chủ nhân cưng nựng. Nhưng chủ nhân của cậu, Choi Seungcheol thì lại vô cùng thích thú với tiếng kêu đó và quyết định sẽ trêu đùa và nghịch ngợm với cậu khi anh biết rằng cậu bé mèo của anh chẳng thế nào cưỡng lại được nó.

"Em vẫn còn xấu hổ bởi việc này kìa." Jihoon cắn môi. Seungcheol cười khúc khích. "Em dễ thương thật."

"Chủ nhân."

Seungcheol chỉ cười và đặt một nụ hôn gần cái tai mèo. Jihoon đỏ mặt hơn nữa. "Anh sẽ chờ em chuẩn bị xong. Giờ thì đi đi, bé yêu." Seungcheol nói một cách ngọt ngào và kéo Jihoon dậy. Với khuôn mặt đang nóng và đang đỏ mặt, cậu bé mèo bước vào phòng của cậu để chuẩn bị. Seungcheol cười khi thấy sự bối rối của mèo con của anh. "Em ấy quá dễ thương."

Chỉ trong vài phút, Jihoon đã chuẩn bị xong với bộ quần áo mới và đầu thơm mùi dầu gội. Seungcheol cười nhẹ khi anh nghe được tiếng Jihoon bước ra khỏi phòng. Hương thơm thoang thoảng của em ấy đã là mùi hương yêu thích của anh. Jihoon giật mình khi Seungcheol đột nhiên ôm cậu từ phía sau trong khi cậu đang mang giày. "Chủ nhân, anh đang làm gì vậy?"

"Đắm chìm trong mùi hương của em nhiều nhất có thể phong trừ việc anh sẽ nhớ em cả ngày." Jihoon chả thế làm gì ngoài đỏ mặt. Cậu đôi khi nguyền rủa chính bản thân mình bởi vì đã quá mềm yếu mỗi khi ở cùng với chủ nhân, kể cả bạn thân của cậu cũng chả thể tin nổi điều ấy. Thì, Jihoon được biết đến với sự xấu tính và tính cách chanh chua của mình khi còn ở ngôi nhà vật nuôi Hybrid, nơi cậu được nuôi nấng trước khi Seungcheol nhận nuôi cậu. Nhưng tuy nhiên, cậu còn một khía cạnh khác mà kể cả người ngoài và chính bản thân cậu còn không biết rằng nó tồn tại và đã được bộc lộ ra nhờ chủ nhân của cậu ấy.

"Anh sẽ bị muộn đó, chủ nhân." Jihoon dùng hết dũng khí của mình để nói với Seungcheol đang "gần gũi" với cậu. Trái tim của cậu lỡ mất một nhịp khi Seungcheol ôm cậu chặt hơn.

"Anh chắc chắn rằng anh có vài phút để làm việc này." Seungcheol nói thầm. Jihoon cắn môi. "Thả lỏng đi. Anh sẽ không làm gì xấu với em đâu." Jihoon hít một hơi và nhẹ nhàng gật đầu. Người cậu bắt đầu thả lỏng và vô tình dựa vào vòng tay của Seungcheol. Anh cười tươi "Chúa ơi, cậu bé này..."

Họ giữ tư thế đó trong một vài phút trước khi Jihoon lên tiếng. "Chủ nhân, tại sao ngày đó anh lại quyết định nhận nuôi em? Em đã không thân thiện và em không đối xử tốt với anh." Seungcheol cười và đặt cằm của anh ấy lên vai người nhỏ hơn.

"Em đột nhiên tò mò về việc này trong khi đã gần một năm rưỡi chúng ta ở cùng nhau?" Jihoon lại cắn môi.

"Em xin lỗi nếu như câu hỏi của em làm tổn thương anh, chủ nhân." Seungcheol hoảng hốt.

"Không, đó không phải ý anh muốn nói. Chỉ là, anh rất ngạc nhiên khi em vẫn còn tò mò về chuyện này bây giờ." Jihoon trầm tư trước lời nói của Seungcheol. Anh nới lỏng cái ôm và quay người nhỏ hơn đối mặt với mình. Mắt họ ngang hàng với nhau . "Jihoon."

"Vâng, thưa chủ nhân." Seungcheol cười.

"Em đúng là điển hình của một cậu trai hay lúng túng, xấu hổ và dễ thương." Jihoon bối rối. "Em thu hút theo cách của riêng em mặc dù em rất xấu tính với anh. Nhưng em biết không, em đã làm anh trở lên tốt hơn." Jihoon nhìn anh ấy với đôi má đang đỏ ửng. Seungcheol đưa tay lên và ôm lấy khuôn mặt của cậu bé mèo. "Anh đã từng là một người không quan tâm tới người khác trừ khi đó là gia đình của anh. Lý do duy nhất để khiến anh muốn nhận nuôi một hybrid đó chính là anh không muốn trở lên cô đơn sau khi mẹ anh mất. Chỉ để bầu bạn, và không dính vào bất cứ chuyện gì. Nhưng khi thấy em, anh cảm thấy anh chỉ muốn bắt em về, bảo vệ và chăm sóc em. Em khiến anh cảm nhận rằng anh vẫn có một ai đó để coi là gia đình. Và anh thấy rằng em không cố ý hành xử xấu tính. Em chỉ là không quen với việc bộc lộ bản thân và quyết định sẽ chọn việc trở lên xấu tính mà thôi."

"Chủ nhân, em-"

"Để anh nói xong đã, Jihoon." Seungcheol ngắt lời cậu. Ánh mắt của họ gặp nhau và Seungcheol để sự yên tĩnh làm dịu đi không khí hiện tại của họ một vài phút. "Anh đã tận hưởng việc có em ở bên cạnh trong hai ngày anh đến thăm ngôi nhà thú nuôi đó trước khi anh quyết định nhận nuôi em. Anh đã biết được nhiều điều về em hơn từ người bạn thân nhất của em, Seokmin của Soonyoung. Anh rất hạnh phúc khi thấu hiểu và ở cùng em suốt quãng thời gian đó. Tại sao anh lại không muốn chăm sóc em chứ, bé cưng?"

"Nhưng đã có rất nhiều lựa chọn, em-"

"Em không nghe anh nói suốt từ nãy giờ à?" Mặt Jihoon tái đi. Cậu đã nghĩ Seungcheol sẽ trở lên giận dữ. Seungcheol thở dài và tựa trán của anh với của Jihoon trong khi đang vòng tay qua cái eo nhỏ của cậu mèo cưng. "Em khiến anh trở lên vui vẻ, cảm thấy được hoàn thiện và được khao khát. Chỉ có mình em khiến anh cảm thấy được như thế, nên anh chọn em bởi vì anh muốn em." Jihoon đỏ mặt. Seungcheol cười. "Em biết gì không Jihoon, có lẽ ngày đó anh vẫn đang khó hiểu với bản thân về việc chăm sóc em nhưng bây giờ, nói với em những lời này khiến anh nhận ra điều gì đó." Seungcheol kéo người Jihoon ra. Jihoon nhìn anh ấy với đầy câu hỏi.

"Ý của anh là gì, chủ nhân?"

"Anh đã rơi vào lướt tình của em từ lần đầu tiên. Cái ngày đầu tiên anh thấy em, em đã lấy hết đi sự chú ý của anh. Anh đã yêu em." Jihoon đỏ mặt nhiều hơn khi Seungcheol thú nhận hết trong khi đang nhìn vào mắt cậu. Chủ nhân của cậu nở nụ cười rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc. "Anh yêu em Jihoon."

"C- chủ nhân..." Jihoon cố gắng để nói gì đó nhưng sự lo lắng và cồn cào trong bụng của cậu khiến cậu không thể nói được gì cả. Tim cậu đập nhanh và cậu sợ rằng Seungcheol có thể nghe được nó. Seungcheol vuốt nhẹ bờ má của người nhỏ hơn.

"Jihoon ah. Em có muốn trở thành người của anh không?" Mắt hai người chạm nhau, như thể đang nói chuyện qua nó. Sự xấu hổ, thẹn thùng và nụ cười vui vẻ hiện rõ trên đôi môi mềm mại của Jihoon. Cậu bé mèo không thể nói nữa và quyết định dùng một cái gật đầu như một câu trả lời. Seungcheol cười một cách rạng rỡ và ngu ngốc khi nhận được sự đồng ý từ tình yêu của mình. Đúng, tình yêu của anh.

"E- Em yêu anh, chủ nhân." Sau một vài phút suy nghĩ và gom hết dũng khí, Jihoon cuối cùng cũng nói nó. Seungcheol cười.

"Dừng việc gọi anh là chủ nhân bây giờ đi, em yêu." Jihoon đỏ mặt khi nghe anh gọi cậu là em yêu. Seungcheol cúi xuống, dừng lại đúng trước khi môi họ chạm nhau để nói nhỏ điều gì đó. "Anh không quan tâm rằng em sẽ gọi anh bằng cái gì bây giờ nhưng anh sẽ thích việc em gọi anh là ông xã hơn đấy, Choi Jihoon." Jihoon chỉ đỏ mặt hơn bởi những từ đó và cũng bởi vì cái tên anh gọi cậu trước khi cậu đánh mất bản thân trong sự gấp gáp, ngọt ngào và mềm mại của nụ hôn này. Sự rung động trong lồng ngực của họ, sự cồn cào trong bụng và sự đam mê thu hút mãnh liệt giữa họ đưa họ vào một vũ trụ mới, nơi chỉ có sự xuất hiện của hai người họ. Hiện thực đã bị quên lãng vào khoảnh khắc họ đi lạc trong ánh mắt và sự thèm muốn của người kia.

________________________

Editor's note: Đây là lần đầu tiên mình dịch truyện, có lẽ diễn đạt không được tốt lắm nhưng mình sẽ cố gắng hết sức ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net