Hạ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08#

"Lúc trước cậu không đi tìm cậu ấy sao?"

Cuối cùng, Lý Thiên Trạch cũng nói lên điều cậu thắc mắc bấy lâu.

"Có chứ!"

"Xóa WeChat, đổi số điện thoại, chuyển trường, ngay cả nhà cũng chuyển đi. Cậu ấy chặn tất cả, quyết tâm không để tớ tìm được."

Tống Á Hiên vừa xem đoạn video lặp đi lặp lại trên màn hình vừa hồi tưởng quá khứ, hàng mi rủ xuống che đi đôi mắt thoáng buồn.

"Vậy lần này cậu tính thế nào?"

Lý Thiên Trạch đau lòng nhìn hắn, với tình cảm giữa hắn và Hạ Tuấn Lâm, cậu cũng có thể đoán được hắn đã ra sức tìm kiếm thế nào. Cùng với áp lực công việc, có lúc hắn còn căng thẳng đến mức cổ họng bị ảnh hưởng.

"Người bắt đầu trước là cậu ấy, người kết thúc cũng là cậu ấy. Nếu lần này gặp lại, tớ không đời nào để cậu ấy bỏ chạy nữa."

Tống Á Hiên ngắm nhìn tấm thẻ nhân viên trên tay. Được rồi, hắn sẽ cùng cậu chơi đùa một chút.


09#

Yêu đương chính là yêu đương, không cần biết thuộc thể loại nào, bản chất vẫn giống nhau.

Trong khoảnh khắc, Lý Thiên Trạch thấy hối hận vì đã thức tỉnh chuyện tình yêu cho tên đầu gỗ kia.

Hắn yêu đương còn ghê hơn cả cậu.

Quán cà phê ở góc đường chẳng mấy chốc trở nên nổi tiếng. Không biết có phải do một nhà marketing đại tài nào đó ở Quảng Châu tình cờ ghé uống rồi giới thiệu, hay do chính sự hấp dẫn của Tống Á Hiên, quán lọt top xu hướng giới trẻ và mỗi ngày đều tiếp một lượng khách khổng lồ.

Hạ Tuấn Lâm đang đứng sửa cổ áo cho Tống Á Hiên, trông thấy một đám con gái xếp hàng chờ được quét mã WeChat của bạn trai mình thì không khỏi cáu kỉnh.

Không phải cậu không tin bạn trai cậu, nhưng cậu không thích các cô gái khác cứ xúm xít quanh hắn, nói túm lại là cậu đang ghen.

Hạ Tuấn Lâm không để ý lỡ tay siết chặt cà vạt khiến Tống Á Hiên suýt nghẹt thở.

Hắn cũng nhận ra tâm tình cậu không vui, bèn cúi xuống thơm lên khóe môi cậu một cái, ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.

Tiếng hò reo từ đám con gái ngoài cửa lập tức nhấn chìm tiếng nói cười của các vị khách bên trong quán, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Mặc dù các cô gái ở đây đều không có cơ hội, bù lại được chiêm ngưỡng cảnh hôn nhau của hai anh chàng xem ra cũng không tệ. Họ quay ra hoan hô và ủng hộ nhiệt tình.

Thấy người khởi xướng đỏ ửng hai lỗ tai, Hạ Tuấn Lâm khoái chí hưởng ứng tiếng hò reo "Hôn lại đi!" của mọi người bằng cách tặng hắn thêm một nụ hôn lên môi.

Tống Á Hiên vừa ngậm xong một viên kẹo bạc hà như một thói quen làm thông cổ họng. Hương vị thơm mát từ hắn hòa quyện và lan tỏa trong nụ hôn của cậu.

Muốn cùng cậu có một tương lai thật dài phía trước.

Muốn cùng cậu được mọi người chúc phúc.

Chẳng bao lâu, quán cà phê nhỏ đã trở thành một địa điểm ưa thích trên mạng xã hội. Càng lúc càng có nhiều người đến xếp hàng, ông chủ quyết định mở rộng diện tích theo nguyện vọng của khách.

Hạ Tuấn Lâm ngồi trên đùi Tống Á Hiên, lưng tựa vào ngực hắn trong khi tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại. Chung quanh không phải không còn chỗ ngồi, nhưng cậu cứ thích ngồi trên đùi hắn như vậy.

Hạ Tuấn Lâm thấp hơn Tống Á Hiên một chút, cân nặng cũng nhẹ hơn. Cảm giác cậu ngồi trên người hắn không thấy nặng là bao.

"A!"

Hạ Tuấn Lâm đột nhiên bật người dậy khiến Tống Á Hiên không kịp phản ứng, vội níu lấy cậu sợ cậu rơi xuống đất.

"Nhìn này nhìn này!"

Cậu đưa điện thoại cho hắn xem.

Tống Á Hiên tuy chưa hiểu chuyện gì vẫn chăm chú đọc kỹ từng chữ.

Đó là đoạn email Hạ Tuấn Lâm gửi kèm tác phẩm của Tống Á Hiên cho một công ty giải trí. Phía đó chưa có hồi âm, nhưng tác phẩm lại được một công ty khác nhìn trúng và chủ động liên hệ, hỏi hắn có muốn trở thành nghệ sĩ không.

"Thật sao?"

Tống Á Hiên không tin vào mắt mình, Thâm Độ Phát Giác là một trong những công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc. Nếu hắn có thể ký hợp đồng với họ, việc thực hiện ước mơ xem như đã có một bước tiến lớn.

"Họ hẹn đến phỏng vấn vào đợt nghỉ lễ quốc khánh sắp tới. Đâu có mất mát gì, thôi thì cậu cứ thử xem sao."

Biết đâu họ thực sự muốn ký hợp đồng?

Thà là tin vào một chút gì đó còn hơn không có gì để tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net