Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng cạnh cửa sổ vươn vai vài cái, đây đã là ngày thứ năm Tống Á Hiên được đưa về đây, và cậu cũng dần quen với nếp sinh hoạt của mình ở nơi này rồi.

Đúng giờ thì đi ngủ, buổi sáng lúc thức dậy sẽ thoải mái nằm dài bên cửa sổ xem công cuộc luyện tập của lính gác ở tầng dưới, nếu thật sự là quá buồn chán thì sẽ xem ti vi, mặc dù chỉ toàn là mấy bộ phim truyền hình đô thị máu chó đầy trời (cẩu huyết) nhưng ít nhất cũng tạo ra chút vui vẻ hiếm có.

Có thể là vì cảm thấy cậu thực sự không có chút suy nghĩ muốn bỏ trốn nào, nên ông lão tốt bụng đôi lúc sẽ phá lệ dẫn cậu đi dạo ở lầu dưới, thật ra cái nơi trông có vẻ bình thường yên ắng này lại ẩn chứa rất nhiều điều thú vị.

Có một vườn hoa, không lớn lắm, với một đài phun nhân tạo lúc nào nước cũng chảy róc rách được đặt ở trung tâm, cây cối tươi tốt bao phủ khắp nơi tràn đầy sức sống, mẫu đơn trên thảm hoa nở rộ đến rực rỡ, tất cả tạo nên một khung cảnh vô cùng thoải mái và ấm cúng.

Tống Á Hiên vươn vai, thật ra nơi này tuy không xa hoa như các thành phố lớn nhưng xem ra cũng không tính là quá tệ.

Đương nhiên là nếu bỏ qua việc thỉnh thoảng sẽ vang lên mấy tiếng súng và tiếng phanh gấp chẳng ăn nhập gì với bầu trời trong xanh này của mấy chiếc xe địa hình đang xé gió chạy về phía trước rồi.

Kể từ hôm cậu bắt gặp cảnh tượng khiến bản thân run rẩy trong phòng khách đó, thì Tống Á Hiên vẫn chưa gặp lại Lưu Diệu Văn, cậu không dám hỏi cũng không có đủ can đảm để đi nghe ngóng về việc này.

"Nên quay về thôi."

Ông lão tốt bụng ôm lấy một chiếc áo ấm trong tay, có lẽ đó là chuẩn bị cho Tống Á Hiên khi có gió lạnh thổi đến, nơi này vốn không có mấy tòa nhà cao tầng, cách đó vài km chỉ là bãi cát vàng rộng lớn, thời tiết khắc nghiệt, thường xuyên nổi gió lớn.

Đem đến một chậu nước để Tống Á Hiên rửa mặt, ông lão từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ ra rất cung kính, lúc rời đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, khi nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Á Hiên.

"A Đại lần này là đi xử lý công việc, bởi vì chuyến này có chút nguy hiểm, xem như cũng có khói súng hỗn tạp, nên để bảo vệ an toàn cho cậu, cậu ấy mới không đưa cậu đi."

Cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, Tống Á Hiên siết chặt phần áo trên ngực mình, cậu có thể hình dung ra sự nguy hiểm và hỗn loạn ở nơi đó, những băng đảng máu lạnh, đâu đâu cũng tràn ngập cảnh tượng đốt phá, giết chóc và cướp đoạt, máu chảy nhếch nhác từng dòng, sinh mệnh ở nơi đó chẳng khác gì thứ cỏ dại ven đường.

Lại là một giấc ngủ ngon đến tận chiều, Tống Á Hiên bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa nhẹ, là ông lão tốt bụng đến nhắc nhở cậu có thể xuống nhà ăn cơm, nhưng người đã không tập thể dục một ngày nên tiêu hóa cũng không tốt đương nhiên không cảm thấy đói, Tống Á Hiên từ chối, chỉ bảo là cần một cốc nước.

Lúc đang tắm rửa, Tống Á Hiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đầu giường reo lên, cậu khóa nước, lau vội vài cái trên người, quấn áo choàng tắm rồi phóng đến bên giường.

"Alo?"

Đầu dây bên kia có vẻ rất hỗn loạn, Tống Á Hiên nghe thấy mấy tiếng còi xe ô tô, còn có tiếng bước chân qua lại vội vã cùng vài tiếng la hét điếc tai, anh nhấn chặt ống nghe điện thoại, nỗ lực lắng nghe rõ ràng giọng nói của nam nhân.

"Đang làm gì đó?"

Cứ như đang bàn xem hôm nay nên ăn gì vậy, giọng nói của anh lộ vẻ thoải mái, tông giọng trầm ấm từ tính rất có mị lực, cứ thế nhẹ nhàng rót vào tai Tống Á Hiên.

"Tôi vừa nãy đang tắm..."

Nhẹ nhàng lấy khăn lau mái tóc vẫn còn đang nhỏ giọt, Tống Á Hiên cau mày cẩn thận lắng nghe, bên đó ồn ào hỗn loạn cứ như đang ở một khu tập trung nào đó, lâu lâu còn khẽ vang lên vài âm thanh cảm giác cứ như là tiếng súng đã lên đạn vậy.

Tiếng bước chân không đều vang lên càng ngày càng rõ ràng, tiếng ồn xung quanh cũng dần giảm bớt, nam nhân tựa hồ đã bước tới một môi trường khác, mọi thứ xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, đã có thể nghe thấy nhịp thở nhẹ nhàng của người đó.

"Tại sao lại không dùng bữa tối?"

Vẫn là một câu hỏi quan tâm có chút không ngờ đến, Tống Á Hiên cắn môi, do dự nghĩ ngợi, thật lâu sau mới nhẹ nhàng giải thích.

"Tôi không thấy đói, đói rồi sẽ tự mình ăn."

Nam nhân dựa mình trên chiếc xe địa hình, dáng người cao lớn và thẳng tắp, đôi tay vừa rửa sạch vẫn còn vương mùi máu tanh.// Là vị tanh khó ngửi, anh phủi đi chút bụi còn dính trên kẽ tay, sắc mặt trong bóng tối mang nét lạnh lùng, có chút không đoán ra được là đang ẩn chứa tâm tình gì.

"Đừng để bản thân đói đến gầy nhom nữa đấy."

Giẫm lên thi thể đang bất động trên mặt đất, Lưu Diệu Văn mặt không chút cảm xúc đá một phát, thi thể cứ vậy lăn vài vòng rồi rơi xuống vũng nước đọng, nam nhân ngước mắt lên nhìn xung quanh, khắp nơi rải rác chỉ toàn là xác người chết.

Bên kia vang lên mấy tiếng sột soạt, không lâu sau đó, một thanh âm nhẹ nhàng trả lời, giọng điệu ngoan ngoãn nghe lời khẽ vâng một tiếng.

Tống Á Hiên ngồi thẳng người, thi thoảng hai tiếng súng điếc tai ở đầu dây bên kia vang lên khiến tim cậu lại lỡ vài nhịp, nắm chặt lấy ống nghe, đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch, cổ họng khô khốc, cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng đến cảnh tượng nơi đó, những suy nghĩ vụn vặt hiện lên cứ thế quẩn quanh trong lòng người đang sợ hãi.

Anh đừng có mà xảy ra chuyện đó! Bản thân tôi đều là nhờ vào anh bảo vệ mà.

Tống Á Hiên mở miệng, ngữ khí lộ vẻ rất lo lắng, hiển nhiên là đã quên mất thân phận của đối phương ở lĩnh vực bên này rồi.

"Anh phải chú ý an toàn đó!"

Nam nhân không nói gì nhiều, dường như là có chút khựng lại, phải qua vài giây sau mới có lời hồi đáp, một từ đơn giản nhưng ngữ điệu kết thúc lại không giấu được ý cười.

"Ừm."

Cúp máy, đôi giày da lướt qua từng thi thể đẫm máu.// Mưa phùn lất phất rơi, Lưu Diệu Văn phất phất tay với người đi tới, dùng khăn giấy ướt tiếp tục lau sạch sẽ vết máu trên bàn tay cùng xương cổ tay tinh tế.

"Tìm một nơi chôn nó đi."

Thuộc hạ sửng sốt, trong phút chốc lộ vẻ ngơ ngác, bộ dạng không dám tin nhìn vào khuôn mặt với biểu cảm"tâm tình không tệ" của Lưu Diệu Văn, lập tức làm theo lệnh, nhưng trong lòng không khỏi vang lên mấy tiếng thì thầm khó hiểu.

Một A Đại tàn nhẫn vô tình, giết người không chớp mắt từ lúc nào nổi lên lòng trắc ẩn vậy? Còn phá lệ để thuộc hạ giải quyết đống thi thể này nữa.

Giấc ngủ cứ đứt đoạn không yên, Tống Á Hiên trằn trọc đến tận sáng sớm, nơi hẻo lánh này đến một chút cảm giác của sự sống cũng không có, dù là một tiếng chim hót gọi trên cành lá cũng kêu không nổi.

Ngoài cửa sổ bầu trời mờ mịt, sắc trời còn chưa sáng hẳn, Tống Á Hiên tựa người trên giường, cậu đang đếm kim giây tích tắc trên tường, đột nhiên vang lên tiếng phanh khẩn cấp của xe địa hình ở dưới lầu, trong khung cảnh yên tĩnh hiện lên càng rõ nét.

Tống Á Hiên một bộ tỉnh táo hưng phấn, không chút buồn ngủ, cậu cứ vậy nhảy bật xuống giường, còn chưa kịp mang giày, bộ dạng loạng choạng đi tới cửa sổ, cậu qua góc rèm lơ lửng, bắt gặp bóng hình người đó.

Đôi chân mảnh khảnh từ trong xe bước xuống đất, góc áo khoác màu đen bị gió ban mai thổi phấp phới, mái tóc đen ánh lên khuôn mặt nghiêm nghị, cùng bờ vai rộng vững chãi, cứ thế mỗi bước anh đi tựa như mang theo cả gió.

Anh ấy bước nhanh hai ba bước liền tiến vào nhà, nhanh đến mức đến cả góc áo cũng là dư ảnh sót lại, Tống Á Hiên kìm lại nhịp tim gấp gáp không thể giải thích của mình, muốn bí mật mở cửa nhìn trộm, nhưng khi khóa phòng mở ra, cậu đã cùng nam nhân trước cửa bốn mắt nhìn nhau.

Nam nhân bộ dáng phong trần, mang mùi thuốc súng cùng khói thuốc đầy người, những vết gỉ đỏ còn vương trên tay áo, dưới mắt hiện lên phần thâm tím nhẹ, dù cả người trông tràn đầy khí lực nhưng không khó để đoán có lẽ đã vội vàng trở về trong đêm.

Cổ áo của bộ đồ ngủ lỏng lẻo rơi xuống khi cửa mở, Tống Á Hiên lúng túng kéo lên, cậu siết chặt cổ áo, bất giác đóng sầm cửa lại.

"Để tôi thay đồ đã."

Lục tung góc phòng tìm thấy một bộ đồ trông kín đáo hơn, Tống Á Hiên mặc vào, cậu lần nữa rón rén đi tới cửa, rồi nằm xuống trước cửa để nghe xem có ai bên ngoài không, nhưng một mảng yên tĩnh cho cậu biết rằng có lẽ Lưu Diệu Văn đã rời đi rồi.

Cửa ngoài lại bị gõ nhẹ, Tống Á Hiên mới nhẹ ló cái đầu lên từ chiếc giường, đôi tai đỏ hồng lên trông thấy, không biết là do nóng hay là xấu hổ vì vừa nãy bị anh vô tình nhìn vào cổ áo ngủ rộng thùng thình ấy.

Cậu từ từ chui ra khỏi giường, mang giày vào rồi lon ton ra mở cửa, nhưng vừa ngước mắt lên đã đụng phải đôi mắt sâu thẳm của nam nhân.

(Kìm chế nãy giờ, hãy cho em "áu áu" mấy tiếng nha. (Xin đừng thấy dòng này))

Anh vừa đi tắm, toàn thân toát ra mùi thơm của sữa tắm, từ đầu đến chân đều không phát hiện chút tồn tại của hạt bụi nào, Tống Á Hiên cười toe toét, định bụng sẽ chào anh một cách thiệt tự nhiên, nhưng lúc cậu mở miệng bởi vì thật sự quá căng thẳng rồi nên vấp lời, không cẩn thận phát ra mấy câu điệp từ.

"Buổi sáng tốt tốt lành lành nha!"

Tiêu rồi, xấu hổ quá! Tống Á Hiên tự nhủ thầm trong lòng, đôi tay càng trở nên đỏ đến lợi hại.

Nam nhân nhướng mày, vầng trán đẹp trai nhăn lại, tựa vào khung cửa nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé trong sáng thuần khiết kia.

Là thích kiểu này sao?

Lưu Diệu Văn xoay người quay lưng về phía cửa, vô cùng mất tự nhiên, giọng điệu cứng ngắc, trầm thấp mang chút từ tính, anh không biết thế nào mới được chỉ có thể cứng rắn dỗ dành thôi.

"Mau xuống lầu ăn cơm... cơm ấy..."

Anh bước đi rất vội vàng, chỉ để lại Tống Á Hiên vẻ mặt khó hiểu, cậu theo đó rửa tay rồi bước xuống lầu, Tống Á Hiên bước đi rất khẽ, đến mấy tên đứng canh đang nói chuyện với nhau ở cầu thang cũng không để ý.

Tống Á Hiên tò mò dừng lại, cẩn thận lắng nghe những lời thì thầm của bọn họ.

"Này, mày biết không? Lần này A Đại trở về gấp lắm, còn không thèm thẩm vấn cái tên vừa bị bắt nữa..."

"Tao biết mà, cả đội là theo lệnh của A Đại gấp gáp trở về trong đêm đấy, nghe nói là do người ở trong phòng không chịu ăn cơm đó..."

Còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net