Conclusion 53: Blood and Water

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể là thật được... Mình đã không... Mình không thể đã...

Gods, làm ơn để đây là một giấc mơ.

Hắn lảo đảo rời ra, cái cánh màu đen tan thành cơn lốc mạnh của bụi và lông vũ, nhưng máu cô đang ở trên bàn tay hắn, và cơ thể hắn vẫn đập rộn ràng bởi sự hài lòng.

Trong phút chốc, hắn tuyệt vọng bám vào mớ nghi ngờ và phẫn nộ đang gây xao nhãng, sự mê loạn đã làm hắn đui mù. Nhưng những lời dối trá bỏ đi một cách tàn nhẫn như khi chúng đến, mỏng như không có như những đám mây nhuốm màu trên cao.

Aeris đã yêu hắn, và hắn đã yêu cô- hoặc hắn nghĩ hắn đã. Loại người yêu nào có thể-?

Bầu trời đã trong lại, những đám mây bình minh chạy ngang trời sáng như những vết sẹo màu hồng, ánh sáng lọt xuống, chạm vào làn da trắng như sáp của cô. Làn da bàn tay hắn đã nhuộm màu xanh thẫm-bạo lực. Hắn có thể thấy vết hằn ngón tay của mình trên cổ cô. Đôi mắt không tiêu cự mơ hồ nhìn chằm chằm vào không khí, hai tay cô thả lỏng, tạo ra một tiếng *schlick* nhỏ ghê tởm khi móng tay cắm vào lòng bàn tay. Một cổ tay cô nằm vặn một góc độ kì quặc, và dấu răng của hắn để lại những hình oval đầy máu trên vai cô.

Hắn không thể nhìn vào chỗ chảy máu khác, mặc dù sự xuất huyết ở đó tồi tệ hơn nhiều.

Hắn hẳn đã nghiền nát hông cô.

Hắn lại run lên, mạnh bạo hơn khi hắn tỉnh lại lúc đầu. Chưa đầy hai mươi phút trước, và trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa ngủ và tỉnh hắn đã- hắn đã-

Holy gods . . .

Hắn quỵ sụp trên bàn tay và đầu gối, run rẩy kinh khủng đến mức gần như không thể giữ cho mình không ngã gục, bấu mạnh bạo vào đám rêu. Mắt hắn nhắm chặt đến nỗi chảy nước mắt, khi hắn cố- và thất bại việc ngăn chặn hình ảnh cơ thể cô nằm vỡ nát và bất động trong đầu.

Hắn còn tệ hơn những tên nghiện rượu bạo lực trong khu ổ chuột thuở nhỏ của cô. Ít nhất những tên nghiện ma túy tóc bết và những chủ chứa bóng mỡ để những phụ nữ của chúng sống sót.

Và điều tồi tệ nhất là. . . cô chẳng làm gì cả.

đã đến với hắn với vòng tay rộng mở và nụ cười, tin tưởng hắn tìm được vài bản tính tốt hơn nằm bên dưới sự điên rồ.

Và đây là cách hắn đền đáp cô...

Hắn đã- cưỡng ép cô: bạo hành cơ thể và linh hồn cô.

Vì mọi mục đích tốt nhất của hắn, vì mọi vẻ đẹp Ancient và phép thuật Planet của cô, vì mọi mong muốn thật nhất của trái tim hắn... hắn sẽ không sống quá thêm một ngày.

Buổi sáng chơi đùa trên đầu hắn, như một video hắn không có quyền năng để ngừng xem.

Người phụ nữ duy nhất hắn yêu, linh hồn duy nhất hắn từng quý trọng, đấu tranh với hắn vì mạng sống của cô. Hắn lại thấy mắt cô mở to, cơ thể cô ngã gục vào tường, đầu cô bị đập, cơ bắp trên cánh tay cô căng cứng vì tuyệt vọng. Hắn cảm nhận được sự run rẩy không tình nguyện của da thịt cô, ngửi thấy nỗi sợ và bất lực của cô, nếm thấy nước mắt đau đớn của cô.

Và tất cả những gì hắn đã nghĩ là ham muốn chinh phục.

Hắn thấy khó chịu lần nữa.

- Aeris . . .?

Hắn vẫn quỳ trên bàn tay và đầu gối, nhưng nhìn vào cô, vào nạn nhân đã hi sinh trên bàn thờ của ảo giác của hắn.

Ba cái răng của cô nằm trong vũng máu nhỏ bên cạnh.

Không có câu trả lời.

Sẽ không bao giờ có câu trả lời.

Ngón tay hắn cắm vào đất, và hắn hét lên, hét như chưa từng hét từ khi còn bé, khi hắn đã khiến họng mình chảy máu bởi la hét.

- Bitch ngu ngốc! – Hắn bật đứng dậy và đi về phía cô – Tôi đã bảo em tránh xa ra! Tại sao em không nghe lời tôi? Em nghĩ tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao? Em nghĩ tôi sẽ dịu dàng mãi mãi sao? Tôi muốn em được an toàn! Tôi muốn- tất cả điều tôi muốn... – Hắn nghẹn lại, không thể nói tiếp, ngã ngồi bên cạnh cô, ôm cơ thể tàn tạ của cô sát vào hắn và lắc cô liên tục.

Hắn đột nhiên dừng lại, khi nghe thấy điều mình đang thì thầm.

Tôi yêu em, tôi yêu em... Đừng bỏ tôi... Đừng bỏ đi...

Cô vẫn còn ấm, và hơi ấm tố cáo hắn.

Hắn nên phải đẩy cô đi, phải chửi rủa cô, phải đánh cô để khiến cô tránh xa. Bất cứ điều gì, bất cứ điều gì ngoài điều này.

Cô, tạo vật tươi sáng hoạt bát, người thật sự yêu thích sự sống, đã chết. Và hắn bị mắc kẹt mãi mãi trong sự sống.

Planet... tất cả những gì tôi đòi hỏi là bị bỏ lại với sự tuyệt vọng của mình. Tôi biết mình không nên chạm vào cô ấy. Tôi biết mình đã đi quá xa. Tôi đã làm gì, tôi đã phạm lỗi với bà thế nào, để khiến bà trêu chọc tôi bằng hi vọng?

Khiến hắn bất ngờ, hắn nghe thấy câu trả lời.

Nghe kìa...

Một giọt nước rót vào trong hồ, phá vỡ bề mặt đứng yêu và tỏa ra những gợn sóng hoàn hảo của ánh sáng buổi sáng vàng trên nước.

Và một âm thanh khác.

Cái gì vậy? Chỉ là phản ứng rùng mình tự động xuất hiện, khiến xác cô dịch chuyển? hay đó là-

Một tiếng hít thở?

Không, không phải một tiếng hít thở, mờ nhạt hơn tiếng hít thở. Giống một linh hồn đang gõ lên cánh cổng giữa thiên đường và trái đất.

Mờ hơn cả khi cô bị bắn, nhưng có.

Hắn nghĩ mình biết về sự chết đủ nhiều để nhận ra khi nhìn thấy, nhưng những tính chất kì lạ của cơ thể Ancient của cô đã khiến hắn để mất vài dấu hiệu mờ nhạt. Hắn đã biết sự chết đủ để biết bình thường chết không phải ngay lập tức mà phần lớn là một quá trình.

Cô, theo mọi thuật ngữ y học, đã chết: chân tay cô đang lạnh đi, phổi nằm yên, ý thức đang tiêu tan vào dòng Lifestream. Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn ra đi. Hắn gần như cảm nhận được những ngón tay cô trên tay hắn, gần như tin hắn có thể đột nhiên quay đi và choáng váng bởi sự xuất hiện của cô.

Những truyền thuyết Cetra hắn đã đọc trở lại với hắn.

"Sự sống rằng buộc với máu. Máu rằng buộc với nước."

Nước có thể bắt được linh hồn một Cetra nếu nó không mong bị tiêu tan. Đôi lúc trong nhiều năm.

Mình có thể gọi cô ấy trở lại.

Mình, một mình.

Vài người có thể xoay xở để bảo toàn linh hồn cô trong nước, nhờ may mắn hoặc kĩ năng, nhưng hắn đã nghiên cứu kỹ xảo của cả Cetra và loài người. Cô cần hắn ngay bây giờ. Và hắn cần tất cả sức mạnh còn lại trong người hắn, cần tất cả phép thuật tiềm tàng được giấu trong nơi này, nếu hắn định cứu cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net