04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối, Trương Cực cũng không đến mức ngồi ăn với cún nhưng Trương Trạch Vũ nhìn vết xước trên mũi cậu, vẫn là thấy có lỗi, dù sao cũng do mình làm ra mà, chàng trai mặt mày anh tuấn sáng sủa như vậy lại bị xước một vệt, mà Trương Cực còn giúp cậu thu dọn đồ đạc đấy thôi, có lẽ anh ấy không cẩn thận để nhầm thật. Trương Trạch Vũ lần đầu tiên cảm thấy thật áy náy.

"Con không ăn nữa?"

Liễu Phương nhìn cậu con trai của mình, ngày thường khẩu vị nó tốt thế cơ mà, nay lại ăn có một tí ấy, làm như mèo không bằng.

Trương Cực khẽ ừm một tiếng rồi đứng dậy chuẩn bị lên lầu, còn không quên xoa nhẹ mái tóc của Trương Trạch Vũ.

"Mẹ, anh ấy... có phải anh ấy giận rồi không?"

Trương Trạch Vũ cắm mặt vào bát cơm, như đang chột dạ nhìn theo bóng lưng Trương Cực.

Liễu Phương nhìn hai đứa nhỏ, bà không ngốc, có lẽ cũng nhìn ra được điều gì đó

"Bé con, nói thật cho mẹ nghe, anh con bắt nạt con thật sao?"

"Cũng không có..."

Trương Trạch Vũ ngập ngừng kể lại đại khái câu chuyện cho mẹ Trương Cực nghe, Liễu Phương thấy buồn cười, đưa tay nhéo má Trương Trạch Vũ. Thằng nhỏ này sao đáng yêu vậy chứ, sau này ở cùng Trương Cực rồi khéo suốt ngày bị bắt nạt mất. Con trai mình nghĩ gì bà có thể không biết sao? Chính là phúc hắc, tâm cơ nam, nó tính toán cả rồi.

"Bé con, lần sau không được bắt nạt anh nữa được không nào? Con đi xin lỗi Trương Cực đi, nó thương con nhất mà, sẽ không giận con đâu."

Liễu Phương nhéo má cậu, lấy hộp thuốc từ dưới kệ tivi ra đưa cho cậu, ánh mắt tràn ngập sự khích lệ.

Trương Trạch Vũ gật đầu, cơm cũng không ăn nữa mà xách hộp thuốc chạy lên lầu. Liễu Phương nhìn bóng lưng bận rộn của Trương Trạch Vũ, không nhịn được mà cười ra tiếng. Sao Trương Cực nhà mình lại hời được một tiểu Bảo đáng yêu như vậy chứ...

/

Trương Cực nào biết mẫu hậu nhà mình dỗ cho tiểu Bảo ngớ luôn được như vậy cơ chứ, cậu còn đang chuyên tâm làm đề, chưa làm xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Ba cậu không ở nhà, mẹ vào phòng cậu thì chẳng bao giờ gõ cửa cả, vậy chỉ còn lại Trương Trạch Vũ thôi... Trương Cực xoa vào vết thương cho nó đỏ lên sau đó mới ra mở cửa.

"Vào đi."

Phòng của Trương Cực cậu đã quá quen thuộc rồi. Vừa vào cửa liền lấy túi khoai tây chiên trên nóc tủ xuống, sau đó đặt hộp thuốc lên giường. Cậu kéo tay Trương Cực muốn để anh ngồi cạnh mình.

"Vết thương của anh còn đau không? Em bôi thuốc cho anh!"

Hai mắt Trương Trạch Vũ sáng long lanh, vừa áy náy vừa không muốn cúi đầu nhận lỗi nên khiến cậu trông không được tự nhiên, vô cùng xoắn xuýt. Trương Cực nhếch miệng cười ngồi xuống.

"Còn biết bôi thuốc cho anh a, anh cảm ơn em lắm ấy..."

Trương Trạch Vũ lại giả bộ hung dữ:

"Anh bớt mỉa mai đi, nếu như không phải mẹ kêu em tới, em còn lâu mới thèm tìm anh!"

Tăm bông y tế chuyển sang màu đen vàng, Trương Trạch Vũ không có tâm tư đấu khẩu với anh. Cậu ghé lại gần rồi bắt đầu bôi thuốc, Trương Cực nghiêng đầu, cậu có thể nhìn rất rõ hàng lông mi khẽ chớp của Trương Trạch Vũ, còn có đôi môi vì chuyên chú mà mím lại kia. Chậc, muốn hôn... Yết hầu khẽ động, tay Trương Trạch Vũ tiếp xúc với mũi khiến cậu ngưa ngứa, vô thức muốn né. Đôi tay và vòng eo của thiếu niên 15 tuổi đều rất thon, Trương Trạch Vũ còn trắng mềm, thật quá câu dẫn...

"Anh không được động đậy, bôi có tí thuốc thôi, anh đàn ông đàn ang còn sợ là sao hả?!"

Trương Trạch Vũ bực mình vì anh cứ động qua động lại, đưa tay ra đấm mạnh vào vai anh một cái rồi vứt tăm bông vào thùng rác, lấy miếng băng cá nhân ra chuẩn bị dán cho anh.

Lực hơi mạnh, Trương Cực theo đó mà ngã ra giường, còn thuận tiện nắm lấy cổ tay Trương Trạch Vũ.

"Ai dô, má nó..."

Trương Trạch Vũ bị anh kéo ngã xuống theo, bờ môi mềm mại đập vào cằm của Trương Cực, rách da rồi, môi của cậu...

Hai người ngẩn ra, không ai dám động đậy, bàn tay Trương Cực mới đầu nắm chặt cổ tay Trương Trạch Vũ bây giờ đây đang đặt trên eo của cậu, xương quai xanh của hai người chạm vào nhau.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng hít thở ra, không có gì khác nữa, rất gấp, rất mạnh, giống như một loại hô hấp gấp gáp nhưng lại bị kìm nén nào đó.

"Mấy đứa, muốn ăn táo..."

Liễu Phương mở cửa ra liền nhìn thấy Trương Trạch Vũ đang nằm đè lên người Trương Cực, tay của cậu con trai nhà mình còn đang ôm lấy eo của bé con

"Làm phiền rồi, hai đứa tiếp tục."

Cửa lại được đóng lại, không còn dư ảnh.

Trương Cực khẽ cười, giọng cậu khàn khàn. Khắp người bạn nhỏ, chỗ nào cũng thật mềm, cậu muốn giở trò lưu manh. Trương Cực nhích nhẹ bụng dưới:

"Em có muốn đứng lên một chút không?"

Đôi mắt đào hoa vừa hấp dẫn lại vừa ngả ngớn, Trương Trạch Vũ cảm nhận được cái gì đó vừa cứng lại vừa nóng truyền đến từ phía dưới, cậu như bị điện giật nhanh chóng bật dậy, đỏ mặt chạy về phòng của mình, quên cả cầm hộp thuốc đi.

Trương Cực nhìn cậu chạy mất, lại nằm xuống giường lần nữa, hít thở sâu vài cái để làm dịu lại phản ứng của phần dưới, cũng chẳng biết là có dọa đến Trương Trạch Vũ hay không nữa... Nửa tiếng sau vẫn không có kết quả, cậu thầm chửi thề một tiếng rồi cam chịu bước vào phòng tắm.

/

"Tên lưu manh thối tha, cái gì mà đỉnh cấp Alpha cơ chứ, rõ ràng là đỉnh cấp hồ ly tinh mới đúng!"

Trương Trạch Vũ lăn người qua, mặt cậu đến giờ vẫn đỏ hồng.

Trương Cực đáng chết kia vậy mà cũng có thể có phản ứng với cậu, đại ma đầu háo sắc, tên thối tha!

Trên hết, lúc anh ấy có phản ứng kia, Trương Trạch Vũ thấy cả cơ thể mình như tê liệt lại mềm nhũn ra vậy, còn cọ đến rách cả môi ra nữa, thật đen đủi. Cằm Trương Cực sao mà cứng thế hả? Đáng ghét chết đi được!

Trương Trạch Vũ kéo một góc chăn ôm chặt vào lòng, cậu muốn phân hóa thành một Alpha thật lợi hại, nhưng bây giờ, tim cậu đang đập rất nhanh, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Trương Cực, hình như... làm một Omega cũng chẳng có gì đáng ngại cả!

"Sao mình lại có cái loại suy nghĩ này vậy chứ? Mình đến có phải là Omega hay không cũng chẳng biết được, sao Trương Cực thích mình được cơ chứ, chỉ là phản ứng sinh lí của nam giới thôi mà, là chuyện rất bình thường, mình còn phải trở thành một Alpha mạnh nhất cơ mà, ừm!"

Tự khuyên bảo mình thành công, Trương Trạch Vũ thấy trái tim đang đập như muốn bay ra ngoài cũng đang dần bình tĩnh lại. Trương Cực chắc chắn sẽ không thích cậu đâu, mấy ngày tới hai người tách nhau ra mà đi thì sẽ không thấy ngượng ngùng nữa, không sai, ngủ thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net