09.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến cửa lớp, Trương Cực vẫn tiếp tục nghịch tay Trương Trạch Vũ, ngón tay anh khẽ vân vê lòng bàn tay cậu khiến Trương Trạch Vũ thấy ngứa đến hai đầu lông mày nhăn lại với nhau.

"Em đến cửa lớp rồi, em phải đi vào."

Nói xong còn muốn rút bàn tay nghịch ngợm trong lòng bàn tay cậu ra. Tay Trương Cực khẽ nắm, tay trái Trương Trạch Vũ rút ra lại bị túm lại.

Trương Trạch Vũ thấy như gặp quỷ, gương mặt nhăn nhó của Trương Cực như kiểu vừa chịu ủy khuất gì lớn lắm ấy:

"Bé cưng, chiều nay đứng ở cổng trường đợi anh về có được không?"

Rất muốn từ chối nhưng khi đối mặt với gương mặt này, cậu không nhẫn tâm được! Tạo nghiệp thật mà!

"Vâng vâng vâng, em đợi anh, đợi anh"

Trương Trạch Vũ rút tay ra, muốn thò vào eo của Trương Cực. Lớn lên bên nhau từ nhỏ, Trương Cực còn không biết Trương Trạch Vũ nặng mấy cân mấy lạng hay sao? Trương Trạch Vũ chỉ cần giơ đũa ra là Trương Cực liền biết cậu muốn gắp món nào. Anh nhanh chóng bắt lấy tay cậu, kéo cậu sát vào người mình.

Nhóc con, anh dự đoán được sự dự đoán của em.

"Ai dô, Trương Cực anh muốn chết hả"

Trương Trạch Vũ không đứng vững liền bổ nhào về phía Trương Cực.

"Được rồi, được rồi, không trêu em nữa. Em mau vào học đi, chiều nay cùng nhau về nhà."

Trương Cực ôm lấy Trương Trạch Vũ mềm mềm trong lòng, trên gương mặt lộ ra nụ cười cưng chiều xưa nay chưa từng thấy. Trong một góc khác của tòa nhà dạy toán, một Omega có đôi mắt hoa đào thấy cảnh này mà tức đến cắn bật máu môi.

Trương Trạch Vũ ngẩng đầu vừa hay chạm phải ánh mắt của Trương Cực, cũng chẳng biết vì cái lí do méo gì mà Trương Trạch Vũ lại đột nhiên nhớ đến buổi tối hôm ấy dường như Trương Cực cũng nhìn cậu như vậy.

"Vậy vậy vậy... anh nhớ mua kem cho em đấy, em muốn vị nguyên bản ấy."

Nụ hôn buổi tối hôm đó, nụ hôn mang theo vị máu tanh... Nghĩ tới đây Trương Trạch Vũ lại đỏ mặt.

"Vẫn sốt nhẹ đấy còn muốn ăn kem? Chiếc bụng đói này."

Trương Cực buông hai tay Trương Trạch Vũ ra lại quay ra nựng mặt cậu:

"Mua chúc chích cho em nhé? Được không nào? Ăn cái kia em lại ốm cho xem."

Vốn còn đang khá thất vọng vì không được ăn kem nhưng vừa nghe đến xúc xích hai mắt Trương Trạch Vũ lại sáng lên:

"Nói lời giữ lời! Không được gạt em đâu, anh mà gạt em, em mách mẹ anh không mua chúc chích cho em"

"Vâng ạ vâng ạ, mua chúc chích cho bé cưng của chúng ta~"

Tiếng chuông vào lớp reo lên, Trương Cực trước khi đi còn nhéo má Trương Trạch Vũ. Trương Trạch Vũ vậy nên mang theo một gương mặt đỏ hồng rạo rực quay về chỗ ngồi, đến cả giữa hai hàng lông mày cũng nhìn ra được sự vui vẻ.

"Bạn trai? Tốt với cậu không? Là Alpha hả? Không phải chứ? Cậu còn chưa phân hóa, cậu ta trông chẳng đứng đắn gì cả, Trương Trạch Vũ cậu cẩn thận đó."

Chu Chí Hâm tuôn ra một tràng, miệng cứ khép lại mở, khép lại mở, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.

"Cái gì cơ? Bạn trai?!"

Hai mắt Trương Trạch Vũ mở to, cậu đứng bật dậy, đợi cho phản ứng lại sự bất lịch sự của bản thân mới bịt miệng lại ngồi xuống.

"Không phải, không phải, Trương Cực sao mà là bạn trai của tớ được. Anh ta? Còn chưa xứng làm bạn trai tớ đâu à nha"

Hai tay Trương Trạch Vũ khua khoắng, giọng điệu căng thẳng, chỉ sợ người khác sẽ hiểu nhầm quan hệ giữa cậu với Trương Cực.

"Ồ~"

Chu Chí Hâm rõ ràng là không tin, tay còn quay chiếc bút lông dầu, một bên mày nhếch lên, gương mặt như đang xem kịch.

Trương Tuấn Hào ngồi phía sau sắp bẻ gãy bút đến nơi rồi, vừa nhìn thấy Trương Cực với Trương Trạch Vũ ở cửa, thiếu chút nữa là cậu nghiến nát răng:

"Nếu đã không phải loại quan hệ đấy, hai người bọn cậu thân mật như vậy... khiến người khác nghĩ nhiều a"

Nói xong còn khẽ liếc biểu cảm của Trương Trạch Vũ.

"Nhưng bọn tớ từ nhỏ đã vậy rồi, hồi cấp 2 mấy anh chị trường tớ cũng đâu có nói gì đâu."

Trương Trạch Vũ xoay người lại, gương mặt quang minh chính đại nhìn Trương Tuấn Hào. Gương mặt của Trương Tuấn Hào dường như chẳng có chút biến hóa nào cả nhưng trong lòng cậu đang thay đổi dữ dội.

Rất rất rất không bình thường đấy có được không? Hai người này thật sự không ngọt ngào chút nào hay sao? Tất cả đều tại cái mùi tuyết tùng khó ngửi kia! Thật đáng ghét, tại sao cậu không xuất hiện sớm hơn chứ!

"Được rồi, được rồi, vào lớp rồi kìa."

Trương Tuấn Hào hiện tại đang rất rất không muốn nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của Trương Trạch Vũ, cậu sợ tan học cậu lại đi tìm Trương Cực vô duyên vô cớ đánh cậu ta một trận mất. Tuy chẳng với tư cách gì cả.


"Phương Nghị Trạch, kia là người yêu của Trương Cực?"

Bên kia hành lang, A Phong đang dựa vào tay vịn cầu thang, sắc mặt đối diện với bức tường trắng tinh lại u ám không gì sánh được, miệng thỉnh thoảng lại nhả ra ngụm khói thuốc, trên mặt đất toàn là tàn thuốc cùng đầu lọc đã hút xong.

"Phương Nghị Trạch nói gì đi chứ, có phải cái tên bạch liên hoa kia bắt nạt cậu? Cậu đợi đấy tớ sẽ xử lí hắn."

Tên Alpha có hình xăm trên cánh tay nhìn trong đôi mắt phiền muộn của Phương Nghị Trạch tràn đầy lửa giận. Hắn thích Phương Nghị Trạch gần 5 năm rồi, nhưng Phương Nghị Trạch lại chỉ thích Trương Cực, năm lớp 8 Phương Nghị Trạch đã phân hóa đúng thành Omega như mong muốn, còn là đỉnh cấp Omega, vốn tưởng rằng Trương Cực sẽ thích Phương Nghị Trạch nhưng kết quả, Trương Cực đến nhìn còn chẳng nhìn lấy một cái, Phương Nghị Trạch chỉ có thể giấu đi sự yêu thích, làm bạn với Trương Cực.

"Thôi khỏi, cậu ấy không bắt nạt tớ, chỉ là nói mấy lời khó nghe mà thôi, tớ không sao đâu A Phong."

Phương Nghị Trạch hơi nhếch hàm, hương rượu ngọt tỏa ra. Quả nhiên là đỉnh cấp Omega, đến tin tức tố cũng hết sức mê hoặc.

"Hắn ta nói gì với cậu rồi? Ai cho hắn cái gan đó hả!"

A Phong vừa nghe Phương Nghị Trạch bị bắt nạt, lí trí trong chốc lát hóa thành tro bụi, đầu cũng chẳng thèm quay lại mà đi về phía phòng học của Trương Trạch Vũ.

"A Phong!"

Phương Nghị Trạch đứng im tại chỗ, bước cũng chẳng bước, khóe miệng khẽ nhếch lên, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt thanh lãnh chẳng nhìn ra chút bất an nào.
Xì, tên ngốc không có não. Phương Nghị Trạch liếm môi, ngón tay cuộn lấy lọn tóc.

Điếu thuốc cuối cùng hút xong, Phương Nghị Trạch dùng chân giẫm tắt đốm lửa, khói từng đợt bay lên trong không khí. Phương Nghị Trạch đang thả ra một chút tin tức tố, dùng tin tức tố làm nhòa đi hương thuốc lá mới như đã tính trước mọi việc quay về lớp học.


Trên sân thượng của trường học, A Phong hút hết điếu thuốc cuối cùng, mặc cho gió thổi vào mặt cậu, Trương Trạch Vũ bị sặc ra sức ho khan.

Trương Trạch Vũ cũng rất lơ mơ, chỉ đi vệ sinh thôi mà bị đánh một gậy, tỉnh lại thì đã nằm trên sân thượng rồi, thật là gọi trời mà trời không nghe mà.

"Này, anh muốn bao nhiêu tiền? Nhiều quá không được đâu, nhà tôi trả không nổi."

"Anh ở lớp nào thế? Nhìn đồng phục của anh đúng là của trường này mà."

"Anh có đói không? Tôi muốn mượn điện thoại của anh gọi một cú, tôi bảo Trương Cực mang hai xiên xúc xích lên đây."

"Làm sao đây a, bài tập tôi còn chưa làm nữa, huynh đệ có thể thả tôi ra tí không? Tôi làm xong thì anh lại trói tôi lại tiếp."

Con pà nó, nhỏ người mà sao nói lắm thế, ồn chít pà đi được. Gân xanh trên trán A Phong co giật liên tục, bực là hắn chưa thể ra tay, thật đúng là muốn mạng mà.

"Câm, ồn chết đi được"

Nói xong A Phong siết cổ áo Trương Trạch Vũ, hai mắt đỏ lừ nhìn cậu, tầm mắt rơi vào vết đỏ sau gáy. Hắn cười nhạt, thì ra tên nhóc này sắp phân hóa rồi.

Tin tức tố đột nhiên chèn ép Trương Trạch Vũ, là của A Phong.

Tin tức tố đột nhiên phát ra khiến Trương Trạch Vũ khó chịu, cả người cậu nóng bừng, nhất là phần ở gáy kia, nóng đến dọa người. Trương Trạch Vũ ngậm miệng lại nhưng hai mắt đang dần mê man kia khiến cậu thấy không đúng, đây không phải sốt.

Tiêu cmn đời rồi, cậu sắp chết ở đây rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net