【Phần 2.3】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Warning: Mori nói đến sở thích về mấy bé gái)

Phòng hiệu trưởng nằm ở tầng ba của tòa nhà hành chính. Chiếc bàn cao cấp giữa phòng mang màu sẫm của hạt dẻ gai dầu cháy xém. Trên giá sách đặt một bàn cờ vây. Khung tranh cạnh cửa ra vào được viết rành rọt rằng, "Trời không tạo ra người đứng trên người?" Vì lý do nào đó, câu này được viết dưới dạng câu hỏi.

Căn phòng thuộc về Fukuzawa Yukichi, vị Hiệu trưởng giữ vai trò giám sát ngôi trường. Khi Atsushi và Kunikida đến trước căn phòng, họ có thể nghe thấy hai vị giáo viên đang nói chuyện. Một trong hai người, cái người có mái tóc bạc trắng, đang ngồi sau chiếc bàn nằm giữa căn phòng. Đó là thầy Hiệu trưởng Fukuzawa Yukichi.

"Thầy Phó Hiệu trưởng. Với cương vị là những nhà giáo dục, nhiệm vụ của chúng ta là dạy dỗ và định hướng cho những tài năng trẻ, vì vậy vẫn còn có vô số chúng ta cần phải làm. Thầy nhất trí chứ?"

Người được gọi là Phó Hiệu trưởng ngồi bên cửa sổ quay lại.

"Tôi hoàn toàn đồng ý, thưa thầy Hiệu trưởng Fukuzawa." Phó Hiệu trưởng cười mỉm.

Ông ta là Mori Ougai, Phó Hiệu trưởng của ngôi trường.

"Chúng ta không có thời gian nào rảnh rỗi cả. Có hàng núi việc phải suy nghĩ và hành động vì lợi ích của học sinh và tương lai của ngành giáo dục. Thầy hiểu chứ?"

"Tôi hoàn toàn đồng ý, thưa thầy Hiệu trưởng Fukuzawa."

"Vậy thì để tôi hỏi thầy điều này" Fukuzawa hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị, "Tại sao thầy cứ ở trong văn phòng Hiệu trưởng suốt thời gian qua vậy, thầy Mori? Nếu tôi không nhầm thì vị trí của thầy là phòng giáo vụ ở tầng hai kia mà."

"Như tôi đã giải thích rồi đấy, câu trả lời rất hiển nhiên thôi," Mori tự mãn trả lời. "Từ chỗ của tôi, tôi không thể nhìn thấy các cô bé tiểu học qua cửa sổ được. Chẳng có lý do nào khác cả."

"Ồ." Fukuzawa nhìn Mori.

"Nhìn mà xem, những cô bé ấy thật sống động phải không! Trên đời này còn có thứ gì quý giá hơn việc được nhìn thấy chúng cơ chứ? Chả có đâu! Tôi đảm bảo với thầy đấy. Những đôi chân thon dài không biết mệt mỏi, đôi mắt to tròn tựa như những viên ngọc đen láy, cánh tay mảnh mai lấp ló ra từ ống tay áo lỏng lẻo, những ngón tay nhỏ nhắn, mái tóc đen tuyền duyên dáng, và hơn bất cứ thứ gì khác là thân hình nhấp nhô còn chưa nảy nở hết đó, xúc cảm ấy đúng là...!!"

"Đủ rồi" giọng nói của Fukuzawa cắt ngang Mori, kẻ vừa bắt đầu dậm chân lên xuống trong sự phấn khích.

"Thầy Mori. Tôi không có ý định can thiệp vào những sở thích cá nhân của thầy. Tôi sẽ tôn trọng những sở thích và sở ghét của thầy miễn là chúng không gây ra bất kỳ tác hại thực sự nào. Tuy nhiên thầy nên hạ giọng xuống một chút. Ai đó trong hành lang có thể nghe thấy giọng thầy đấy."

"Thưa thầy Hiệu trưởng Fukuzawa, đối với tôi, tầm nhìn từ khung cửa sổ này là niềm hạnh phúc tột đỉnh của cuộc đời đấy. Đó gần như là lý do duy nhất khiến tôi chuyển đến ngôi trường này. Thật tuyệt khi đó là một trường tiểu học nữ sinh. Tôi muốn gửi lời khen ngợi đến người đã phát minh ra nó. Vấn đề duy nhất là bên cạnh nó đáng lẽ phải là một trường mẫu giáo nữ sinh, vậy sẽ thật tuyệt. Vùng tấn công của tôi ở gần gần đó đấy."

Fukuzawa bịt tai lại và xóa bay bài diễn thuyết ông vừa nghe ra khỏi trí nhớ.

"Có chuyện gì vậy thầy Hiệu trưởng Fukuzawa? Tai của thầy bị ù rồi à."

"Tôi thực sự nghĩ rằng, thật tốt khi thầy không phải là giáo viên tiểu học."

"Thầy Hiệu trưởng. Tiếng Nhật có một từ ngữ hay ho lắm. Là tôi không 'Dám' mà thôi."

Fukuzawa quay mặt khỏi Mori để ông ta không thấy được cái nhìn khinh bỉ trên khuôn mặt mình.

Atsushi bí mật theo dõi loạt trao đổi trong văn phòng Hiệu trưởng từ cánh cửa hơi hé mở.

"Chúng ta nên làm gì đây, thầy Kunikida, em không nghĩ đây là thời điểm thích hợp để đi vào."

"May là tôi đưa trò đi cùng," Kunikida hài lòng gật đầu.

"Hãy cố gắng mở cửa với biểu cảm thờ ơ và giả vờ như trò không biết gì cả đi."

"Sao cơ ạ!?"

"Đó là lý do tôi đưa trò đi cùng đấy."

Như một lẽ tất nhiên, Atsushi cảm thấy khó xử và cố gắng phản bác, nhưng không đời nào cậu có thể tranh luận với giáo viên mà lại còn tranh luận thắng cả. Vì vậy, cậu buông xuôi và quyết định ngoan ngoãn mở cửa.

"Xin lỗi vì đã cắt ngang ạ."

"Kunikida à?" Mặt Fukuzawa không đổi sắc, "Tôi đang nghĩ xem khi nào thì thầy vào."

Hiển nhiên là đã quá muộn, sự hiện diện của thầy từ phía bên ngoài cánh cửa đã bị phát hiện ra.

"Thầy Hiệu trưởng bận rộn lắm đấy," Mori cười.

"Được rồi, tôi đi đây. Tôi sẽ trở lại với nhiệm vụ của mình như thầy bảo, thưa thầy Hiệu trưởng. Tôi phải xác nhận xem giáo viên hóa, thầy Kajii, có lại mượn danh nghĩa giảng dạy để chế tạo bom mìn trái cây hay không."

"Thầy Kajii?" Atsushi vô thức thốt lên. Cậu biết thầy Kajii. Ổng là giáo viên chủ nhiệm của Atsushi. Ổng kỳ quặc và có phong cách lố bịch, người đâu mà cứ lang thang trong khuôn viên trường trong chiếc áo khoác trắng và đôi guốc gỗ thế kia. Vậy mà, kiến ​​​​thức khoa học ổng sở hữu tương đương với một vị giáo sư đại học.

"Hừm. Cậu là học sinh trong lớp thầy Kajii chủ nhiệm phải không?" Thầy Phó Hiệu trưởng Mori vừa nhìn Atsushi vừa nói.

"Cậu có thể chuyển lời của tôi cho cậu ta rằng, 'Nếu cậu định chế tạo bom mìn trong lớp hóa học, ít nhất hãy chắc chắn rằng nó vẫn tuân thủ pháp luật'," nụ cười nở trên khuôn mặt của Mori giống như đang rò rỉ khí độc.

Atsushi gật đầu lia lịa.

"Bây giờ tôi xin phép. Thầy Hiệu trưởng Fukuzawa, lần tới chúng ta hãy cùng nhau ngắm các bé gái trong khi ăn ở đây nhé."

"Tôi từ chối." Fukuzawa khẳng định khi Mori mỉm cười và rời khỏi phòng.

"Đó là lần đầu em nhìn thấy thầy Phó Hiệu trưởng," khi nhìn Mori rời đi, Atsushi thành thật nói.

"Chẳng biết ông ta có phải người đàng hoàng không nữa," Kunikida gãi đầu. "Các giáo viên truyền tai nhau rằng 'đừng chống đối ông ta'. Cách ông ta tra tấn... cách ông ta định hướng giáo dục rất nghiêm khắc. Hôm trước, một tên học sinh mới nghịch ngợm đã bỏ ghim vào giày của thầy Phó Hiệu trưởng. Ngày hôm sau, cậu ta biến thành một cậu đầy tớ hoàn hảo, chỉ biết đáp lại 'dạ, thưa sếp' bất kể yêu cầu gì."

Rén vãi. Mình chắc chắn sẽ không chống đối ông ta đâu.

"Vậy Kunikida, về cuốn sổ của thầy," Fukuzawa chuyển chủ đề.

"Vâng."

Fukuzawa lấy một cuốn sổ tay từ ngăn kéo bàn của mình, vừa chìa ra vừa nói.

"Một học sinh đã phát hiện ra nó khi đang quét dọn hành lang. Tôi nghe nói là nó bị đánh cắp."

"Tôi xin lỗi," Kunikida cúi đầu xin lỗi.

"Tôi biết đó chỉ là một sự cố trong khuôn viên trường, nhưng trộm cắp là phạm tội. Nếu đúng như vậy, thầy thấy cần thì tôi rất sẵn lòng báo cáo với chính quyền..."

"Không cần thiết phải vậy đâu ạ." Kunikida kiên quyết.

"Nếu cậu nói vậy, tôi sẽ chờ tin tốt."

Kunikida nhận lấy cuốn sổ từ tay Fukuzawa, cúi chào và rời đi.

"Kunikida này" Fukuzawa gọi khi anh đang rời đi.

Kunikida ngó lại phía sau.

"Tôi đã nghe được một tin đồn... Đêm qua, một thành viên Câu lạc bộ Quần vợt tình cờ nhìn thấy một chú mèo hoang trên sân trường. Có thật vậy không?"

"Đúng là như vậy."

"Ở khu vực nào trên sân trường vậy?"

"À... tôi e rằng mình chỉ biết đến vậy thôi."

"Vậy thì, hãy điều tra xem con mèo xuất hiện ở đâu... không, không có gì đâu." Fukuzawa nói, nhìn đi chỗ khác.

"Cậu có thể đi rồi."

"Vâng."

"Hãy mau bắt lấy hung thủ. Sau đó tìm kiếm con mèo... không, không có gì đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net