Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, Off cũng xóa án phạt treo cho cả hai và giao cho họ một nhiệm vụ đến Tokyo. Đây là một nhiệm vụ tương đối dễ - đột nhập tòa nhà của một tập đoàn lớn, lẻn vào văn phòng của CEO và thó lấy ổ cứng máy tính của hắn ta.

Bright điểm qua một số chi tiết của nhiệm vụ được gửi kèm với một thư mục, cùng với đó là vé máy bay của cả hai, tiền mặt và hộ chiếu. Anh không ngạc nhiên khi biết được tên CEO này đang trong mớ rắc rối bòng bong với Yakuza. Và ổ cứng máy tính của hắn thì có khả năng đang chứa một số thông tin về các cấp cao của một trong những nhánh quyền lực hơn thuộc tổ chức.

Cả hai trèo lên tòa nhà vào một đêm muộn. Những bảng hiệu đèn neon nhấp nháy ngay trung tâm thủ đô của Nhật Bản phản chiếu lên cơ thể của bọn họ. Bright không lấy gì làm thoải mái với bộ đồ leo trèo ôm sát người mà Gun đã đưa cho anh với Win, người đã đoan chắc rằng chúng cần thiết cho sự "linh động" và đủ "lén lút".

Anh gần như chắc chắn 100% là Gun bắt hai người họ mặc bộ đồ này chỉ với một công dụng duy nhất là khiến cả hai trông thật ngớ ngẩn. Nhưng Bright cũng không thể phàn nàn vì nhờ đó mà anh được chiêm ngưỡng toàn cảnh cơ thể của Win được từng thớ vải bó sát, ôm lấy.

Khi cả hai đã leo đến đỉnh của tòa nhà, Bright tháo đai đeo đa năng, đặt nó trên nền đất và bắt tay vào làm việc. Anh lấy ra một cặp thiết bị cắt kính và đưa một đường cắt gọn xung quanh phần mái, cẩn thận không bẻ khóa để phòng trường hợp vị trí đó có đặt chuông báo động. Sau đó, Bright móc hai ròng rọc vào vòng kim loại để giúp cho bọn họ có một chỗ bám vững chắc, đảm bảo an toàn của cả hai.

"Được rồi đây," anh nói, "Đã đến lúc vượt qua nỗi sợ độ cao."

Win bắn về phía Bright ánh nhìn lo lắng. Em đang nghiêm chỉnh ràng dây quanh người. Bright làm theo. Cả hai đều dùng dây cáp có một đầu đã móc vào ròng rọc trước đó để gắn vào người mình rồi đeo tai nghe.

"Em có nghe được tôi nói không?". Bright hỏi qua đường truyền và Win gật đầu ra hiệu.

"To và rõ luôn." Giọng Gun xuất hiện để cho nhận xét, hơi nghẹn lại do đường truyền.

"Câu đó em không tính hỏi anh. Nhưng mà P'Off đâu? Em tưởng ổng sẽ điều hành nhiệm vụ này cùng bọn em?" Bright hỏi.

"P'Off hả, ờ thì...ảnh bận rồi. Anh sẽ tiếp quản vụ này."

Bright đột nhiên nghe được tiếng vỡ loảng xoảng ở phía đầu dây của Gun, theo sau đó là một tràng những tiếng chửi rủa có thể khiến ai cũng phải ngạc nhiên.

"..Rồi," Gun tiếp tục.

"P'Tay cũng có ở đây. Ảnh có bản vẽ kỹ thuật số của tòa nhà. Và đây là một vài mật mã mà em phải giải. Hy vọng không có gì quá phức tạp."

Bright gật đầu, và một giọng nói khác xen vào đường truyền, rõ ràng hơn hẳn cái đường truyền rè nhiễu từ Gun.

"Tòa nhà phải nằm trong tầm nhìn rõ ràng. Hệ thống báo động cừ đấy. Sẽ kêu khi hai đứa cố động vào bất kì cái khóa nào. Có ít nhất 3 tên bảo vệ. Hãy cẩn thận." Tay thông báo, dù ngắn gọn hết mức có thể nhưng Bright và Win đã đủ hiểu và cùng nhau gật đầu.

Bright nhảy xuống trước, bình thường như bao lần và quen thuộc với cảm giác khi dây cáp thả người xuống. Mọi thứ trước mắt anh đều chầm chậm, như thể nhảy từ trần nhà xuống cũng chỉ như đáp từ tầng lầu gần nhất.

Win theo sau anh không lâu sau đó. Em nắm chặt lấy dây cáp của mình, nỗi sợ bừng lên trong mắt khi Win nhận ra sàn nhà cách chỗ mình đang đứng xa đến dường nào. Bright nén cười; Anh thật sự không đùa về chuyện độ cao.

Khi cả hai leo xuống đã gần được nửa chặng đường, vẫn duy trì tốc độ thả người chậm rãi và vững vàng thì một đoạn nhạc được ngâm nga bên kia đầu dây. Bright nhận ra là đoạn nhạc nền của phim Điệp vụ bất khả thi, và anh đảo mắt.

"Anh nghĩ là em sẽ thích tí nhạc." Gun nói, một tí vui vẻ độc địa len lỏi vào giọng nói của người anh.

Ở phía sau đường truyền, Bright còn có thể nghe thấy Off cáu kỉnh thêm vào. "Đó là lý do vì sao anh không bao giờ để em điều hành nhiệm vụ hay sử dụng đường truyền tin đó, Gun."

"Và đó là lý do anh không hề hài hước tí nào, bab — ý em là boss. Ai cũng thích Điệp vụ bất khả thi, ngoại trừ anh, bởi vì hẳn rồi, vì anh ghét mọi thứ vui vẻ. Chẳng hạn như__."

Bright hắng giọng, nhắc nhở Gun rằng mọi người đều đang ở trong đường truyền tin và có thể nghe thấy đoạn nói chuyện giữa anh ấy với Off. Và rồi cuộc nói chuyện kết thúc, được thay bằng tiếng nhạc.

Khi cả hai tới được sàn nhà và tháo dây ràng xung quanh cơ thể họ, Bright nghe thấy tiếng Win yếu ớt ngân nga theo đoạn nhạc.

Họ quan sát mọi thứ xung quanh, tìm xem liệu có xuất hiện tia sáng từ ánh đèn của bảo vệ hay không. Bright dẫn đường đi trước, và anh bắt đầu đẩy cánh cửa đã được mở khóa từ trước hướng đến cầu thang.

Cả hai đi xuống hàng loạt bậc thang cho đến khi giọng nói của anh Tay lắp bắp vang lên qua đường liên lạc, yêu cầu họ dừng lại, đi qua cánh cửa ở trước mặt rồi đi lên tầng 60. Văn phòng cả hai cần tìm đã ở ngay đó.

"Sẽ có một bảng khóa ở trước mặt hai đứa. Dùng tia tử ngoại rồi tìm dấu vân tay, nói cho anh biết là những số nào." Tay nói.

Win xoay sở với chiếc đồng hồ của em một lát cho đến khi em tìm được cách bật sáng tia tử ngoại và chiếu lên bảng số. "Có dấu vân tay ở 3 - 6 và 8."

Em đáp, truyền đến tai nghe là âm thanh gõ liên tục lên bàn phím, và cuối cùng Tay trả lời: "Mật mã là 8 - 6 - 3 - 3."

Win nhập số, và cánh cửa bật mở kèm với tiếng "click". Em đẩy cửa ra, và cả hai bước vào một căn phòng rộng rãi, được trang hoàng bằng những vật dụng đắt tiền ngoại nhập. Cuối căn phòng là cánh cửa dẫn tới văn phòng mà bọn họ hướng tới hôm nay. Cả hai tiến lại, tìm kiếm một bảng khóa số tương tự.

"Lần này không có mã khóa nữa. Khóa nhận dạng bàn tay." Bright nói. Anh có thể nghe thấy Gun khe khẽ chửi thề ở đầu dây bên kia, cùng với đó là âm thanh gõ phím từ Tay.

"Anh sẽ cố chiếm quyền hệ thống. Mất vài giây thôi. Đặt lòng bàn tay của em lên màn hình, anh sẽ buộc hệ thống nhận dạng em." Tay nói.

Bright đợi tín hiệu trước khi làm theo hướng dẫn, tay áp lên bề mặt xanh nhạt của màn hình. Máy quét hiện ra, quét dọc lên xuống để đọc thông tin từ lòng bàn tay của anh trong vài giây trước khi có vẻ là chấp nhận bàn tay anh là mã khóa đúng, rồi mở cửa cho cả hai.

Căn phòng bên trong trông có vẻ ảm đạm hơn văn phòng sang trọng bên ngoài mà họ vừa đi qua. Một chiếc bàn làm việc làm bằng gỗ gụ được kê gần tường, trống trải cùng với một khóm tre nhỏ và một bức ảnh gia đình.

Bright kiểm tra chiếc bàn. Bàn tay đeo găng chạy dọc ngăn kéo được khóa ngay bên dưới. "Laptop có vẻ ở ngay trong đây," anh nói và Win gật đầu. Bright nhận ra đây là thời điểm tốt nhất để kiểm tra kỹ năng của đứa nhỏ này, và anh quay qua Win.

"Ổ khóa trên ngăn kéo ấy."

Bàn tay Win vững vàng khi em lấy đồ mở khóa được giấu bên dưới chiếc đồng hồ Rolex của mình, đẩy đồ mở vào trong lỗ khóa rồi xoay vòng quanh cho đến khi một tiếng "click" vang lên, khóa được mở. Em đưa tay mở ngăn kéo và lấy chiếc laptop ra, nhẹ nhàng đặt nó lên mặt bàn.

"Thánh thần ơi," Bright nói. "Dây phải đồ cổ rồi". Chỉ nhìn bề ngoài và những vết trầy trên đó cũng đủ thấy đó là một chiếc laptop hiệu Dell có thâm niên xa xôi. Và hoàn toàn không thích hợp để là món đồ của một vị CEO có thu nhập cao của một tập đoàn lớn.

Anh mở chiếc laptop, khởi động máy, gương mặt được tắm trong ánh sáng xanh của màn hình. "Rồi ổ cứng của cái thứ này nằm ở đâu mới được chứ?".

Anh đang mò mẫm với phần bề mặt dưới của laptop thì nghe tiếng Win rít lên, "Có bảo vệ!".

Bright ngẩng đầu lên, và anh có thể thấy ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin đang di chuyển xuống dưới phía sảnh.

"Chết tiệt," anh buột miệng chửi, túm lấy chiếc laptop, kẹp dưới cánh tay rồi kéo Win theo.

"Hãy đi ra khỏi đây trước đã. Tụi mình không có thời gian để mà sao chép cái ổ cứng này đâu."

Cả hai quay ngược về chỗ để dây cáp, đu người lên và thoát ra khỏi tòa nhà nhanh nhất có thể. Bright đặt miếng kính bị cắt ngay trên sàn nhà, vì anh nhận ra một khi tên CEO kia biết laptop của hắn đã bị trộm và biết luôn thủ phạm đến từ nơi nào thì việc miếng kính này đặt ở đâu cũng không tạo nên khác biệt gì mấy.

HẾT PHẦN 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net