Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Có nội dung nhạy cảm, chỉ phù hợp với người đọc có độ tuổi trên 17.

---

Một tuần sau.

Bright hiện đang ở trong một khách sạn cao cấp tại Singapore, chuẩn bị thông tin cho nhiệm vụ mới nhất. Nơi anh ở là một nơi xa hoa phù phiếm, người ra người vào tiền sảnh tấp nập với những bộ cánh thể hiện sự tiêu pha hoang đàng, hòa hợp với khung cảnh đắt đỏ.

Về nghệ thuật quyến rũ, anh tự thấy bản thân gần như là ở trình độ bậc thầy của lĩnh vực này. Anh đã luyện tập hết lần này đến lần khác từ hồi tham gia khóa huấn luyện đặc vụ quốc tế. Và mọi kỹ năng đối với Bright chỉ là chuyện nằm trong lòng bàn tay. Anh khoác lên người bộ suit thượng hạng, sánh đôi cùng với một người phụ nữ mà chiếc áo dạ hội của cô ta có giá trị hơn cả 3 tháng tiền lương của một đặc vụ như anh. Hai ly rượu cùng một chai Dom Perignon được đặt giữa hai người.

Anh nghĩ Off cần nghiêm túc mà nghĩ đến việc tăng lương cho anh vì cách anh đã thực hiện những nhiệm vụ kiểu này hết sức dễ dàng.

Đến thời điểm hiện tại, Bright vẫn tận hưởng việc tán gẫu suốt đêm với người phụ nữ này. Giữa những đợt nâng ly, anh sẽ làm như ngẫu nhiên hỏi những vấn đề thông thường về công việc, về mối quan hệ của cô ta với một số khách hàng nhất định - mà những người này đồng thời cũng có tiền án tiền sự được lưu giữ trong danh sách hàng đầu của tổ chức. Về quý cô này, có thể nói cô ta là một nguồn thông tin tử tế, và Bright nhận ra rằng có vài câu hỏi vô tình khiến anh có được phần thông tin mà anh đang cần.

Nhưng vấn đề là, tận sâu trong tiềm thức, anh không thể nào tập trung nổi vì mớ hỗn độn của lần nhiệm vụ trước. Đặc biệt là, nụ hôn ấy.

Anh thật sự đang nghĩ gì thế này?

Sau khi Bright nói Win rằng bọn họ cần rời khỏi nhà kho bị bỏ hoang ấy, em ấy chỉ đứng đó, phủi bụi phía sau quần rồi nối bước theo Bright mà không nói lấy một lời, khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Lẽ ra, nụ hôn phải ảnh hưởng đến Win. Nhưng sau khi rời tòa nhà, cả hai không có cơ hội để nói về chuyện đó khi họ phải vội vã báo cáo mọi thứ với tổ chức cùng với những người khác.

Bright không biết liệu rằng lần đó Win hôn anh là do có tình ý hay chỉ là vì xúc động mà nông nổi. Sau đấy, P'Off đã giao cho Win một nhiệm vụ riêng lẻ trong vòng 4 ngày ở Malaysia, nên Bright cũng không thăm đò được rằng chàng trai của anh - à không, bỏ đi - là thực tập sinh của anh hiện giờ đang cảm thấy thế nào.

Dù sao thì, anh cũng đã đủ dũng cảm để gửi cho thằng bé một tin nhắn nhanh trên đường truyền ngày hôm qua, hỏi về nụ hôn và về việc liệu nụ hôn ấy có mang ý nghĩa gì chăng. Nhưng thông báo chỉ báo về rằng Win đã đọc tin nhắn mà không có động thái gì hơn. Nên là  giờ đây, anh quyết định rằng có lẽ, chỉ là thực tập sinh của anh không muốn giải quyết hệ quả của nụ hôn này.

Hoặc có lẽ chỉ là nụ hôn ấy không có ý nghĩa gì với người ta cả, hử.

Bright nhắm mắt và tập trung để tâm trí của mình được thông suốt. Anh chầm chậm hít vào rồi thở ra, để trái tim đang đập dồn dập được bình tĩnh lại.

Nhiệm vụ, mày đang có một nhiệm vụ, Bright. Tập trung nào.

Bright nghiêng đầu, dựa người về phía trước rồi trao cho người phụ nữ trước mặt nụ cười rạng rỡ nhất anh có thể nặn ra. "Vậy nên, chuyến đi lần trước của em đến Ả Rập Saudi..."

Cửa sổ của căn phòng đột nhiên bật mở và Win vọt vào, gương mặt đau đớn.

"Ôi vãi, xin lỗi vì đã xông vào như thế này." Em bắt đầu câu chào bằng một nụ cười toe toét nhưng sau chuyển thành nét mày cau có. "Em chỉ là tự hỏi liệu anh có —— ồ"

Giữa khi hoang mang, Bright định rằng sẽ lên tiếng đáp lại em khi Win cuối cùng cũng đặt sự tập trung vào khung cảnh có người hướng dẫn của em đang tựa sát vào người phụ nữ khác trên sàn nhà, một chai rượu ở ngay giữa hai người.

Lẽ ra, Bright sẽ cảm thấy giận dữ, nhưng thay vào đó anh chỉ là cảm thấy sửng sốt khi nhìn gương mặt Win ửng đỏ như quả cà chua. Em chầm chậm lùi người khi hết lần này đến lần khác lặp lại câu: "Xin lỗi!"

Anh cảm nhận được người phụ nữ chầm chậm lùi lại, đứng dậy rồi vuốt thẳng nếp bộ cánh dạ hội.

Thôi xong, còn nhiệm vụ.

"Em về sao?". Bright vờ ngọt ngào hỏi, dù rằng ưu tiên hàng đầu của anh lúc này là chàng trai đang xoay sở đứng trước mặt đây.

Cô gái xoay người về phía Bright, vỗ lên má anh bằng một cử chỉ tự nhiên vừa đủ. "Em nghĩ là ngài đang có một vị khách đặc biệt đó." Cô đáp. "Đừng để em cản trở ngài. Hân hạnh được gặp nhau đêm nay, dù hiển nhiên rằng tâm trí ngài lãng đãng nơi đâu mất."

Câu nói khiến Bright nuốt ực.

Cô ấy vẫy tay rồi rời đi, trao cho Win một nụ cười khi cô đi ngang qua em để hướng đến tiền sảnh của khách sạn. Win ngập ngừng bước hẳn vào phòng, ánh mắt khéo léo lướt qua Bright, muốn kiểm tra người anh vốn đã ngà ngà say.

"P'Bai, em thật sự xin lỗi." Em lặp lại lời xin lỗi, bàn tay chà sát gương mặt. "Em không kịp nhận ra là anh đang..." Win làm ra vài động tác tay mơ hồ, dường như không ăn nhập với những lời em định nói.

"Không sao cả. Chỉ là nhiệm vụ thôi." Bright đứng dậy, trấn an em. "Tôi nghĩ là tôi có đủ thông tin từ cô ấy. Dù sao thì, lẽ ra có thể có được nhiều hơn đấy, nhưng ít nhất tôi cũng có được những cái tên và vị trí - mà khoan đã." Bright trừng em với đôi mắt mở to.

"Em đã ở cái nơi quái quỷ nào thế hả?"

Bright nhìn một lượt và cố ước định thương tổn. Tâm trạng anh hỗn loạn giữa ngỡ ngàng và lo lắng khi anh nhận ra giờ đây Win thậm chí còn không thể tự đứng vững được.

"À thì, chuyện cũng khá vui —- úi!". Em thở gấp khó nhọc khi Bright thúc vào vùng nhạy cảm gần xương sườn. "Đau thật đấy." Win tuyên bố đầy đau đớn.

"Em cần được kiểm tra y tế đi!". Bright cáu hẳn, vòng tay qua eo Win đầy che chở để giữ em đứng vững. "Sao em không gọi cho Mike để được hỗ trợ nhanh nhất hả?"

"Bởi vì em phải đi gặp anh trước đã." Win nhún vai rồi vội cau mày, hướng Bright dìu em đến phòng tắm, bước chân anh vững chãi khiến Win có được đà tiến lên tốt hơn.

"Đi nào," Bright vừa lẩm bẩm vừa dìu Win đi cùng. "Anh có hộp sơ cứu trong phòng tắm, cũng đủ đồ kha khá đấy. Rồi băng bó cho em nào."

Và giờ đây Bright thấy mình như trôi lơ lửng trước một Win đang để trần nửa thân trên. Miệng khô lưỡi khô khi anh cố tập trung vào một điều gì đó, nhưng mà lồng ngực trần trụi, xinh đẹp như tạc tượng của em chỉ cách bàn tay anh có vài centimet.

Anh lắc đầu, thầm mắng chính bản thân mình, dời tầm mắt khỏi cậu thực tập sinh thương tích đầy mình vốn đang ngồi trên bệ bồn tắm và đong đưa đôi chân dài ngu ngốc.

Bright mở hộp sơ cứu, đôi bàn tay thoăn thoắt lấy ra sẵn những món anh sẽ cần để xử lý vết thương trông thật tồi tệ ngay phần dưới xương sườn của Win, không nói lời nào mà chọn vài loại thuốc giảm đau để hỗ trợ. Anh quyết định kiềm lại những câu hỏi cho đến khi anh có thể chắc chắn rằng em ấy không còn ở trong tình trạng nguy kịch hay có nguy cơ bất tỉnh.

"Em xin lỗi." Win lên tiếng trước tiên, phá vỡ sự im lặng. Giọng em trầm và nghiêm túc.

Khi Bright ngẩng đầu lên, là đôi mắt đen láy đang đăm đăm nhìn anh, bờ môi hồng hào ủ rũ buồn bã.

"Xin lỗi vì điều gì?" Bright cau mày. Anh tiến lại gần Win hơn và bắt đầu khử trùng vết thương, nỗ lực lờ đi trong vô vọng hơi thở ấm nóng đang phả vào vùng cổ của anh khi Win rít lên vì cảm giác nhói đau.

"Bộ truyền tin." Win nói sau một khoảng ngắt quãng. "Nó đã hỏng do trận đấu súng nên em không thể trả lời anh được."

Những từ ngữ em vừa thốt ra khiến Bright ngẩng phắt đầu lên, miệng há hốc, nhìn chằm chằm vào gương mặt mang đầy vẻ hối lỗi của Win.

"Em đã chạy ngay đến chỗ anh sớm nhất có thể," em vội vàng tiếp lời. "Chính xác hơn thì, em chỉ mới đặt chân lên mảnh đất Singapore này chưa đầy 1 tiếng đồng hồ nữa, và em đã chạy thẳng ngay đến đây chỉ vì muốn báo cho anh rằng lúc trước thì bộ truyền tin hoạt động được, em thề luôn, chỉ là nó thật sự, thật sự hỏng rồi bởi vì, ừ thì, anh biết đó, nhiều phát đạn có thể khiến nó trở nên như vậy mà, và cả —

"Win". Bright ngắt lời em, chầm chậm đứng thẳng người và quan sát Win với đôi mắt mở to, bàn tay anh khựng giữa lưng chừng, trong tay vẫn còn cầm dải vải dính đầy máu.

Đứa trẻ này thật sự chạy cả một quãng đường dài, quần áo vẫn chưa kịp thay, vết thương không màng băng bó chỉ để trấn an Bright rằng em ấy không hề cố tình làm lơ tin nhắn anh gửi?

"Em...Em chỉ là muốn anh biết rằng lần đó hôn anh là vì em thật sự muốn làm thế." Win khẽ nâng môi, ánh mắt em vương vấn nơi Bright. "Muốn anh biết rằng anh đã đúng rồi. Em___" Win hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt anh.

"Em muốn anh nhiều hơn anh có thể tưởng tượng."

Mẹ nó thôi xong.

Ngay trước cả khi Bright kịp biết bản thân mình đang làm gì, anh đã cảm nhận được cơ thể mình đang chồm hẳn về phía trước rồi áp sát cơ thể Win, chiếm lấy đôi môi em rồi đưa cả hai vào một nụ hôn mãnh liệt.

Win hồi đáp anh ngay lập tức. Cánh tay em vòng qua cả hai, ôm lấy eo Bright rồi đẩy anh áp sát vào cơ thể mình. Không cần phải tự hỏi, không cần suy đoán điều chi, mọi thứ diễn ra giữa hai người chỉ là tự nhiên như nó phải thế, đơn giản hơn bất kì điều gì đã xảy ra trong cuộc đời này.

Win xoay người, đôi chân dang rộng để có đủ chỗ cho Bright len người vào giữa. Bàn tay anh lần dò lên rồi đặt tại bờ vai rộng của Win như cái cách mà anh đã từng tưởng tượng hàng trăm lần trước đây. Bright để đầu lưỡi của mình được liếm láp lên đôi môi mềm của Win, khiến em bật ra tiếng rên khe khẽ rồi hé môi hân hoan chào đón anh.

Khi bầu không khí dần dà nóng bỏng, những chuyển động cơ thể đạt được mục đích và trở nên ham muốn hơn, Win hơi tựa người về phía sau và cảm nhận được cơ thể va phải thứ gì đó, tạo nên âm thanh chói tai khi rơi xuống sàn nhà, khiến hai người phải tách nhau ra.

Họ nhìn nhau với đôi mắt mở to, cánh tay cả hai vẫn ôm lấy nhau khi lọ khử trùng lăn tròn trên sàn nhà.

"Uiii," Win thở hắt ra, đôi gò má ửng hồng và lồng ngực phập phồng nặng nhọc.

Bright bật cười lớn, đầu anh cúi về phía trước rồi tựa lên xương quai xanh của Win, cố tìm lại quyền kiểm soát bản thân. Anh có thể cảm thấy tiếng cười khúc khích của em dội lên lồng ngực mình, cả hai vẫn đang dính chặt lấy nhau. Bầu không khí nóng bỏng tan biến dần, biến thành một điều gì đó chậm rãi. Anh nhìn lên, nụ cười tươi vẫn còn nguyên trên gương mặt.

"Xin lỗi nha." Bright cười khúc khích. Nụ cười hằn lên nếp nhăn nơi khóe mắt. "Thật là anh không định nhào lên người em như thế."

"Làm ơn nhích người anh ra nào." Win nhoẻn miệng cười thật tươi.

Bright gật đầu nhưng anh chỉ khẽ lùi bước, nụ cười vẫn còn nguyên trên gương mặt. "Bây giờ phải khử trùng toàn bộ cho em đã. Không thể nào để em đi vòng quanh với từng này thương tích được."

Win dõi theo anh trong lúc Bright lấy thêm đồ dùng từ hộp sơ cứu và chuẩn bị tiến hành khử trùng. Đôi mắt anh kiểm tra một lượt. "Vết thương có vẻ không sâu." Anh trầm ngâm rồi nói. "Anh nghĩ ít nhất là không cần phải khâu đâu." Bright khẳng định rồi bước lùi lại. Trên tay anh cầm băng gạc, rồi tỉ mỉ đặt lên vết thương với những ngón tay dịu dàng.

"Còn vết thương nào cần anh xem qua không hửm?". Đôi bàn tay này của anh vốn đang khao khát được làm điều gì đó, được kết thúc những gì họ còn dang dở. Nhưng dù vậy, ưu tiên của anh lúc này vẫn là chăm sóc cho Win.

Win lắc đầu, ánh mắt vẫn dính chặt vào bóng hình Bright lúc này đang loay hoay quanh phòng tắm, dọn dẹp mọi thứ về đúng chỗ của nó.

"P'Bai." Win dài giọng lè nhè gọi anh.

Nghe thấy em gọi tên mình, Bright ngẩng đầu và nhìn thấy Win đang mải mê nhìn anh. Bờ ngực trần, được bao phủ bởi vài vết cắt nho nhỏ và những vết bầm tím khuất sau cơ ngực, vài vết sẹo hằn còn đâu đó từ những đợt nhiệm vụ trước. Win chầm chậm trượt khỏi bệ bồn tắm và đi về phía anh, bàn tay duỗi bên hông.

"Liệu em...Liệu em có thể lần nữa hôn anh không?" Win e dè hỏi anh. Em đi đến, cách anh một khoảng rồi dừng lại, như thể cho anh một lựa chọn để quay người đi.

Bright há hốc miệng nhìn em, rồi hấp tấp gật đầu khi chợt nhận ra bản thân đã im lặng không nói trong một lúc. "Ừ - Dĩ nhiên, dĩ nhiên là em có thể."

Trước khi anh có thể nói thêm điều gì, Win đã ôm chầm lấy Bright, đôi môi lướt qua đường quai hàm, khiến hơi thở anh tắc nghẹn trong cổ họng.

"Vậy liệu em có thể hôn anh vào ngày mai không?" Win cắn lên cổ Bright như muốn nhấn mạnh câu hỏi, tiếng rên rỉ được bật ra. "Và hôn anh vào cả ngày kia nữa?"

"Được, được mà. Mỗi ngày, em có thể hôn anh mỗi ngày luôn..." Bright ngừng bặt khi đôi môi em bất ngờ ấn lên đôi môi anh. Anh nâng tay luồn vào tóc Win, làm rối những lọn tóc em như thể anh đã chờ mong được làm điều này cho đến vĩnh hằng.

Khi thiết bị báo rằng Win đã đọc tin nhắn của anh, Bright đã sợ hãi đến những điều tồi tệ nhất. Anh gần như đã bộc phát cơn hoảng loạn rồi xông lên tấn công ngay giữa lòng Bukit Panjang. Điều duy nhất ngừng bước chân anh là tràng la hét của Off bên tai yêu cầu anh phải tập trung vào công việc.

Đó là khi anh nhận ra trong mối quan hệ này, anh hoàn toàn là một tên ngu ngốc. Anh không chỉ mất quá nhiều thời gian để nhận ra những tình cảm bên trong mình, mà còn đi xa đến mức tự mình phủ nhận tình bạn với Win trong khoảng thời gian dài lâu như vậy.

Được ngắm nhìn Win đứng trong phòng khách, vẫn bình an và vẹn nguyên, ngoại trừ vài vết cắt và vết bầm tím khiến sâu trong lồng ngực Bright như được thả lỏng. Dù rằng mọi thứ sẽ trở nên khó khăn, dù rằng nó có thể trở nên gần như bất khả, ít nhất anh vẫn muốn trao cho cả hai bất kì điều gì họ có thể có, chỉ cần Win sẵn lòng.

Dù rằng khung cảnh được vòng tay Win ôm lấy ngay trong phòng tắm không phải là khung cảnh như anh vẽ ra nhưng dù sao anh sẽ làm mọi cách khả dĩ. Bright nhón chân và ấn chặt môi mình lên môi Win, cơ thể được áp sát gần gũi hơn khiến cả hai phải bật ra tiếng rên. Nhân lúc Bright thở gấp, đầu lưỡi Win luồn vào khuôn miệng anh. Đôi bàn tay sớm đã nổi gân dời xuống để ôm lấy đường cong hoàn mỹ của Bright.

Đệt." Win đẩy anh ra để hít một ngụm khó nhọc, những ngón tay siết chặt lấy mông Bright, rên rỉ trong sung sướng. "Luôn muốn làm như thế này với anh từ rất lâu rồi." Em khe khẽ thừa nhận, dựa người về trước để đặt những nụ hôn dọc cần cổ Bright. "Thật xinh đẹp."

Bright không thể ngừng rên rỉ, hông đưa đẩy về phía trước vì khát cầu, khiến đôi bên cương cứng sau mỗi động chạm. Cả hai đều rùng mình, cảm giác phấn khích và khó tin chạy dọc cơ thể khi cuối cùng, họ đã có thể được trải nghiệm điều mà bản thân phải kiềm giữ quá lâu.

"Thôi nào." Bright thầm thì giữa những cánh môi Win, bàn tay bấu chặt ngay đường cong phần lưng quần của Win khi anh đang bước lùi lại. "Lên giường nha, hửm? Chỉ để ngủ thôi." Anh giải thích thêm khi đôi mắt Win mở to và gò má em đỏ ửng. "Em vẫn đang bị thương và anh sẽ không cho phép em làm bất kì điều gì thương tổn em thêm nữa. Đó là những gì em nhận được vì đã không liên hệ với bên Y tế."

Anh còn thè lưỡi để trêu em nhưng rồi lại phải bật ra tiếng rên hoang dại khi Win rướn người tới để mút lấy lưỡi anh, khiến anh không kịp lường trước.

"Em hoàn toàn vô cùng ổn luôn đó." Win nhấn mạnh sự khẳng định của mình bằng hành động túm lấy mông Bright rồi nâng anh lên.

Bright bắt đầu thở gấp gáp, chân theo bản năng mà vòng quanh hông Win, dạ dày như đánh thịch rơi xuống nền nhà. Anh chỉ là không thể ngăn bản thân trượt người về phía trước để tìm kiếm hơi ấm, dương vật của anh cọ sát lên cơ bụng Win. Bright nâng người và để đôi môi của họ thiêu cháy lẫn nhau, đôi bàn tay luồn vào từng lọn tóc mềm mại của Win rồi xoay đầu em về phía mình.

Anh giành lấy quyền kiểm soát nụ hôn, mơ hồ nhận ra Win đã bắt đầu di chuyển, kéo cả hai người ra khỏi phòng tắm để tiến vào hành lang.

"Nè." Bright thở hổn hển giữa những nụ hôn. "Mới ban nãy thôi em gần như không còn khả năng đứng vững, như vậy em sẽ chết mất."

Win lắc đầu nguầy nguậy, đặt những nụ hôn lên gương mặt Bright. "Những ngón tay nhiệm màu của anh đã chữa lành cho em rồi." Em thở gấp rồi nói, khiến Bright phải bật cười lớn.

"Anh không hề biết là em có thể sến sẩm vậy đó, Metawin." Anh thì thầm giữa hai đôi môi, câu từ mơ hồ tan vào nụ hôn. Bàn tay anh lần xuống, để móng tay cào lên tấm lưng của Win.

Cả hai lê bước dọc hành lang, Bright tựa hẳn vào người Win khi cả hai vẫn duy trì tư thế trước đó, bật cười khúc khích mỗi khi họ lại va phải đồ vật gì đó trên đường đi.

"Em có phải là điệp viên không đó?" Bright bật cười, rồi lại kéo cả hai vào một nụ hôn bất tận, lòng thầm cảm tạ trời đất vì cuối cùng họ cũng đã đến được phòng ngủ. "Bản năng phối hợp của em đâu hả, chàng đặc vụ?"

Win mỉm cười rồi quẳng anh lên giường. Bright lùi người dần về phía đầu giường trong khi em vội vàng tự cởi quần áo của mình. "Anh cũng mau cởi đồ đi nào! Em muốn anh!". Win thúc giục thiếu kiên nhẫn, suýt thì bật té ra sau khi ống quần mắc kẹt nơi đầu gối.

Dù đang cười khúc khích nhưng Bright vẫn làm theo những gì em bảo, hấp tấp giật mạnh những gì đang cản trở anh. Anh ngay lập tức tháo hàng nút của chiếc áo khoác tuxedo, kéo áo trong qua khỏi đầu. Mái tóc anh lỉa chỉa theo mọi hướng khi Bright cố kéo chiếc quần xuống khỏi bắp đùi săn chắc.

Bright kêu ré lên khi Win bước đến về phía anh, túm lấy lớp vải còn vướng víu, cởi phăng nó đi rồi ném qua sau đầu. Em trườn người về phía anh, cuối cùng cũng đã không còn lớp vải nào ngăn cách cả hai.

"Không nha." Bright lắc đầu, mỉm cười rồi xoay người đổi vị trí của cả hai. Anh nâng đùi rồi cố định vị trí của Win trên giường. "Không thể để em ép buộc bản thân được đâu, hửm? Khi mà em đang bị thương như này nữa". Anh cười nhếch mép, cúi người xuống rồi hôn lên khóe môi Win. "Lùi lại, để anh."

Win say sưa nhìn Bright đặt những nụ hôn thành kính dọc cơ thể em, khẽ ngừng để cắn vào đầu vú, đôi môi anh cong lên với niềm hân hoan khi chợt nhận ra những nụ hoa nhạy cảm biết bao.

"Đừng nghịch." Win thì thầm, đầu em ngửa ra sau, vùi mình vào gối nằm, đôi mắt nhắm nghiền trong niềm vui sướng khi môi anh lần đến vùng rốn. "Em đã từng rất trăn trở về chúng."

Bright bật cười khúc khích rồi cắn lên phần hông của em. "Không có lý do gì để mặc cảm bé cưng à, đáng yêu mà."

Win cảm thấy hơi thở như tắc nghẹn trong cuống họng trước lời khen cùng những yêu thương theo đó. Em hé môi như muốn nói, điều gì cũng được, nhưng thay vào đó lại chỉ có thể bật ra tràng rên rỉ khi xuất hiện hơi ấm bao bọc lấy em. Là đôi môi anh đang bao bọc lấy cậu bé của Win, ngậm rồi mút lấy.

"Đệt!" Em bật khóc, cần cổ hằn gân xanh khi em cố không nâng hông để rồi trượt dài theo hơi ấm. Mồ hôi ướt rịn, đọng lại nơi phần xương đòn, rồi chảy dọc khắp cơ thể.

Bright ậm ừ rồi mút vào sâu hơn, đôi bàn tay anh chu du khắp làn da mịn màng của em, từ vùng bụng chạy dọc xuống phần háng rậm rạp, rồi đi xa hơn đến từng thớ cơ bắp rắn chắc nơi đùi. Những ngón tay của anh như muốn khám phá làn da mềm mại của Win. Anh khẽ rời ra, tựa đầu lên hông em, hơi thở dồn dập, dương vật cương cứng đòi hỏi được quan tâm.

"Đã muốn làm những điều này với em từ rất lâu rồi." Anh hổn hển thừa nhận, rồi rên lên thỏa mãn khi những ngón tay của Win luồn vào mái tóc anh xoa vuốt.

"Nếu giờ em nói chỉ mới lần thứ hai nhìn thấy anh, em đã muốn quỳ luôn thì nghe có hư lắm không?" Win khúc khích cười, âm thanh lanh lảnh biến thành tràng cười giòn tan khi Bright ngẩng đầu, mắt mở to vì ngạc nhiên đến không thể tin.

"Thôi đi, không thể nào được."

"Em thề luôn!" Đôi mắt em hằn nếp nhăn vì phải cười quá nhiều. "Từ đó trở đi P'Gun cứ cười em suốt. Ảnh cứ lôi chuyện đó ra mỗi khi tụi em nói chuyện với nhau." Em thổ lộ, giọng nói có phần nghiêm túc hơn. "Ảnh còn phát hiện ra được rằng em luôn nghĩ về anh, dù rằng chúng ta có đang thực hiện nhiệm vụ hay không."

Bright ngạc nhiên nhìn em không rời, cơ thể bao phủ lên người Win. "Nhưng mà tại sao lại nóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net