Thần trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 远道不可思

----------

1.

Tối qua, thần trộm đại danh đỉnh đỉnh của Giang Nam là Nguỵ Anh Lạc đã làm một vụ lớn.

Cô ta đã bắt cóc đại tiểu thư của Phú Sát phủ.

Đại tiểu thư Phú Sat Dung Âm của Phú Sát gia là một mỹ nhân nổi tiếng gần xa, là người thông tình đạt lý, tâm địa thiện lương. Thanh niên tài tuấn muốn cưới nàng xếp hàng dài từ Phú Sát phủ tới kinh thành.

Ngặt nỗi bậc cửa Phú Sát phủ sắp bị dẫm nát rồi mà đại tiểu thư không hề có bất cứ một hồi đáp nào, cũng không chịu gặp bất cứ ai.

Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của họ. Dòng người tới Phú Sát phủ vẫn nườm nượp không ngớt.

Giờ Dung Âm tiểu thư bị bắt cóc, không chỉ cha mẹ nàng cuống quýt, mà các công tử ai nấy cũng đều lo lắng, phẫn nộ, đều phái người đi tìm hành tung của Nguỵ Anh Lạc.

Bách tính nghèo khổ rất tôn trọng Nguỵ Anh Lạc, từ lâu họ đã coi cô như anh hùng. Vì phần lớn tiền bạc của cải cướp được cô đều chia cho những người nghèo khó đáng thương.

Nguỵ Anh Lạc chuyên trộm của nhà giàu, mỗi lần cô đều để lại một bông hoa chi tử (còn gọi là hoa dành dành). Hoa có màu trắng tinh khôi, như nhắc nhở những lão gia làm giàu bất chính kia rằng, làm người nên nhớ làm việc thiện.

Nhưng lần này trong khuê phòng của Phú Sát đại tiểu thư không chỉ có hoa chi tử mà trên bàn còn có một bức thư do chính Nguỵ Anh Lạc viết để lại.

"Từ lâu đã được nghe về vẻ đẹp của Phú Sát tiểu thư, hôm nay được gặp quả nhiên như vậy. Nghĩ Nguỵ mỗ hành nghề đã nhiều năm, từng trộm vô số kỳ trân dị bảo, chỉ chưa từng trộm người, khó tránh có chút tiếc nuối. Hôm nay trộm một mỹ nhân như vậy cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của Nguỵ mỗ, mong Phú Sát lão gia hiểu cho."

Nguỵ Anh Lạc.

Đọc bức thư không biết liêm sỉ này, Phú Sát lão gia tức giận xé tan bức thư, rồi cho người đi bắt sống Nguỵ Anh Lạc, hắn phải đích thân băm xác tên tiểu tặc này thành vạn mảnh.


2.

Khi tỉnh lại, Phú Sát Dung Âm thấy một thiếu niên đang đứng dựa bên cửa sổ.

Thiếu niên ấy rất đẹp, gương mặt nghiêng thanh tú khiến người ta nhìn không muốn rời mắt. Phú Sát Dung Âm nhìn một lúc lâu, bỗng nhớ ra mình chính là bị người này làm cho hôn mê.

Nàng giật mình, bỗng chốc tỉnh táo hơn nhiều. Thử động tay chân, nhận ra ngoài việc có chút yếu ớt ra thì không có gì đáng ngại. Nàng gượng ngồi dậy, thiếu niên ấy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không liếc nhìn nàng lấy một cái.

Phú Sát Dung Âm lại nhìn gương mặt nghiêng ấy một lúc lâu. Khi nàng đang do dự muốn lên tiếng, thiếu niên ấy bỗng quay lại, nhìn dáng vẻ ngẩn người của nàng, cô cười:

- Phú Sát tiểu thư đã nhìn đủ chưa?

Thiếu niên ấy cười như toả nắng, Phú Sát Dung Âm rốt cuộc không quản được mặt mình, nàng đỏ mặt.

Thấy nàng cúi đầu không nói, Nguỵ Anh Lạc trong lòng khó hiểu, cô mặc bộ nam trang này không có bất cứ sơ hở gì, cũng đã luyện tập để giả giọng nam, qua mặt được hết người trong thiên hạ, lẽ nào lại bị vị đại tiểu thư này nhìn ra?

Cô nhíu mày, rồi lại quan sát kỹ nữ nhân ở trên giường. Nàng cúi đầu, tay nắm chặt chăn bất an, thân thể còn hơi run run. Nguỵ Anh Lạc nghĩ, nàng là một đại gia khuê tú, trong hoàn cảnh này chắc hẳn sợ hãi.

Nghĩ thế, Nguỵ Anh Lạc lên tiếng an ủi:

- Phú Sát tiểu thư, nàng đừng sợ, ta không cướp của, cũng không cướp sắc, càng sẽ không làm hại tới tính mạng của nàng.

Nghe thế, Phú Sát Dung Âm chầm chậm ngẩng lên, gương mặt đã bớt đỏ, để lại trên gò má một màu hồng phớt đẹp mắt, vô cùng đáng yêu. Nàng mím môi, giọng nói có chút giận dữ:

- Vậy ngươi bắt ta làm gì?

Nguỵ Anh Lạc nhất thời nghẹn lời. Chỉ là khi đi qua Phú Sát phủ cô vô tình thấy Phú Sát Dung Âm đứng bên cửa sổ ngắm trăng. Dưới ánh trăng nàng đẹp như Lạc Thần được miêu tả trong những bài thơ, tựa thiên nga tung cánh, tựa rồng uốn lượn. Nàng thiên nga này liếc nhìn một cái cũng khiến tâm tư cô rối loạn.

Thế là cô để lại một bức thư, đưa người đi mất.

- Ta... ta chỉ là...

Nguỵ Anh Lạc bối rối, nhất thời không biết đáp ra sao. Nhìn gương mặt hơi đỏ lên vì giận dữ của Phú Sát Dung Âm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô nói:

- Chỉ là ta thấy tiểu thư xinh đẹp quá, nghĩ thế là đưa về để ngày ngày được ngắm nàng.

Nghe câu nói lỗ mãng ấy của người thiếu niên, nhưng Phú Sát Dung Âm lại không hề thấy phản cảm. Bình thường, vì ghét những kẻ nườm nượp tới cầu thân, khiến nàng cứ thấy nam nhân là cảm thấy bực, nhưng giờ lại bị người thiếu niên này làm cho rung động.

- Phì.

Phú Sát Dung Âm không kìm được, che miệng cười thành tiếng.

Nguỵ Anh Lạc hành tẩu trong giang hồ đã thấy rất nhiều mỹ nhân, vô số người có thể hình dung là cái gì mà nhu tình tựa nước, phong tình vạn chủng...

Nhưng người trước mắt này, dùng bất cứ từ nào hình dung nàng cũng không đúng. Sự dịu dàng trong đáy mắt nàng tựa như được hoà lẫn với ánh trăng, đẹp tới mức không phân biệt được đâu là ánh trăng đâu là ánh mắt nàng. Khiến người ta nhìn thôi cũng tự đắm chìm trong đó.

Một nụ cười ấy khiến Nguỵ Anh Lạc ngẩn ngơ. Cô nghĩ, sao có thể có người đẹp tới vậy. Cô đại khái cũng hiểu được tâm trạng của Chu U Vương trong Phong Hoả Hý chư hầu rồi.

- Ngươi bá đạo bắt ta tới đây, có từng nghĩ tới ý muốn của ta hay không?

Phú Sát Dung Âm nhướn mày, nhìn người đang ngẩn ngơ trước mặt mình.

Nguỵ Anh Lạc hoảng hốt sực tỉnh, nghe câu đó vội giải thích:

- Xin lỗi, là tại hạ đường đột. Nếu tiểu thư không muốn, ta lập tức đưa nàng trở về, tuyệt đối sẽ không...

Nàng giải thích trong hoảng loạn nên không nhận ra khoé môi người trên giường đang dần cong lên.

- Không cần, như vậy rất tốt.

Nàng ngắt lời cô, ánh mắt mang ý cười.


3.

Phú Sát Dung Âm tự cho rằng nàng chưa bao giờ là đại gia khuê các gì cả.

Nàng muốn phiêu bạt giang hồ, du sơn ngoạn thuỷ, ngắm nhìn cả thế gian này.

Nhưng đáng tiếc, nàng lại là một nữ tử trong danh môn thế gia. Nữ tử như vậy chắc chắn bị giam cầm trong gia tộc, bị truyền vào đầu tư tưởng về luân lý cương thường, rồi được gả cho công tử của một thế gia môn đăng hộ đối nào đó, trở thành công cụ liên hôn.

Hàng ngày nghe về nữ đức, Phú Sát Dung Âm thật sự phiền muốn chết. Nàng muốn trốn chạy, nhưng lại không thể làm được gì.

Nàng còn nhớ, năm 9 tuổi nàng muốn đi chơi, cha mẹ lạnh lùng nhìn nàng một lúc lâu mới gật đầu. Nàng vui lắm, lên tới phố, nhìn thấy người ta bán kẹo hồ lô đường ngon mắt. Nàng lấy tiền định mua một xâu nhưng bị người làm đi cùng ngăn lại.


Họ nói: Tiểu thư, không hợp quy củ.

Lúc ấy, lần đầu tiên Phú Sát Dung Âm không muốn mang họ Phú Sát.

Nguỵ Anh Lạc đi một lúc đột nhiên nhận ra người bên cạnh đi chậm lại, mắt còn nhìn mãi vào xe bán kẹo hồ lô ở gần đó.

Nói chính xác là nhìn chăm chăm xâu kẹo hồ lô trên xe.

- Dung Âm? Dung Âm? Nghĩ gì vậy?

Nguỵ Anh Lạc vẫy vẫy tay trước mặt nàng, còn ngó cả mặt vào.

Hai người đã đi cùng nhau hơn một tháng. Trong thời gian này họ không giống như kẻ bắt cóc và con tin mà giống như bằng hữu thân thiết có thể nói mọi điều với nhau hơn.

Phú Sát Dung Âm sực tỉnh, nhìn Nguỵ Anh Lạc cười:

- Không có gì, chúng ta đi thôi.

Nguỵ Anh Lạc nhìn nàng, rồi nhìn xe kẹo hồ lô kia, chợt hiểu ra.

- Nàng muốn ăn kẹo hồ lô à?

Mắt Phú Sát Dung Âm loé sáng, nhưng rồi ngay sau đó tối lại. Nàng luyến tiếc nhìn những xâu hồ lô đường căng bóng trên xe, nói nhỏ:

- Ta không muốn ăn, chúng ta đi đi.

- Nhưng rõ ràng là nàng rất muốn ăn mà.

Nguỵ Anh Lạc làm mặt xấu trêu nàng, chạy ra xe kẹo hồ lô mua một xiên rồi nhanh nhanh chóng chóng chạy về, đưa cho nàng như dâng báu vật.

- Này, cho nàng.

Nhìn xâu hồ lô đường được chìa tới trước mặt và biểu cảm nghiêm túc của thiếu niên kia, Phú Sát Dung Âm đột nhiên cảm nhận được một luồng cảm xúc lạ lẫm chưa từng có, và tâm trạng nàng đang bị nó điều khiển.

Và nguồn gốc của nó chính là vị thiếu niên còn xa lạ kia.

Nàng thận trọng nhận lấy, cười cảm ơn, cúi đầu thử một miếng.

Đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm cuộc đời nàng ăn kẹo hồ lô.

Thật ngọt!



4.

Đại tiểu thư của Phú Sát gia đã mất tích gần một năm rồi.

Nhưng Phú Sát phủ chưa tới nửa năm đã dừng việc tìm kiếm. Mọi người đều đoán có thể đại tiểu thư lành ít dữ nhiều, Phú Sát phủ cũng không muốn tiêu tốn thêm nhân lực vật lực nữa.

Cũng có một luồng suy nghĩ khác mà mọi người tự ngầm hiểu với nhau.

Chỉ là một nữ nhân thôi mà, tìm được thì có tác dụng gì. Huống hồ trong bức thư cũng đã tiết lộ ý đồ của kẻ đó, chỉ e đại tiểu thư đã không còn trinh nguyên nữa rồi.

Mà nữ nhân như vậy chỉ có thể thành nỗi nhục của Phú Sát gia.






- Tay phải giữ ngang, không được run.

Nguỵ Anh lạc đang nghiêm túc dạy kiếm cho Phú Sát Dung Âm. Cô thấy tư thế xuất kiếm của Phú Sát Dung Âm không đúng, liền vòng qua ôm nàng trong lòng, tay nắm lấy cổ tay nàng chỉ dẫn.

Cảm nhận được nhiệt độ sau lưng, khoé môi Phú Sát Dung Âm nhướn lên. Thu lại thái độ lơ đễnh vừa rồi, nàng bắt đầu nghiêm túc luyện tập theo động tác của người kia.

Nguỵ Anh Lạc sao có thể không biết ý đồ nhỏ bé đó của Phú Sát Dung Âm chứ. Cô cười bất lực, trong lòng càng thấy không ổn.

Nếu ta thật sự là nam nhân thì tốt biết bao. Nguỵ Anh Lạc thầm nghĩ.

Cô vẫn chưa cho Phú Sát Dung Âm biết chân tướng.

Hai người từ lúc biết nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau, quá trình ấy thực sự quá đẹp, đẹp tựa như một giấc mộng. Cô sợ mình chạm nhẹ cũng khiến giấc mộng ấy vỡ tan.

Chân tướng này cô không dám, cũng không thể nói ra.


Đêm.

Nguỵ Anh Lạc nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Về việc nói ra sự thực, cô đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, kết cục đều không có ngoại lệ, tất cả đều là Phú Sát Dung Âm đau lòng tuyệt vọng và rời xa cô.

Rời xa cô.

Chỉ nghĩ thôi cô cũng muốn nghẹt thở.

Nguỵ Anh Lạc bức bối hét "A!" một tiếng rồi vùi đầu vào chăn.


- Anh Lạc sao vậy?

Tiếng của Phú Sát Dung Âm đột nhiên vang lên khiến Nguỵ Anh Lạc giật mình, cuống cuồng thò đầu ra, ngồi dậy khỏi giường, trong bụng nghĩ thật may chưa cởi y phục.

- Không sao.

Nguỵ Anh Lạc cúi gằm. Ánh trăng ngoài cửa sổ bị áng mây bay qua che khuất, trời bỗng tối lại, nàng không nhìn thấy biểu cảm của cô.

Phú Sát Dung Âm từ tốn tiến vào, ngồi xuống giường, chậm rãi lại gần Nguỵ Anh Lạc. Nguỵ Anh Lạc nhìn nàng, muốn tránh nhưng lại khắc chế.

Cái đầu nhỏ bé cơ trí của cô nhanh chóng suy nghĩ, nếu là nam nhân thì lúc này nên làm gì. Hai giây sau, cô liền có câu trả lời.

Nguỵ Anh Lạc ôm lấy eo Phú Sát Dung Âm, lật người đè nàng dưới thân.

Phú Sát Dung Âm bị động tác đột ngột này doạ cho giật mình. Nàng không có thị lực tốt như người tập võ, trong bóng tối nàng không nhìn rõ nét mặt của cô, chỉ có thể khẽ gọi tên cô.

- Anh Lạc?

Nguỵ Anh Lạc hành động nhanh hơn suy nghĩ lúc này đã ngẩn người. Cô chỉ biết bước đầu tiên, còn tiếp theo thì phải làm gì cô không biết a!

Không đúng, đây là cô muốn làm gì...

- Dung Âm.

Cô ngừng một chút, hồi phục giọng vốn có.

Vì đã quá lâu không nói bình thường, giọng khàn khàn nhưng người khác vẫn có thể nhận ra đó là giọng của nữ.

Phú Sát Dung Âm khựng lại một chút rồi mỉm cười.

- Thật ra ta vẫn cảm thấy rằng cái tên Anh Lạc không giống của một thần trộm, giống một cô nương hơn.

Nghe thế, Nguỵ Anh Lạc lập tức ngẩng đầu lên. Cô nhìn nét mặt không có chút giận dữ nào của Phú Sát Dung Âm, chần chừ nói:

- Nàng... biết từ lâu rồi sao?

- Từ lần đầu tiên gặp mặt.

Phú Sát Dung Âm tưởng tượng nét mặt mừng rỡ lại khó tin của người ấy, không kìm được khẽ cười thành tiếng.

Nàng không bài xích thân phận nữ tử của Nguỵ Anh Lạc. Nàng cảm thấy yêu là yêu, nàng yêu là yêu con người, chứ đâu phải giới tính.

Vậy nên, khi Nguỵ Anh Lạc muốn ở bên nàng, nàng nghe theo nhịp tim rộn ràng của mình, đồng ý với cô.

- Lần đầu tiên? Thế... thế tại sao nàng còn...

Nguỵ Anh Lạc hoảng hốt, luống cuống muốn ngồi dậy, điều này hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ. Tư duy của cô bị hỗn loạn cả rồi.

- Vì.. ta thích.

Phú Sát Dung Âm vòng qua cổ Nguỵ Anh Lạc ngăn cô lại, kéo cổ áo cô xuống, nhướn người hôn lên.

Cảm nhận nhiệt độ từ giữa hai làn môi, Nguỵ Anh Lạc nhắm mắt lại.

Thôi vậy, không giống thì không giống, nghĩ làm gì.


5.

- Sao nàng nhận ra được vậy...?

- Trực giác.

- Ban đầu là trực giác, sau đó quan sát ngươi càng ngày càng không đúng. Làm gì có nam nhân nào xinh xắn như ngươi.

- Nàng đây là chửi ta hay là khen ta đấy?

- Khen ngươi.

- Ồ.

- Anh Lạc, thật ra biệt hiệu Thần Trộm của ngươi cũng không phải hư danh.


- Hửm?

- Ngươi không cướp tiền không cướp sắc, nhưng đã đem trái tim ta đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net