Chương 15: Sự tương đồng từ phương xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Xuân Úc kể dở dang câu chuyện của mình, chợt nhớ ra lúc này còn đang quay, mím môi áy náy nhìn Tề Tư Quân đang ngồi đối diện lắng nghe mình: "Xin lỗi, kể chuyện mà không kể hết, nghe có vẻ hơi kỳ lạ..."

"Không đâu." Tề Tư Quân dịu dàng mà kiên định lắc đầu, ngắt lời anh: "Anh có kể hết hay không cũng vậy, đó là chuyện của anh. Ngoại trừ bản thân anh, không có ai thấy kỳ lạ cả."

"Bởi vì không ai có thể hiểu được những gì anh đã trải qua."

Vương Xuân Úc nhìn nụ cười dịu dàng trên môi Tề Tư Quân, trong đầu chợt hiện lên một ý tưởng mơ hồ nhưng rất chân thật.

... Có thể đời này mình sẽ không đi cùng người đó nữa đâu nhỉ?

Đổi một người khác bắt đầu lại cũng được nhỉ?

Tề Tư Quân không biết suy nghĩ của Vương Xuân Úc lúc này, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người kia, anh có thể đoán ra tâm trạng Vương Xuân Úc lúc này chắc chắn không vui vẻ gì.

Anh nghĩ ngợi, lại cầm cái thìa mình vừa bỏ xuống, cười nói với Vương Xuân Úc: "Ăn cơm trước đã."

Không ai nói gì nữa, chỉ có tiếng lòng xao động, và tiếng trái tim đang run rẩy.

Ở một nơi khác, Quách Văn Thao nhìn nhân viên phục vụ Haidilao đi tới trước mặt mình, khóe miệng giật giật: "Lại ăn lẩu hả?"

Bồ Tập Tinh nghĩ đến chuyện tối hôm qua bọn họ mới ăn một bữa lẩu trong biệt thự, cũng dở khóc dở cười: "Tôi cũng không ngờ hôm nay ê-kíp chương trình lại sắp xếp cho chúng ta tới làm nhiệm vụ này..."

Anh vừa đi theo nhân viên phục vụ vào cửa hàng, vừa nhẹ giọng giải thích với Quách Văn Thao: "Chỗ này gần nhà tôi, lúc yêu nhau cậu ấy còn là sinh viên, Haidilao có nhiều ưu đãi nên thường xuyên đến đây."

Bồ Tập Tinh vừa nói xong, nhân viên phục vụ tận tâm của Haidilao đã đi đến, sắp xếp ổn thỏa cho hai người họ từ món ăn, đồ uống đến nước sốt rồi mới rời đi.

Trong khi chờ đồ ăn được dọn lên, Quách Văn Thao và Bồ Tập Tinh mới có không gian để nói chuyện riêng.

Quách Văn Thao cầm cốc nước chanh lên nhấp một ngụm, buột miệng hỏi Bồ Tập Tinh: "Lúc đó hai người sống chung à?"

Nói rồi anh mới thấy hối hận... dù sao sáng nay người ngồi trước mặt vừa mới lớn mật nói với anh "Khách mời rung động tôi chọn là cậu", tự dưng anh lại nói chuyện về người yêu cũ của người ta thế này... cứ thấy sao sao.

Bồ Tập Tinh cũng không thấy có gì đáng ngại, xua tay: "Lúc đó cậu ấy vẫn còn là sinh viên, trường học cách đây rất xa, vả lại ngày nào tôi cũng ở nhà viết kịch bản sát, giờ giấc rất hỗn loạn, không thích hợp để sống chung với người khác."

Quách Văn Thao yên lặng gật đầu, nhớ tới lúc sáng nay đi gọi Bồ Tập Tinh dậy, người kia nói "Tối hôm qua tôi gõ chữ muộn quá", liền tò mò hỏi: "Nhưng mà tôi thấy giờ giấc của cậu bây giờ... cũng coi như bình thường hả?"

Rời giường muộn chút nhưng cũng không phải quá muộn, ở cạnh mình lâu lắm rồi nhưng không thấy buồn ngủ tẹo nào, có vẻ như cậu ấy cũng ngủ đủ giấc.

"Ừm." Bồ Tập Tinh gật đầu, cười với Quách Văn Thao: "Bây giờ cũng coi như có chút danh tiếng rồi, không cần phải bạt mạng như trước nữa."

"Nào, cậu ăn cái này đi." Bồ Tập Tinh gắp một miếng sách bò đã nhúng chín vào bát Quách Văn Thao, sau đó cúi đầu gắp cho mình một miếng bỏ vào nồi.

"Cậu... muốn nói gì à?" Quách Văn Thao chớp mắt, chăm chú nhìn nét mặt Bồ Tập Tinh, đột nhiên trong lòng lại nảy lên cảm giác tương tự ngày hôm qua.

Anh chưa bao giờ có cảm giác ấy với bất kỳ ai chỉ bằng một ánh nhìn như thế này.

Bồ Tập Tinh đưa mắt nhìn Quách Văn Thao, cong môi cười cười với anh: "Đúng là có lời muốn nói."

"Nhưng lại sợ cậu xấu hổ nên không dám nói, làm sao đây?"

Quách Văn Thao cắn môi, vừa tức vừa buồn cười trừng mắt nhìn Bồ Tập Tinh: "Vậy cậu lựa lời mà nói."

Bồ Tập Tinh nhìn vẻ mặt Quách Văn Thao, nụ cười trên khóe môi càng lúc càng đậm, Quách Văn Thao bất đắc dĩ cúi đầu gắp cho mình một miếng thịt, mơ hồ ghét bỏ "cảm giác tương tự" mà anh cảm nhận được khi nãy.

Ai muốn giống cái tên không đứng đắn lại gọi đòn này chứ!

Bồ Tập Tinh sờ mũi, cũng biết không nên đùa quá trớn, liền hỏi một câu không quá đụng chạm: "Cậu và người yêu cũ... chia tay lâu chưa?"

"Cũng lâu rồi." Quách Văn Thao nghe hỏi vậy, trong lòng thầm thở phào, lại ngẩng đầu nhìn Bồ Tập Tinh: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

Trực giác nói cho anh biết, đây chắc chắn không phải vấn đề sợ mình xấu hổ mà Bồ Tập Tinh muốn hỏi ban đầu.

Đúng như Quách Văn Thao nghĩ, Bồ Tập Tinh rũ mắt xuống, thấp giọng cười một tiếng rồi mới hỏi: "Không có gì, tôi chỉ muốn xem xem bây giờ cậu có thích hợp để bắt đầu... chuyến tiếp theo chưa thôi."

Bồ Tập Tinh không nói rõ, Quách Văn Thao cũng sửng sốt: Cái gì tiếp theo? Mối tình ư?

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của Bồ Tập Tinh, im lặng vài giây mới nói tiếp: "Tôi có thể biết là tại sao không?"

Quách Văn Thao không tin Bồ Tập Tinh lại yêu anh chỉ sau hơn một ngày quen nhau ngắn ngủn, đồng thời anh cũng không nghĩ Bồ Tập Tinh là người có thể tùy tiện thả thính với người khác.

Nét cười trên môi Bồ Tập Tinh dần nhạt đi, anh hít sâu một hơi, nói với Quách Văn Thao: "Có thể cậu không nhớ, nhưng... đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau."

Trong mắt Quách Văn Thao hiện lên vẻ nghi ngờ, lần này Bồ Tập Tinh lại không đợi anh đặt câu hỏi đã tự mình nói tiếp: "Bạn học cấp ba của tôi là bạn học đại học của cậu, có một kỳ nghỉ hè, hai nhóm du lịch chúng ta đã gặp nhau, hôm đó chúng ta còn ăn với nhau một bữa."

"Ồ..." Quách Văn Thao gật đầu, mơ hồ nhớ tới chuyện cũ, nhưng trong lòng vẫn có chút khó hiểu, nhíu mày hỏi Bồ Tập Tinh: "Lần đó... có cậu hả?"

"Có cả tôi." Bồ Tập Tinh gật đầu: "Hôm đó dạ dày cậu không ổn, lúc bọn họ uống rượu, cậu ngồi trên sofa trong phòng riêng nghỉ ngơi."

"Tôi đi toilet ra, đúng lúc nhìn thấy cậu đang đọc sách, đọc "Tam Thể"."

"... Tôi nhớ ra rồi." Quách Văn Thao phất tay với Bồ Tập Tinh khoát tay áo, tiếp lời anh: "Cậu ngồi xuống và hỏi tôi 'Cậu đang đọc "Tam Thể" à? Cậu thích đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng hả?'."

"Đúng." Bồ Tập Tinh thấy Quách Văn Thao đã nhớ ra, nở nụ cười: "Sau đó cậu đã nói một câu khiến tôi rất xấu hổ 'Không, tôi chỉ xem chút thôi'."

Bồ Tập Tinh giơ tay gãi gãi đầu, Quách Văn Thao bổng ngẩn ngơ, bóng dáng vốn đã mờ đi trong trí nhớ anh bỗng hiện lên rõ ràng. Bồ Tập Tinh trước mặt mang cảm giác của người bước vào xã hội đã lâu cũng bị ký ức phủ lên những nét ngây ngô của tuổi trẻ.

"Lúc đó tôi đơ luôn, cậu biết không, cả trước và sau đó, lúc nói chuyện toàn là người khác cảm thấy xấu hổ, chỉ có duy nhất lần đó là tôi phải xấu hổ." Bồ Tập Tinh nói xong thì tự cười mình: "Sau đó tôi liền nhớ kỹ cậu."

"Cậu đừng hiểu lầm." Bồ Tập Tinh nghĩ một hồi, lại cảm thấy câu cuối của mình không ổn, bèn giải thích: "Chỉ là nhớ kỹ cậu thôi, không có ý gì khác."

Quách Văn Thao không khỏi bật cười: "Tôi biết, cậu không cần giải thích."

"Thực ra tôi nhớ rất rõ chuyện đó, bởi vì hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy giọng điệu của mình khi đó rất tệ... Tôi muốn xin lỗi cậu, nhưng lại sợ cậu không để ý, đi xin lỗi thì lại thành ra xấu hổ, vậy nên tôi không đi nữa." Quách Văn Thao nhìn Bồ Tập Tinh, giải thích diễn biến tâm lý của mình về những khúc mắc nhỏ nhặt đó hồi đó.

"Chuyện đã qua rồi." Bồ Tập Tinh phất tay, nghiêm túc nhìn Quách Văn Thao: "Lần ấy đã khiến tôi nhớ kỹ cậu, nhưng tôi chỉ mới thực sự động lòng từ hôm qua."

"Quách Văn Thao." Anh đột nhiên gọi tên người kia, chậm rãi nhả từng chữ: "Tôi không hề yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên."

"Nhưng từ giây phút nhìn thấy cậu ngày hôm qua, tôi đã tự nhủ nếu bỏ lỡ cậu, tôi sẽ không bao giờ gặp được người phù hợp nữa."

Quách Văn Thao sững sờ nhìn Bồ Tập Tinh, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại, gật đầu, "ừm" một tiếng.

Lời Bồ Tập Tinh nói cũng là lời anh muốn nói.

Cuộc gặp gỡ định mệnh thời đại học, lần gặp lại và quen biết thực sự trong chương trình "Bạn đời định mệnh" này giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, âm thầm nối Bồ Tập Tinh và Quách Văn Thao lại thành một chuỗi ký tự, hoàn hảo miêu tả sự sắp đặt của số phận cho hai người họ.

Điều khiến người ta cảm động nhất trên thế giới này chính là sự tương đồng từ phương xa.

------

Xin lỗi nhiều vì dạo này cơn lười trong lòng tui lại trỗi dậy, đuổi không kịp sinh nhật Jo rồi 😔😔


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net