Chương 7: Chấp nhận nửa đời sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quách Văn Thao ngồi trên ghế lái, mở ứng dụng dẫn đường trên điện thoại.

Giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc với bốn người trong xe đột nhiên vang lên bên tai.

"Chuyện đi đường rất đơn giản, chỉ cần có bạn là đủ. Tôi là Tiểu Tề, Tề Tư Quân, cùng tôi lái xe đi nào~"

Thiệu Minh Minh trợn mắt, không thể tin được nhìn Tề Tư Quân ngồi ngay cạnh mình, nụ cười trên khóe miệng có ý trêu ghẹo.

"Ồ..." Cậu đăm chiêu nhìn Tề Tư Quân, rồi lại quay sang nhìn Quách Văn Thao ngồi ở ghế trước, khóe môi không ngừng cong lên.

Bằng mắt thường cũng thấy được Quách Văn Thao cứng người lại, mất tự nhiên ho khan một tiếng, giương mắt nhìn lên Tề Tư Quân và Thiệu Minh Minh qua gương chiếu hậu trong cabin, giải thích: "Đừng hiểu lầm... Lúc trước đổi giọng hướng dẫn, tôi nghe giọng Tiểu Tề rất hay nên mới cài."

"... Lúc đổi tôi cũng không biết sẽ có ngày gặp được người thật." Một tay Quách Văn Thao cầm vô lăng, tay kia đưa lên xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, nói nhỏ: "Mọi người đừng hiểu lầm..."

"Không sao." Sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, Tề Tư Quân bình tĩnh lại, lắc đầu mỉm cười: "Là một MC, tôi rất vinh dự khi được khen có giọng đọc hay."

Châu Tuấn Vĩ ngồi ghế phụ nãy giờ vẫn im lặng chớp chớp mắt, nhìn về phía một cột đèn giao thông, vỗ vai Quách Văn Thao: "Yên tâm, chúng tôi không hiểu lầm."

Quách Văn Thao mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Châu Tuấn Vĩ từ tốn nói tiếp: "Nhưng thông tin này... rất đáng để chia sẻ."

"Hả?" Quách Văn Thao trợn mắt, không dám tin nhìn Châu Tuấn Vĩ nhanh chóng mở nhóm chat tám người mới tạo, bắt đầu gõ chữ: "... Không ... Không cần thiết phải làm vậy chứ?"

"Sao lại không?" Châu Tuấn Vĩ cười nhìn Quách Văn Thao: "Biết đâu... lần này lại kiếm được sáu thỏi vàng của ê-kíp chương trình."

Quách Văn Thao bất lực nhìn con đường phía trước, giọng hướng dẫn hơi máy móc của Tề Tư Quân vẫn văng vẳng bên tai, tuy rằng bầu không khí trong xe không quá kỳ lạ, nhưng cứ cảm giác có thêm cái gì đó so với trước khi giọng hướng dẫn vang lên.

Đúng lúc này, chuông thông báo Wechat trong điện thoại đột nhiên cắt ngang câu hướng dẫn "ngã tư tiếp theo rẽ trái" của Tề Tư Quân, Quách Văn Thao như được ơn đại xá liếc nhìn, là Bồ Tập Tinh gọi.

Anh liếm môi, hất hàm ra hiệu cho Châu Tuấn Vĩ: "Bồ Tập Tinh gọi, cậu nghe giúp tôi với."

Châu Tuấn Vĩ hơi ngây ra liếc nhìn Quách Văn Thao, "ồ" một tiếng, giơ tay nhấn nút nghe trên điện thoại của Quách Văn Thao, mở loa ngoài.

"Alo? Quách Văn Thao à?" Giọng nói ngập ngừng của Bồ Tập Tinh vang lên trong điện thoại.

Quách Văn Thao dời mắt từ dòng xe cộ trước mặt sang màn hình điện thoại di động, nhẹ giọng đáp: "Đúng, là tôi. Có chuyện gì vậy?"

Không phải là do câu mà Châu Tuấn Vĩ chơi xấu, ừm, cũng không hẳn là chơi xấu "Quách Văn Thao dùng giọng nói của Tề Tư Quân làm giọng hướng dẫn" trong nhóm đâu nhỉ? Sao chưa gì đã có người gọi đến rồi?

"Tôi... tôi... gì ấy nhỉ..." Bồ Tập Tinh nghe Quách Văn Thao đáp, không hiểu sao cứ ấp a ấp úng: "Ừm... thì là..."

"Là cái gì?" Quách Văn Thao nhíu mày, sợ Bồ Tập Tinh nói gì đó không phù hợp, vội nhắc nhở anh: "Tôi đang mở..."

"Tôi không mang quần trong!"

Lời nói trong miệng Quách Văn Thao bị phát ngôn sau khi hạ quyết tâm của Bồ Tập Tinh "chém ngang", anh bình tĩnh bẻ lái, phun ra nửa câu sau bị Bồ Tập Tinh cắt ngang sương khi nãy: "... loa ngoài..."

"Ha ha ha ha ha..." Bồ Tập Tinh còn chưa kịp nghĩ xem "loa ngoài"(*) trong miệng Quách Văn Thao nghĩa là gì, tiếng cười sảng khoái của Châu Tuấn Vĩ bên kia đã truyền vào tai anh.

(*) Trong bản gốc là "khỏi phải cầm", hay như mọi người thường dịch là chế độ rảnh tay ấy, nên A Bồ mới không hiểu, còn ở Việt Nam mình gọi là bật/mở loa ngoài.

Tay cầm điện thoại của Bồ Tập Tinh cứng đờ, nhất thời không biết nên thẹn quá hóa giận cúp điện thoại, hay là tiếp tục nói cho xong thì ngầu hơn.

"Khụ..." Quách Văn Thao chột dạ vì đã không nhắc Bồ Tập Tinh ngay từ đầu là mình mở loa ngoài, tìm lời chữa cháy: "Gì nhỉ, cậu không mang... cái đấy, cậu tính làm thế nào?"

Tề Tư Quân ngồi đằng sau nhíu mày khó hiểu, nói nhỏ: "Còn làm thế nào nữa, chúng ta mua cho cậu ấy chứ sao... Cái thứ này thì cho mượn kiểu gì được."

"Cũng... cũng đúng." Quách Văn Thao chớp mắt, ngập ngừng hỏi thử Bồ Tập Tinh ở đầu dây bên kia: "Vậy... cậu gửi cho tôi kích cỡ của cậu được không? Tôi mua cho cậu."

"... Được." Bồ Tập Tinh im lặng lắng nghe cuộc trao đổi ngắn giữa Quách Văn Thao và Tề Tư Quân về đồ nội y của mình, thở dài thườn thượt vì hình tượng của bản thân trước mặt bốn người này đã sụp đổ, trước khi cúp máy nhỏ giọng nói với Quách Văn Thao: "Vậy...cảm ơn cậu."

Quách Văn Thao nghe ra trong giọng nói của Bồ Tập Tinh có chút phiền muộn, thái độ vô cùng ân cần: "Có gì đâu, chút chuyện nhỏ ấy mà!"

Bồ Tập Tinh buồn bực cúp điện thoại, tìm kích cỡ của mình trong ghi chú, gửi tin nhắn cho Quách Văn Thao. Tay anh dừng trên khung nhập văn bản hồi lâu, cuối cùng thở dài gõ thêm một dòng.

"Bọn họ nghe thấy cũng không sao, đừng tự trách mình."

Gõ xong câu này, trong lòng Bồ Tập Tinh bỗng thoải mái hơn chút, anh đứng dậy vươn vai, giương mắt nhìn quyển "Tam thể" trên bàn ăn, trong lòng như có suy nghĩ.

Bồ Tập Tinh cúp điện thoại không bao lâu thì nhóm bốn người đi mua đồ cũng đến trung tâm mua sắm. Sau khi Quách Văn Thao và ba người khác vào thang máy, anh chỉ vào biển hiệu của khu bán quần áo ở tầng trên, nói: "Tôi lên mua đồ cho Bồ Tập Tinh trước, lát nữa sẽ tới siêu thị tìm mọi người sau."

"Được." Thiệu Minh Minh thoải mái gật đầu với anh, giơ điện thoại trong tay lên: "Giữ liên lạc là được."

Quách Văn Thao cười ngại ngùng, xoay người đi lên khu bán quần áo trên tầng.

Thấy ba người phía sau đã vào siêu thị, Quách Văn Thao khẽ thở phào một hơi, hơi nheo mắt lại, cảm giác mình và thang cuốn đang dần lên cao.

Lúc xuống xe, anh liếc nhìn kích cỡ Bồ Tập Tinh gửi đến... và câu nói được thêm vào ở cuối kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy câu đó, nhất thời anh cũng không rõ mình có tâm trạng gì, sau lại vội đi theo Tề Tư Quân, Thiệu Minh Minh và Châu Tuấn Vĩ vào trung tâm mua sắm, dọc đường cũng không có thời gian để suy nghĩ.

Mãi đến bây giờ, Quách Văn Thao mới có thời gian và sức lực để suy nghĩ về cảm giác khó hiểu hiện lên trong lòng khi nhìn thấy tin nhắn Bồ Tập Tinh gửi.

Vừa đi anh vừa suy ngẫm về cảm giác chợt xuất hiện trong lòng, mãi đến khi bước vào một cửa hàng đồ lót nam, mua cho Bồ Tập Tinh loại quần trong có chất liệu mà cơ địa dị ứng như anh cảm thấy dễ chịu xong, anh mới hiểu ra cảm xúc không thể giải thích được trong lòng mình vào lúc đó là vì cái gì.

Là vì sự giống nhau. Là vì Bồ Tập Tinh chỉ gửi một câu đơn giản đã giảm bớt cảm giác khó xử trong lòng anh.

Cảm giác đó giống như... một viên đá đang tìm kiếm nửa kia của mình, sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió của nửa đời trước, sau khi va chạm với vô số viên đá khác nhưng vẫn luôn cảm thấy tạm được thì bất ngờ gặp được nửa kia phù hợp nhất.

Khoảnh khắc Quách Văn Thao tay đang xách túi nghĩ đến đây, anh đột nhiên dừng lại, giơ tay trái lên áp lên ngực, sững sờ.

"Văn Thao! Ở đây!" Thiệu Minh Minh tinh mắt trông thấy Quách Văn Thao đứng lẫn trong dòng người trong siêu thị, liền vẫy tay gọi anh.

Lúc này Quách Văn Thao mới hồi thần, khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì dưới lớp khẩu trang bỗng nở một nụ cười lễ độ, do dự vài giây, anh cũng học theo hành động của Thiệu Minh Minh, vẫy tay đáp lại cậu, sau đó mới chậm rãi đi qua.

Ba người Thiệu Minh Minh, Tề Tư Quân và Châu Tuấn Vĩ đang đứng chọn đồ ở khu bán gia vị, thấy Quách Văn Thao đến, cậu bỏ chai giấm Tử Lâm vào xe hàng rồi hỏi anh: "Chúng tôi đang loay hoay chọn độ cay của tương ớt... Anh có ăn được cay không?"

"Có ăn được một chút." Quách Văn Thao dùng tay mô tả cho Thiệu Minh Minh độ cay "một chút" mà mình ăn được, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Nhưng nghe khẩu âm của Bồ Tập Tinh là người Tứ Xuyên, chắc cậu ấy thích ăn cay lắm."

"Vậy mua cho cậu ấy một lọ ớt băm Xuyên Hương, còn chúng ta sẽ mua lọ to... lúc xào rau có thể thêm một xíu, rất ngon." Tề Tư Quân nghe thấy lời của Quách Văn Thao, hiểu ý lấy hai lọ ớt một lớn một nhỏ trên kệ, bỏ vào xe hàng.

------

Tui kể mọi người nghe, trước giờ tui bóc gấc chưa lật xe bao giờ, nhưng hôm nay tui lại bị rách găng tay 😱😱 Thế là tay tui vẫn bẩn như thường 🙂🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net