day 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là chủ nhật. thế nên tôi không cần phải đến trường. Dưa mắt kiểm tra đồng hồ, 7:30, chẹp,còn quá sớm để thức dậy. Đôi mắt của tôi lại bắt đầu sụp xuống, chuẩn bị chu du đến vùng đất xa xôi nào đó.Đột nhiên tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình. Tôi rên rỉ bất mãn, quơ tay tìm kiếm cái điện thoại chết tiệt. Tôi tắt máy mà chẳng them quan tâm người nào đang gọi, chuyển nó sang chế độ im lặng, rồi lăn ra ngủ tiếp. Tôi gần như (một lần nữa) rơi vào trạng thái mơ màng thì có tiếng gõ cửa, không đúng, là tiếng ĐẬP cửa thì đúng hơn, tôi cứ nghĩ cửa phòng mình sắp bung ra tới nói rồi.

"YAH! KIM TAEYEON! Sao cậu dám tắt điện thoại của tớ hả ?! Yaahhh .. !!" Vầng, tôi biết rất rõ giọng nói này. Làm gì có ai dữ được như chủ của tôi chứ! Quỷ tha ma bắt! vò rối mái tóc mình, tôi lảo đảo đi mở cửa.

"chuyện gì vậy?" tôi hỏi bằng giọng ngáy ngủ. ánh sáng đột ngột từ bên ngoài khiến tôi nhíu mày nhắm mắt lại

"Tớ đói ...." cô ấy nói với giọng nũng nịu.

"Và tớ thì đang buồn ngủ." Tôi đáp hờ hững khi dụi mắt mình bằng hai tay.

"Yaahh! Bây giờ tớ rất là đói, Taeyeon-ah. Nấu gì đó cho tớ ăn đi mà!" Cô ấy nói.

Yeah .. cô ấy đã bỏ kính ngữ khi gọi tôi cách đây 3 ngày, chẹp, nghe có vẻ tốt hơn rồi á. Muốn cô ấy thay đổi thiệt là mất nhiều thời gian quá

"Dì Shin,Dì Park đâu rồi? Họ là đầu bếp giỏi nhất còn gì?"

"Dì Shin bệnh rồi, nên dì ấy xin nghỉ ngày hôm nay. Còn dì Park ra ngoài mua thức ăn chuẩn bị cho buổi tối rồi, tớ không đợi dì ấy về được, dạ dày của tớ phản động đòi ăn nảy giờ. "

"Aish .. được rồi." Tôi nói trong tuyệt vọng, biết sao được khi nhiệm vụ của tôi là chăm sóc Tiffany, nên đành nghe lời cô ấy thôi. 

Tôi quyết định làm cơm kim chi cho cái người đang đói kia. Mà có lẽ cô ấy không nói quá khi bảo rằng dạ dày cô ấy đang phản động, lúc tôi vừa đặt đĩa thức ăn xuống thì cô ấy lập tức chộp lấy và ăn không ngừng nghỉ.

Tôi tự làm cho mình một tách chocola nóng và kéo ghế ngồi đối diện Tiffany.

" Cậu có phải đi đâu hôm nay không?" Tôi hỏi trong khi đang thưởng thức đồ uống của mình.

Cô ấy cố nuốt muỗng thức ăn rồi trả lời tôi

"Lát nữa tớ sẽ ra ngoài gặp bạn, cậu đừng lo, bạn tớ sẽ đến đón. Nhưng cậu có nhiệm vụ đón tớ tại nhà bạn tớ đấy  . “

"Được thôi, nếu cậu cần gì, hãy gọi cho tớ?" Tôi nói khi cô ấy đưa tay ra dấu “ok”

 

********************

 

Nếu không có Tiffany bên cạnh, tôi giống như một đứa trẻ vắng mẹ vậy, rất tự do, kyahahahaha~

Thế nên tôi muốn làm một Taeyeon lười biếng nhưng hình như không được. tôi chỉ biết ăn, chơi game, lên trò chuyện cùng bạn bè trên skype, lại tiếp tục ăn. Tôi luôn luôn kiểm tra tin nhắn điện thoại xem cô chủ có nhắn cho mình không. Nhưng có lẽ cô ấy đang rất vui vẻ với bạn mình nên không cần đến tôi thì phải.

Tôi quyết định đi tắm, khi tôi vừa bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng điện thoại đổ chuông. Tôi vội vàng chộp lấy nó.

"Yoboseyo?"

"Yah ..tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?" Ughh .. giọng nói ồn ào này thiệt là….

"Aigoo .. cô chủ nóng tính của tôi ơi, tớ đanh tắm nên không thể trả lời tin nhắn của cậu, xin lỗi nhé"

"Oh .. okay. Bây giờ cậu đến đón tớ được không?” cô ấy rốt cuộc cũng trỏ về tông giộng bình thường

"Bây giờ cậu đang ở đâu? Gửi cho mình địa chỉ đi .."

Tôi nhanh chóng lau khô tóc mình rồi chạy nhanh xuống nhà xe. Phải nhanh đi rước cô chủ nóng tính và hay gắt gỏng của mình thôi.

 

********************

 

Tôi gọi cho Tiffany khi tôi đứng trước cổng nhà bạn cô ấy

"Tiff? Tớ đang ở trước cổng này"

"Được rồi .. tớ sẽ ra ngay"

Ngay khi vừa tắt máy, tôi đã thấy Tifany đi về phía cổng

"Hi." Cô ấy chào tôi khi đang thắt dây an toàn.

"Hi .. mình đi đâu tiếp theo? Hay bây giờ vê nhà luôn?” Tôi hỏi cô ấy

"Umm .. tớ cần lấy cái váy ở cửa hàng tại Gangnam. Chở tớ đến đó trước rồi chúng ta sẽ về nhà."

"Được rồi .." tôi nói và nhấn ga.

 

Hơn 20 phút sau chúng tôi đã đến trước cửa hàng. Nhưng đột nhiên trời mưa rất nặng hạt

"đáng ghét…chúng ta có ô trên xe không?" Tiffany ngồi bên cạnh hỏi tôi. không gian trắng xóa bên ngoài làm tôi cảm thấy chúng tôi gần gũi và thoải mái với nhau hơn. Yeah, chúng tôi không phải là bạn bè, nhưng không đơn giản chỉ là cô chủ và nhân viên. Chúng tôi đã qua giai đoạn xa cách đó rồi. tôi nhận ra cô ấy không đáng sợ như mọi người vẫn nói, ừ thì đôi khi cô ấy khá nóng tính, hay gắt gỏng và hay đòi hỏi. nhưng cô ấy không phải là người khó gần, chỉ cần bạn kiên nhẫn, cô ấy sẽ mở lòng với bạn. ừ chúng tôi không phải bạn bè nhưng tôi hài lòng với mối quan hệ bây giờ giữa cả hai.

"Tớ nghĩ là không đâu Tiff, nhưng tớ sẽ kiểm tra thử cho chắc."

Tôi cởi giày ra, đứng lên ghế và chon ra phía sau kiểm tra

Tôi nghe tiếng cô ấy cười khúc khích

"Gì vậy?" Tôi hỏi mà không nhìn cô ấy, tập trung tìm chiếc ô

"không có gì, tớ chỉ thấy buồn cười khi cậu chòm người ra như vậy thôi, cậu không gặp khó khăn gì hả?."

"cậu đang chế giễu chiều cao của tớ đó hả Miss Hwang?"

Cô ấy cười rồi trả lời,

"Cậu nghĩ vậy cũng được."

"Aish .."

"Haha ..cậu tìm thấy ô chưa ?"

"rất tiêc nhưng có lẽ ở đây không có ô rồi."

"vậy bây giờ phải làm sao đây?"

"chúng ta có thể đợi đến khi mưa tạnh hoặc là về nhà rồi trở lại vào lúc khác."

"không được, mai tớ phải mặc cái váy đó rồi"

"Hmm .. okay, vậy mình đợi thêm tí nữa đi" Tôi đề nghị và cô ấy gật đầu đồng ý.

Sau 30 phút chờ đợi mà cơn mưa không có vẻ gì sẽ ngừng lại, tôi quyết định làm cái gì đó

“ tớ không nghĩ nó sẽ ngừng sớm đâu, tớ sẽ đi lấy áo cho cậu"

"đừng giỡn Tae, bên ngoài mưa rất lớn đó ."

"Không sao mà Tiff, cậ không biết mình rất khỏe hả” tôi cười tie toét với cô ấy

"Oh thật hả? tớ lại sợ cậu sẽ bắt tớ chăm sóc cậu vì bệnh vào ngày mai đó” cô ấy chọc ghẹo

"không có đâu Miss Hwang, cậu đừng có mơ"

"Nhưng Tae, c-" tôi cắt ngang lời cô ấy .

"Tớ sẽ quay lại ngay, khóa cửa cẩn thận trong khi tớ đi." Tôi nói với cô ấy rồi mỡ cửa chạy vào trong màn mưa

 

Khi tôi chạy được đến cửa hàng, tôi đã ướt đén không thể ướt hơn. Cô nhân viên nhìn tôi với khuôn mặt phức tạp. giống như tội nghiệp mà cũng nghi ngờ.

"Uhm ..xin lỗi, tôi là trợ lý của Miss Hwang, tôi đến lấy trang phục cho cô ấy."

"Ah .. okay. Nhưng nếu cô không phiền, trước khi đưa váy của Miss Hwang cho cô, tôi có thể gọi chô cô ấy để xác nhận không. Thật xin lỗi nhưng đây là nguyên tắc. thường Miss Hwang sẽ tự đi lấy trang phục của mình, đây là lần đầu tiên cô ấy cho người khác đi”

"Ừ, không sao. Tôi hiểu mà. Nhưng làm ơn nhanh lên nhé, tôi đang chết cóng đây. " Tôi đùa

"Ah! Xin lõi, tôi gọi cô ấy ngay đây."

Cô gái nhấn số gọi cho cô chủ của tôi.

"xin chào Miss Hwang?  Đây là cửa hàng Star Boutique.có phải cô bảo trợ lý đến lấy trang phục không. Cô ấy đang đợi ở đây. Vâng. Được rồi.. cảm ơn cô.. chúc cô một ngày tốt lành. "

"Uh Miss .." mà cô gái gọi tôi sau khi xác nhận với chủ của tôi.

"Taeyeon .. gọi tôi là Taeyeon. Tiffany nói gì?" Tôi hỏi

"À vâng, cô Taeyeon. Miss Hwang yêu cầu chúng tôi đưa trang phục cho cô ngay lập tức và chọn cho cô bộ quần áo khác để thay, cô ấy không muốn cô bị bệnh. Cô có thể chọn bất cứ bộ quần áo nào ở đây, Miss Hwang sẽ thanh toán nó. "

"Oh .. không cần đâu, chỉ cần đưa tôi bộ váy và một cái ô để tôi mang nó r axe mà không bị mấy giọt mưa ngoài kia tấn công thôi." Tôi tinh nghịch nói.

"Oh .. chắc chắn rồi. nhưng cô có chắc là không cần thay bộ đò ướt này ra không?"

"Yeah .. tôi ổn mà, giờ thì đưa bộ váy cho tôi đi?"

"Ah xin lỗi. Tôi sẽ quay lại ngay."

Khi cô nhân viên quay lại đưa tôi bộ váy, tôi lập tức nhận lấy và chạy trở ra.

Tôi ôm chiếc túi sát người khi tay phải cầm chiếc ô

"Yah! Cậu ướt hết rồi này!" Cô ấy đã nói lớn khi tôi vừa ngồi vào xe.

"Tớ biết, Tiff, tới có thể cảm nhận được mà, nhưng trang phục của cậu thì an toàn rồi” tôi nói và đưa cái túi cho cô ấy

"tớ không quan tâm chuyện đó. Cậu ướt sung có biết không hả? sao cậu không thay bộ quần áo khác hả?"

"Không cần đâu. Thật là lãng phí và cậu sẽ phải trả tiền cho thứ không thật sự cần thiết."

"Đó là tiền của tớ! cậu không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Aish .."

"Tiff .. Tớ sắp đóng băng đến nơi rồi, chúng ta ngừng ở đây được không. Nếu cậu muốn chúng ta sẽ tiếp tục sau khi chúng ta về đến nhà nhé”

"Haish .sao cũng được." Cô lạnh lùng nói và quay lưng lại với tôi, nhìn ra ngoài cửa. cô ấy hay làm vậy mỗi khi giận dỗi. tôi bắt đầy khởi đọng xe. Tôi thật sự rất cần tắm và mộ ly socola nóng ngay bây giờ. Suy nghic của tôi bị gián đoạn khi bàn tay cô gái ngồi bên cạnh với lên mở máy sưởi và quăng cho tôi cái áo khoát. Sao cô ấy làm được khi mắt vẫn nhìn ra ngoài kia chứ

"Mặc nó đi." Cô ấy nói mà không nhìn tôi. Giọng nói lạnh lùng. Tôi không muốn tranh cãi với cô ấy nữa, không với cái đầu đang đau và choáng váng.. Chết tiệt! Tôi không muốn bị ốm. mặc dù mắt tôi đang hoa lên nhưng tôi không thể không mỉm cười. tôi nhận ra, cô chủ lạnh lùng của mình là người rất chu đáo và ấm áp.

-----

#Happy27thTaeyeonDay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net