Phần 1- Vol 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun and Rose . Vol 42

Từ đảo Jeju về lại Seoul, việc đầu tiên Ngô Thế Huân làm không phải đuổi theo dấu vết của Kim Chung Nhân, bởi vì trong lòng anh hiểu rất rõ, thế có nghĩa là một khi cậu ta đã trốn, thì mình cũng sẽ không tìm được. So với việc lãng phí thời gian đi tìm chỗ ở của cậu ta, để rồi phải đối diện với một căn nhà trống huơ trống hoác, thì anh thà rằng về nhà ngủ một giấc còn hơn.

Điểm này, Ngô Thế Huân không cần nói quá rõ ràng với Lộc Hàm. Cậu biết, cậu đi cùng anh là được rồi. Đường về nhà, đèn đường loang loáng vụt qua, ánh sáng toả ra phủ đầy khắp nơi, Đêm đã khuya, gió thổi se lạnh, hai người sóng vai đi, không hé răng nửa lời, chỉ có valy mà Lộc Hàm kéo, bánh xe phát ra tiếng âm thanh lọc cọc.

Rất nhiều lần Lộc Hàm, ngoảnh đầu lại nhìn Ngô Thế Huân. Cái con người Ngô Thế Huân này ấy mà, chẳng bao giờ để hết tâm tình hiện lên trên mặt. Từ đầu đến cuối chỉ duy trì cái bộ mặt lạnh đến cực điểm, cái điểm này thật ra cũng chẳng dễ dàng gì.

"Tôi nói này cảnh sát Lộc, cứ thỉnh thoảng cậu lại liếc tôi một cái, chốc lại liếc chốc lại liếc." Ngô Thế Huân khẽ liếc mắt, tay phải khoác balo du lịch, tay trái ôm lấy vai Lộc Hàm, khẽ cúi người. Tiếp theo, dùng giọng điệu vô cùng ám muội, nở nụ cười mang theo chút gian tà, hỏi: "Đẹp trai đến thế sao?"

Bả vai Lộc Hàm cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Từ trước đến nay, cậu vẫn luôn là kiểu nghĩ gì nói nấy, vì vậy liền hỏi rất thẳng thắn: "Anh không sao chứ?"

"Đương nhiên không sao rồi!" Ngô Thế Huân nhún nhún vai, kề sát đầu lại một chút, môi dán lên vành tai Lộc Hàm, hạ thấp tông giọng xuống: "Lộc Hàm, cậu từ lúc sinh ra đã không có mắt nhìn nhận à? Mất dấu kẻ tình nghi, bị đánh võng một đường, còn có thể không sao?" Dứt lời, anh thu tay lại, đứng thẳng lên, dứt khoát dừng lại. Đối diện với Lộc Hàm hãy còn đang sững sờ, Ngô Thế Huân vươn tay trái lên nắm lại, huơ huơ bên tai: "Lấy lòng tôi chút đi!"

"..." Đầu gối Lộc Hàm mềm nhũn, lảo đảo suýt ngã. Cái này, vừa rồi là làm nũng sao? Làm nũng với người khác? Mang theo một đôi mắt biết phóng đạn, khuôn mặt còn khiến người ta rét run hơn cả tủ lạnh, lại đi làm cmn nũng?

"Tôi chỉ làm được đến thế thôi. Cảnh sát Lộc nỡ lòng nào từ chối?" Ngô Thế Huân tay trái chống nạnh, nheo mắt lại: "Nuôi cậu lâu đến thế rồi, ít nhất cũng nên lúc tôi không có tinh thần, có chút hành động thực tế chứ! Ngày mai còn bao nhiêu việc, chưa làm xong đây này." Dứt lời, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Cách sáng mai, còn có mấy giờ nữa thôi đấy!"

Nhìn Ngô Thế Huân, Lộc Hàm tìm lại được chút phản ứng. Đối với yêu cầu của anh, trước nay cậu
chưa khi nào có thể kháng cự lại. Chính bởi vì Lộc Hàm hiểu rõ, khi Ngô Thế Huân càng giống Ngô Thế Huân, thì ngược lại càng mất mát bấy nhiêu. Dùng một phương thức không được tự nhiên, để không khiến Lộc Hàm lo lắng cho mình. Người đàn ông này, luôn luôn làm chuyện như vậy.

"Sao thế?" Ngô Thế Huân nhếch nhếch môi: "Lấy lòng tôi một chút đi nào!"

"Cut!" Lộc Hàm đặt valy trong tay xuống, khoanh hai tay trước ngực. Đồng thời khoé miệng cũng nhếch lên, vẻ mặt như lưu manh. Sau đó chìa tay ra với Ngô Thế Huân, ngón tay hơi câu câu lên, ý bảo Ngô Thế Huân đưa tiền đây.

"Để làm gì?" Ngô Thế Huân hoài nghi móc thẻ từ trong ví ra, lúc đưa cho Lộc Hàm, cậu đã lôi điện thoại ra, đầu tiên, phải gọi lái xe thay đem đống hành lý này về nhà đã. Tiếp theo, mới là dắt chú chó to xác này, đi dạo.

9h27 tối, cửa siêu thị hãy còn rất nhiều người. Lộc Hàm nhai kẹo cao su, xốc lại áo khoác bò, lại cào cào đầu, sau đó đút hai tay vào túi. Hất đầu một cái, lại giương mắt lên. Ngô Thế Huân đứng bên cạnh, mặt lạnh lùng, đứng thẳng tắp, cằm cũng khẽ hếch lên.

Tuy rằng cách thức này có hơi độc ác, thế nhưng cách có thể khiến Ngô Thế Huân phân tán lực chú ý vào lúc này, chính là để anh rơi vào việc lựa chọn nguồn thực phẩm vô tận. Đây cũng coi như phương pháp đặc trị, mà Lộc Hàm nghĩ ra. Đầu óc con người, không thể cùng lúc nghĩ đến quá nhiều chuyện, đặc biệt là loại đầu óc cố chấp như cái tên Ngô Thế Huân này. Nếu muốn anh quên đi chuyện phiền muộn trong lòng, quá đơn giản. Tìm chuyện còn phiền phức hơn để anh làm, là được rồi!

Lộc Hàm hướng về phía cửa siêu thị, dẩu môi lên, ý bảo Ngô Thế Huân tiến vào. Ngô Thế Huân ngoái đầu lại, nheo mắt. Biểu cảm này là đang hỏi "cậu chắc chứ?"

"Nói thừa." Lộc Hàm chỉ cười, túm lấy cổ tay Ngô Thế Huân, kéo tên này đi vào siêu thị.

Đến khi Ngô Thế Huân lấy lại tinh thần, thì đã đang đẩy xe mua hàng. Xe rất lớn, Lộc Hàm ngồi yên vị bên trong, hai tay vắt lên: "Lựa cho tốt vào, chúng ta không có nhiều thời gian lắm đâu, anh đừng có mà lề mề. Tối nay còn nhiều việc phải làm lắm đấy!"

"Không không không, cảnh sát Lộc, hình như cậu hiểu nhầm rồi! Tôi bảo cậu lấy lòng tôi, chứ không phải tôi lấy lòng cậu, hiểu không?" Tuy rằng nói như vậy, nhưng đôi mắt Ngô Thế Huân đã nghiễm nhiên, liếc về phía đống thực phẩm trên giá bày.

Lộc Hàm quay lưng lại với Ngô Thế Huân, vì vậy anh không thấy được vẻ mặt của cậu. Thật ra, lời nói sau đó, Lộc Hàm thật sự có hơi ngại ngùng. Hơn nữa, cậu chắc chắn, vĩnh viễn cũng sẽ không nói trước mặt anh. Cậu nói: "Tôi vui, thì anh cũng vui."

Bàn tay đẩy xe mua hàng thoáng siết chặt, đồng thời thu ánh mắt lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lộc Hàm. Nhìn một hồi, nhịp tim dao động ban nãy, có lẽ cũng đã dao động không hề nhẹ. Cuối cùng, lại chỉ ho nhẹ một tiếng: "Những lời như thế này phải lớn tiếng mà nói, nói bé như thế làm gì? Tai tôi mà không thính, thì căn bản đã chẳng nghe thấy."

Xem đi, Ngô Thế Huân chính là cái loại, xem mọi thứ như lẽ đương nhiên vậy đó.

Bánh xa đẩy mua hàng, ma sát với mặt đất, tạo nên tiếng động nhè nhẹ. Bỗng nhiên tựa như cả siêu thị, chỉ có hai người bọn họ. Mọi người xung quanh, động tác chậm chạp như thể đều dừng lại. Máy phát nhạc trên trần nhà, phát ra tiếng nhạc ung dung thong thả.

Đống hàng hóa trên kệ, cũng như hòa theo giai điệu này, nhẹ nhàng đong đưa. Trong mắt Ngô Thế Huân, mọi việc bắt đầu biến hóa kỳ diệu rồi. Hoặc có lẽ, trong mắt anh, tất cả vốn dĩ đã kỳ diệu rồi. Những vật nhỏ này, như đang nói nhỏ thầm thì với anh, chọn tôi đi, chọn tôi đi.

"Có lúc tôi rất tò mò, trong đầu anh đang nghĩ gì. Đôi mắt anh nhìn thấy những gì. Anh tiếp theo sẽ làm thế nào. Anh vui, hay là không vui. Anh cần, hay là không cần." Lộc Hàm cúi đầu, mỉm cười. Sau đó quay đầu lại, từ vị trí này ngắm Ngô Thế Huân, cằm của anh càng có vẻ nhọn hơn, lạnh nhạt đến mức có đôi chút hà khắc: "Vì vậy cũng tò mò, tôi trong thế giới của anh, rốt cuộc trông như thế nào."

Ngô Thế Huân khẽ cúi mắt xuống, thấy nụ cười của Lộc Hàm, cùng với đôi mắt cười cong cong, đen láy lấp lánh. Âm nhạc dường như lại chậm thêm một chút, Ngô Thế Huân thản nhiên mở miệng: "Muốn biết sao?"

Ngô Thế Huân không hiểu cái gì là lãng mạn, vì vậy những lời tình tứ cũng không thể nói hay được. Có thể, bất cứ lời nào vào miệng anh, rồi cũng trở nên chua ngoa đanh đá. Thế nhưng, buổi tối hôm ấy, những lời nói của Ngô Thế Huân, độc ác đến mức có thể khiến Lộc Hàm ghi nhớ cả đời.

"Hiện tại, bất kể cái gì, tôi nhìn cũng đều không rõ nữa. Nhưng tôi có thể đếm rõ trên mặt cậu, có bao nhiêu nếp nhăn."

Mỗi lần nhìn thấy cậu, những thứ khác, đều trở nên nhạt nhòa.

Có lẽ cả đời này Ngô Thế Huân, cũng không biết cách biểu đạt những lời mình muốn nói cho thật tốt. Lộc Hàm chợp mắt, có lẽ cổ bị nghẹo rồi, không nói thêm gì nữa, chỉ hướng Ngô Thế Huân huơ huơ nắm đấm, rồi quay đầu đi.

"Cảnh sát Ngô, ngưng khẩu nghiệp, năng tích đức cho cái mồm mình đi!" Đúng, đây mới là cách thức bọn họ sống chung. Ngày nào cũng như đang cãi nhau, cho dù tình hình có khẩn cấp đến đâu, cũng có thể đấu võ mồm, cho dù tâm tình có tệ đến thế nào, cũng có thể bày trò gì đó vui vui. Luôn gây phiền hà cho người kia, rồi lại như thể nam châm trái dấu, không tách rời được.

Ngô Thế Huân vừa vươn tay phải ra, đã lấy một túi đồ ăn từ trên giá xuống, vứt vào trong xe đẩy mua hàng. Bởi vì quá đột ngột, Lộc Hàm rụt cổ lại, nhanh thế đã chọn được một túi cơ à? Không khoa học. Tiếp theo đó, lại vươn tay ra lấy một túi khác. Đưa đầu ghé lại nhìn, nhất thời ngẩn ra.

"Biết ơn đi! Không chỉ có đếm rõ được số nếp nhăn trên mặt cậu đâu!" Lộc Hàm, cậu đã thao túng được tôi rồi. Tiếp theo, Ngô Thế Huân liền bỏ hết túi này đến túi khác, toàn đồ ăn vặt vứt vào trong xe.

Mà tất cả đều là Lộc Hàm thích ăn.

Suýt chút nữa sống mũi cay cay. Nếu như là những đôi tình nhân khác, chọn những thứ người yêu mình thích ăn, như vậy thì quá bình thường rồi. Thế nhưng, đối phương nói sao thì cũng là một Ngô Thế Huân, EQ trên cơ bản gần như không có gì để nói, lại còn có trở ngại nghiêm trọng trong việc chọn lựa nữa.

"Tôi đã nghĩ qua rồi, vấn đề này rất dễ giải quyết." Ngô Thế Huân chỉ chăm chú vào việc nhận ra khẩu vị của Lộc Hàm, thản nhiên đặt một đống đồ vào trong xe: "Lấy cậu làm tiêu chuẩn cơ bản, mọi thứ đều dễ dàng hơn nhiều." Anh giống như đang tự lẩm bẩm nói với chính mình, trong giọng điệu mang theo sự đắc chí, giống như muốn Lộc Hàm khen ngợi anh, khen ngợi anh đã khắc phục được trở ngại lớn trong đời một cách hoàn hảo.

Buổi tối hôm ấy, Lộc Hàm không hỏi Ngô Thế Huân tiếp theo phải làm thế nào. Vụ án này, bước tiếp theo nên hành động từ đâu. Cậu ngồi trong xe đẩy mua hàng, chỉ nghĩ đến việc lúc nào mua xong đồ, thì phải nhanh chóng về nhà, nấu một bữa thật ngon cho Ngô Thế Huân. Sau đó, lại dụ dỗ anh lên giường, cuồng nhiệt mà làm.

Lộc Hàm không biết, Ngô Thế Huân rốt cuộc có gì hấp dẫn. Nhưng sự hấp dẫn ấy, lại lớn đến mức khiến người ta hoảng hốt. Vài ba câu nói của anh, không thể bình thường hơn được nữa, nhưng lại thiêu đốt trái tim của cậu.

"Anh nghĩ chúng ta sẽ ở bên nhau được bao lâu?" Lộc Hàm hỏi.

"Đương nhiên là tới khi tôi chán ghét cậu mới thôi." Ngô Thế Huân đáp.

"Vậy phiền phức rồi! MK, chắc phải đến chết mới thôi." Lộc Hàm cười.

"Ai bảo không phải đâu." Ngô Thế Huân thở dài: "Cuộc sống mà, sẽ luôn có một mối bận tâm quấn chặt lấy cậu, cho đến tận khi chết."

--VOL 42--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net