Phần 1- Vol 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun And Rose 50

Những người trên bức ảnh, nếu như có Ngô Diệc Phàm hay Kim Chung Nhân vậy thì Phác Xán Liệt hẳn là cũng nhận ra được, cũng sẽ nói ngay cho Ngô Thế Huân. Đó là một bức ảnh, chụp trước một ngôi nhà mái bằng. Ngô Thế Huân ngồi bên trong xe, mở màn hình máy tính lên cập nhật lại dữ liệu. Những bức ảnh Phác Xán Liệt chụp hiệu quả cũng xem như không tồi, có thể thấy rõ được khuôn mặt của những đứa trẻ đó. Thế nhưng, lại không hề có một khuôn mặt quen thuộc nào. Mặc dù là đã trưởng thành rồi, dáng vẻ hẳn là cũng sẽ không thay đổi nhiều lắm, vậy chính là, bức ảnh treo trong căn phòng đó, vốn không phải ảnh chụp chung của bọn họ sao?

Ngô Thế Huân ủ rũ duỗi tay ra, ném con chuột đi. Cạch một tiếng, màn hình lay động vì con chuột, phóng đại gấp đôi.

"Đợi đã." Ngô Thế Huân cơ hồ là cau mày, ngồi thẳng dậy, nhanh chóng vươn tay ra, ghé đầu sát lại cùng nheo mắt. Toàn thân anh nổi da gà, bàn tay đưa chuột di động, phóng to bức ảnh thêm mấy lần. Bức ảnh dần dần nhòe đi, căn nhà mái bằng cũng lập tức được phóng đại, càng lúc càng lớn, cho đến khi khung cửa sổ của ngôi nhà, chiếm hết toàn bộ màn hình. Mờ nhòe, vỡ nét, tuy rằng mắt thường không thể phân biệt được, nhưng quả thực là có người đứng trong khung cửa sổ, không sai.

Năm 1999, một ngôi trường cấp hai nào đó trên phố Thuận Huyền, tổ chức ngày hội du lịch. Đám trẻ nhà giàu mặc đồ mới tinh, cùng nhau đi qua con phố này. Có sáu đứa trẻ như thế, bình thường chơi với nhau cũng thân thiết, trong đó có một đứa còn có mẹ đi cùng, đang nâng máy ảnh lên, hướng về phía sáu đứa trẻ đã tạo dáng xong chụp lại. Khi đó, có một người phụ nữ đang ngồi rửa rau trước cửa nhà, bị ánh đèn flash nháy lên làm giật mình. Bà dừng tay lại, ngẩng đầu lên, liền trông thấy trước cửa nhà mình có người đang chụp ảnh. Tuy rằng bà đã biết đến máy ảnh, nhưng không có tiền mua, mà theo hướng này...Người phụ nữ quay đầu lại nhìn cửa sổ nhà mình, trong cửa sổ có sáu đứa trẻ nhỏ đang đứng.

Bọn chúng đang hóng chuyện vui ngoài này, có đứa chống tay lên bậu cửa sổ, lại có đứa chớp chớp mắt.

Kìa, đây chẳng phải cũng tính là chụp hình chung sao? Người phụ nữ có tuổi, vốn cũng chẳng có nhiều yêu cầu gì cho cam, bà bèn tiến lên trước hỏi người phụ nữ kia, muốn xin tấm ảnh chụp đó. Nói mãi một lúc, chính bà cũng cảm thấy thần kỳ. Vừa mới chụp xong, đã có ảnh ngay loại máy kiểu này, bà chưa từng nhìn thấy: "Tôi là Tống Ân Huệ, thường làm việc ở đây. Bọn trẻ nhà tôi, vẫn chưa từng được thấy trò mới này. Làm ơn, làm ơn cho tôi bức ảnh này đi mà!" Người phụ nữ có tuổi mười ngón tay giao nhau để trước ngực, đám trẻ ở ngoài cửa đều sợ người phụ nữ này, bởi vì nhìn bà rất gầy, trông rất dọa người.

Người mẹ trẻ, thấy người đàn bà có tuổi này không ngừng lải nhải mãi, cũng lười chẳng muốn nói gì thêm với bà. Vốn đã là ghét bỏ người đàn bà cả người bẩn thỉu này, cô ta cũng chỉ cau mày lại rồi đưa bức ảnh cho bà.

Bức ảnh ấy, chẳng những chụp được người phía trước ngôi nhà mà còn chụp được cả người trong cửa sổ. Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của sáu anh em bọn họ. Không chụp được bác, nhưng lại là bức ảnh chụp chung mà bác xin về được.

Rất nhiều thiết bị ghi hình đều không rõ nét, lúc này sẽ cần dùng đến hệ thống phục chế ảnh. Dựa trên dữ liệu ảnh gốc bị nhòe, sẽ phục hồi lại hình dạng của người trong bức ảnh, phương pháp này được áp dụng trong rất nhiều vụ án mất trộm ở ngân hàng. Đem đường viền khuôn mặt với dữ liệu kết hợp lại, nối lại một lần nữa, bức ảnh đang mờ nhòe sẽ chuyển sang rõ ràng. Đại khái, chắc cũng mất khoảng hai tiếng đồng hồ.

Ánh mắt Ngô Thế Huân tập trung, thực hiện các bước theo thứ tự. Hiện tại, anh vẫn không có liên hệ nào móc nối sự việc liên quan đến Ngô Diệc Phàm, cho dù là đã nghi ngờ anh ta. Đợi đến khi bức ảnh này hoàn toàn rõ ràng, xác định được những người kia, có lẽ hết thảy tất cả sẽ rõ ràng.

--------------------------------------------------

Mặt biển tĩnh lặng, sóng nước lăn tăn. Trên boong tàu có ba người đàn ông đang ngồi. Bọn họ, đã đi rất xa khỏi đất nước ấy rồi. Trương Nghệ Hưng đặt hai tay lên đầu gối, đeo tai nghe trên tai. Biên Bá Hiền vẫn còn ngẩn ngơ, cậu không nghĩ cậu phải rời xa nơi ấy, cậu vẫn tưởng rằng mình có thể ở lại. Thế nhưng, có lẽ chính bản thân bọn họ cũng không cho mình lấy một con đường để lui. Ngô Diệc Phàm ngồi ở đầu thuyền. Chỉ một lát nữa, thuyền của bọn họ sẽ cập bến cảng phía Tây nước Đức. Rất nhanh thôi, là có thể hội tụ với hai người kia. Cũng chính lúc ấy, có tiếng chuông thoại vang lên, Ngô Diệc Phàm cúi mắt xuống nhìn, màn hình hiện lên nhấp nháy một cái tên, không thể quen thuộc hơn được nữa.

"Alo?"

"Anh tìm được cậu ta rồi!" Giọng nói ở đầu dây bên kia, rất nhu hòa: "Muốn đi gặp xem sao."

"...Đối mặt trực tiếp sao?" Ngô Diệc Phàm hạ khóe môi xuống. Trương Nghệ Hưng tháo tai nghe ra, quay đầu nhìn bóng lưng người đàn ông kia, nhàn nhạt cười. Lúc nào cũng khiến bản thân mệt mỏi như vậy, cậu lại quay sang nhìn Biên Bá Hiền, đột nhiên thu lại nụ cười. Hay là nói, bọn họ thật ra chỉ là chạy trốn khỏi cái bóng tăm tối của một nơi nào đó.

"Ừ, em hiểu rồi, cũng đến lúc, kết thúc rồi!"

Động cơ con thuyền phát ra tiếng ầm ầm vang dội, rẽ sang hai bên từng tầng lớp sóng, tựa như rạch một đường thẳng tắp trên mặt biển. Con thuyền vụt đi với tốc độ rất nhanh, như một cái bóng lao vun vút giữa đại dương mênh mang sóng vỗ này. Ngô Diệc Phàm cúp máy, nheo mắt lại nhìn về phía trước. Chìm đắm trong yên lặng.

"Mệt không?" Trương Nghệ Hưng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Ngô Diệc Phàm. Người đàn ông kia không nói gì, chỉ nghiêng đầu mình tựa vào vai cậu. Tựa như con sói hoang, cuối cùng cũng chịu nhắm mắt nghỉ ngơi, hô hấp cũng trở nên đều dần. Trương Nghệ Hưng vẫn còn đang cười, chân mày lại hơi động, cũng không nói câu nào mà chỉ lặng yên ngồi đó, mặc cho gió biển thổi lên gương mặt hai người.

-------------------------------------------------- 

Đứng trước bàn lễ tân của bệnh viện, có một người đàn ông đang mỉm cười, tay anh cầm một bó hoa, trông có vẻ là đến thăm bệnh nhân. Dáng vẻ nhìn qua cứ như học sinh cấp ba, nhưng quần áo chỉnh tề lại tỏa ra nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. Vừa cười lên, khuôn mặt lại càng có nét trẻ con hơn, hai gò má căng lên, cùng với đôi mắt cũng có trẻ trung không kém: "Xin hỏi, bệnh nhân Lộc Hàm ở phòng nào vậy? Tôi đến thăm cậu ấy."

Người đàn ông đó đã nói như thế, một tay đút trong túi áo khoác của mình. Túi áo khoác, có để một chiếc hộp gấm màu xanh lam cùng với một bức thư. Nếu như anh ta không nắm chắc mọi việc, thì sẽ không tìm đến đây. Đây cũng coi như là, lần đầu tiên anh ta và Lộc Hàm gặp mặt. Anh ta biết Ngô Thế Huân, cũng biết rõ Ngô Thế Huân đã phá hủy kế hoạch của bọn họ vào ba năm trước. Mà người tên Lộc Hàm này, cũng lại là một bất ngờ ngoài ý muốn. Khi anh ta đứng trước cửa phòng bệnh, ý cười lại nồng thêm một chút.

Nếu như đã là ngoài ý muốn, vậy thì nên để cho việc ngoài ý muốn kia khôi phục vẻ bình yên. Tóm lại, phải đặt quyền chủ động trong tay mình, mới được.

Vươn tay ra, mở cửa phòng bệnh.

"Anh... là ai?"

"Xin chào, tôi là Kim Mân Thạc."

--------------------------------------------------   

Khi bức ảnh trên màn hình máy tính dần trở nên rõ nét, sắc mặt Ngô Thế Huân càng lúc càng trầm xuống. Chân mày, đã nhíu chặt lại không thể giãn ra. Khi khuôn mặt kia từ từ hiện ra trước mắt, anh mắt của anh vẫn là hiện lên sự kinh ngạc. Tuy rằng đã đoán được Kim Chung Nhân có thể liên quan đến Ngô Diệc Phàm, nhưng lúc chân tướng hiển hiện ngay trước mặt, anh vẫn bàng hoàng sửng sốt. Còn có cả Trương Nghệ Hưng nữa, ván cờ này rốt cuộc lớn đến mức nào đây? Không do dự quá lâu, Ngô Thế Huân lập tức gọi điện cho Ngô Diệc Phàm.

"Tu tu tu tu..." Mỗi lần vang lên một tiếng, thần kinh lại căng thẳng thêm một ít. Ngô Thế Huân một mặt vừa điều chỉnh định vị GPS, một mặt vừa tiếp tục thao tác trên máy tính. Lẽ ra anh nên sớm nghi ngờ, công văn chuyển đổi công việc của Ngô Diệc Phàm vì sao lại vừa vặn đến vào lúc này, biết bao năm như vậy là quá mức bình yên rồi sao? Nếu như so sánh Ngô Diệc Phàm với một người thợ săn mà nói, chắc không thể hình tượng hơn được nữa. Không, là một người đánh cá mới đúng. Anh ta đang buông một mẻ lưới rất lớn, sau đó giương mắt lên mà đợi, nhất mực chờ đợi. Mục đích của anh ta rốt cuộc là gì? Kim cương? Tiền bạc? Quyền lực? Tại sao anh ta phải làm như vậy?

Khoảnh khắc đó, trong đầu Ngô Thế Huân tái hiện quá nhiều hình ảnh. Mất trộm kim cương, Kim Chung Nhân dụ bọn họ đến đảo Jeju, đến nay là căn phòng bị gài bom. Dường như trong mơ hồ, muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, lại muốn chừa lại cho chút đường sống. Các chuỗi sự kiện liên kết chặt chẽ hợp lý như vậy, khiến Ngô Thế Huân nhớ đến một thủ thuật che mắt trong ảo thuật, chính là cửu liên hoàn. Phải, là muốn thu hút sự chú ý của anh và Lộc Hàm, để cho bọn họ đặt hết tâm trí vào sự việc mà những người kia đã sắp đặt xong xuôi.

Mà những biện pháp che mắt này, trên thực tế là để ảo thuật gia tranh thủ thời gian. Vào thời gian đó, sẽ xâu chuỗi lại chín cái vòng với nhau. Cũng chính là, chuyện viên kim cương cũng được, hay như rất nhiều chuyện xảy ra tiếp theo đó cũng thế, mục đích của bọn họ chính là để rời đi. Nhưng mà, rời đi kiểu gì lại khiến bọn họ hao tâm tổn sức như vậy? Vì nó mà lập nên cả một ván cờ lớn như thế, đấy mới là mấu chốt của cửu liên hoàn. Bởi vì khi chuyện nào đó sẽ xảy ra, bọn họ bắt buộc phải rời đi.

Là cái gì đây?

"Alo?" Từ đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói thực bình tĩnh. Ngô Thế Huân nghe được tiếng sóng biển, quả nhiên, đã rời đi rồi. Biết bao năm qua, anh vẫn luôn ở trong ván cờ này, nhưng lần này có thể để bọn họ trốn thoát dễ dàng vậy sao?

"Tôi có nên gọi anh là Tổng đốc Ngô không?" Ngô Thế Huân nhíu mày, xác định hướng đi của GPS. Chỉ cần cuộc gọi này không ngắt, duy trì trong một phút là anh có thể xác định được vị trí của Ngô Diệc Phàm. Đã sắp sang đến Đức rồi sao?

"...Xem ra, quả nhiên không sai. Lúc mới đầu nhận được tin các cậu chưa chết, tôi cũng rất kinh ngạc." Giọng nói của Ngô Diệc Phàm, nhẹ bẫng như gió thoảng mây trôi: "Có điều, cái này cũng không quan trọng nữa."

Sắc mặt Ngô Thế Huân trở nên nghiêm nghị. Có ý gì đây? Nếu như bọn họ đã rời đi hết, thì làm sao biết được tình trạng của anh và Lộc Hàm? Chỉ có một loại khả năng, đó là vẫn còn một người ở lại Seoul. Là ai? Bỗng nhiên, trái tim co thắt lại. Ngô Diệc Phàm nói, không quan trọng nữa... Nếu như, thật sự vẫn còn một người ở lại...Vậy thì, Lộc Hàm...

"...Vì sao?"

"Ngô Thế Huân, có vẻ như cậu vừa thoáng hoảng sợ. Vẫn còn muốn đọ sức với tôi, không có gì liên can sao? Bản thân cậu hẳn cũng đã tra ra, có lẽ sẽ có người tìm được cộng sự của cậu. Bỏ mặc Lộc Hàm như vậy, vẫn không có chuyện gì sao?"

"Anh đừng có đánh trống lảng để khiến tôi mất chú ý, tôi rất rõ ràng vào việc bản thân mình đang làm gì!"

"Ồ vậy hả?" Ngô Diệc Phàm không nói thêm gì nữa, ngừng lại một lúc rồi cúp máy.

"Alo? Alo?" Đầu điện thoại bên kia đã chẳng còn âm thanh nào. Ngô Thế Huân chửi thầm một câu, nhìn màn hình một cái rồi lập tức nổ máy xe, xoay chuyển vô lăng hướng đến bệnh viện. Trái tim đập bùm bụp trong lồng ngực, người đàn ông ấy, cánh tay đã nổi đầy gân xanh, dường như là đang đạp ga hết mức, gọi điện cho Lộc Hàm mà khớp xương đập vao nhau vang dội. Anh vừa tức giận đồng thời cũng đầy nôn nóng. Tình thế bị người khác nắm trong lòng bàn tay thế này, Ngô Thế Huân không thích. Ở đầu kia điện thoại, vẫn là những âm thanh tút tút báo hiệu máy bận.

Ô tô gào thét lao đi trên đường, người đàn ông gần như sắp nổi điên này, đầu ngón tay theo cơn thịnh nộ mà run run.

Anh biết, nếu như Lộc Hàm có chuyện gì xảy ra. Anh có lẽ, lần này, có lẽ, thật sự...

Sẽ giết người.

--VOL 50--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net