Phần 1- Vol 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun And Rose. Vol 54

Đến khi ánh nắng ban sớm hạ xuống căn phòng, Lộc Hàm vẫn cảm thấy sức nặng trên bụng mình. Lúc cậu mở mắt ra theo bản năng còn hơi khẽ nheo lại, vừa nhìn xuống dưới liền trông thấy cánh tay đang gác lên bụng mình, đầu của Ngô Thế Huân còn vẹo sang hẳn một bên, anh vẫn còn đang say giấc. Một chùm tia nắng rơi xuống mái tóc của anh, nhìn qua có chút lóa mắt. Tối qua hai người bọn họ đã thống nhất, ngày hôm nay ai là người mở mắt trước thì sẽ rời khỏi nhà trước, cho đến tận khi vụ án kết thúc mới gặp lại.
                    
Sở dĩ Lộc Hàm giấu Thế Huân nội dung của lá thư ấy, thứ nhất là vì quả bom kia quá sức nguy hiểm. Thứ hai là vì đoạn quá khứ nặng nề kia, càng ít người biết càng tốt. Ba năm trước, tên này đã đủ khổ bởi bị chính cộng sự mà mình tin tưởng phản bội, mà hôm nay càng biết thêm vốn dĩ trò lừa bịp này ngay từ đầu đã nhằm vào Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm đã từng hứa với Ngô Thế Huân, sẽ thay anh lựa chọn. Vậy nên lần này, Lộc Hàm lựa chọn giúp Thế Huân tránh xa những ký ức đó. Đến lúc phải kết thúc rồi, Lộc Hàm nhẹ nhẹ nhàng nhàng, trước tiên là lôi cái chân bị thương ra, có chút đau đớn kéo đến khiến cậu phải cắn chặt môi, rồi tiếp sau đó lại nhẹ nhàng đặt cánh tay Thế Huân xuống. Có lẽ người đàn ông này quá mệt mỏi rồi, cho đến khi Lộc Hàm xuống giường, anh cũng chỉ hơi khẽ nghiêng đầu qua rồi lại nằm sấp xuống tiếp tục ngủ.

Lộc Hàm lôi điện thoại ra, với tình trạng hiện tại của cậu thì không thể nào tự mình đến Sở cảnh sát được, vì thế cậu đã gọi điện cho Phác Xán Liệt. Chuyện đến nước này, người có thể tin tưởng được chính là anh ta. Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lại ngắm thêm một chút người đàn ông của mình đang say ngủ, khóe miệng cậu khẽ cong lên. Cậu biết Thế Huân tin tưởng cậu, cũng không phải là để mặc cho cái tên bị thương như cậu chạy loạn khắp nơi để thực hiện nhiệm vụ bí mật, mà là tin tưởng 100%, cậu sẽ bình an.

Đương nhiên, Ngô Thế Huân cũng sợ, sợ Lộc Hàm bị thương thậm chí là mất mạng. Thế nhưng, anh làm sao có thể phản bác được lý do của cậu đây? Lộc Hàm nói cậu sẽ bình an trở về, bởi vì cậu còn muốn yêu Ngô Thế Huân. Tin tưởng, là tình yêu của Mặt trời biết đi, không có câu chữ nào có thể bác bỏ được tình yêu cả.

Ánh nắng ban mai, rơi xuống con đường nhỏ. Phác Xán Liệt cầm vô lăng, hiếm khi nào trầm lặng như vậy. Lộc Hàm ngồi trên ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thế Huân không cùng cậu quay về Sở cảnh sát sao?"

"Mỗi người chúng tôi đều có việc cần tự mình xử lý." Lộc Hàm mỉm cười đáp lại: "Anh ấy có người phải tìm, tôi lại có việc phải làm. Sau khi xong việc, sẽ hẹn hò ra trò một lần."

"Hẹn hò!?" Phác Xán Liệt không thể tin nổi trợn tròn mắt lên, sau đó lại cười hâhha ra tiếng: "Không ngờ, cậu ta cũng sẽ đồng ý mấy chuyện kiểu này."

"Là tự anh ấy đề nghị." Lộc Hàm nói, sắc mặt ánh lên vẻ đắc ý, điều này càng khiến cho Phác Xán Liệt bất ngờ, lại khiến cho lòng hư vinh của Lộc Hàm lần nữa được thổi phồng. Cậu thậm chí vì một chuyện bé xíu như vậy, mà cảm thấy đắc chí. Thiên hạ rộng lớn nhường kia, liệu còn có ai có thể khiến Ngô Thế Huân đối xử hoàn toàn khác biệt như thế không?

Người đi trước sẽ an tâm, người đi sau lại sẽ lo lắng. Thời khắc Lộc Hàm đóng cánh cửa phòng ngủ lại, Thế Huân cũng đã mở mắt ra. Chuyện Lộc Hàm giấu anh, Ngô Thế Huân sẽ không hỏi vì biết rằng cậu cũng sẽ không nói. Thế nhưng vết thương của cậu ấy...

Buồn cười là, lớn từng này rồi, Ngô Thế Huân anh lại chưa từng nói chuyện yêu đương. Cho tận đến khi gặp được Lộc Hàm, mới hiểu ra cái gì gọi là một trái tim đầy lo lắng và hoài nghi. Lộc Hàm có thể cảm nhận được không? Ngô Thế Huân, Ngô Bắn Tỉa, tin tưởng cậu. Vậy nên hãy cứ an tâm đi làm chuyện của mình, không cần lo lắng.

Loại chuyện như lo lắng, hãy giao cho Ngô Thế Huân là được rồi. Anh vò vò đầu, ngồi thẳng dậy, dụi dụi khóe mắt rồi đứng dậy. Ra khỏi phòng Lộc Hàm rồi trở về phòng mình. Khuôn mặt anh đanh lại, thản nhiên lấy máy tính từ trong ngăn kéo ra.

Cho rằng anh sẽ nghĩ như vậy sao? Thế thì nhầm to rồi!

Trong đầu óc của Ngô Thế Huân, nếu như đã lo lắng thì đương nhiên phải hiểu rõ rốt cuộc đối phương đang làm gì. Trên thực tế, từ khi Ngô Thế Huân nhìn ra Lộc Hàm có chuyện gì đó muốn giấu mình, anh cũng bắt đầu suy nghĩ tìm cách khiến Lộc Hàm phải nói ra. Tổng cộng đã dùng hai chiêu, bạn nào tỉ mỉ có thể đã nhìn ra rồi. (Lời tác giả)

Chiêu thứ nhất, lấy bất biến ứng vạn biến. Trong tâm khảm của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm là một người không nhịn nổi chuyện gì. Nếu nói chuyện thuận theo cậu ấy, thì cậu ấy sẽ tự nhiên để lộ hết những chuyện đã giấu. Ai mà biết được, kết quả lại khiến Ngô Thế Huân rất bất ngờ. Chỉ số thông minh của Lộc Hàm đã tăng lên, mồm miệng cậu kín bưng cái gì cũng không nói.

Chiêu thứ hai, làm nũng. Căn cứ theo nghiên cứu khoa học, tỷ lệ thành công của việc làm nũng là trên 90%. Vì thế mới có cảnh, vừa nấu canh, vừa gối đầu lên bụng Lộc Hàm dùi dụi, thế rồi kết quả thì sao? Mấy cái ngôn luận của mấy nhà khoa đọc đó, lại lần nữa bị bác bỏ được chưa?

Đánh cược? Cược cái em gái cậu ấy mà cược, chân thì bị thương thành ra cái dạng kia rồi, còn đòi cược. Chẳng lẽ chân bị thương nên đồng thời đầu óc cũng bị thương luôn rồi phỏng? Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngô Thế Huân lại càng sa sầm. Với mức độ khập khiễng của cái chân, Lộc Hàm một mình hành động hẳn là bất tiện. Nếu như Ngô Thế Huân đã không thể đi cùng, vậy thì nhất định sẽ tìm một người khác.

Với cái tư duy đơn thuần đến cùng cực của Lộc Hàm, thì dùng chân tóc cũng nghĩ ra người có thể tìm đến chỉ có mình Phác Xán Liệt. Màn hình máy tính sáng lên, Ngô Thế Huân nheo mắt lại: "Đầu tiên, là biển số xe và số điện thoại của Phác Xán Liệt..." Anh vừa lẩm bẩm đối với màn hình, vừa suy luận nhanh như chớp, hai tay không ngừng di chuyển trên bàn phím.

Giấu tôi à? Cái gì mà tin tưởng lẫn nhau chứ? Đều cmn đã trải qua mấy lần tâm lý "Lộc Hàm có phải đã chết rồi không?", ai còn mie nó tin vào ba cái lời xàm xí "tin tưởng lẫn nhau, đôi bên bình an"chứ? Chỉ có thể lừa bịp mấy người với tầng tư duy như Lộc Hàm mà thôi, mấy lời hôm qua nói không nghiêm túc nghe đúng không? Muốn đặt Lộc Hàm trong phạm vi tầm mắt của mình, Ngô Thế Huân giống kiểu người chỉ biết nói mồm thôi hay sao? Hiển nhiên không phải.

Màn hình máy tính hiện ra chấm sáng màu đỏ nhấp nháy, Ngô Thế Huân cong khóe môi lên, dùng tay gõ gõ vào màn hình: "Tìm được cậu rồi!" Cúi mặt xuống, đồng thời cầm cốc sữa trên bàn lên, ừng ực một hơi thế là hết cả cốc.

Xe của Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục di chuyển. Đương nhiên rồi, mie nó ai mà ngờ nổi lộ trình của chiếc xe này đã bị theo dõi chứ. Ngô Thế Huân suy tính một chút, nếu chỉ biết được mỗi hành tung của đối phương thì vẫn không được, phải biết được cả đối phương đang làm gì nữa.

Điện thoại thật ra là một vật rất nguy hiểm bởi vì có loa thoại, có tác dụng thu phát. Chỉ cần có thiết bị ghi âm và thiết bị truyền phát, chỉ cần hơi động chân động tay chút thì chuyện nghe lén từ xa không thành vấn đề nữa. Đương nhiên, môn kỹ thuật này Ngô Thế Huân mới học được không lâu, phải kết nối đến hệ thống truyền tin bằng sóng điện từ, thời gian cũng cần phải chính xác nữa.

Đầu tiên, phải bỏ ra mất vài phút để lập trình, đồng thời xác định vị trí mà Lộc Hàm và Phác Xán Liệt muốn đi. Khi còn nhỏ, Ngô Thế Huân thích xem phim hoạt hình Teletubbies, phàm là cái gì có anten anh đều thích. Trên anten có gắn vệ tinh, vệ tinh phá vỡ trình điều khiển, chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà. Nói đơn giản hơn một chút, bụng của Teletubbies tại sao có thể phát ra video, đây là chuyện tuyệt đối có căn cứ khoa học, không thể nào là do con người sau đó biên tập ra được đúng không?

Tuy rằng sự thật là như vậy, nhưng chưa từng có ai nói với Ngô Thế Huân loại công nghệ khoa học này, vượt quá xa so với lứa tuổi của anh lúc đó. Vậy nên khi anh còn nhỏ ơi là nhỏ đã luôn cho rằng, Teletubbies sở dĩ gọi là Teletubbies là vì nó có căn cứ khoa học nhất định. Anten tiếp nhận tín hiệu từ vệ tinh, ngẫu nhiên chuyển tiếp thành video, Teletubbies là người giám sát điều khiển, có thể giám sát phạm vi hàng trăm km xung quanh, thậm chí còn có thể là bất cứ chuyện gì ở một quốc gia khác, tài giỏi biết bao nhiêu chứ?

Cùng lẽ đó, chuyện bây giờ Ngô Thế Huân muốn làm cũng giống như chuyện bụng Teletubbies phát ra video vậy, tuy rằng anh vẫn chưa đạt đến cấp độ có thể thông qua bất cứ vật phản chiếu nào để truyền tải tình hình thực tế, thế nhưng ở mức nghe lén điện thoại, anh vẫn có thể làm được.

Mà ở bên kia...

"Nghe nói, anh và Ngô Thế Huân trước đây là bạn học giờ còn là đồng nghiệp. Trước đây anh ấy như thế nào vậy?" Lộc Hàm vừa hỏi, vừa quay đầu sang nhìn Phác Xán Liệt.

"Điểm này thì tôi không lừa cậu đâu, nội dung một cuốn sách giáo khoa cậu ta có thể nhớ đến mười năm lận đấy!" Phác Xán Liệt cười đùa đảo vô lăng, rẽ ở ngã tiếp theo: "Nếu như thấy cậu ta ngẩn ra, thì 99% là đang suy nghĩ về nội dung trên sách."

À, Lộc Hàm hiểu ra bèn gật gật đầu. Hóa ra, đây chính là cái gọi là tưởng tượng phong phú theo phong cách của Ngô Thế Huân. Nhớ lại trước đây, dáng vẻ ngẩn người của người đàn ông này lúc ở trước mặt mình, nhất thời cảm thấy buồn cười. Tình cảm, ra là học thuộc từ trong sách vở. Nghĩ vậy, không khỏi cười ra tiếng.

"Cậu đừng có cười." Phác Xán Liệt thế mà lại nói: "Cậu ta chưa từng gặp bố mẹ của mình, chuyện này cậu có biết không?"

Thình thịch...Nụ cười của Lộc Hàm nhất thời cứng đờ trên mặt, khoảnh khắc ấy đầu óc cậu trống rỗng. Ngô Thế Huân nói, từ nhỏ anh đã ăn sơn hào hải vị mà lớn lên, còn khoe khoang đầu óc mình không phải được di truyền từ bố mẹ mà là sau này tự rèn thành, cũng có đôi khi chủ đề nói chuyện là về bố mẹ anh, mà anh cũng luôn tỏ ra rất tự nhiên. Bất kể là dáng vẻ đùa cợt hay làm mặt lạnh, hoặc là tự tâng bốc bản thân, lúc nói ra những câu đấy rốt cuộc anh ấy nghĩ gì?

"Xem ra, là không biết rồi!" Phác Xán Liệt nhún nhún vai: "Cũng chẳng trách được, cậu ta không thích nói nhiều về chuyện của mình. Đối với chuyện này, người khác biết thì biết thôi chứ không biết thì cậu ta cũng sẽ không nhắc đến. Ừm, cậu ta là lớn lên ở viện phúc lợi."

"Nhưng mà, khả năng tự lo liệu của anh ấy, với lại còn có nhiều tiền như vậy..." Cổ họng Lộc Hàm tựa như nghẹn lại bởi điều gì đó.

"Phải, rất nhiều người vừa thấy cậu ta đã liền nhận định cậu ta là đứa trẻ trưởng thành trong một gia đình giàu có sung túc, mà chính cậu ta cũng hy vọng rằng mọi người tưởng vậy." Phác Xán Liệt nói rất tự nhiên: "Quá khứ trước đây của cậu ta, tôi không biết, tôi chỉ biết..." Anh giơ tay phải lên, chỉ chỉ đầu mình, nói: "Năm lớp 11, đã dựa vào cái này, lập trình nên một chương trình vô cùng xuất sắc. Sau này trưởng thành rồi, thì mua căn nhà mà cậu ta đang ở bây giờ."

Lộc Hàm vẫn còn nhớ, cậu từng chế nhạo Thế Huân, kiểu vừa nhìn đã biết là dạng người được chiều quá hóa hư. Thế Huân thì lại luôn lạnh lùng nói với Lộc Hàm, trẻ con nhà giàu khác với trẻ con nhà nghèo. Lộc Hàm lúc này tâm tình rất phức tạp. Thế Huân nhất định rất muốn chứng minh, anh ấy cũng giống như người khác, thậm chí còn xuất sắc hơn nhiều.

Không phải là bề ngoài lạnh lùng chanh chua cay nghiệt, mà là không ai nói cho anh, phải nói chuyện ra sao làm việc thế nào mới lấy được lòng người khác. Không phải không biết chọn lựa, mà là một đoạn năm tháng rất dài, không ai lựa chọn cho anh. Không phải là ấu trĩ, mà là mỗi một nhân vật anh hùng ghi nhớ trong đầu, Transformer, Superman, Spiderman, đều là những anh hùng không chịu thua chính bản thân mình. Không phải là khoe khoang bố mẹ của mình là những người có tiền, mà như là đang giận dỗi những người xung quanh mình. Giống như chuyện mà mọi đứa trẻ sẽ làm, nói rằng mình có một gia đình vui vẻ hạnh phúc.

Không phải EQ không cao, cũng không phải không biết nói chuyện yêu đương, lại càng không phải không biết suy nghĩ cho người khác, ở một căn nhà lớn như vậy, lúc về nhà chỉ lủi thủi có một mình, lúc ra khỏi cửa cũng chỉ có bản thân, Ngô Thế Huân căn bản chỉ là một đứa trẻ. Vậy nên ỷ lại vào sách giáo khoa, đúng vậy, một câu nói có thể thuộc lòng tận mười năm

Ít nhất, sách giáo khoa có thể nói cho anh ấy, làm cái gì là đúng, cái gì là sai. Giống như mọi đứa trẻ, thật thật thà thà làm theo những điều sách giáo khoa dạy. Thế nhưng, ai rồi cũng sẽ tốt nghiệp, khi đó thì ai sẽ nói cho anh ấy biết thế nào là đúng, thế nào là sai đây?

Vậy nên, Ngô Thế Huân mới coi trọng người mà anh tin tưởng đến vậy. Dường như là cố chấp, chơi xấu để có được thứ mình muốn. Cũng sẽ nghĩ ngợi rất lâu để ra một câu chuyện cười, hoặc là làm chuyện rập khuôn một cách máy móc theo sách giáo khoa, để người mình quan tâm vui vẻ. Bản thân không vui, là viết lên tường mình không vui vẻ gì.

Lộc Hàm nhắm mắt lại, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, hốc mũi cay cay. Hình ảnh hiện lên trong đầu, là lần đầu tiên cậu lẻn vào nhà anh, cái dáng vẻ tên đó đứng trước tủ lạnh ngẩn ngơ.

Hình như rốt cuộc Lộc Hàm cũng biết, khi đó vì sao mình lại đi từ sau giá sách đến giúp Thế Huân chọn lựa. Anh của khi đó, vừa bất lực cố chấp, lại hiếu thắng. Ngô Thế Huân trước nay chưa từng thay đổi.

Anh dùng lối tư duy của bản thân để phán đoán thế giới này, một cách trực tiếp lại đơn thuần, vậy nên, có lẽ tình yêu của Ngô Thế Huân dành cho Lộc Hàm...

Thuần khiết đến độ giao toàn bộ trái tim cho cậu rồi!

Quả thật, Ngô Thế Huân rất dễ nắm trong lòng bàn tay, có thể khiến anh vui vẻ trong nháy mắt, cũng lại có thể khiến anh buồn phiền trong tích tắc, có thể khiến anh giận điên lên, lại có thể khiến anh quên đi phiền não ngay lập tức. Tại sao trước đây lại không phát hiện ra? Chỉ có trẻ con, mới như vậy thôi.

Đồng thời, anh cũng là một thiên tài, trên thế giới này chỉ có một người như vậy.

Phải may mắn biết bao nhiêu mới gặp được con người này?

"Cậu làm sao vậy?"

"...Tôi nhớ anh ấy."

--Vol 54--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net