Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giá như anh có thể quay ngược thời gian...Yêu em, tin em, bảo vệ em, chiều chuộng em. Không nói những lời đâm thẳng vào tim gan em nữa...Nhưng, thời gian có quay ngược bao giờ...

Đêm ấy khi rất muộn rồi, mười một người mới mệt mỏi trở về ký túc, Ngô Thế Huân theo sau Phác Xán Liệt, cùng Kim Chung Nhân bên cạnh nói chuyện rất vui vẻ, cứ như người hồn bay phách lạc trong mưa tối hôm qua chẳng phải cậu. Nhìn thấy Lộc Hàm, Ngô Thế Huân mỉm cười, vỏn vẹn nụ cười xa cách nhất lịch sự nhất. Tim Lộc Hàm liền nhói lên rất không có tiền đồ.

"Đói không? Đồ ăn hyung đặt cũng vừa đưa tới rồi này." Lộc Hàm không nhìn Ngô Thế Huân nữa, quay đầu nhìn sang những người khác. Mọi người ngày nào cũng tập vũ đạo, tiêu tốn rất nhiều năng lượng, đặc biệt là Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân, hai đứa đều đang trong thời gian phát triển cơ thể, thường xuyên nửa đêm đói bò dậy tìm đồ ăn. "Lộc ca anh tốt quá!" Tử Thao ôm chặt lấy Lộc Hàm hớn hở.

Mười hai người cùng ngồi trong phòng khách, vui vẻ ôm bát mỳ trộn tương đen ăn, mắt Lộc Hàm vẫn không khống chế được mà liếc về phía người kia, chỉ thấy một bên mặt của cậu. Ngày trước vừa nhắc đến ăn cơm là hớn hở, giờ ăn cái gì cũng chọn chọn lựa lựa, dáng vẻ như có thâm thù đại hận gì với đồ ăn vậy. Đang nghĩ thì Ngô Thế Huân đã bỏ bát đũa xuống, Kim Tuấn Miên lúng túng hỏi Ngô Thế Huân đã ăn no chưa, cậu gật đầu cười tươi, trừ sắc mặt không dễ nhìn lắm ra thì không hề mệt mỏi chút nào, dáng vẻ ấy lại làm Lộc Hàm hơi hoảng hốt. Những người khác đều ăn uống như sói đói, căn bản chẳng chú ý đến cậu, nhưng anh lại thấy cậu lặng lẽ ấn bụng, giả vờ thong thả đi đến phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Cảm giác không lành, Lộc Hàm không còn tâm trí đâu mà ăn nữa, giả vờ như đi lấy đồ rồi chầm chậm đi đến cửa phòng vệ sinh, quả nhiên nghe thấy tiếng Ngô Thế Huân đang nôn ở bên trong, nhưng cuối cùng Lộc Hàm cũng không mở cửa. Dạo này bệnh dạ dày của Ngô Thế Huân hình như nặng hơn nhiều.

Trở về ngồi xuống ghế sô pha, Lộc Hàm do dự một hồi rồi nhìn sang Đỗ Khánh Tú nói: "Sáng mai nấu ít cháo đi!" Lộc Hàm nói: "Dạo này dạ dày Thế Huân không thoải mái." Đỗ Khánh Tú như nghe thấy chuyện gì khó tin lắm, hoảng sợ nhìn Lộc Hàm rồi ngơ ngác gật đầu.

Phác Xán Liệt thì không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Lộc hyung, chắc cũng đủ rồi chứ, lần nào cũng tát người ta một cái, quay lưng lại thì cho người ta cái kẹo, muốn cậu ấy buồn hay là cảm kích vậy..."

"Phác Xán Liệt!!!" Kim Tuấn Miên ngắt lời cậu ta: "Đừng nói nữa."

"Thằng bé tuy ngốc nhưng cũng không thể bắt nạt cậu ấy quá đáng như vậy, cậu ấy sẽ đau lòng!.." Phác Xán Liệt càng nói càng kích động, vứt luôn đũa xuống rồi đi vào phòng ngủ, không trở ra nữa.

Cả đám đều im lặng.

Là vậy sao?Lần nào cũng tát Ngô Thế Huân một cái, quay lưng lại thì cho cậu ấy cái kẹo, còn mong cậu ây cảm kích? Lộc Hàm ngẩn ngơ nghĩ. Chỉ là lúc ấy, những tổn thương Lộc Hàm dành cho Ngô Thế Huán, chỉ một cái tát sao hình dung đủ được.

Mấy ngày sau đó Lộc Hàm đều lúc vô tình lúc cố ý tránh né Ngô Thế Huân, cố gắng hết sức để không tiếp xúc gì với cậu. Ánh mắt Ngô Thế Huân cũng không dõi theo Lộc Hàm nữa, cả ngày đều chơi với mọi người như rất vui vẻ. Cuối cùng cũng đến giáng sinh, chương trình quay lần trước cũng được phát sóng, chỉ có điều bọn họ đang bận trang điểm chuẩn bị chương trình, mọi người cũng chỉ liếc được vài cái mà thôi.

"Thế Huân, em hình như còn gầy hơn cả lúc ấy!" Trương Nghệ Hưng thuận miệng nói một câu. Lộc Hàm lặng lẽ liếc cậu, Ngô Thế Huân nhắm mắt lại cười, nhân viên trang điểm đang kẻ mắt cho cậu: "Vậy sao, hyung đang ngưỡng mộ em hả? Em ăn thế nào cũng không béo nổi đâu." Ngô Thế Huân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra.

Trương Nghệ Hưng đen mặt: "Aish, thằng nhóc này cứ chọc vào chỗ đau của anh..."

Ngô Diệc Phàm cười: "Gầy thế làm gì? Tròn tròn mới đáng yêu chứ." vừa nói vừa liếc nhìn Trương Nghệ Hưng, cười đầy thâm ý.

Chương trình lần này bọn họ biểu diễn hai bài, vừa ra sân khấu, tiếng vỗ tay và tiếng hò hét vang lên tứ phía, gần như nhấn chìm cả nhóm. Sau này, giúp Lộc Hàm có thể tiếp tục hát và nhảy trên sân khấu, ngoại trừ Ngô Thế Huân, chính là những người yêu quý anh từ xa xa này.

Động tác nhảy đã luyện không biết bao nhiêu lần, mọi người đương nhiên đều trình diễn rất trơn tru, phối hợp rất nhuần nhuyễn. Tiếp theo là đội K lên sân khấu trước, Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, cậu hôm nay không để tóc thẳng mà làm tóc xoăn, tóc cuộn lên phía trên làm khuôn mặt Ngô Thế Huân càng trở nên góc cạnh, vành mắt cong lên, cả người đều có dáng vẻ mê hoặc bí ẩn, khi nhảy lại càng hấp dẫn vô cùng. Dường như Ngô Thế Huân đã không còn là cậu bé con mềm mại dịu dàng, lần nào đến lượt tự giới thiệu đều sẽ ngại ngùng ngày trước nữa, Ngô Thế Huân đã trưởng thành rồi.

Lúc này Trương Nghệ Hưng kéo tay Lộc Hàm nói: "Sao lại ngẩn ra thế Lộc ca? Lên sân khấu thôi..." Lộc Hàm mới tỉnh ra, theo đội M chạy lên sân khấu. Tình cờ tiếp xúc với Ngô Thế Huân, ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm làm cả người anh rúng động.

Xuống sân khấu, Lộc Hàm đi phía trước, quản lý che cho bọn họ ra ngoài, phía sau bỗng ồn ào, Lộc Hàm quay lại, Kim Tuấn Miên đang ở phía sau đỡ Ngô Thế Huân đang đi phía trước thì bỗng loạng choạng: "Sao thế?" Kim Tuấn Miên hỏi cậu.

"Chắc là nhảy mạnh quá nên hơi chóng mặt." Ngô Thế Huân lại cười thản nhiên: "Không sao đâu, là đói quá thôi..." Kim Tuấn Miên không nói gì, lắc đầu một cái rồi tiến lên khoác vai Ngô Thế Huân đi về phía trước.

Người ấy, rõ ràng cười rất thoải mái nhưng Lộc Hàm lại cứ cảm thấy sắc mặt Ngô Thế Huân tái nhợt đến đáng sợ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net